Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 7: Nhất thời chủ quan bị khống chế



"Xảo Nhi, Xảo Nhi, đem cháo thanh nhiệt trên bếp và mấy món ăn này cho đại nhân ở viện bên cạnh đi."

Trong phủ đệ Huyện lệnh, trù nương vừa soạn đồ ăn vào khay vừa quay đầu nói vọng ra cửa.

Xảo Nhi là con gái của trù nương, đang tuổi cập kê, lấy dây đỏ buộc tóc thành hai búi nhỏ, hăng hái từ ngoài chạy vào: "Tới rồi đây!"

"Chậm một chút chậm một chút! Cháo vừa hầm xong, nồi còn nóng lắm! Ôi, tổ tông ơi!" Trù nương trơ mắt nhìn Xảo Nhi đưa tay bưng nồi đất nóng hổi, muốn cản cũng không kịp.

"Ô ô ô." Ngón tay Xảo Nhi bị phỏng rộp, đau đến ứa nước mắt.

Trù nương vội vàng xối nước lạnh lên tay Xảo Nhi, nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì, bảo Xảo Nhi lấy khăn sạch lau khô tay rồi mau chóng đưa thức ăn qua: "Nghe Huyện lệnh lão gia nói vị đại nhân kia là đại quan, không được trễ nãi, mau đi đi".

"Biết rồi ạ". Xảo Nhi lên tiếng, hai tay bưng khay gỗ đựng đồ ăn đi đến viện bên cạnh.

Trước khi vào sương phòng mà vị đại nhân kia đang ở, Xảo Nhi hít sâu hai lần, có chút khẩn trương.

Nghe nói đại quan ở trên phái xuống dữ như cọp, vừa xấu tính vừa nghiêm khắc, chỉ cần không cẩn thận chút thôi là bị mắng ngay.

Xảo Nhi đứng ở cửa tự động viên mình, sau đó gọi: "Đại nhân có bên trong không? Đưa bữa trưa cho ngài đây".

"Mời vào." Ngữ khí nhàn nhạt nhưng thanh âm dịu dàng như mưa xuân.

Xảo Nhi dùng bả vai đẩy cửa, bưng khay gỗ đi vào, không khỏi trố mắt sửng sốt.

Oa, trên đời lại có người đẹp như vậy sao!

Yến Thù đang ngồi bên bàn đọc thư tịch, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, bắt gặp thiếu nữ có bộ dáng non nớt đang ngây ngốc nhìn mình, thế là nói khẽ: "Làm phiền đặt bữa trưa lên bàn, cám ơn".

"À được!" Xảo Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng dọn bữa trưa rồi nói, "Đại nhân từ từ dùng, ta cáo lui trước".

Xảo Nhi hành lễ chuẩn bị rời đi, ai ngờ người phía sau đột nhiên gọi một câu: "Khoan đã".

Xảo Nhi toàn thân cứng đờ, ngẫm lại xem mình đã làm sai chỗ nào.

Chẳng lẽ ban nãy nhìn chằm chằm y quá lâu, mạo phạm người ta?

Xảo Nhi khẩn trương không thở nổi, chỉ thấy vị đại nhân kia đứng lên, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ bằng đồng xu, đi tới đưa cho Xảo Nhi.

"Thuốc cao này có thể trị vết phỏng trên tay ngươi, mỗi ngày dùng ba lần, bôi thuốc xong thì lấy vải sạch quấn vào." Yến Thù đặt bình ngọc nhỏ vào lòng bàn tay Xảo Nhi rồi tiếp tục căn dặn, "Khi vết thương đỡ hơn thì tốt nhất đừng để dính nước, nếu bất đắc dĩ bị dính nước thì lập tức đổi thuốc, nhớ chưa? Nếu chưa nhớ ta sẽ nói lại lần nữa".

"A...... Ừm, vâng." Xảo Nhi bị dọa không nhẹ, hơn nửa ngày mới đáp lại "Đa tạ đại nhân".

Ánh mắt Yến Thù thoáng dịu dàng, gật đầu với nàng.

Xảo Nhi cất kỹ bình thuốc nhỏ, ra khỏi sương phòng, sau đó cuống cuồng chạy tới nhà bếp.

Nàng vừa chạy vào nhà bếp vừa rống to: "Nương! Nương! Con vừa thấy thần tiên a!"

Kết quả là đá lăn một rổ thức ăn, giẫm nát hai quả trứng, đuổi bay ba con gà, đổi lại mấy câu mắng, vui quá hóa buồn.

-

Trong sương phòng.

Yến Thù ngồi xuống trước bàn gỗ tròn có đặt bữa trưa, nhai kỹ nuốt chậm ăn xong, chờ gia phó thu dọn bát đũa và canh thừa xong thì giữ nguyên y phục nghỉ ngơi một lát, sau đó mới không nhanh không chậm ra ngoài, đi về phía chòi gia cầm.

Đã là buổi chiều, giờ Mùi, mặt trời ngả bóng.

Gió thu phất phơ, Yến Thù đi đến trước chòi thì chợt dừng bước.

Người kia nằm ngả nghiêng trên mặt đất, trán đụng bị thương, mười ngón tay trầy xước trắng bệch, máu đen dính lên móng tay bị tróc ra, tóc tai tán loạn che đi nửa khuôn mặt, lồng ngực không phập phồng, tựa như không còn hơi thở.

Yến Thù không hề thấy bất ngờ.

Viên thuốc màu đỏ có công hiệu hai canh giờ, trong thời gian này người bị đau đớn hành hạ tới chết hoặc dứt khoát tự sát, cái nào cũng có.

Yến Thù mặt không đổi sắc giẫm lên bàn tay chồng chất vết thương của người kia, thấy hắn thờ ơ thì bắt đầu quấn chặt tay áo chuẩn bị nhặt xác.

Thế nhưng trong điện quang hỏa thạch, kẻ đã "chết" kia đột nhiên giơ tay chụp mạnh cổ chân Yến Thù.

Đôi mắt Yến Thù đột nhiên co rút, không kịp đề phòng ngã nhào trên đất.

Một giây sau, Lý Trường Thiên không chút do dự leo lên lưng Yến Thù, hai chân kẹp chặt đùi y, hóp bụng đè chặt lưng y, làm cho nửa người dưới của y không cử động được nữa, sau đó Lý Trường Thiên quàng xích sắt trên tay mình vòng quanh cổ Yến Thù rồi kéo căng.

Trái tim Yến Thù đột nhiên lạnh buốt.

Nguy rồi, chỉ nhất thời chủ quan mà mệnh môn đã nằm trong tay người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.