Thật ra Lý Trường Thiên không còn nhớ rõ ngày đó ba Lý nằm trong phòng cấp cứu cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nhớ hành lang bệnh viện có mùi rất khó ngửi, tường gạch men dựa vào rất lạnh.
Hắn còn nhớ rõ mình ngây người ở bệnh viện thật lâu, sau đó trong phòng cấp cứu có một bác sĩ mặc blouse trắng đi ra gọi tên cha hắn.
Bác cả, cô và bà lập tức xúm lại.
Bác sĩ nói gì đó với họ.
Đột nhiên tất cả mọi người bắt đầu khóc.
Cúi đầu khóc, dụi mắt khóc, ngồi thụp xuống đất gào khóc.
Lý Trường Thiên không nghe được bác sĩ nói gì.
Nhưng trong nháy mắt khi thân nhân của hắn bắt đầu khóc thì hắn cũng khóc theo.
Tiểu Trường Thiên ôm đầu ngồi xổm ở đó, cắn chặt môi kiềm chế mình, cuối cùng không kìm được mà tê tâm liệt phế khóc thành tiếng cho đến khi cuống họng đau rát, cả người chết lặng.
Sau đó Lý Trường Thiên được thân thích giúp đỡ liên hệ với nhà tang lễ và nghĩa địa công cộng, lo liệu chu toàn cho tang lễ của cha mình.
Ngày hạ huyệt, Lý Trường Thiên không khóc, hắn đứng trước bia mộ, cực kỳ bình tĩnh đốt từng xấp giấy vàng.
Lý Trường Thiên cứ tưởng ngày đó bình tĩnh là vì mình đã học được kiên cường.
Về sau Lý Trường Thiên mới biết được.
Hắn chỉ đem nỗi bi thương tột cùng của ngày đó chia đều cho quãng đời còn lại, cho mỗi một giây phút nhớ tới cha mình.
Từ đó về sau Lý Trường Thiên thường xuyên cảm thấy mình không có nơi nương tựa.
Cảm giác đó không phải vì không có chỗ ở, không có cơm ăn mà mang đến khốn cảnh.
Thân thích của hắn đều rất quan tâm hắn, họ đối với Lý Trường Thiên tràn ngập thiện ý thương hại.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thương hại, thế thôi.
-
Khi Lý Trường Thiên tỉnh lại từ trong ác mộng thì cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, hắn mơ màng mở mắt ra, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy trước mặt có một người mặc áo gấm trắng tinh.
"Yến...... Yến Thù?" Lý Trường Thiên vô thức thì thào.
Dù sao lần trước khi hắn tỉnh lại sau khi gặp ác mộng thì người bên cạnh hắn chính là Yến Thù.
Lý Trường Thiên mơ hồ kêu không rõ, như là vô thức lẩm bẩm, người kia nghe thấy tiếng động lập tức ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn.
"Trường Thiên, đệ đã tỉnh chưa? Trên người có chỗ nào đau không?" Người kia nhẹ giọng hỏi, là thanh âm của nữ tử.
Lý Trường Thiên dần tỉnh táo, cũng nhớ lại mọi chuyện trước khi mình té xỉu.
Ngay khi hắn sắp bị ngựa điên giẫm chết thì một nữ tử đã cứu hắn, còn tự xưng là tỷ tỷ của hắn.
"Tỷ tỷ?......" Lý Trường Thiên nhẹ giọng gọi, chữ này thốt ra khỏi miệng hắn chỉ thấy lạ lẫm.
"Tỷ tỷ ở đây, Trường Thiên đừng sợ." Nữ tử áo trắng nhẹ giọng trấn an sờ mặt Lý Trường Thiên, "Ngực còn đau không? Đại phu chẩn mạch cho đệ nói cũng không có gì đáng lo, chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
"Ta...... Ta không nhớ rõ." Lý Trường Thiên hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nữ tử trước mắt rồi do dự nói.
Nữ tử áo trắng sững sờ: "Không nhớ rõ?"
"Đúng, ta không nhớ tỷ là ai cả." Lý Trường Thiên thở dài, hắn chống người lên ngồi tựa trên giường, ôm lấy ngực còn hơi đau, "Mà nói không chừng tỷ nhận lầm người rồi, ta cũng không phải là đệ đệ của tỷ."
Nữ tử áo trắng sửng sốt một lát, đột nhiên mừng rỡ hỏi: "Trường Thiên, đệ đã trở nên nhạy bén rồi sao? Đệ không còn thần trí hỗn độn nữa sao?"
Lý Trường Thiên: "Hả?!"
Nữ tử áo trắng nói: "Trước kia thần trí của đệ hệt như trẻ con vậy."
Nữ tử nói rất khéo nhưng Lý Trường Thiên vẫn hiểu được.
Fuck, chủ cũ của thân thể này thật sự là kẻ ngốc sao?
Nữ tử áo trắng mím môi cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt Lý Trường Thiên: "Đồ ngốc, tỷ sẽ không nhận lầm người đâu, đệ chính là Trường Thiên, là đệ đệ của tỷ."
Kiếp trước Lý Trường Thiên sau khi nhập ngũ thì ngày ngày lăn lê bò toài trong bùn đất, chung quanh đều là các lão gia cao lớn thô kệch, nào có được nữ tử đối đãi ôn nhu như vậy, mặt bỗng dưng đỏ lên, hắn ngượng ngùng đưa tay xoa mặt rồi ho nhẹ một tiếng.
Nữ tử áo trắng đứng dậy bưng một chén nhỏ bằng sứ men xanh từ trên bàn tới, nàng múc một muỗng đút tới bên miệng Lý Trường Thiên: "Nào, nếm thử đi, đệ thích nhất là nước ô mai, tỷ tỷ bảo người khác làm rồi, chỉ chờ đệ tỉnh lại thôi."
Lý Trường Thiên ngẩn người.
Hắn đúng là rất thích uống nước ô mai, kiếp trước khi còn bé có tiền tiêu vặt, người khác đến quầy bán quà vặt đều mua nước ngọt, chỉ có hắn là mua xốt ô mai, còn có kem ô mai năm xu một cây, hắn cũng cực kỳ thích.
"Ta...... Không, không cần......" Lý Trường Thiên thấy nữ tử cầm muỗng đút tới thì nghiêng đầu né, có chút không biết làm sao.
Nữ tử áo trắng cười: "Vẫn là tính tình không thích ỷ lại người khác, vậy đệ tự uống đi."
Nói rồi nữ tử nhẹ nhàng đặt chén sứ men xanh vào tay Lý Trường Thiên: "Uống nào."
Lý Trường Thiên do dự một chút, nghĩ lại nếu nữ tử này muốn hại hắn thì không cần đợi đến lúc này, thế là bưng chén sứ lên nếm thử một miếng.
Trong chén quả thật là nước ô mai, mà độ chua ngọt đúng như ý thích của Lý Trường Thiên.
Nếm xong Lý Trường Thiên không dừng lại được, múc hết muỗng này đến muỗng khác: "Ngon quá."
"Uống chậm chút, không vội." Nữ tử nhẹ giọng, nàng đợi Lý Trường Thiên uống xong thì cầm chén rỗng đặt sang một bên, ngồi xuống cạnh giường hỏi: "Trường Thiên, đệ không nhớ rõ tỷ tỷ sao?"
Lý Trường Thiên nhìn nàng lắc đầu.
Nữ tử lộ vẻ hụt hẫng, nàng mấp máy môi, lại nhẹ giọng hỏi: "Vậy đệ còn nhớ gì không?"
Lý Trường Thiên cúi đầu suy tư.
Nữ tử này luôn gọi hắn là Trường Thiên, chẳng lẽ tên của hắn kiếp trước và kiếp này đều giống nhau sao?
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nói: "Ta nhớ được tên mình là Lý Trường Thiên."
Nữ tử ngơ ngác, sau đó khẽ cười: "Đệ còn nhớ rõ tên tỷ tỷ đặt cho đệ à."
Lý Trường Thiên mắt trợn tròn: "Tỷ đặt cho ta?"
Nữ tử mở to mắt nhìn hắn rồi cười nói: "Ừ, đệ đã nhớ rõ tên mình thì có nhớ tỷ tỷ tên gì không?"
Lý Trường Thiên hoang mang lắc đầu.
"Lý Thu Thủy." Lý Thu Thủy nhẹ nhàng nói ra tên mình.
"A......" Lý Trường Thiên sửng sốt, vì kinh ngạc nên cả người hơi run lên, "Cái gì...... Làm sao lại...... Làm sao có thể......"
Lý Trường Thiên sở dĩ kinh ngạc như thế.
Là vì hắn thật sự có một người chị tên là Lý Thu Thủy.
Nhưng vừa mở mắt chào đời thì chị hắn bị bệnh nên mất sớm.
Khi còn bé Lý Trường Thiên từng hỏi cha vì sao hắn tên là Trường Thiên.
Cha nói vì mẹ rất thích một câu thơ.
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc, Lạc Hà dữ cô vụ tề phi.
Cha còn nói với Lý Trường Thiên rằng hắn có một người chị vừa ra đời đã chết yểu tên là Thu Thuỷ.
Vì vậy khi còn bé Trường Thiên thỉnh thoảng lại nghĩ nếu chị còn sống thì có phải mình sẽ có chỗ nương tựa không.
"Trường Thiên đừng lo." Thấy Lý Trường Thiên bỗng nhiên kích động, Lý Thu Thủy vội vàng ôn nhu trấn an hắn, "Không nhớ cũng không sao, tỷ tỷ sẽ từ từ kể cho đệ, hơn nửa năm nay có phải đệ chịu nhiều ủy khuất lắm không? Đừng sợ, sau này tỷ tỷ sẽ che chở đệ."
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng đập cửa.
Lý Thu Thủy vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Trường Thiên: "Chờ tỷ tỷ một chút."
Dứt lời Lý Thu Thủy đứng dậy ra mở cửa.
Hắc y nhân che mặt đứng ngoài ôm quyền hành lễ: "Quận chúa."
"Chuyện gì?" Lý Thu Thủy đóng cửa phòng, tư thái đoan trang lên tiếng.
"Ta đã bắt được nghĩa tử của Tần Quyết Minh giam vào ngục tối." Hắc y nhân nói.
"Tốt, A Vô ngươi làm tốt lắm." Lý Thu Thủy gật đầu, "Sáng nay ta nhận được thư của Hàn đại nhân nói chờ sau khi hắn đến Bạch Đế Thành sẽ xử trí người này, cho nên nhất định phải canh chừng nghiêm ngặt, có thể tra tấn nhưng tuyệt đối đừng để y chết."
"Đã hiểu." Hắc y nhân gật đầu.
Lý Thu Thủy căn dặn xong thì định về phòng, nàng chợt nhớ ra điều gì lại xoay người hỏi: "A Vô, lần trước nhờ ngươi tìm Trường Thiên......"
"Không có tung tích." Hắc y nhân cúi đầu nhẹ giọng đáp.
"Ta đã tìm được đệ ấy......" Lý Thu Thủy còn chưa dứt lời thì hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn, trong mắt thoáng qua một tia bối rối, "Cái gì, tìm...... tìm được? Khi nào? Ở đâu?"
"Ngay hôm nay, trong Bạch Đế Thành, Trường Thiên mất trí nhớ, cũng không biết đã trải qua chuyện gì." Lý Thu Thủy khẽ nhíu mày.
"Mất trí nhớ?" Hắc y nhân dường như nắm bắt được gì, vội vàng hỏi, "Vậy...... Vậy hắn có nói gì không?"
Lý Thu Thủy lắc đầu: "Không nói gì cả, ta về phòng chăm sóc đệ ấy trước đã, ngươi bảo mấy người đang ở ngoài tìm đệ ấy rút về hết đi."
"...... Vâng." Hắc y nhân cúi đầu ôm quyền, chờ sau khi Lý Thu Thủy vào phòng đóng cửa lại thì mới chật vật ngẩng đầu lên, trong mắt hiện vẻ không cam lòng.
-
Khi hai người đang trò chuyện ngoài phòng thì Lý Trường Thiên ngồi trên giường thẫn thờ.
"Tỷ tỷ......?" Lý Trường Thiên hoảng hốt thì thào.
Sự bối rối ban đầu qua đi, trong lòng Lý Trường Thiên dâng lên một nỗi vui mừng nho nhỏ.
Thì ra ở thế giới này hắn cũng không phải lẻ loi hiu quạnh, cũng không phải một thân một mình.
Hắn có một tỷ tỷ.
Nếu Yến Thù không rời khỏi Bạch Đế Thành thì tốt biết mấy, y nhất định sẽ vui mừng thay cho mình.
Lý Trường Thiên nghĩ thầm.
"A......" Nghĩ đến Yến Thù, Lý Trường Thiên lại nhớ tới một chuyện.
Túi tiền của Yến Thù đâu rồi?
Chắc không phải bị hắn làm mất rồi chứ?
Lý Thu Thủy nói chuyện xong với hắc y nhân, vừa vào nhà liền thấy Lý Trường Thiên đang tìm gì đó, hắn lục túi áo rồi nhìn bốn phía, miệng còn lẩm bẩm sao lại không thấy.
"Sao vậy? Tìm vật gì à?" Lý Thu Thủy hỏi.
"Xin hỏi, tỷ có thấy một túi tiền không?" Lý Trường Thiên tỏ ra lo lắng.
"À, túi tiền màu xanh nhạt phải không?" Lý Thu Thủy hỏi.
"Đúng đúng đúng." Lý Trường Thiên gật đầu liên tục.
Lý Thu Thủy tìm ra túi tiền, vừa đưa cho Lý Trường Thiên vừa nói: "Lúc đệ ngất đã siết chặt nó trong tay."
"Chính là nó!" Lý Trường Thiên nhận lấy túi tiền thở phào nhẹ nhõm, "Cái này là của bạn ta làm rơi ở đây, sau này gặp lại ta sẽ đưa cho y."
"Bạn?" Lý Thu Thủy mặt lộ vẻ hoang mang.
"Ừm." Lý Trường Thiên liên tục gật đầu, "Là một người bạn thân đối xử với ta rất tốt, nếu không có y thì chắc ta vẫn đang bị nhốt trong tử lao, hơn nửa năm nay đều nhờ y chiếu cố nên ta mới sống nổi, haizz, ta hơi nhớ y rồi."
Lý Thu Thủy gật đầu: "Đúng là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Nếu sau này có duyên gặp mặt thì tỷ tỷ nhất định phải cảm tạ y, tên y là gì?"
"Y tên là......" Lý Trường Thiên chưa nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy chỗ trên ngực bị ngựa đạp đau nhói, hắn che miệng ho dữ dội, khóe miệng lại tràn ra tơ máu.
Lý Thu Thủy giật nảy mình, vội vàng đỡ Lý Trường Thiên nằm xuống giường, ôn nhu nói: "Trước hết đừng nói gì cả, nghỉ ngơi thật tốt, nhắm mắt ngủ một lát đi, tỷ tỷ trông chừng đệ."
"Không sao, không cần trông chừng, ta......" Lý Trường Thiên thấy ngại nên muốn từ chối khéo.