Thẩm Quỳnh Lâm nóng lòng cả một ngày một đêm, giờ vất vả lắm mới bắt được người, sao có thể để hắn chạy, tay không khỏi tăng thêm mấy phần khí lực làm Thẩm Ngọc Thụ chẳng có cách nào tránh thoát, ngữ khí vừa tức vừa đau lòng: "Đệ nhìn lại mình đi, mới rời khỏi Thiên Khuyết Sơn Trang hai ngày đã biến thành bộ dạng này, còn ở đây giận dỗi với ta, đệ chỉ biết hờn dỗi thôi......"
Thẩm Quỳnh Lâm đột nhiên im lặng, bởi vì hắn thấy mắt Thẩm Ngọc Thụ đỏ lên.
Thẩm Ngọc Thụ hai ngày nay lúc ngủ ở ngõ nhỏ không khóc, bị dầm mưa không khóc, ngay cả bị người ta hiểu lầm thành kẻ trộm, đè xuống đất răn dạy cũng chỉ cảm thấy có chút oan uổng mà thôi.
Nhưng một câu "đệ chỉ biết hờn dỗi" của Thẩm Quỳnh Lâm lại khiến đôi mắt Thẩm Ngọc Thụ lập tức đỏ bừng.
Thẩm Quỳnh Lâm quả quyết xin lỗi: "Được, là ca ca sai, là ca ca không tốt, trở về đi, trên người đệ còn có vết thương, phải nhanh về bôi thuốc mới được, là ta nói sảng, đệ đừng giận nữa, nếu đệ không đi được thì ca ca cõng đệ về được không?"
Thẩm Quỳnh Lâm không ngờ Thẩm Ngọc Thụ nghe hắn xin lỗi chẳng những không dịu đi mà trái lại càng thêm ủy khuất.
Thẩm Ngọc Thụ cắn răng, hung hăng dụi mắt rồi mới thoáng bình tĩnh lại, sau đó nói: "Đệ không làm rộn, cũng không hờn dỗi, vì ca nói nếu trải qua những chuyện kia thì sẽ không thể đường hoàng nói đạo lý nên đệ đã thử mặc áo vải bố, ăn lá cây, ngủ ở kho củi chuồng ngựa......"
Thẩm Quỳnh Lâm: "Cái gì? Đệ ăn lá cây, còn ngủ ở kho củi chuồng ngựa?"
"Đệ biết mình vô dụng." Thẩm Ngọc Thụ không trả lời hắn, lại dụi mắt một chút, "Chưa trải qua chuyện gì nhưng đệ vẫn thấy là người thì không thể làm chuyện xấu, không thể chính là không thể."
Thẩm Quỳnh Lâm không nói gì mà chỉ im lặng.
Nói xong Thẩm Ngọc Thụ cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn theo Thẩm Quỳnh Lâm về Thiên Khuyết Sơn Trang.
Nhưng hắn vừa về Thiên Khuyết Sơn Trang thì tự giam mình trong lầu các, không ăn uống cũng không xử lý vết thương, ai gõ cửa đều không mở khiến Thẩm Quỳnh Lâm lại quýnh đến độ đi tới đi lui.
Chuyện đã đến mức này cũng chẳng gạt được Thẩm Triều nữa.
Sau khi Thẩm Triều biết rõ đầu đuôi sự việc thì tới trước lầu các của Thẩm Ngọc Thụ.
Thẩm Quỳnh Lâm đứng đó gõ cửa khuyên nhủ.
Đám gia phó thấy lão gia tới thì sợ hãi quỳ xuống hành lễ.
Thẩm Triều khoát tay cho lui tất cả gia phó, chỉ để lại một mình Thẩm Quỳnh Lâm.
Thẩm Quỳnh Lâm thở dài, quỳ xuống một chân ôm quyền thỉnh tội: "Xin phụ thân trách phạt, là con không trông chừng đệ đệ, để hắn thấy được sự tình, cuối cùng còn quấy quả thành như vậy."
Thẩm Triều vội vàng tiến lên đỡ Thẩm Quỳnh Lâm dậy, ngữ khí ôn nhu: "Quỳnh Lâm, vất vả cho con rồi."
Thẩm Quỳnh Lâm bỗng nhiên cúi đầu xuống: "Không...... Là lỗi của con...... Lẽ ra con......"
Thẩm Triều lắc đầu ngắt lời Thẩm Quỳnh Lâm: "Quỳnh Lâm, là cha có lỗi với con, chẳng những để con lúc bé chịu khổ mà còn hại con bị cuốn vào quyền mưu phân tranh, cha hổ thẹn với con, mà con vẫn luôn làm rất tốt."
Cổ họng Thẩm Quỳnh Lâm nghẹn lại không nói nên lời.
"Con nghỉ ngơi trước đi, tìm Ngọc Thụ một ngày cũng vất vả rồi, đi đi." Thẩm Triều kiên nhẫn khuyên Thẩm Quỳnh Lâm đi nghỉ ngơi, sau đó gõ cửa phòng Thẩm Ngọc Thụ.
"Ngọc Thụ." Thẩm Triều chắp tay sau lưng cười nói, "Con muốn nhốt cha ngoài cửa sao?"
Thẩm Triều vừa dứt lời thì cửa lập tức mở ra.
Thẩm Ngọc Thụ đứng ở cửa, ủy khuất đến nỗi hai mắt đỏ bừng, hắn sụt sịt gọi: "Cha......"
"Ừ." Thẩm Triều đưa tay vỗ đầu Thẩm Ngọc Thụ, thấy đầu gối hắn bị thương liền nói, "Chúng ta vào trong nói chuyện đi."
Thẩm Ngọc Thụ gật đầu rồi nghiêng người để Thẩm Triều vào phòng.
Hai người ngồi xuống trước bàn, Thẩm Triều lấy khăn sạch thấm nước ấm lau bùn đất trên vết thương ở khuỷu tay Thẩm Ngọc Thụ, bất đắc dĩ cười nói: "Sao lại ngã thành thế này chứ."
Thẩm Ngọc Thụ nhìn Thẩm Triều, đột nhiên nói: "Cha, đêm đó những hắc y nhân đi cùng cha đã bắt cóc bạn của con, cha......có biết chuyện này không?"
Động tác của Thẩm Triều dừng lại, mỉm cười nói: "Ai nha, bé con nhà ta sắp trưởng thành rồi."
"Cha!" Thẩm Ngọc Thụ cuống lên, ngữ khí nặng nề hơn, "Từ nhỏ cha đã dạy con phải làm nhiều việc thiện, tuyệt đối không thể làm ác!"
Bị Thẩm Ngọc Thụ chất vấn, Thẩm Triều cũng không tức giận, thậm chí cũng không luống cuống, hắn nhàn nhạt cười, khuôn mặt hiền lành, ôn nhuận như nước, chờ Thẩm Ngọc Thụ nói xong mới gật đầu: "Ừ, không sai, làm nhiều việc thiện, tuyệt đối không thể làm ác, là người thì phải vậy, dù trước đây hay sau này cha đều sẽ dạy con như thế."
Thẩm Triều cười hỏi: "Ngọc Thụ cảm thấy cha là người xấu sao?"
Thẩm Ngọc Thụ sững sờ, sau đó lắc đầu.
Thẩm Triều nhẹ nhàng vỗ đầu Thẩm Ngọc Thụ, mỉm cười cho hắn một ánh mắt khẳng định.
Thẩm Ngọc Thụ như được khích lệ, hắn giữ chặt cánh tay Thẩm Triều nói: "Cha nhất định phải giúp con tìm ra kẻ bắt trói bạn của con, cha phải cứu y ra nhé!"