Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 95: Đệ cõng y về phòng đi



Tên Bắc Địch buông cổ áo Yến Thù rồi quay lại nhìn Lý Trường Thiên cười lạnh: "Ta vốn định bắt tên tù phạm này về rồi mới xử lý ngươi, nhưng ngươi cứ thích tìm đường chết sớm."

Lý Trường Thiên tiến lên mấy bước đứng trên bậc thang, nhìn thẳng vào tên Bắc Địch kia: "Ta có tìm đường chết hay không thì ta không biết, nhưng ta biết ta có thể đánh ngươi mà ngay cả mẹ ngươi cũng nhìn không ra."

Tên Bắc Địch lộ vẻ tức giận, đột ngột vung nắm đấm về phía Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên đã sớm chuẩn bị nên nhanh nhẹn xoay người tránh, thừa dịp tên Bắc Địch đứng không vững liền ôm chặt đầu gối hắn, nhờ vào độ cao chênh lệch của bậc thang đẩy tên Bắc Địch xuống dưới.

Tên Bắc Địch nặng nề ngã xuống bậc thang, sau đó lăn xuống.

Lý Trường Thiên vỗ vỗ bụi đất trên tay: "Huề nhau."

Gây ồn ào như vậy thị vệ trên lầu tất nhiên không phải điếc, nhao nhao cầm đao vây quanh, vẻ mặt dè chừng.

Lý Trường Thiên không để ý tiếng quát lớn của những thị vệ kia mà tiến lên ôm Yến Thù vào lòng, sờ cái trán nóng hổi của y rồi hốt hoảng gọi: "Yến Thù, ngươi không sao chứ? Yến Thù, ngươi đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé."

Vừa rồi Lý Trường Thiên ngã xuống cầu thang bị va chạm mạnh nên toàn thân đều đau, không thể mang theo Yến Thù còn đang hôn mê phá vòng vây thoát khỏi nơi này.

Đúng lúc đó, tên Bắc Địch kia cũng từ dưới lầu vừa mắng vừa đi tới, bộ dạng như chỉ hận không thể giết Lý Trường Thiên.

Hai người bị bao vây cả trước lẫn sau, đã đến bước đường cùng.

Lý Trường Thiên nghiến răng cõng Yến Thù lên, nhặt áo khoác rơi trên đất xoắn thành dây thừng rồi cột chặt Yến Thù trên lưng mình.

Lý Trường Thiên biết dù không trốn thoát được, dù đã là tuyệt cảnh thì hắn cũng không thể để Yến Thù một mình ở đây tiếp tục chịu tra tấn.

Tên Bắc Địch tới gần Lý Trường Thiên chuẩn bị tung quyền cước với hắn thì bỗng nhiên dưới lầu truyền đến một tiếng quát lớn: "Tất cả dừng tay!"

Đám người cùng nhìn lại về phía phát ra âm thanh, ai nấy đều sững sờ.

A Vô đứng đó, hai mắt trợn to.

Đột nhiên xuất hiện một người giống Lý Trường Thiên như đúc làm tên Bắc Địch cũng sửng sốt, hắn khựng lại hoang mang nhìn Lý Trường Thiên rồi lại nhìn A Vô.

A Vô chạy lên cầu thang vòng qua tên Bắc Địch, túm áo Lý Trường Thiên hung tợn đẩy hắn về phía sau: "Ngươi cái đồ ngu ngốc này sao cứ gây chuyện thị phi thế hả?"

Lý Trường Thiên bị đẩy cho loạng choạng, hơn nửa ngày mới đứng vững lại.

A Vô quay sang nói với những thị vệ đang cầm kiếm: "Còn thất thần làm gì? Bắt tù phạm về."

"Đừng tới đây." Lý Trường Thiên đột ngột đoạt lấy kiếm trên lưng A Vô che chắn trước người, giận dữ quát một tiếng.

A Vô sững sờ, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Lý Trường Thiên.

Đang lúc giằng co, một tiếng chuông bạc lảnh lót như châu ngọc rơi vọng đến, sự hỗn loạn ầm ĩ ban đầu trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Lý Thu Thủy được hai thị nữ hộ tống chậm rãi đi đến.

Nàng mặc váy áo màu xanh mộc mạc, trên tóc cài trâm bạch ngọc, ánh mắt chậm rãi đảo qua tất cả mọi người rồi cuối cùng dừng lại ở Lý Trường Thiên.

"Quận chúa." Tên Bắc Địch phản ứng trước nhất, đặt tay phải lên ngực hành lễ theo kiểu Bắc Địch với nàng.

"Quận chúa." Bọn thị vệ vội vàng thu kiếm hành lễ.

"Đang ầm ĩ gì vậy?" Lý Thu Thủy hỏi.

"Người này có ý đồ mang tù phạm ra khỏi đây." Tên Bắc Địch chỉ vào Lý Trường Thiên nói, "Bọn người Trung Nguyên này đều là phế vật, ngay cả người cũng canh chừng không được, chi bằng ta phái thị vệ Bắc Địch đến......"

"A Sử Na Ba Lặc." Lý Thu Thủy đột nhiên gọi, ngắt lời tên Bắc Địch kia, "Ngươi làm hắn bị thương à?"

A Sử Na Ba Lặc bị Lý Thu Thủy hỏi vậy thì sững sờ.

"Đây là đất Trung Nguyên, ngươi mà cứ ngông cuồng như thế thì chắc chắn gieo gió sẽ gặt bão, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Lý Thu Thủy lạnh lùng nhìn A Sử Na Ba Lặc, "Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, vì sao A Sử Na Khả Hãn có đến sáu người con trai mà hết lần này tới lần khác chỉ sai ngươi theo ta đến Trung Nguyên."

"Đủ rồi." A Sử Na Ba Lặc tỏ vẻ buồn bực, tức giận quay đầu bỏ đi.

Thấy A Sử Na Ba Lặc vô lễ với Lý Thu Thủy, A Vô không khỏi cau mày.

Lý Thu Thủy trái lại không thèm để ý, nàng chậm rãi đi đến trước mặt A Vô và Lý Trường Thiên, ánh mắt rơi vào hai người bọn hắn.

Rõ ràng hai khuôn mặt không khác nhau chút nào nhưng Lý Thu Thủy lại có thể nhận ra bọn hắn là ai với ai.

Lý Thu Thủy tiến tới nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Lý Trường Thiên, ôn nhu nói: "Trường Thiên đừng sợ, nào, trước tiên thả người trên lưng đệ xuống đi."

"Không được." Lý Trường Thiên cắn răng lắc đầu.

"Không sao đâu, tin tỷ tỷ đi, trên người đệ bị thương, cõng y như vậy rất cực khổ." Lý Thu Thủy nhẹ nhàng xoa vết máu bầm trên trán Lý Trường Thiên do va chạm với cầu thang, trong ánh mắt có chút đau lòng, nàng vừa ôn nhu trấn an Lý Trường Thiên vừa đưa tay tháo dải trường sam cột Yến Thù vào lưng Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên quả thật hơi choáng đầu, sau khi để Yến Thù xuống hắn cũng đứng không vững, trực tiếp ngồi phịch trên bậc thang.

Lý Thu Thủy ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Lý Trường Thiên, xoa mặt hắn nhẹ giọng hỏi: "Trường Thiên, nói tỷ tỷ nghe tại sao muốn mang người này đi?"

"Y chính là bằng hữu của đệ hơn nửa năm nay vẫn luôn chiếu cố đệ." Lý Trường Thiên trả lời.

Lý Thu Thủy ngơ ngác.

Ánh mắt phức tạp của nàng nhìn về phía Yến Thù đang hôn mê, thật lâu không nói gì.

Thế sự đều lãng phí thời gian, ai chẳng muốn hiểu thấu nhân quả duyên kiếp này.

"Y đã cứu đệ, đệ không thể mặc kệ y không để ý tới được." Lý Trường Thiên khẽ nói, "Không có y thì đệ đã chết từ lâu rồi."

Lý Thu Thủy lấy lại tinh thần nhìn Lý Trường Thiên.

Nàng bỗng nhiên mỉm cười ôn nhu tựa như suối nguồn mưa xuân, nàng nói: "Được, tỷ tỷ biết rồi, Trường Thiên đệ còn nhớ đường về phòng chứ?"

Tuy Lý Trường Thiên nghi hoặc vì sao Lý Thu Thủy lại hỏi chuyện này nhưng vẫn gật đầu.

"Đệ có thể cõng y về phòng mình được không?" Lý Thu Thủy hỏi, "Cõng nổi chứ?"

Lý Trường Thiên bỗng dưng mở to mắt, vội vàng gật đầu: "Được ạ."

"Vậy trước tiên đệ cõng y về phòng mình đi." Lý Thu Thủy kéo Lý Trường Thiên dậy rồi đỡ Yến Thù lên lưng Lý Trường Thiên.

Vẻ mặt A Vô đầy kinh ngạc, tiến lên một bước muốn ngăn cản Lý Trường Thiên: "Quận chúa?!"

"A Vô, xuỵt." Lý Thu Thủy ngăn A Vô lại, "Trước hết cứ nghe lời ta."

"Nhưng quận chúa phải ăn nói với Hàn đại nhân thế nào đây?!" A Vô phẫn uất nhìn Lý Trường Thiên.

"A Vô." Lý Thu Thủy trách móc, "Ta tự có cân nhắc, ngươi không tin ta sao? Trường Thiên đệ đi trước đi."

Lý Thu Thủy phất tay với Lý Trường Thiên bảo hắn đi mau.

Lý Trường Thiên nhìn Lý Thu Thủy rồi quay đầu cõng Yến Thù bước nhanh ra khỏi lầu các.

-

Bên ngoài tòa lầu này hầu như không thấy thị vệ, Lý Trường Thiên không bị ngăn cản nên thuận lợi cõng Yến Thù về phòng.

Lý Trường Thiên nhẹ nhàng đặt Yến Thù lên giường, lại đưa tay sờ cái trán nóng hổi của y.

Mới náo loạn một trận như thế mà Yến Thù vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, xem ra tình trạng sức khỏe của y thật sự rất kém.

Lý Trường Thiên có chút nôn nóng, vội vàng tìm khăn sạch trong phòng nhúng vào nước đắp lên trán Yến Thù.

Yến Thù bỗng nhiên ho khan mấy tiếng, biểu lộ thống khổ cuộn mình lại.

Giờ Lý Trường Thiên mới phát hiện trên cổ trắng nõn của Yến Thù đều là mồ hôi, hắn đưa tay sờ cổ và lưng Yến Thù, phát hiện hai chỗ này đã ướt đẫm.

Lý Trường Thiên vội vàng mở tủ quần áo trong phòng lục lọi một hồi.

Cũng may trong tủ có treo trung y sạch sẽ, xem như trong rủi có may.

Lý Trường Thiên lấy trung y ra đặt bên cạnh giường rồi đưa tay cởi y phục Yến Thù.

Hắn cúi đầu nghiêm túc cởi thắt lưng Yến Thù nên không phát hiện Yến Thù từ từ mở mắt ra.

Vì Yến Thù vừa mới tỉnh lại nên ánh mắt mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy Lý Trường Thiên thì ánh mắt y lập tức sắc bén, quơ lấy gối gỗ dưới đệm đập mạnh lên đầu Lý Trường Thiên.

Mặc dù Yến Thù chẳng có sức lực gì, gối đầu cũng là gỗ mềm nhưng Lý Trường Thiên vẫn bị nện đến quay đầu đi, cả người sững sờ, hắn ngơ ngác giơ tay sờ đầu thì phát hiện trong lòng bàn tay đều là vết máu.

Yến Thù thừa dịp hắn bần thần liền đẩy hắn ra, xoay người ngã xuống giường, lại thất tha thất thểu chạy ra ngoài.

"Yến Thù!" Lý Trường Thiên kịp phản ứng, hắn bối rối chạy xuống giường, ngay khi Yến Thù sắp rời phòng thì ôm chặt y từ phía sau, "Yến Thù, ta là Lý Trường Thiên! Ngươi nhìn ta đi! Ta là Lý Trường Thiên! Là Lý Trường Thiên gặp ngươi ở trấn Xuất Dư!!"

Yến Thù khẽ giật mình, động tác ngưng trệ, cả người cứng lại trong lòng Lý Trường Thiên.

"Ta là Lý Trường Thiên, không phải là kẻ tra tấn ngươi!!" Lý Trường Thiên vừa nói vừa xoay vai Yến Thù lại để y nhìn thẳng vào mình.

Yến Thù thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực như máu trừng to nhìn Lý Trường Thiên, bỗng nhiên y lại có hành động với Lý Trường Thiên, nhưng lần này Yến Thù không đánh Lý Trường Thiên hay giãy dụa chạy trốn nữa.

Y đột ngột kéo Lý Trường Thiên đến cạnh giường rồi đưa tay cởi thắt lưng Lý Trường Thiên, nhưng Yến Thù căn bản không có sức lực gì nên hai tay run rẩy, ngay cả nút thắt lưng của Lý Trường Thiên cũng không tháo được.

Lý Trường Thiên: "???"

"Khoan đã...... À, ta hiểu rồi!" Lý Trường Thiên bỗng nhiên kịp phản ứng, bắt đầu kéo vạt áo của mình ra.

Hắn nhanh nhẹn cởi y phục rồi xốc trung y lên, trên bụng thình lình hiện ra ba vết cào trắng bệch vừa khép lại.

Yến Thù run lên, y đưa tay xoa vết thương trên bụng Lý Trường Thiên, vì chấn kinh mà toàn thân khẽ run: "Thật sự là ngươi......"

"Không sai, thật sự là ta!" Lý Trường Thiên dù thấy ngứa nhưng giờ phút này hai người nhận ra nhau quan trọng hơn bất cứ chuyện gì nên hắn không đẩy tay Yến Thù ra.

"Sao ngươi cũng ở đây......" Yến Thù thì thào hai tiếng rồi đột nhiên che miệng ho khan mấy tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

"Yến Thù? Yến Thù!"

Lý Trường Thiên hốt hoảng gọi, trong lòng rủa một câu chuyện này là sao, sau đó dứt khoát lột y phục Yến Thù, lau đi mồ hôi lạnh trên người y rồi thay áo quần sạch sẽ, kéo chăn kín lại rồi đắp khăn ướt lên trán y.

Sau một hồi bận bịu, cuối cùng Lý Trường Thiên cũng làm xong mọi việc giúp Yến Thù.

Lý Trường Thiên thở phào một hơi, lau mồ hôi ngồi phịch xuống bên giường, lúc này mới cảm giác được toàn thân đau nhức, đầu đau như muốn nổ tung.

Hắn xắn tay áo rồi kéo ống quần lên, thấy trên cánh tay và đầu gối đều là máu bầm do lúc nãy bị ngã xuống cầu thang, đầu lại càng không cần nói, vừa bị ngã vừa bị gối gỗ nện vào, Lý Trường Thiên nghĩ mình còn chưa bị ngất chứng tỏ đầu thật sự quá cứng.

Lý Trường Thiên thê thảm quay lại nhìn Yến Thù trên giường.

Sau một hồi được chăm sóc, hơi thở của Yến Thù dần ổn định, thần sắc cũng an ổn hơn nhiều.

Lý Trường Thiên bỗng nhiên mỉm cười, ngửa đầu cảm khái một tiếng.

"Haizz, đáng giá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.