Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 99: Ngươi chính miệng hỏi qua chưa



"Ta tin ngươi."

Ba chữ này từ miệng Yến Thù nói ra thoạt nghe nhẹ nhàng nhưng lại nặng như cửu đỉnh, cổ họng Lý Trường Thiên đột nhiên nghẹn lại.

"Khụ......" Yến Thù nói xong ba chữ này đột nhiên ho nhẹ một tiếng, cả người váng đầu hoa mắt ngã xuống.

"Yến Thù?" Lý Trường Thiên hoảng hốt đi tới đỡ y.

"Không sao, Nhuyễn Cốt Hoàn phát tác thôi." Rõ ràng chính Lý Trường Thiên khuyên Yến Thù uống thuốc nhưng lúc này Yến Thù lại bình tĩnh hơn Lý Trường Thiên rất nhiều.

Yến Thù dựa vào cột giường ráng chống đỡ thân mình, sợ Lý Trường Thiên lại chạy mất nên níu tay hắn lại: "Lý Trường Thiên, khi xưa năm tên thích khách Hàn Nha hại chết cha ta đã sớm bị nghĩa phụ ta tiễn xuống suối vàng, mà chín năm trước ngươi cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, ta lại không nói đạo lý, cũng không nên đem thù hận và oán khí trút lên ngươi, khụ khụ......"

"Nói chậm một chút, chậm một chút." Lý Trường Thiên nhìn bộ dạng suy yếu này của y thực sự có chút hoảng.

"Nhưng Lý Trường Thiên này." Yến Thù đột ngột xoay chuyển lời nói, "Nếu ngươi cuối cùng có quan hệ với Hàn Nhai, mà ta và Hàn Nhai xưa nay không đội trời chung, nếu ngươi khăng khăng đi theo Hàn Nha thì ta và ngươi sẽ giống như câu nói khác đường không thể đi chung."

Lý Trường Thiên nói: "Ta không đi theo Hàn Nha, ta......"

"Lúc nãy ta nghe hắn và ngươi nói chuyện đã đoán ra tỷ tỷ của ngươi hẳn là vị quận chúa hòa thân Bắc Địch biến mất nửa năm nay đúng không?" Yến Thù hỏi.

Lý Trường Thiên dừng lại rồi gật đầu.

"Bây giờ quận chúa ẩn nấp ở đây, Bắc Địch đang nhìn chằm chằm Trung Nguyên từ ngoài biên cương Sóc Phương, vì vậy quận chúa hòa thân nhất định đang có mưu đồ bí mật gì đó cùng với Hàn Nhai." Yến Thù nói, "Nếu ngươi để tâm đến quận chúa thì dù chưa từng đi theo Hàn Nha cũng xem như khác đường với ta."

Lý Trường Thiên trầm mặc, không có cách nào phản bác.

Bởi vì Yến Thù nói không sai chút nào.

Yến Thù nói tiếp: "Lý Trường Thiên, người sống một kiếp đều có chỗ để đi, đây là lựa chọn, ngươi không thể đòi hỏi mọi chuyện vẹn cả đôi đường, ngươi phải hiểu rõ và nhìn thấu sự hỗn loạn trước mắt rồi xác định lập trường của mình, đưa ra quyết định của bản thân theo ý mình muốn, Lý Trường Thiên, đừng để bất cứ kẻ nào che mắt, đừng như nước chảy bèo trôi, đừng trốn tránh vấn đề."

Yến Thù nói rất bình tĩnh nhưng với Lý Trường Thiên lại đinh tai nhức óc, khiến người giác ngộ.

Hắn quả thực nên suy nghĩ kỹ lập trường của mình.

Nhưng Yến Thù cũng thật bình tĩnh, rõ ràng là người trong cuộc mà cứ như người đứng ngoài xem.

"Ngươi...... không mắng ta sao?" Lý Trường Thiên lúng túng gãi đầu, "Ta đã chuẩn bị tinh thần bị ngươi đánh rồi."

Yến Thù nhíu mày, ánh mắt rơi vào khóe miệng Lý Trường Thiên.

Y nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa lên vết bầm của Lý Trường Thiên.

"Shhhh......" Lý Trường Thiên khẽ hít vào một hơi.

Yến Thù thất thần ngơ ngác một lúc rồi rút tay lại, đột nhiên nói: "Lý Trường Thiên, sao lúc nãy ngươi không đánh trả? Sao lại để mặc người kia xúc phạm ngươi?"

"A?" Lý Trường Thiên cảm thấy Yến Thù có vẻ tức giận.

Nhưng Lý Trường Thiên nghĩ chắc đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Ngay cả khi biết hắn có quan hệ với Hàn Nha mà Yến Thù vẫn có thể bình tĩnh nói một đống đạo lý với hắn thì sao lại tức giận vì chuyện này cơ chứ.

"Tỷ ta nói trước kia ta là đồ ngốc." Lý Trường Thiên ngửa đầu cười cười, "Cho nên ngươi không cảm thấy người kia nói rất có lý sao? Ta quả thực liên lụy người khác nên đáng bị đánh, đáng bị mắng lắm."

"Ta không thấy có lý gì cả." Yến Thù lạnh lùng nói.

Lý Trường Thiên: "...... Hả?"

"Sao ngươi lại tin lời người khác từ một phía?" Yến Thù hỏi.

"Cũng không hẳn là lời từ một phía đâu." Lý Trường Thiên gãi đầu, "Dù sao ta cũng cảm thấy mình......"

"Lý Trường Thiên." Yến Thù đột ngột ngắt lời hắn, "Ngươi đã từng hỏi những người kia chưa?"

Lý Trường Thiên khẽ giật mình, chớp mắt nhìn Yến Thù.

Yến Thù: "Những người mà ngươi cảm thấy mình liên lụy họ, ngươi đã chính miệng hỏi họ chưa? Hỏi xem họ có thấy ngươi vướng víu không?"

"Không phải, cái này cũng đâu thể hỏi chứ......" Lý Trường Thiên có chút mờ mịt, "Ta......"

"Vậy ngươi làm sao biết được họ nghĩ gì?" Yến Thù không buông tha nói.

Lý Trường Thiên: "......"

Đúng vậy, Lý Trường Thiên chưa từng hỏi qua.

Hắn chui rúc vào vỏ ốc, che mắt mình lại, cự tuyệt ấm áp, cự tuyệt ánh sáng.

Cho nên hắn vẫn luôn không biết.

Khi hắn hỏi xin bà ngoại tiền học và chi phí linh tinh, bà ngoại đã nói với ông cụ nhà bên.

"Ai nha, cháu tôi học giỏi lắm, còn ngoan ngoãn hiếu thuận nữa, có nó trong nhà náo nhiệt hẳn lên."

Khi hắn vào ở kho chứa đồ của cô mình, dượng đã nói với cô hắn.

"Trường Thiên thật là hiểu chuyện, em nhìn nó dọn kho sạch sẽ lắm, tiếc là nhà chúng ta không có nhiều phòng, để nó ở trong kho thật tội nghiệp mà."

Khi hắn được bác gái đưa vào bệnh viện, bác gái đã gọi điện cho công ty nói.

"Nhà tôi có đứa nhỏ bị bệnh, haizz, trừ lương thì trừ đi, tiền có quan trọng bằng đứa nhỏ không? Đương nhiên phải ở cạnh nó rồi!"

Những lần chuyển đến chuyển đi bất đắc dĩ.

Thật sự là vì sức khỏe bà ngoại không tốt, sợ chăm sóc Trường Thiên không nổi.

Thật sự là vì nhà cô quá nhỏ, sợ Trường Thiên ở không thoải mái.

Thật là vì nhà bác quá ồn, sợ ảnh hưởng Trường Thiên thi đại học.

Chỉ thế mà thôi.

Họ chưa hề xem hắn là vướng víu.

Hắn luôn là người thân một giọt máu đào hơn ao nước lã của họ.

Đáng tiếc Lý Trường Thiên chưa bao giờ hỏi.

"Con có thể ở đây không đi chỗ khác nữa được không?"

Lý Trường Thiên không biết câu trả lời này vĩnh viễn sẽ là.

"Đương nhiên là được rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.