Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 3



Vào buổi tối khi Minh Nguyệt ra đời, trăng rất sáng.Tháng chín ở Nam Thành, có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong những rặng tre đã ngả màu vàng, thỉnh thoảng còn có tiếng hát trong trẻo từ tòa nhà đối diện truyền tới.Trăng tròn và sáng như một chiếc đĩa ngọc, không có những đám mây che phủ, cũng không có lấy một ngôi sao.

Trong cả năm nay, chắc hẳn đây là ngày trăng lên đẹp nhất.

Minh Đại Xuyên rất trân trọng điều này, liền đặt luôn tên cho con gái mới sinh là Minh Nguyệt, bên trái chữ Nguyệt (月) cho thêm bộ Vương nữa (玥), mang nghĩa là châu ngọc, ý nói con gái hắn tựa như hòn ngọc quý trên tay.

Minh Đại Xuyên còn nhân tiện đặt luôn nhũ danh cho con, gọi là “Tiểu Nguyệt Lượng” (Vầng trăng nhỏ phát sáng).

Hắn trước sau như một là một người nghiêm túc chững chạc, nhưng hiện giờ khi thấy con gái mới ra đời thì cứ ôm con không chịu buông tay, coi con như bảo bối, cười híp cả mắt gọi tên con, có lời nào ngọt ngào thì không hề ngại mà nói ra hết.

Bố mẹ của Giang Song Lý thấy Minh Đại Xuyên không có tư tưởng trọng nam khinh nữ thì nhẹ cả người.

Cũng chả trách tại sao ông bà lại lo lắng như vậy, con rể Minh Đại Xuyên của ông bà là một người không tầm thường chút nào, tuổi còn trẻ mà đã tự mình gây dựng được sự nghiệp rồi.Trong nước tuy luôn tuyên truyền là “Sinh con trai hay con gái đều giống nhau”, nhưng tư tưởng cổ hủ thì vẫn tồn tại.Chính bản thân mẹ của Giang Song Lý hồi trước cũng đã từng phải chịu không ít tủi nhục.

Nếu mẹ của Giang Song Lý mà kể cho cô nghe chuyện này thì nhất định sẽ bị cô cười cho xem.

Giang Song Lý kém Minh Đại Xuyên bốn tuổi, khi Giang Song Lý lên đại học thì Minh Đại Xuyên đã học nghiên cứu sinh rồi.Giang Song Lý học chuyên ngành tiếng Anh, Minh Đại Xuyên thì học thiết kế xây dựng, theo lý thuyết thì không có liên quan gì đến nhau.Nhưng Minh Đại Xuyên không cha không mẹ, tiền học phí phải đi gom góp của họ hàng người thân, thêm vào đó hắn cũng rất tiết kiệm, lại có học bổng, chuyên môn giỏi nên đã nhận làm mấy đơn hàng thiết kế, kiếm được tiền thì đem trả cho người thân một phần, một phần thì để trang trải cuộc sống, cho nên cũng không quá khó khăn.

Minh Đại Xuyên là người có chí hướng, bất luận có ở tình huống thế nào thì hắn vẫn muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.Đồng thời hắn cũng ý thức được tầm quan trọng của trình độ học vấn, nên đã quyết định phải ra nước ngoài học.

Mà cánh cửa đầu tiên để tiến đến con đường du học, chính là tiếng Anh.

Minh Đại Xuyên học tiếng Anh không giỏi, mà hắn lại không có điều kiện đi học thêm ở ngoài, cuối cùng quyết định sẽ tìm một sinh viên giỏi ở khoa ngoại ngữ, nhờ người ta dạy cho mình.

Giang Song Lý chính là sinh viên giỏi nhất của khoa tiếng Anh.

Minh Đại Xuyên ngồi trong phòng học đợi Giang Song Lý, lúc nhìn thấy cô thì mặt đỏ bừng cả lên.Bấy giờ hắn mới biết, thì ra cô bé này lại xinh đẹp như vậy.

Từ khi yêu nhau, hai người trải qua một cuộc sống gian khổ, tuy không đến mức ăn trấu nuốt rau, nhưng nhìn chung thì cũng không thoải mái gì.Sau khi Minh Đại Xuyên ra nước ngoài học, cô vẫn luôn ở trong nước chờ hắn về.

Minh Đại Xuyên thầm thề, rằng sẽ cho cô bé có một cuộc sống tốt hơn.

Sau khi Giang Song Lý tốt nghiệp thì hai người cưới nhau.

Ngày hôm nay khi được chào đón đứa con gái nhỏ Minh Nguyệt ra đời, hơn ai hết Minh Đại Xuyên là người hạnh phúc nhất.

Tính đến thời điểm này, đây chính là người duy nhất có cùng huyết thống với hắn.Chỉ thế thôi cũng đủ khiến hắn phải cảm tạ trời đất rồi.

Hắn không oán trách cha mẹ khi đã ra đi quá sớm, càng không oán trách trời cao đã đối xử quá tàn nhẫn với mình, cho dù cuộc sống có khổ sở đến đâu, thì cuối cùng cũng đã có một sinh mệnh nhỏ đem tới ánh sáng cho cuộc đời hắn rồi.

Minh Nguyệt rất khỏe mạnh, các hạng mục kiểm tra đều đủ tiêu chuẩn, chỉ có điều lúc ở phòng sinh không thấy bé khóc, làm các cô y tá sợ hết hồn, cứ nghĩ là em bé bị khó thở, về sau mới biết thì ra Minh Nguyệt chỉ đang ngủ thôi.

Cả đám người ai nấy đều dở khóc dở cười.

Đúng là một bé gái mạnh mẽ.

Lúc khóc lên còn rất lớn tiếng nữa.

Các bác sĩ đều nói là trong số những em bé sinh ra tại đây, thì Tiểu Nguyệt Lượng là em bé có tiếng khóc vang dội nhất.

Minh Đại Xuyên nghe thế thì tự hào lắm, ngực ưỡn cao lên, trong lòng không khỏi có phần kiêu ngạo, bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Minh Đại Xuyên không chỉ đón đứa con gái đầu lòng, mà sự nghiệp cũng rất phát triển, đặc biệt là sau khi tiếp nhận việc thiết kế chung cư của Chu Xung, danh tiếng của công ty cứ thế mà lên như diều gặp gió, hàng loạt các đơn đặt hàng được ồ ạt gửi đến.

Minh Đại Xuyên là người rất cẩn thận, lúc làm việc tuyệt đối không được cẩu thả, chính vì thế nên hắn cũng bận rộn hơn người khác, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến việc chăm sóc vợ con của hắn.

Lúc mẹ của Giang Song Lý mang canh chân giò vào bệnh viện thì thấy Minh Đại Xuyên đang đứng cạnh giường, lúc thì để ý Giang Song Lý, lúc lại quay qua nhìn con gái Minh Nguyệt.

Tháng chín, thời tiết oi nóng của mùa hè xen lẫn với sự se lạnh của mùa thu, độ ẩm ở Nam Thành rất cao, những cơn gió từ trên núi thổi tới, không quên mang theo mùi hương thơm ngát của cánh đồng lúa đang vào vụ thu hoạch ở vùng ngoại thành vào.

Minh Đại Xuyên chải tóc cho Giang Song Lý, sau đó đội mũ vào cho vợ.Trong một tháng sau khi sinh cô không được gội đầu, không được để bị cảm, phải kiêng cữ thì mới tốt cho cơ thể sau này, nếu không cẩn thận thì về sau sẽ phải chịu đau đớn mãi mãi.

Giang Song Lý không được gội đầu, lại còn phải đội mũ, đôi lúc cô cảm thấy rất khó chịu, mùi khó ngửi lắm.

Giang Song Lý ngủ rất nhiều, sau khi mang thai cô không mập lên mấy, chỉ có gương mặt là căng tròn trắng bóng, vừa được chồng đội mũ cho là hai mắt cô đã lim dim, mồ hôi chảy từ trên trán xuống cũng không để ý.Minh Đại Xuyên cầm khăn giấy lau cho vợ, nghĩ một lúc rồi lại nở nụ cười, cúi xuống hôn lên thái dương vợ một cái.

Mẹ Giang Song Lý đứng ở cửa, trong lòng vô cùng cảm động.

Lúc này bà mới thật sự cảm thấy là con gái mình đã lấy được một người chồng tốt, có thể dựa dẫm vào cả đời rồi.

Minh Đại Xuyên sau đó lại tiếp tục ra nhìn con gái mới ba ngày tuổi của mình.

Con gái hắn đang ngủ, thân thể bé xíu xíu, bé đến mức khiến cho hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đứa bé mới sinh không ngờ là lại nhỏ đến như vậy.

Ba ngày, chẳng qua cũng chỉ mới 72 tiếng đồng hồ.

Ba ngày trước, Minh Đại Xuyên chỉ cảm thấy là cuộc đời này của hắn đã viên mãn rồi, nhưng ba ngày sau, hắn lại có một mục tiêu mới để theo đuổi.

Hắn có một cô con gái ngọt ngào đáng yêu mềm mại như viên kẹo đường, ở bên cạnh con gái, mỗi giây mỗi phút đều khiến cho sinh mệnh của hắn trở nên có ý nghĩa hơn.

Hắn hi vọng con gái sẽ được lớn lên trong vòng tay che chở của bố, là một Tiểu Nguyệt Lượng vô ưu vô lo.

Minh Nguyệt đang ngủ yên bỗng hơi chép chép miệng.

Minh Đại Xuyên đem so sánh, thấy đôi môi nhỏ của con gái còn không lớn bằng một cái móng tay của hắn nữa!

Minh Đại Xuyên cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên mặt Minh Nguyệt.Hắn không dám dùng sức, chỉ sợ nếu không khéo thì sẽ làm đau cục vàng của hắn.

Cuối cùng, Minh Đại Xuyên chỉ dám chạm một cái rồi lại thu tay về, tiếp tục ngồi cạnh giường ngắm con gái.

Giang Song Lý lúc còn mang thai Minh Nguyệt thì rất thích ăn cay, bụng lại tròn, tất cả mọi người đều nói đứa bé sẽ là con gái.

Con gái sao? Con gái càng tốt, hắn thích có con gái lắm.

Con trai nghịch ngợm bướng bỉnh, nhìn thằng bé Chu Tự Hằng nhà hàng xóm thì biết, mới chưa đầy hai tuổi mà đã lì đến độ không chịu nói.Hắn không cần con trai, hắn muốn có một cái áo bông nhỏ mềm nhũn, có một cô con gái bé nhỏ gọi hắn là baba cơ.

Minh Đại Xuyên cứ thế ngồi ngắm Minh Nguyệt không chớp mắt.

Hắn thầm nghĩ, chỉ không lâu nữa thôi là Minh Nguyệt có thể nũng nịu gọi “Baba, baba” rồi.

Có thể con gái sẽ phát âm không chuẩn, nhưng không sao cả, hắn tình nguyện dùng cả trái tim mình để lắng nghe.

Hi vọng chữ đầu tiên mà con gái nói, sẽ là “Baba”.

Mẹ Giang Song Lý đứng nhìn, thấy ánh mắt Minh Đại Xuyên đã mềm thành nước rồi.

Bà nhẹ nhàng xoay người, đưa bình giữ nhiệt cho y tá.

Một nhà ba người hạnh phúc như vậy, trong lòng bà cũng cảm thấy an tâm rồi.

*

Sau khi Minh Nguyệt ra đời được bốn ngày, Minh Đại Xuyên đưa hai bảo bối của mình về nhà.

Đại bảo bối của hắn Giang Song Lý được hắn dắt tay đi, còn tiểu bảo bối thì được hắn ôm trong ngực.

Minh Đại Xuyên móc chìa khóa trong túi quần để mở cửa phòng.

Đây là lần đầu tiên con gái hắn vào nhà đấy!

Minh Đại Xuyên không kìm được mà ngân nga hát, nhưng vì thường ngày hắn không hay tham gia mấy hoạt động giải trí, cuộc sống quá nghiêm túc nề nếp, cho nên lúc vui vẻ cũng chỉ biết hát mấy câu: “Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ! Với máu thịt chúng ta, hãy cùng nhau xây dựng Trường Thành mới!” (Những câu trong bài Quốc ca của TQ)

Hắn hát tuy không được hay lắm, nhưng Giang Song Lý vẫn nhiệt tình khen ngợi, Minh Nguyệt thì đang nhắm mắt ngủ say, môi hơi mấp máy.

Minh Đại Xuyên sợ làm ồn đến con nên không hát nữa, lúc mở cửa cũng rất nhẹ nhàng.

Nhưng tiếng hát của hắn vẫn khiến cho cậu nhóc Chu Tự Hằng nhà bên nghe thấy.

Minh Đại Xuyên còn chưa mở cửa phòng thì bạn nhỏ Chu Tự Hằng đã vội vã đi mở cửa nhà mình, bước chân không, miệng ngậm bình sữa đi ra.

Cậu nhóc hình như vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc đen mềm dựng đứng cả lên, đôi chân nhỏ mập mạp lắc lư chạy đến.

Cô giúp việc đuổi theo sau, bắt được cái là bế cậu nhóc lên ngay: “Anh Minh chị Minh, anh chị về rồi ạ, thằng bé hai hôm nay cứ nghe thấy tiếng mở cửa phòng là lại chạy ra xem đấy.”

Chu Tự Hằng ghê gớm lắm, muốn đi hướng Đông là nhất định không được dẫn đi hướng Tây, cô giúp việc đã chăm sóc cậu bé một thời gian rồi, cho nên dù có không nói ra thì cô cũng có thể đoán được ý của cậu bé.

Bây giờ, rõ ràng là Chu Tự Hằng đang muốn vào nhà người ta chơi.

Giang Song Lý mấy ngày nay không được gặp Chu Tự Hằng nên cũng rất nhớ, cho nên liền bảo hai người đi vào nhà luôn.

Cô vuốt lại tóc cho Chu Tự Hằng, hỏi: “Con có nhớ dì Giang không?”

Cô có nghe kể lại là hôm cô vào viện sinh thì hai bố con nhà họ Chu cũng đến, cũng biết là Chu Tự Hằng nói được rồi, cứ nhìn Tiểu Nguyệt Lượng rồi gọi vợ suốt thôi, Minh Đại Xuyên vì thế mà còn tức giận mãi, Giang Song Lý cũng hết cách.

Cô rất thích Chu Tự Hằng, biết cậu bé nói được rồi nên rất muốn nghe thử, nên lại nói: “Tiểu Hằng trả lời dì đi nào, nói nhớ ạ ~” Cô nói cực chậm, còn cố ý kéo dài giọng ra nữa.

Nhưng Chu Tự Hằng vẫn mơ mơ màng màng ngậm núm cao su ở bình sữa, mạnh mẽ hút mấy ngụm, chỉ gật đầu chứ không chịu nói.

Minh Đại Xuyên nhìn cậu nhóc đang ngái ngủ, sau đó lại quay sang nhìn con gái.

Vẫn là Tiểu Nguyệt Lượng của hắn đáng yêu hơn!

Con gái hắn nhất định sẽ không nuôi thả như Chu Tự Hằng, mà sẽ được bảo vệ chăm sóc cẩn thận!

Thấy Giang Song Lý vẫn còn đang dạy Chu Tự Hằng nói, Minh Đại Xuyên rất không hài lòng: “Nó chỉ biết kêu linh tinh thôi, chúng mình về dạy Tiểu Nguyệt Lượng nói, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng mình chắc chắn rất thông minh, đảm bảo chỉ mười tháng là sẽ nói được!”

Hắn vẫn còn tức giận chuyện Chu Tự Hằng gọi Tiểu Nguyệt Lượng của hắn là vợ đấy!

Cái chữ đấy là có thể tùy tiện gọi đấy à!!

Giang Song Lý hết nói nổi: “Sao anh lại so đo với Tiểu Hằng thế hả? Thằng bé có biết gì đâu.”

Cô cầm khăn lau chân cho Chu Tự Hằng, cậu nhóc thoải mái nheo hai mắt lại, cái miệng nhỏ cũng nhếch lên cười.

Minh Đại Xuyên cố nén cơn giận, nhưng quyết định sẽ nể vợ mà tha cho thằng nhóc kia một lần.

Chu Tự Hằng lúc này mới thật sự tỉnh ngủ, cậu bé dụi hai mắt, bỏ bình sữa ra, thỏa mãn ợ một cái thật to: “Ợ ~” Vì ợ to quá nên cái bụng tròn cũng phải rung lên, chỏm tóc trên đầu cũng khẽ lắc lư.

“Nhớ ~” Chu Tự Hằng học nói theo, quay đầu trông thấy Minh Nguyệt đang nằm trong lòng Minh Đại Xuyên, cặp chân nhỏ như ngó sen giãy lên trong lòng cô giúp việc đòi xuống, một tay giơ ra chỉ vào Minh Nguyệt, hai mắt sáng lên.

“Con, con…” Chu Tự Hằng cực kỳ kích động, bất chấp nói ra từng chữ rõ ràng: “Nhớ, vợ, con!”

Nhớ vợ con?!

Ai là vợ mày hả!!

Sắc mặt Minh Đại Xuyên rất khó coi, hắn quyết định thu hồi lại lời vừa rồi, không thèm để ý đến Chu Tự Hằng nữa!

Giang Song Lý lần đầu tiên nghe thấy Chu Tự Hằng nói, cô vui vẻ cười híp cả mắt, hôn lên mặt cậu bé một cái rồi trêu chọc: “Con nói lại lần nữa cho dì nghe nào.”

Chu Tự Hằng rất thông minh, chỉ là biết nói hơi muộn thôi, thấy Giang Song Lý trêu mình, cậu bé liền cười lên khanh khách không ngừng được.

Chu Tự Hằng tiến lại gần xem, cũng bắt chước chu miệng lên hôn Minh Nguyệt: “Vợ con! Vợ con!”

Hành động của cậu bé nằm ngoài dự liệu của mọi người, Minh Đại Xuyên không kịp ngăn cản, Minh Nguyệt bị đánh thức, mở to đôi mắt đen lúng liếng, há miệng ngáp một cái.

Minh Đại Xuyên sợ con khóc nên vội vàng dỗ dành.

Mắt của Minh Nguyệt rất to, con ngươi đen bóng, giống như một hồ nước vậy.

Chu Tự Hằng rõ ràng nhìn thấy gương mặt mình trong mắt của Minh Nguyệt.

Điều này khiến cho cậu bé rất ngạc nhiên, không khỏi lại hô lên: “Vợ, vợ.”

Minh Đại Xuyên hoàn toàn nổi giận.

Hắn cúi xuống hôn mấy cái lên đúng chỗ mà Chu Tự Hằng mới hôn Minh Nguyệt, hai mắt trừng to nhìn Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng không hiểu gì cả, vẫn cứ vui sướng không thôi, cô giúp việc thì nhìn ra được sự tức giận của Minh Đại Xuyên nên vội vàng bế Chu Tự Hằng lên, chào tạm biệt hai vợ chồng Minh Đại Xuyên rồi ra về.

Chu Tự Hằng không muốn đi, nhưng lại không hề cáu kỉnh, trước khi đi khỏi, cậu bé suy nghĩ một chút, sau đó rất hào phóng để bình sữa mà cậu bé yêu tha thiết vào trong tay Minh Đại Xuyên.

Minh Đại Xuyên sững sờ, lại nhìn con gái đang ngái ngủ, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ…

Sao hắn lại cảm thấy là thằng nhóc Chu Tự Hằng này đang muốn dùng bình sữa để làm sính lễ nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.