Việc học của lớp mười hai là một quá trình rèn luyện nghiêm khắc nhưng cũng rất nhàm chán, bài tập và đề thi chất cao như núi, bút hết mực vứt đầy mấy cái sọt, giấy nháp viết chi chít những công thức toán học, tiếng bút xẹt xẹt càng ngày càng gấp gáp hơn, cuối cùng thời gian đếm ngược cũng đã tới.
Dòng chữ thầy Thành viết ở một góc bảng đen vẫn ở nguyên đó không bị xóa đi, mỗi một lần trước và sau khi thi, đều sẽ có những học sinh ngồi đọc lại: “Có chí ắt thành, phá phủ trầm chu, người có công, trời không phụ.” Việc này chỉ nhằm khích lệ tinh thần và giữ vững tâm lý, nhưng rõ ràng là rất có tác dụng.
Bên trên dòng chữ kia là những con số được viết bằng phấn màu đỏ.
Buổi sáng ngày 31 tháng 5, con số đếm ngược kia đã chuyển thành số 7, chỉ còn 7 ngày nữa thôi.
Lớp học được ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ, chữ viết trên tấm bảng đen dường như cũng tỏa ra ánh hào quang, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc tích tắc từ sâu trong lòng mình.
Hôm nay cũng là ngày công bố thành tích của kì thi tháng lần thứ 3 toàn thành phố.
Mạnh Bồng Bồng vẫn giữ vị trí thứ nhất trong khối chuyên khoa học tự nhiên toàn thành phố, Chu Tự Hằng đứng thứ hai của khối và đứng thứ năm toàn thành phố, đây là thành tích vô cùng xuất sắc, cũng là thành tích tốt nhất của Chu Tự Hằng tính đến thời điểm này.
không uổng công cậu đã ngày đêm vất vả học tập.
Minh Nguyệt vui lắm, như thể người đạt được thành tích đó chính là mình vậy, cả buổi sáng cứ cười khúc khích mãi không thôi, thỉnh thoảng lại phải cầm sách lên che mặt.
Giờ Ngữ Văn, thầy Vũ trả bài thi, sau khi chữa bài xong, thầy đứng trên bục giảng, chậm rãi nhìn gương mặt của từng học sinh.Ông đã hơn sáu mươi, có một đôi mắt nhuốm màu của thời gian, nhưng con ngươi thì vẫn rất nhạy bén và sáng tỏ.
“Đây có lẽ là tiết Văn cuối cùng mà thầy dạy các em rồi.” Thầy Vũ chống tay lên bàn giáo viên, ngón tay vuốt nhẹ mép bàn, ông đã dạy học suốt mấy thập niên, đứng trên bục giảng nghênh đón hạ qua đông đến, tiễn biết bao thế hệ học trò rời khỏi mái trường này.
Phòng học cực kì yên tĩnh, không có một ai nói chuyện riêng, tất cả đều ngẩng đầu nhìn thầy, khi chỉ còn vài ngày, ai nấy đều đã có kế hoạch học tập của riêng mình, các thầy cô sẽ không can thiệp vào.
“Cũng là tiết Văn cuối cùng trong đời thầy.” Thầy Vũ cười nói, hiện lên nếp nhăn trên khóe mắt và khóe miệng, “Dạy các em xong là thầy cũng chính thức về hưu, cho nên thầy thật sự rất quý trọng quãng thời gian được đồng hành cùng các em, nhưng không ai có thể níu giữ được thời gian, thầy cũng đã già rồi.”
Nghe tới đây, một số nữ sinh đa sầu đa cảm đã đỏ hoe cả hai mắt, Bạch Dương cũng nước mắt lưng tròng.
“Thầy ơi, thầy không già, thầy vẫn đẹp trai lắm ạ!” Minh Nguyệt khen thầy.
Chu Tự Hằng thấy Minh Nguyệt nói rất đúng, cũng phụ họa huýt sáo một cái: “Lão soái ca!”
Tiếng huýt sáo và đùa giỡn không thể làm vơi đi nỗi buồn ly biệt lúc này, thầy Vũ cầm lấy phấn, nóitiếp: “Thầy muốn tặng các em hai câu.” nói xong liền khẽ xoay người, nhẹ nhàng múa phấn trên tấm bảng đen.
“Đây là câu đầu tiên…” Thầy Vũ viết, “Có người từ quan về quê cũ, có người học hành suốt đêm thâu.”
Sau đó ông gọi Chu Tự Hằng đứng lên phát biểu cảm nghĩ của mình về câu này.
Chu Tự Hằng không làm cho ông thất vọng, cậu nói: “Câu này có thể phân tích thành nhiều ý khác nhau, nhưng đối với riêng em thì câu này có ý nghĩa là cuộc đời rất dài, mỗi người đều có những sự lựa chọn của riêng mình, sẽ sống theo cách mà bản thân mong muốn.”
Thầy Vũ rất đồng ý với quan điểm của Chu Tự Hằng, ông hài lòng gật đầu mỉm cười, cậu học sinh này hồi trước còn chỉ viết được vào trong giấy thi một câu [Ánh nắng chiều thật đẹp, Vương Bột đã miêu tả rất xuất sắc], vậy mà hôm nay đã có thể cảm nhận được một câu thơ không quen thuộc lắm rồi.
Đó chính là sự tiến bộ.
Thầy Vũ hiểu rõ khả năng học Văn của Chu Tự Hằng, vốn không tin vào chuyện vừa sinh ra đã là thiên tài, nên ông biết, mỗi một lần Chu Tự Hằng tiến bộ lên, đều dựa vào sự cố gắng và nỗ lực của chính bản thân mình.
Minh Nguyệt thầm giơ ngón cái với Chu Tự Hằng, sau đó ghi nhớ lại câu thơ “Có người từ quan về quê cũ, có người học hành suốt đêm thâu”, Mạnh Bồng Bồng cũng học thuộc lòng giống cô bé.
“Câu thứ hai tôi muốn nói với các em là…” Thầy Vũ lại viết tiếp, “Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài!”
“Câu này tôi lấy từ ‘Lời dạy thiếu niên Trung Quốc’, chúc các em có một kì thi tốt nghiệp trung học thậtthành công!”
Sau vài giây yên lặng, toàn thể học sinh lập tức không hẹn mà cùng vỗ tay hoan hô như sấm.
Ánh mặt trời dường như sáng hơn lên một chút, chiếu vào vách tường màu trắng, tạo thành từng mảng cao thấp nối tiếp nhau như cánh đồng đến vụ thu hoạch.Mạnh Bồng Bồng tuy đã thu hoạch được đáng kể rồi, nhưng cô bé vẫn không ngừng cố gắng, từng phút từng giây đều dành trọn cho việc học.
Tiết học kết thúc, trong giờ giải lao ngắn ngủi, Bạch Dương cầm hai bình nước không, đi qua lối nhỏ bên cạnh chỗ ngồi của Mạnh Bồng Bồng, đến chỗ máy đun nước để lấy nước.
Lối đi vì vướng những chồng sách trên bàn học nên khá hẹp, nhưng Bạch Dương đi qua rất bình thường, vì bây giờ vóc dáng cậu đã trở nên cao gầy rồi.
Mạnh Bồng Bồng không ngẩng đầu, nhưng cũng nhận ra khi cái bóng của Bạch Dương rơi xuống mặt bàn của cô bé hai lần liền.
cô bé dừng bút, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, quay sang hỏi Minh Nguyệt: “Cậu muốn vào trường nào? Học viện múa Bắc Kinh à?” Hồi tháng một Minh Nguyệt đã điền nguyện vọng vào bốn trường nghệ thuật và đều nhận được tin tốt, nhưng trong số đó thì cô bé thích nhất là học viện múa Bắc Kinh.
Thành tích của Minh Nguyệt ở ban khoa học tự nhiên không phải là xuất sắc, nhưng điểm thi năng khiếu thì cực kì tốt.
“Mình sẽ học cùng một thành phố với Chu Chu.” Minh Nguyệt đang ngồi làm bài tập Hóa, nghe vậy thìcười đáp, “Nếu anh ấy đỗ đại học Thanh Hoa thì bọn mình sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh, còn nếu khôngthì học đại học Nam Thành cũng được.”
Hôm nay cô bé buộc nửa tóc lên bằng một cái dây màu xanh lam, nhìn vô cùng dịu dàng nữ tính, Mạnh Bồng Bồng cảm thấy cô bạn này tựa như một cơn mưa xuân ở Giang Nam vậy, khi cười có một nét duyên dáng không thể nói bằng lời.
Tuy nhìn qua có vẻ yếu đuối là vậy, nhưng ánh mắt của Minh Nguyệt thì lại kiên định và quả quyết hơn bất cứ ai, cô bé có thể hiểu được là bản thân mình mong muốn điều gì.
Mạnh Bồng Bồng cảm thấy, với tính cách này, Minh Nguyệt sẽ có một tương lai cực kì tốt đẹp, nhưng sau khi suy nghĩ, cô bé lại hỏi: “Cậu tin tưởng Chu Tự Hằng đến thế sao?”
Thi đại học là một cuộc chiến tựa như thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, không chỉ dựa vào năng lực mà còn cần cả yếu tố may mắn nữa, bất kể là đại học Nam Thành hay đại học Thanh Hoa thì cũng đều là những trường nằm trong top đầu của cả nước.
“Tại sao lại không tin chứ?” Minh Nguyệt nghiêm túc nói, “Mỗi ngày anh ấy đều đi ngủ lúc trời đã rạng sáng, sau đó lại phải dậy lúc sáu giờ, buổi trưa thì không nghỉ ngơi, chỉ dựa vào sự nỗ lực và cố gắng ấy cũng đủ khiến cho mình tin tưởng anh ấy vô điều kiện rồi.”
Những gì cô bé nói đều là sự thật.
Chu Xung cảm thấy con trai vất vả quá, lúc hút thuốc nghĩ đến mà thương, nước mắt lưng tròng, nhưng không dám nói với con, chỉ mang rượu đến tìm Minh Đại Xuyên tâm sự, nói: “Đôi khi tôi thật sự muốn con trai đừng làm như vậy vì tôi nữa, quá mệt mỏi rồi, mấy tháng này nó gầy hẳn đi, trông thấy ánh đèn nó bật để làm bài tập suốt đêm mà tôi không sao ngủ được…Có lúc mệt quá, nó gục luôn trên bàn rồi ngủ đến sáng, mặt hằn đỏ cả lên…Tôi có nói sẽ đầu tư cho nó đi du học, nó lại bảo không muốn dựa vào tôi…Cậu nói đi, thành tích của nó không tốt tôi cũng đâu có để ý gì, giờ thành tích của nó tốt rồi, tôi lại cảm thấy đau lòng lắm!”
Minh Đại Xuyên chỉ cảm thấy Chu Xung quá thương con nên mới vậy, cho nên cũng không nói gì.
Mạnh Bồng Bồng cũng phải “tàn nhẫn” với bản thân như thế, mới có thể bảo vệ được hạng nhất của mình.
Minh Nguyệt vừa nói xong, tiếng chuông vào học cũng vang lên ngay sau đó.
Mạnh Bồng Bồng không hỏi thêm nữa.
Gương mặt của Minh Nguyệt được ánh nắng chiếu vào, làn mi hơi ánh lên tia sáng, từ dưới đáy lòng, Mạnh Bồng Bồng không hiểu sao lại chậm rãi có cảm giác hâm mộ.
Về phần hâm mộ ở điểm gì, Mạnh Bồng Bồng không biết.
Ngày cuối cùng của tháng năm cũng trôi qua như bao ngày khác.
Minh Nguyệt ngồi sau xe đạp của Chu Tự Hằng, cùng nhau đi về nhà.
Giờ tự học buổi tối năm lớp 12 luôn kết thúc rất muộn, lúc này trăng đã lên cao, mặt sông lấp lánh ánh vàng, hầu như các nhà đã tắt đèn đi ngủ, chỉ có những chiếc thuyền hoa và các quán bar là còn hoạt động.
Chu Tự Hằng chở Minh Nguyệt lao xuống đoạn dốc của cầu đá, gió thổi vô cùng mát mẻ, Minh Nguyệt ở đằng sau cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo tựa như tiếng chuông gió.
Đoạn đường này Chu Tự Hằng đã đi suốt từ năm cấp hai đến hết cấp ba, sáu năm trời, xe đạp cũng thay đến mấy chiếc, nhưng người ngồi đằng sau thì vẫn không thay đổi, sự thay đổi duy nhất chính là cả hai đều đã lớn rồi.
Chu Tự Hằng không bị áp lực mấy bởi kì thi đại học, hoặc có thể nói là cậu đã tính toán kĩ càng từ trước rồi, cho nên tâm trạng rất ổn định.
“Thi đại học xong bọn mình cùng nhau đi du lịch nhé.” Chu Tự Hằng một tay cầm lái, một tay nắm tay Minh Nguyệt, hơi xoay người nhìn về sau.
“đi đâu ạ?” Minh Nguyệt hỏi.
“Cái này thì anh lại chưa nghĩ tới.” Chu Tự Hằng sờ nhẹ chóp mũi Minh Nguyệt.
“Thế anh nghĩ cái gì rồi?” Minh Nguyệt né tránh ngón tay cậu.
Nghĩ cái gì ư?
Nhắc tới đây, Chu Tự Hằng lập tức nói không dừng được: “anh nghĩ nhiều lắm, anh nghĩ đến lúc bọn mình tốt nghiệp cấp ba xong, sẽ cùng nhau đi du lịch, em sẽ mặc một cái váy thật xinh, còn anh sẽchụp thật nhiều ảnh đẹp cho em.anh nghĩ đến lúc bọn mình học đại học, anh sẽ đến trường của em để gặp em, không biết là đi tàu điện ngầm hay đi xe bus thì nhanh hơn nhỉ.anh còn nghĩ đến việc em xinh đẹp như thế này, không biết có bao nhiêu tình địch mới xuất hiện nữa đây, anh phải cố gắng làm sao thìmới có thể khiến cho chúng nó biết khó mà lui.anh nghĩ đến khi vào đại học, anh sẽ chọn học chuyên ngành gì, tài chính hay là công nghệ thông tin, phải đi theo con đường nào thì anh mới nhanh chóng nuôi được em…”
Trong bóng đêm, gương mặt của Chu Tự Hằng trở nên dịu dàng đến lạ thường.
Cậu mới mười chín tuổi thôi, vậy mà đã nghĩ xa đến vậy rồi, mà trong viễn cảnh tương lai ấy, chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của Minh Nguyệt.
cô bé mỉm cười, đôi mắt hoa đào mở to, khiến cho Chu Tự Hằng nhìn mà rung động.
Cậu không kìm được mà hôn một cái lên má Minh Nguyệt.
“Thế anh định nuôi em thế nào?” Minh Nguyệt xấu hổ cúi đầu, tuy trời tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy gò má ửng hồng của cô bé.
Tay cô bé vẫn nắm chặt vạt áo Chu Tự Hằng, bàn tay trắng như tuyết, Chu Tự Hằng nghĩ một lát rồi nói: “Nếu như có thể, anh mong là mình sẽ tìm được một công việc thực tập vào năm ba đại học, kiếm một chút tiền để sang năm tư thuê một căn hộ ở gần trường em, sân thượng sẽ dùng để trồng hoa hồng, sau đó nuôi một con chó Samoyed hoặc mèo Ragdoll mà em thích, rồi bọn mình sẽ sống cùng nhau ở đó.”
Đây thật sự là một viễn cảnh đẹp, chỉ mới nghe cậu nói thôi cũng cảm thấy rất ngọt ngào rồi.
Minh Nguyệt có thể cảm nhận được là Chu Tự Hằng đã rất nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai.
cô bé vừa mơ mộng lại vừa xấu hổ, áp mặt vào lưng Chu Tự Hằng, đúng như lời Chu Xung nói, cậu gầy đi rất nhiều, nhưng gầy không có nghĩa là yếu đi, cô bé vẫn có thể cảm nhận được sự vững chãi trênlưng cậu.
“Đến năm tư bọn mình phải sống chung thật sao?” Minh Nguyệt ngập ngừng hỏi.
“Em không muốn à?” Chu Tự Hằng dịu dàng hỏi.
Minh Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, ôm chặt eo Chu Tự Hằng, hồi lâu sau mới ấp úng nói: “Bọn mình ở cùng nhau, liệu có ảnh hưởng gì không? Ý em là…Có thể em sẽ quấy rầy đến việc học và làm của anhchẳng hạn? anh có cảm thấy phiền không?”
“thật ra thì em muốn hỏi là, liệu anh có…” Chu Tự Hằng dừng lại một chút để cân nhắc lại từ ngữ, “Quấy rối em không chứ gì?”
Thời gian bỗng như ngừng trôi, ẩn ý trong câu đó, khiến cho các đầu ngón chân của Minh Nguyệt co rụt lại.
đi đến khu biệt thự, Chu Tự Hằng dừng xe, Minh Nguyệt đi xuống, đầu vẫn cúi thấp, cái cổ mảnh khảnh trắng muốt dưới ánh trăng.
nói đến vấn đề này làm cô bé cực kì xấu hổ, dù sao thì cô bé cũng nhỏ hơn Chu Tự Hằng gần hai tuổi, da mặt rất mỏng.
Nhưng Chu Tự Hằng lại rất thích điểm này của Minh Nguyệt, thích vô điều kiện.
“Vậy anh có…Quấy rối em không?” Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
cô bé nhắm mắt đi theo Chu Tự Hằng, căng thẳng nắm chặt quai cặp, nhìn như một đứa bé đang sợ hãi, nhưng cơ thể của cô bé thì đã hoàn toàn trưởng thành rồi.
“anh không dám cam đoan.” Chu Tự Hằng nói, bước tới ôm Minh Nguyệt, than thở bên tai cô bé: “Có thể anh sẽ không quấy rối em, nhưng mà anh cảm thấy là em sẽ quấy rối anh.”
“Tại sao chứ?” Minh Nguyệt không đồng ý.
Chu Tự Hằng vuốt ve vành tai cô bé, nói: “Em phải biết rằng, có một người, chỉ cần tồn tại trên thế giới này, đối với anh cũng là một sự quấy rối.”
“Người đó, chính là em đấy, Minh Nguyệt.” Hơi thở ấm nóng của cậu phả nhẹ vào trong cổ áo của côbé.
Minh Nguyệt thầm nghĩ, lúc này chắc hai tai của mình đã đỏ rực lên mất rồi.