Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 17



Edit: phuong_bchii

________________

"Trước khi bắt đầu nói chuyện, tôi có thể ngụy biện một lần cuối cùng không?"

Ngồi xuống sô pha trong nhà Kỷ Minh Tranh, Bành Hướng Chi nói như vậy.

Thật ra nàng có chút lo lắng, dù sao, vẫn không có dùng loại chuyện này lừa gạt người ta, cho nên bất luận như thế nào, muốn vùng vẫy một chút, ít nhất lương tâm phải không có trở ngại.

"Cậu nói." Kỷ Minh Tranh tháo kính xuống, dùng vải lau kính trong ngăn kéo bàn trà cẩn thận lau.

Đã qua ba giờ, mọi âm thanh đều yên tĩnh, ngay cả đèn trong nhà cũng giống như cạn dầu, không sáng sủa lắm. Từ lúc chào đời tới nay, số lần Kỷ Minh Tranh thức đêm rất ít đều do Bành Hướng Chi ban tặng, nhưng lần thứ hai, cô bắt đầu phát hiện một số cảm giác chỉ nảy sinh trong bóng tối.

Nó như là kéo dài ban ngày, kéo dài sinh mệnh, lại như là mở rộng không gian, để cho hai người áo mũ chỉnh tề chui vào quái thạch lởm chởm trong sơn động, thảo luận về bí mật nguyên thủy.

Có một chút kích thích, có một chút bừa bãi, có một chút, khoái cảm tiêu xài.

"Thật ra," Bành Hướng Chi nói, "Là tôi lau nước miếng, tôi nằm úp sấp bên cạnh cậu ngủ thiếp đi, không cẩn thận chảy cái đó, miệng chảy nước trên bàn tay cậu."

Kỷ Minh Tranh nghe xong, đặt miếng vải lau kính lại chỗ cũ, "Bánh xe" vang lên tiếng ngăn kéo, sau đó cô không đeo kính nữa, mà đặt lên mặt bàn.

Thấy cô không phản ứng, Bành Hướng Chi có chút nóng vội: "Nói chuyện đi chứ, cậu nghĩ thế nào?"

"Tôi sợ cậu tức giận."

"Cậu cứ nói thẳng, tôi còn có cái gì phải tức giận."

"Đây là lý do cậu nghĩ ra suốt quãng đường sao?" Kỷ Minh Tranh thản nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

"Xì." Bành Hướng Chi cười gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên: "6."

Cửa sinh có đường cậu không đi, một hai phải coi tôi là cà rốt.

"Tôi thật sự khá tò mò." Vì thế nàng bắt đầu nhìn quanh bốn phía, đánh giá nơi mình muốn dọn vào, ba phòng hai sảnh, hai phòng ngủ một thư phòng, nam bắc thông suốt, kết cấu ngay ngắn, trang hoàng đơn giản lại hào phóng, đơn giản hiện đại, cũng không quê mùa như Kỷ Minh Tranh, hơn nữa sô pha này, sô pha vải cao su khoa học kỹ thuật, ngồi thật thoải mái, nàng rất thích.

"Tò mò cái gì?"

"Cậu chắc chắn tôi dùng tay của cậu làm cái gì kia, nếu tôi thật sự đói khát như vậy, tôi tự mình làm không được sao? Tôi lại không thích cậu, đúng không?" Bành Hướng Chi lúc này thật sự nghi ngờ, muốn biết logic của Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh không nói gì, chỉ nhìn tay Bành Hướng Chi một cái.

Tầm mắt Bành Hướng Chi theo đó rơi xuống, à, có móng tay, kiểu Pháp.

"6." Nàng vui lòng phục tùng.

"Như vậy," Bành Hướng Chi ưỡn thẳng sống lưng, thở dài một hơi, hỏi cô, "Quả quýt này có thể ăn được không?"

Kỷ Minh Tranh đẩy đĩa trái cây cho nàng.

Bành Hướng Chi lấy một quả mập mạp, vừa bóc vừa nói: "Nếu sự tình chính là như vậy, chứng cứ logic rõ ràng, vậy chúng ta nghĩ cách giải quyết đi."

"Ừ."

"Hỏi lịch sự, cậu có ý kiến gì không? Nếu không có, thì tôi nói trước." Bành Hướng Chi tách một tép quýt.

"Không có." Giọng Kỷ Minh Tranh mềm mại, nghe có chút ngoan ngoãn.

Bành Hướng Chi trước tiên nói với cô: "Hiện tại cậu nói tôi hôn cậu, đúng không, cậu lại nghi ngờ cậu ngủ với tôi, vậy hai ta đã như vậy......"

"Tôi đề nghị, chính là nói sống chung."

Bành Hướng Chi tách ra hai nửa, đưa cho Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh nhìn múi quýt trơn bóng, thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.

Ánh mắt lành lạnh vòng quanh đôi môi thái quá của Bành Hướng Chi, sau tai đỏ bừng.

"Cậu đừng nóng vội," Bành Hướng Chi nhanh chóng nói, "Ý tôi là hai ta mỗi người một phòng."

"Hiện tại là tình huống như vậy, cậu là thẳng, đúng không? Hôm đó tôi liếc điện thoại di động của cậu, còn có người gọi cậu là tiểu tỷ tỷ, dầu thành đức tính kia, tám phần là đối tượng xem mắt gì đó phải không?"

"Cho nên," Bành Hướng Chi nhướng mày, "Hai chúng ta chuyện này, tôi quy kết nó là ngoài ý muốn, cậu không có ý kiến chứ?"

Cổ họng Kỷ Minh Tranh khẽ động, lắc đầu.

Bành Hướng Chi lại đưa quýt về phía trước, Kỷ Minh Tranh nhận lấy.

Trong lòng lại "hi hi hi" cười ba tiếng, trên mặt lại rất nghiêm trọng: "Nhưng mà, chuyện này nói lớn hay không lớn, nói nhỏ nó cũng không nhỏ, nếu cứ như vậy không rõ ràng trôi qua, hai chúng ta khẳng định đều canh cánh trong lòng."

Nàng nói năng có khí phách, còn chân thành hơn lồng tiếng hai trăm điểm.

"Cậu xem," giọng nói đúng lúc mềm xuống, thêm một chút thở dài, "Cậu bị hôn một chút, cũng rối rắm mấy tháng, mấy ngày nay, cậu cũng ngủ không ngon phải không?"

"Thật không giấu diếm, tôi cũng vậy."

Bành Hướng Chi hít hít mũi, xoa xoa ngón trỏ, đột nhiên có chút chột dạ.

"Ý tôi là," ho khan một tiếng, "Không bằng, chúng ta sống cùng nhau, điều trị một chút."

Cuối cùng Kỷ Minh Tranh cũng lên tiếng: "Lại điều trị?"

Tại sao cảm giác từ khi gặp được Bành Hướng Chi tới nay, vẫn luôn điều trị chứ?

"Sống cùng nhau thì có liên quan gì đến điều trị?" Kỷ Minh Tranh hỏi.

"Cậu chưa nghe câu nói này sao? Du lịch và sống chung, là con đường hai người tuyệt giao tốt nhất, tôi không phải nói hai ta muốn tuyệt giao ha, tôi là nói, hiện tại hai ta bị vây một cái quan hệ lúng ta lúng túng, muốn gần một bước đi, không phải chuyện như vậy, muốn lui một bước đi, lại không cam lòng, nếu muốn cam tâm, có phải được hai người lẫn nhau nhìn phiền rồi hay không?"

Kỷ Minh Tranh như có điều suy tư.

"Tính cách hai ta trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nói chuyện cũng lao lực, tôi cảm thấy, khẳng định không ở được một tháng, sẽ không chịu nổi đối phương." Bành Hướng Chi khẳng định gật đầu.

Lại thêm một câu: "Tôi và mẹ tôi đều không ở được một tháng."

Lại nói, trị liệu chứng mất ngủ một tháng, đảo lại đồng hồ sinh học, cũng không sai biệt lắm nhỉ?

Chính mình đầu này nói xong, Bành Hướng Chi rộng lượng săn sóc mà ném lập trường cho Kỷ Minh Tranh: "Cậu không thích cùng người khác tiếp xúc tứ chi, khẳng định cũng không thể cùng người khác ở nhỉ?"

Kỷ Minh Tranh trầm ngâm vài giây, thừa nhận: "Lúc học đại học, ở chung phòng không quen nên về nhà."

"Đúng vậy!" Hai tay Bành Hướng Chi vỗ một cái đét, "Hai ta làm phiền đối phương, cái này không phải không canh cánh trong lòng sao? Không phải, điều trị tốt rồi sao?"

"Nếu không chính cậu phải nghĩ đến ngày tháng năm nào đó." Cô ăn nốt quả quýt cuối cùng, nghiêng mặt nhìn Kỷ Minh Tranh một cái.

Kỷ Minh Tranh theo thói quen ghép đầu ngón tay lại, giao nhau, lại chạm vào lòng bàn tay. Lông mi rủ xuống rõ ràng, ở trước mắt chiếu ra bóng ma năm tháng tĩnh lặng.

Bành Hướng Chi nhìn bộ dạng này của cô liền biết, bị lừa què.

Cô bé à, tiến sĩ của cậu chỉ số thông minh cao, nhưng tình cảm thuộc về phạm trù chỉ số thông minh sao? Nếu Bành Hướng Chi không giải quyết được cô, lăn lộn trên sa trường nhiều năm như vậy.

Quả nhiên, Kỷ Minh Tranh nói: "Tôi cân nhắc một chút."

"Phụt." Bành Hướng Chi không nhịn được, bật cười.

Kỷ Minh Tranh ngước mắt nhìn nàng, Bành Hướng Chi hắng giọng: "Ai nha, ăn rồi."

Nàng nằm úp sấp trên tay vịn sô pha, dịu dàng nói: "Huống hồ nói, hai ta làm bạn với nhau một thời gian, giải sầu, coi như là đều bồi thường, cậu nói xem?"

Đưa tay ôm mặt, chớp mắt mấy cái.

Kỷ Minh Tranh thu tay lại, cũng chống lên tay vịn sô pha, đầu ngón tay chống cằm.

Được rồi, Bành Hướng Chi ngầm hiểu, nhưng nàng không vội.

Phẩm chất quan trọng nhất của một thợ săn giỏi chính là kiên nhẫn.

Vì vậy nàng thản nhiên đứng lên, đúng lúc lấy lùi làm tiến: "Cũng đã giờ này rồi, tôi cũng thật sự buồn ngủ muốn chết, cậu sẽ thu giữ tôi chứ?"

"Đừng lo lắng, chỉ đêm nay, tôi nói chuyện kia cậu cứ từ từ suy nghĩ, hôm nay tôi chỉ là ở nhà cậu nằm mấy tiếng, ngày mai còn làm việc nữa, cậu cũng không thể để tôi trở về trễ như vậy chứ?"

"Đây chính là cậu tới chặn người, bảo tôi nói chuyện với cậu, lại mang tôi về nhà aà Kỷ Minh Tranh.'

Kỷ Minh Tranh thở dài, đứng lên: "Tôi trải giường cho cậu."

"Tôi cùng đi, tôi cùng đi, sao có thể làm phiền cậu như vậy được." Bành Hướng Chi bước nhỏ đuổi theo.

Quýt mà tiến sĩ này mua, ngọt quá, còn muốn ăn thêm một quả nữa. A ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.