Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 29



Edit: phuong_bchii

________________

Ngoài dự đoán, dạ dày Kỷ Minh Tranh rất cứng, không có chút phản ứng gì, đang ở thư phòng đọc sách thì nhận được điện thoại của Triều Tân.

Đầu tiên là nói về hạng mục kịch ngắn đã bàn trước đó mười phút, sau đó tự nhiên hỏi về Bành Hướng Chi. Kỷ Minh Tranh đáp: "Cô ấy bị tiêu chảy."

Không chỉ tiêu chảy mà còn nôn, Kỷ Minh Tranh tìm thuốc cho nàng uống, bây giờ có lẽ còn ngồi trên bồn cầu.

Triều Tân ở đầu kia trầm mặc vài giây, lười biếng hỏi: "Em và em ấy thế nào?"

Thật ra cô ấy không hóng hớt chút nào, nhưng Hướng Vãn nhà cô ấy thật sự rất nhiều chuyện. Giờ phút này hai người dựng thẳng lỗ tai vây quanh ở bên cạnh, giống như hai giám sát một lớn một nhỏ.

Trước kia Hướng Vãn cũng không như vậy, hoặc là nói, cô nàng đối với người khác cũng không như vậy, nhưng từ khi nghe Vu Chu nói hai người này mập mập mờ mờ, Hướng Vãn cũng rất muốn tìm hiểu đến cùng.

Nếu như không phải Triều Tân nói hay là gọi điện thoại hỏi trước một chút, Hướng Vãn thậm chí muốn trực tiếp chuẩn bị một phần quà mọn, đến nhà thăm hỏi.

"Cái gì thế nào?"

"Tôi nghe nói, giữa hai người có một chút vướng mắc." Triều Tân liếc nhìn Hướng Vãn, nói rất cẩn trọng.

Kỷ Minh Tranh khép sách lại, một tay đậy bút lại, đặt sang một bên: "Chưa nói tới khúc mắc, nhưng hình như cô ấy hơi thích em."

"Mẹ em nói."

Đầu kia truyền tới tiếng bịt miệng, hình như là tiểu cô nương mười mấy tuổi.

"Cái này......"

"Hơn nữa, hôm nay cô ấy còn gọi em là chồng."

Lần này ngay cả Hướng Vãn cũng hít một hơi khí lạnh, dùng ánh mắt hỏi Triều Tân, đã đến mức này rồi sao?

Triều Tân rất xấu hổ, bởi vì cô ấy với Kỷ Minh Tranh cũng không tính là bạn bè vô cùng tốt, bình thường lại càng không hỏi loại chuyện này.

Kỷ Minh Tranh chờ đầu dây bên kia trả lời, lại nghe thấy giọng nói mềm mại: "Nếu không biết nói gì, chị cứ chúc chị ấy hạnh phúc."

Triều Tân bất đắc dĩ cười, có tiếng tức giận rõ ràng, sau đó khó xử mở miệng: "Ưm......"

"Cám ơn, cũng chúc hai người hạnh phúc." Kỷ Minh Tranh không nhanh không chậm trả lời.

Nụ cười ngắn ngủi, cô lại nói: "Thật ra những lời như vậy, mọi người hỏi cô ấy có phải sẽ thuận tiện hơn chút không?"

"Có lẽ bạn gái chị cũng không biết nhiều, chúng ta chỉ gọi điện thoại ba lần."

Triều Tân cũng nở nụ cười: "Thật ngại quá, tôi không có ý định trực tiếp như vậy."

"Vậy lời em vừa nói là thật sao? Em ấy thích em, còn gọi em là chồng."

"Chị hỏi cô ấy." Trong giọng Kỷ Minh Tranh còn có nụ cười mỏng manh, không cẩn thận sẽ nghe không ra.

Cúp điện thoại xong, cô lại nhớ tới Bành Hướng Chi. Vừa rồi mình tìm thuốc chống tiêu chảy cho nàng, sau đó liền phát hiện bộ dạng nàng uống thuốc rất vui, nuốt một ngụm nước, nhắm mắt lại, đầu còn muốn ngửa ra sau mang tính chiến thuật.

Kỷ Minh Tranh hỏi nàng, sao nàng lại uống thuốc như vậy? Động tác nuốt và động tác phần đầu dường như không liên quan gì nhau nhỉ? Bành Hướng Chi chớp chớp mắt, dường như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cẩn thận hỏi cô: "Tôi uống thuốc, cũng cần phải có khuôn mẫu à?"

Uống thuốc có cần khuôn mẫu không? Kỷ Minh Tranh vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.

Đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện đèn phòng vệ sinh đã tắt, phòng khách thường ngày náo nhiệt cũng đen kịt một mảnh, cửa phòng ngủ đóng lại, cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ hôm nay nàng quá suy yếu, tự mình ngủ rồi?

Chậm rãi đến gần, nghe được trong khe cửa truyền đến âm thanh quỷ dị.

Ư ư a a, phối hợp tiếng thở dốc có quy luật, thỉnh thoảng còn có vài tiếng khí thô nam tính.

Bên trong cửa phòng mặt Bành Hương Chi nghiêm trọng nhìn trong màn hình yêu tinh đánh nhau, trần truồng, các loại tư thế đều hướng lên trên tiếp đón, dường như cùng khoe ra độ mềm dẻo của cơ thể.

Mới vừa tiêu chảy xong, nằm trên giường một lát, chán chết lật lịch sử trò chuyện, ở một nhóm tán gẫu nhìn thấy cái tên là "Bãi đỗ xe", xuất phát từ lòng tò mò nhấn vào.

Hắc, thật đúng là không cần đăng ký cũng không cần tiền, một chút cũng không hoa hoè loè loẹt, mở ra là có thể phát.

Hại nàng còn vội vã điều chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất, suy nghĩ một chút, Kỷ Minh Tranh ở trong thư phòng, cách hai cánh cửa, lại tăng âm lượng một chút.

Đang định kéo thanh tiến độ thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Cũng khắc chế như chủ nhân, bình tĩnh mà chậm rãi gõ ba cái, lập tức giọng nữ nhu nhược vang lên: "Bành Hướng Chi."

Giọng Kỷ Minh Tranh, hình như lạnh hơn thường ngày một chút.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Lồng ngực khò khè nhảy dựng, thật thái quá, không biết vì sao, mấy chữ này của Kỷ Minh Tranh đột nhiên khiến cho trái tim Bành Hướng Chi bị bóp chặt.

Cô chắc chắn nghe được, rõ ràng biết, nhưng còn muốn cách cánh cửa hỏi một câu.

Bành Hướng Chi bình tĩnh tắt màn hình điện thoại, nhưng trong lòng gào thét a a a a, nàng không phải xấu hổ vì chuyện này, mà xấu hổ chính là nàng không hiểu vì những lời này của Kỷ Minh Tranh mà xuân tâm tràn lan.

"Tôi, xem phim." Bành Hướng Chi đỏ mặt, cách cánh cửa nói.

Rõ ràng đối phương không nhìn thấy, ánh mắt nàng còn ra vẻ cà lơ phất phơ.

Bên kia cửa im lặng, Kỷ Minh Tranh nhẹ giọng hỏi nàng: "Cậu vừa bị tiêu chảy mà bây giờ xem phim à?"

Kỷ Minh Tranh nói "phim" rất kỳ diệu, bởi vì người khác đều phải mang theo tiếng trẻ con hóa âm, dù sao đây cũng không phải là một món đồ chơi đứng đắn, đương nhiên phải nói càng ngả ngớn càng tốt, mà Kỷ Minh Tranh nói "phim" rõ ràng, khiến trang web khiêu dâm này đột nhiên trắng bệch.

"Tôi đi xong rồi mà, không xem được sao?"

Bành Hướng Chi cắn cắn khóe miệng, ngón trỏ hung hăng vạch ngón tay lên màn hình, một chút mồ hôi ấn ra một vệt tối.

Lại khịt mũi, chờ Kỷ Minh Tranh nói.

Một lát sau, nghe thấy cô hạ giọng xuống hai độ, từ khe cửa nhét vào: "Vậy hôm nay không cần tôi ngủ cùng cậu?"

"Hả? Vì sao?"

Hô hấp rối loạn, đầu kia còn nói: "Cậu xem xong... không tự ngủ sao?"

"Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi có ngủ hay không? "Bành Hướng Chi nhất thời không quay đầu lại.

"Không cần một chút không gian riêng tư sao?"

Chết tiệt.

Bành Hướng Chi đứng dậy, mở cửa ra: "Cậu có ý gì? Cậu muốn nói, tôi muốn DIY* à?"

*Do it yourself (DIY): tự tay làm lấy

"DIY là có ý gì?" Kỷ Minh Tranh thấy nàng mở cửa, dựa sát vào tường, giữ khoảng cách.

"Chính là cái ý cậu nghĩ đó." Bành Hướng Chi nhìn cô không chớp mắt.

Kỷ Minh Tranh rũ mắt xuống, xấu hổ ho một tiếng.

"Tôi xem thứ này, đó chỉ là tùy tiện xem thử," Bành Hướng Chi rất cạn lời, "Chỉ giống như xem một bộ phim thôi, cậu thì biết cái gì!"

Kỷ Minh Tranh nhấc mí mắt lên: "Nhưng mặt cậu đỏ lắm."

A cái này...... cũng không phải xem phim mới đỏ, rõ ràng là bởi vì...... sóng mắt Bành Hướng Chi lóe lên, nàng nhìn Kỷ Minh Tranh dưới ánh đèn hành lang, đột nhiên rất muốn ôm cô.

Trời xanh......

Trong lòng nàng nước mắt chảy thành sông.

Bình tĩnh nửa phút, nàng liếc mắt nhìn giao diện màn hình khóa điện thoại: "Tôi ra ngoài một lát."

"Đi đâu? Mười một giờ rồi."

"Đi quẩy."

Trong lòng Bành Hướng Chi rất phiền, phiền muốn chết, nàng nắm một nhúm tóc, tay kia thuần thục mở khóa, trang web vừa rồi còn đang tận chức tận trách phát sóng, âm thanh ư ư a a nằm ngang giữa nàng và Kỷ Minh Tranh.

Tắt trang web đi, mở Wechat ra, bắt đầu gọi người: "Nam Nam, có gì mới không? Đến SS đi! Tôi mời."

"Trai mới trai mới......"

Vừa nhấn nút, nghe thấy giọng Kỷ Minh Tranh: "Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài chơi?"

Ngón cái Bành Hướng Chi trượt lên trên, hủy bỏ tin nhắn, nhìn màn hình điện thoại lẩm bẩm: "Nhàm chán quá."

"Vậy tại sao, lần này đi chơi vui không chuẩn bị dẫn tôi theo?"

Cũng có mấy lần đua xe đêm khuya, nhưng Bành Hướng Chi luôn vừa xoay chìa khóa xe trên ngón trỏ, vừa nhướng mày cười hỏi cô, có đi hay không, Tranh Tử, chơi kích thích.

Bành Hướng Chi nói không nên lời.

"Cậu cảm thấy, nhàm chán là tôi." Kỷ Minh Tranh đưa ra kết luận.

Bành Hướng Chi khóa điện thoại lại, giương mắt nhìn cô: "Cậu muốn đi ra ngoài với tôi?"

Là Kỷ Minh Tranh cậu quá thú vị, một câu nói không chút thu hút cũng có lực hấp dẫn khó hiểu, làm cho đại bạch dương thẳng tới thẳng lui chống đỡ không được, tâm phiền ý loạn, cho nên mới muốn đi tìm niềm vui khác.

Loại cảm xúc này Bành Hướng Chi đã nhiều năm chưa từng có, dự cảm của nàng từ trước đến nay rất chuẩn, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng thua.

Nàng nghĩ, nếu Kỷ Minh Tranh do dự một chút, mình có thể thuận thế nói, cậu ngủ trước đi, cái đó không thích hợp với cậu.

Nhưng Kỷ Minh Tranh nói: "Đi."

Lòng Bành Hướng Chi lại rối bời, nhưng nàng khịt mũi một tiếng, nở nụ cười lãng lãng: "Đi quẩy đó Kỷ Minh Tranh, cậu biết nhảy sao?"

"Không biết, nhưng tôi cũng có thể đi xem một chút."

"Trước kia sao không phát hiện cậu có lòng hiếu kỳ như vậy?"

Kỷ Minh Tranh trong lòng thở dài một hơi, thật ra cô chỉ lo lắng Bành Hướng Chi lại đi ra ngoài uống quá nhiều, vốn dĩ dạ dày đã không tốt, nếu như lại không kiêng hút thuốc uống rượu, đêm nay chỉ sợ phải lăn qua lăn lại mất nửa cái mạng.

Nhưng cô ngăn cản không được, căn cứ vào hiểu biết về ngày trong tháng, Bành Hướng Chi lúc này cực kỳ nổi loạn, nếu có người nói đừng đi, nàng sẽ quay đầu bước đi ngay.

Kỷ Minh Tranh là một bác sĩ, mặc dù lạnh lùng, nhưng có thể là y giả giả lòng cha mẹ.

"Vậy đi thôi? Tôi thay quần áo, bộ ban ngày không hợp đi quẩy." Bành Hướng Chi chuẩn bị đóng cửa.

Kỷ Minh Tranh không nói gì, chờ cửa đóng lại, mới đột nhiên nói một câu: "Tôi không thích quần da."

Bành Hướng Chi ngồi xổm trước vali hành lý mở toạc: "Tôi mặc kệ cậu có thích hay không? Người quê mùa như cậu không thích tôi mới phải cảm ơn đó."

Oán hận nói xong, Bành Hướng Chi dừng lại một giây, yên lặng nhét quần da trong tay vào trở lại.

Thời tiết này vốn cũng không thích hợp mặc, cần cậu nói à? Phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.