Vốn tưởng sẽ là một đêm dài đằng đẵng thì lại là một đêm ngắn nhất Bành Hướng Chi từng trải qua.
Hai người bị tiếng rung của điện thoại Kỷ Minh Tranh đánh thức, Kỷ Minh Tranh trước tiên động cánh tay, Bành Hướng Chi nằm dính ở bên cạnh cô mơ màng mở mắt, nhìn cô cầm lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, định thần nhìn năm sáu giây, sau đó ấn xuống, liếc mắt nhìn thời gian, ngồi dậy.
Thấy Bành Hướng Chi buồn ngủ nhìn cô, cô nói: "Tôi đi nghe điện thoại."
Vén chăn xuống giường, nhưng cũng không tránh Bành Hướng Chi, mà đi tới trước cửa sổ, vừa vén mái tóc đen lả tả ra sau, vừa nhỏ giọng trả lời.
"Đúng ạ. Không có, ở nhà có chút việc, thật ngại quá."
"Vậy xin giúp em điều chỉnh một chút."
"Cảm ơn."
Giọng nói vẫn rất khàn, nghe ra được cơn buồn ngủ, cúp điện thoại, cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường sạc pin, sau đó ngồi ở mép giường, hai tay che mặt, ngón áp út xoa xoa ấn đường.
"Sao vậy, có chuyện gì sao?" Bành Hướng Chi hơi nghẹt mũi, sau đó há miệng ngáp một cái.
"Tôi bị muộn rồi." Kỷ Minh Tranh nói.
Cô chưa từng đến muộn, hơn nữa vì đồng hồ sinh học rất ổn định nên cô không có thói quen cài báo thức.
Bởi vậy lãnh đạo cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì nên đã gọi một cú điện thoại tới, sau khi liên lạc với người xong mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đề nghị đổi ca cho cô.
"A vậy...... bị muộn cũng không cần che mặt đau lòng như vậy chứ?" Bành Hướng Chi thò đầu qua nhìn cô.
"Tôi không có đau lòng." Kỷ Minh Tranh không hiểu sao liếc nhìn nàng, trong mắt có hơi nước buổi sáng.
Chỉ là quá buồn ngủ, buồn ngủ không bình thường, buồn ngủ đến mức cô muốn ngủ nướng.
"Ồ, tôi thấy cậu vừa cúp điện thoại, đi tới bên cửa sổ, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn chứ." Bành Hướng Chi cũng cầm điện thoại của mình lên, nhìn thời gian.
"Tôi không quen nghe điện thoại trên giường." Kỷ Minh Tranh nhíu mày.
"Ồ quao." Bành Hướng Chi nhìn cô, mặt không chút thay đổi nhíu mày.
"Như thế nào?"
"Những lời này của cậu, giống như loại tra nữ vừa mới do xong," nàng lén lút gõ chữ trả lời Wechat, "Có nên nói hay không, còn rất mlem á."
Hơi thở Kỷ Minh Tranh khẽ động, khóe miệng ngắn ngủi khẽ động, nhưng trong mắt không có ý cười: "Ai là tra nữ hả Bành Hướng Chi?"
"Hả?"
Là ai, đêm qua sờ ngực, cắn ngực, còn nói sáng sớm hôm nay phải tỉnh táo để hôn cô, hại cô nhắm mắt lại, trong tai còn có thể nghe được tiếng tim đập không nhỏ.
Giờ phút này nhớ tới, cằm lại bị trải lên một tầng hạt dẻ nhỏ, khiến cô rất khó chịu.
Đặc biệt là người khởi xướng còn đang thoải mái nằm trong chăn lướt Weibo, giống như hôm qua chính là nói lời say.
Không muốn nói nữa, Kỷ Minh Tranh vùi đầu xỏ dép, đứng dậy rửa mặt rồi luộc trứng gà.
Không giống như thường ngày sau khi ấn máy nấu trứng rồi đi tưới hoa, lật sách, mà là đứng ở phòng bếp, hai tay chống trên quầy bếp ngẩn ngơ một lát, lập tức cô lấy đồng hồ đếm ngược hình trứng gà bên cạnh tới, vặn nhẹ một cái, phát ra âm thanh máy móc tí tách tí tách, cô nghe một hồi, cảm thấy rất kiên định.
"Đinh" một tiếng, nửa phút đã đến, Kỷ Minh Tranh gạt mái tóc dài sang một bên, lại vặn một vòng nhỏ, sau đó cúi đầu nhìn nó không chớp mắt.
Ba mươi giây lại ba mươi giây, cũng không biết vì sao lại cố chấp với ba mươi giây như thế.
Bành Hướng Chi rửa mặt xong, lại đẩy khung cửa trộm nhìn cô, lần này không nhìn ngực người ta nữa mà nhìn mái tóc cô vén qua một bên, trước kia nàng cảm thấy kiểu tóc này cực kỳ lỗi thời, nhưng có thể bởi vì khí chất Kỷ Minh Tranh tốt, cũng có thể bởi vì trên đầu cô đeo kính lọc dày năm mét, tóm lại cảm thấy vẫn rất đáng yêu.
Bạn xem cô kìa, cái mũi cao cao, làn da trắng mịn, tóc đen láy, sườn mặt này, thấy thế nào cũng đáng yêu.
Bành Hướng Chi rụt lại, lấy điện thoại ra, chào hỏi từng người trong nhóm "Ngũ Phúc Lâm Môn".
"Bởi vì gần đây tôi đang theo đuổi Kỷ Tranh Tử, cho nên tôi cần đến bạn tốt Triều Tâncủa cô ấy, mọi người không có ý kiến chứ?"
"Hướng Vãn dựa vào địa vị trong gia đình vươn lên thứ hai."
"Mấy người có cảm thấy, ngữ khí của tôi còn rất xuân phong đắc ý hay không?"
"Hỏi tôi đi, hỏi tôi đi, hỏi tôi đi ~"
"Đệch, không phải đều chưa dậy đó chứ?"
"Mười giờ rồi!!!"
"Hôm qua tôi ngủ với cô ấy."
"Ha ha ha ha ha ha ha."
"Thật ra tôi phát hiện thích con gái thật sự rất tốt, thơm tho mềm mại, cô ấy ngay cả lúc mới vừa dậy cũng thơm nữa!"
"Trước kia tôi ngủ chung với ex của tôi, đến mùa hè, mùi mồ hôi kia."
"Ồ, xin lỗi, sau này tôi phải giữ T đức, không nhắc đến bạn trai cũ nữa."
"Học theo hình mẫu từ đồng tính nữ Hướng Vãn."
"Lại nói chiêu làm bạn tình này dùng rất tốt, đúng không? Thật sự dùng tốt?"
"Tiến tới mục tiêu này đi."
Nói một hồi, một người để ý đến nàng cũng không có, nàng chán đến chết bĩu môi, ngồi xếp bằng trên sô pha. Kỷ Minh Tranh bưng trứng gà đi ra, đang chuẩn bị gọi Bành Hướng Chi ăn sáng, lại thấy nàng vô cùng tự giác đứng dậy, chạy đến phòng bếp rửa tay, sau đó lại đây, hỏi cô: "Cậu đói sao?"
Mới vừa tỉnh ngủ, đương nhiên đói rồi.
Kỷ Minh Tranh lại dùng ánh mắt khó diễn tả nhìn nàng.
Bành Hướng Chi chỉ chỉ bàn ăn: "Cậu có thể ngồi lên trên được không?"
"?" Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu liếc nhìn bàn ăn.
"Ngồi sang bên này." Bành Hướng Chi vươn ngón trỏ ra, móng tay gõ lộp bộp hai cái trên bàn gỗ.
Lại bắt đầu, khẽ đẩy Kỷ Minh Tranh một cái.
Kỷ Minh Tranh bị đẩy đến mép bàn, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Bành Hướng Chi, chống tay lên, ngồi lên trên bàn.
Hai chân khuỵ xuống, hai tay chống hai bên người, nghi hoặc nhìn cô.
Bành Hướng Chi ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm hai giây, cảm thấy Vu Chu nói rất đúng, cảnh tượng như vậy, quả thật rất có không khí, vì thế nàng lấn người tiến lên, ôm lấy cổ Kỷ Minh Tranh, hơi hơi cong xuống, nghiêng đầu hôn cô.
Nàng nghe thấy Kỷ Minh Tranh tựa hồ nhẹ nhàng hít một hơi, Bành Hướng Chi lướt qua rồi dừng lại, chỉ mút mút khóe miệng của cô, liền tựa vào bên môi nói: "Tôi nhớ không sai chứ? Ngày hôm qua cậu không từ chối, đúng không?"
Kỷ Minh Tranh không trả lời, lồng ngực hơi phập phồng, khoé môi ướt át cũng mở ra một khe nhỏ.
Bành Hướng Chi kia liền không có rụt rè yếu thế, lần nữa hôn lên, thưởng thức đầu lưỡi non mịn của cô, cùng phụ nữ hôn nhau thật sự không giống nhau, rất mềm, giao triền hô hấp rất nông, nhất là khi đầu lưỡi của cô trốn, bạn thậm chí có thể nếm được dùng "ngượng ngùng" để đặt tên cho mùi thơm ngát này.
Không có tính xâm lược, không có gấp gáp khó dằn nổi, mà giống như đối mặt với một cơn mưa xuân, bạn che dù, nhưng vẫn có mùi ẩm ướt từ bốn phương tám hướng bay vào.
Bành Hướng Chi vừa kiên nhẫn hôn cô, vừa dời tay xuống dưới đặt lên lưng cô, ôm lấy, thật dễ ôm.
Kỷ Minh Tranh theo bản năng muốn giơ tay phải lên, lại kiềm chế, đặt giữa hai chân hơi mở rộng của mình, nắm mép bàn cứng rắn, môi Bành Hướng Chi càng mềm thì Kỷ Minh Tranh nắm càng dùng sức.
Đợi đến khi đầu ngón tay trắng bệch, Bành Hướng Chi mới buông cô ra.
Kỷ Minh Tranh mím môi, lại thò đầu lưỡi theo thói quen liếm một cái, Bành Hướng Chi nở nụ cười, nàng không lau miệng, cứ mặc cho mình ướt sũng, khàn giọng hỏi cô: "Cậu vẫn chưa đã thèm à?"
Mắt phượng nheo lại, cười rất vui vẻ.
Tay buông eo ra, chạm vào má Kỷ Minh Tranh, nói: "Mặt đỏ hết rồi."
Nàng cảm thấy mình như vậy rất giống một tay lão luyện, nhưng thật ra chân nàng đã có chút mềm nhũn rồi, nếu như không nói một chút có hay không, sợ quá túng, sau khi hôn biểu hiện không tốt.
Hơn nữa, Kỷ Minh Tranh có đỏ mặt, có thở dốc, có đáp lại, đã làm nàng rất vui vẻ, rất đắc ý.
Kỷ Minh Tranh không nói gì, tay lại chống sang hai bên, muốn xuống.
Nghe Bành Hướng Chi hỏi cô: "Kỹ thuật hôn của tôi có phải rất tốt không?"
Dừng động tác lại, cô nhìn Bành Hướng Chi, im lặng hai giây, mở miệng: "Phải, rất tốt."
Bành Hướng Chi có chút hân hoan.
"Dù sao, cậu từng hôn rất nhiều người, không phải sao?" Kỷ Minh Tranh từ trên bàn đi xuống, không muốn ăn nữa, trực tiếp trở về phòng ngủ.