Cả ngày cũng không có việc gì, Bành Hướng Chi dạo đến SC Studio tìm Tô Xướng, cô ấy không có ở đây, Vu Chu ở văn phòng của mình xử lý hóa đơn.
"Quá ghê rồi, bây giờ em thật sự ra dáng bà chủ rồi đó." Bành Hướng Chi tấm tắc khen ngợi, nhìn mái tóc xoăn dài của Vu Chu.
Ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, giơ tay khoa tay múa chân: "Lúc tôi mới quen em, em mới lớn có như này."
"Ôm đùi tôi gọi dì."
"Đi chết đi đi bà chị!" Mí mắt Vu Chu cong cong.
Bành Hướng Chi chống cằm nhìn cô nàng, cũng chưa được mấy năm, nhưng ngẫm lại lúc ấy Vu Chu chải tóc đuôi ngựa mặc áo thun bình thường, giống như kiếp trước.
"Tô Xướng đâu?"
"Đi ăn cơm với người bên đài truyền hình, chương trình giải trí lần trước, bọn họ muốn làm mùa thứ hai."
"Nhét tôi vào đi." Bành Hướng Chi nói.
Vu Chu phì cười một tiếng: "Chị quên chị là người của Tam Thanh? Chị nên đi tìm anh Phong đi."
"Cho tôi với Tranh Tử vào, tôi xào CP." Bành Hướng Chi dựa vào tay vịn, ánh mắt lấp lánh.
"Xào CP, chị mặc kệ sống chết của fan chị à? Người ta mắng cô Kỷ mấy tháng trời, chị lại quay đầu xào CP." Vu Chu cúi đầu loay hoay tài liệu.
"Ơ kìa," việc này rất nghiêm trọng, Bành Hướng Chi đột nhiên nhớ tới, nhanh chóng mở Weibo, "Bọn họ sẽ không phải còn mắng cô ấy chứ?"
Vừa niệm "Các Bồ Tát mấy bạn cũng đừng cản trở nhân duyên của tôi", vừa nhập vào khung tìm kiếm tìm kiếm "Kỷ Minh Tranh", ấn vào "Thời gian thực", lần lượt lướt xuống, đứng hình.
Các Bồ Tát mấy bạn sao lại dã man như vậy, mắng chửi trên Weibo của mình thì cũng thôi, còn tag người ta vào nữa.
Bành Hướng Chi nhìn trên quảng trường có hashtag '@Kỷ Minh Tranh hôm nay đã xin lỗi Bành Hướng Chi chưa', cảm xúc phức tạp.
Nếu lúc này nàng đăng ký một acc clone tên là "Kỷ Minh Tranh hôm nay đã cùng Bành Hướng Chi ở bên nhau chưa", liệu có bị fan cho rằng là người thiếu đạo đức vui vẻ hay không?
Trên mạng thật vớ vẩn, giả thành thật, thật thành giả. Nhưng trên mạng lại rất hợp lý, bởi vì cuộc sống cũng như vậy.
Bành Hướng Chi suy nghĩ một chút, quyết định gửi tin nhắn riêng cho người tạo hashtag kia: "Xin chào, thật ra quan hệ giữa tôi và cô Kỷ rất tốt, có thể đừng mắng cô ấy nữa không? Chúng tôi cũng đã nói chuyện riêng, đều là hiểu lầm."
Người nọ không trả lời nàng, mười phút sau ảnh chụp màn hình xuất hiện trên diễn đàn, tiêu đề "Sao cô ấy lại tốt như vậy, cô ấy thật sự, tôi khóc chết mất".
Bành Hướng Chi quyết định nghỉ lên mạng.
Không, bỏ Weibo, liên tục chiến đấu trong vòng bạn bè.
Văn phòng bác sĩ khoa răng hàm mặt của bệnh viện số 3 Giang Y, Kỷ Minh Tranh vừa mới kê đơn xong, chờ một bệnh nhân nộp phí xong đến nhổ răng, trước khi tiến hành chuẩn bị phẫu thuật thì lướt Wechat, Bành Hướng Chi vẫn chưa trả lời.
Ma xui quỷ khiến ấn mở avatar của nàng, thấy nàng lại cập nhật trạng thái mới.
"Vốn định muốn hẹn bạn đi ăn ở một nhà hàng đồ Nhật, nhím biển ở đó cực kỳ ngon, vừa tìm thấy thì lại đóng cửa, buồn quá."
Kỷ Minh Tranh đặt điện thoại xuống, uống một ngụm nước nóng, sau đó đứng dậy rửa tay.
Và y tá đẩy xe nhỏ vào, thấy cô đã chuẩn bị xong, đeo găng tay vô trùng cho cô.
Kỷ Minh Tranh phối hợp vươn tay ra, mặt mày trên khẩu trang chợt động, gọi cô ấy: "Tiểu Chu."
"Dạ?"
"Cô có biết nhím biển nhà hàng nào ngon không?"
Tiểu Chu vùi đầu sắp xếp lại: "Không biết, tôi không thích ăn nhím biển, chị muốn ăn hả? Để lát nữa tôi giúp chị hỏi thử?"
Vốn chỉ là một câu khách sáo, theo tính cách của Kỷ Minh Tranh, hơn phân nửa sẽ nói thôi, không làm phiền, nhưng cô dừng một chút, nói: "Làm phiền rồi."
Ồ quao, Tiểu Chu ngẩng đầu: "Bác sĩ Kỷ!"
"Sao vậy?"
"Chị muốn đi ăn với ai?" Hóng hớt ghé sát lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đôi mắt tỉnh táo không gợn sóng, nằm ngang trên khẩu trang, thần sắc lãnh đạm lại dịu dàng.
"Chị yêu đương rồi?" Tiểu Chu cười.
"Không có."
"Một người bạn." Cô nói.
Mím môi cười cười, cô cúi đầu xem ảnh chụp phim.
Bốn giờ rưỡi chiều, Kỷ Minh Tranh kết thúc khám bệnh, thay áo blouse trắng, lấy từ trong túi ra một dây buộc tóc, trở tay buộc tóc đuôi ngựa, cầm điện thoại và chìa khóa xe xuống lầu về nhà.
Một đường cùng đồng nghiệp quen thuộc chào hỏi, chậm rãi bước đi, cười rộ lên dáng vẻ mộc mạc cũng giống lão học giả.
Đi tới cửa, ngẩng đầu đã thấy một con phượng hoàng lửa đường hoàng đứng ở dưới tàng cây, dựa vào con xe máy điện của mình, giống như dựa vào xe máy, túm được 258 vạn.
Bành Hướng Chi trở tay chống lên ghế ngồi của con xe máy điện của Kỷ Minh Tranh, hai chân dài tùy ý đặt lên, một đầu tóc xoăn bồng bềnh, cười đến thấy răng không thấy mắt.
"Hello, mỹ nữ."
...... Thật dầu mỡ, đặc biệt là từ trong bệnh viện sạch sẽ tràn ngập nước khử trùng và áo blouse trắng đi ra, thoáng cái giống như bị nấu trong dầu.
"?" Bành Hướng Chi nhìn sắc mặt cô, sao lại không giống với suy nghĩ của mình chứ?
"Vẻ mặt của cậu là sao đây? Không ngạc nhiên? Không ngọt ngào?"
"Ngạc nhiên cái gì?" Kỷ Minh Tranh bước xuống bậc thang, "Tôi biết cậu muốn tới đón tôi."
"Sao cậu biết?"
"Hôm nay cậu không có việc gì làm, gần đây lại không có gì để chơi."
"So?"
"Hơn phân nửa là muốn chơi tôi."
"Trời ạ," Bành Hướng Chi thiếu chút nữa ở bên cạnh con xe máy điện chống đỡ, "Lời này cậu có thể dùng ngữ khí nghiêm túc này nói à?"
"Ý tôi là, muốn chơi với tôi."
"Đầu óc tôi đã hỏng rồi, nghe vẫn rất dâm." Bành Hướng Chi thẹn thùng móc móc tay nắm xe máy điện.
"Nhưng đây là cậu dạy tôi." Kỷ Minh Tranh nói. Chữ "chơi" này, vốn chính là Bành Hướng Chi nói ra.
"Vậy chúng ta chơi cái gì? Đi đâu ăn cơm?" Bành Hướng Chi cười híp mắt nhảy lên xe máy điện.
"Cậu xuống đi." Kỷ Minh Tranh nói.
"?"
"Tôi vừa nhớ ra, hôm nay là ngày 1, tôi phải về nhà ăn cơm."
......
"Kỷ Minh Tranh!" Bành Hướng Chi phát điên, "Cậu chỉnh tôi đúng không?"
"Thật sự vừa mới nhớ ra." Nếu không cô đã sớm nói với Bành Hướng Chi một tiếng.
Bành Hướng Chi ỉu xìu, buổi chiều nàng còn đặc biệt hẹn Vu Chu đi làm tóc, muốn đón người, cũng nghĩ chừng mười phút, rất không cam lòng: "Vậy cậu dẫn tôi đi."
"Không tiện, tôi chưa nói trước với mẹ."
"Đưa bạn tới nhà, phải hẹn trước mấy ngày? Bây giờ cậu gửi Wechat không phải được rồi sao." Bành Hướng Chi bĩu môi.
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, thần sắc không còn cứng rắn nữa, thấp giọng hỏi: "Thật sự không vui sao?"
Quao, những lời này, lập tức đã dỗi đến lòng Bành Hướng Chi, nàng liếc Kỷ Minh Tranh, ý của lời này là, cô không muốn làm cho Bành Hướng Chi không vui, cho nên đồng ý dẫn nàng đi sao?
"Vậy cũng không được." Kỷ Minh Tranh bỏ điện thoại vào túi, nói tiếp.
Bành Hướng Chi chết lặng, chết lặng đến mức nén khí trong ngực, giống như nhấc một tảng đá lên.
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng dẫn bạn tới nhà, phải làm chuẩn bị trước." Kỷ Minh Tranh chậm rãi đẩy mắt kính.
Bành Hướng Chi cúi đầu, không muốn nói chuyện nữa.
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, sau đó nhấc chân bước lên xe máy điện, ngồi xuống sau lưng nàng, tay ôm eo nàng: "Tôi về với cậu trước, sau đó mới về nhà."
"Tôi cũng thay quần áo." Cô nói.
Âm thanh từ sau lưng truyền đến, nhìn không thấy biểu cảm, nhưng bởi vì giọng nói của cô từ trước đến nay nhu nhược mà ôn nhã, làm cho Bành Hướng Chi thoải mái hơn rất nhiều, nàng nói: "Vậy lần sau nếu như cậu không hẹn với tôi, phải nói trước."
Thật ra lời này rất không có logic, bởi vì nàng cũng không có hẹn với Kỷ Minh Tranh, rõ ràng là tự nàng đột nhiên chạy tới, nhưng Kỷ Minh Tranh nói "Được".
Kỷ Minh Tranh giỏi phân tích logic nhất lần đầu tiên thỏa hiệp với cưỡng từ đoạt lý, nói "Được".
Bành Hướng Chi vui vẻ, khởi động xe máy điện chậm rãi lên đường: "Sau này cậu muốn làm gì, đều nói với tôi một tiếng, được không?"
Được voi đòi tiên, diễu võ dương oai.
"Được." Kỷ Minh Tranh nói.
Bành Hướng Chi ở phía trước cười, bỗng nhiên cảm thấy xe máy điện cũng không tệ, nói chuyện không cần la to, có thể giữ lại chất lượng lời nói nhỏ nhẹ của Kỷ Minh Tranh.
Tỷ lệ ngôn ngữ, cũng gọi là chất lượng ngôn ngữ, do tỷ lệ sắc thái của nhiều loại ngữ nghĩa cấu thành.
Rất nhiều lời, nói ra, đọc ra, hô lên, chất lượng không giống nhau, giống như chữ "được" của Kỷ Minh Tranh, giống như... ừm, không có ví dụ thứ hai.