Xuống bãi đỗ xe của khách sạn, trong không khí còn có thoang thoảng mùi của thang máy, làm người ta đau đầu, tạm biệt đám người Tô Xướng ở tầng hầm, Kỷ Minh Tranh lái xe của Bành Hướng Chi trở về.
Nhìn hai người rời đi, bốn người mới cùng nhau lên xe Triều Tân.
Ba người còn lại đều uống rượu, chim cút nhỏ Vu Chu lái xe.
Đi vào đường chính, Vu Chu vừa đánh tay lái, vừa tám chuyện với Tô Xướng: "Dao Dao này chị quen biết à?"
"Không thân, vẫn là hỏi bạn bè mới tìm được Wechat của cô ấy."
"Quá nguy hiểm, việc này quá nguy hiểm, chị nói ngộ nhỡ có đánh nhau." Vu Chu vẫn rất lo lắng.
"Hắn không dám." Tô Xướng nói. Vốn chính là trèo cao, nếu là ở hôn lễ đánh người, cha vợ bên kia cũng không có cách ăn nói, nếu không Lý Kiều cũng sẽ không giận tím mặt còn liều mạng kiềm chế.
"Nếu chị biết Dao Dao, nên nghĩ cách nói chuyện với người ta, đây là một tên cặn bã." Vu Chu oán giận.
Tô Xướng không trả lời, Tề lão gia già rồi mới có cô con gái, hơn 40 tuổi mới có một đứa con gái bảo bối như vậy, nói như vậy không có khả năng không học ngược, huống chi thanh danh của Lý Kiều, hỏi thăm một chút là biết. Bởi vậy Lý Kiều là người như thế nào, trong nhà gái không thể nói rõ ràng hơn so với các cô.
"Em nói chị," Vu Chu lại từ trong kính chiếu hậu nhìn Hướng Vãn, "Em cũng vậy, cô Triều nhà các em đứng lên uống rượu, em còn ở đó kích hắn, nói cái gì loại người này, em có biết nói xấu phải nói sau lưng không? Em cho rằng quay đầu thì sẽ không giáp mặt à?"
Hướng Vãn mỉm cười: "Em thật sự quay đầu rồi."
"Em chính là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn." Vu Chu vạch trần cô nàng.
Hướng Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút tiếc nuối: "Chị biết không? Cô Triều đánh nhau uy phong lắm á."
Vu Chu cao giọng: "Đánh nhau? Em còn muốn đánh người!"
"Thuộc tính cuồng đồ ngoài vòng pháp luật của em càng ngày càng rõ ràng." Cô nàng trừng mắt nhìn Hướng Vãn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu.
Hướng Vãn ngồi đoan trang như tiếp viên hàng không.
Bên kia, Bành Hướng Chi không vội vã về nhà, lại cùng Kỷ Minh Tranh đi đến cái quán bẩn trước đó, hai người đến sớm, mới khoảng 5 giờ, quán bẩn vừa mới dựng lên, nguyên liệu nấu ăn đều rất tươi mới, bàn ghế cũng đều trống không.
Nhưng Bành Hướng Chi không ngồi, cứ đứng ở bên cạnh nồi nóng hôi hổi, cúi đầu nhìn canh đỏ.
"Cái này xong chưa ạ?" Nàng cầm lấy một xâu viên.
"Nấu thêm chút nữa." Bà chủ nói.
"Được."
Vài giây sau, nàng lại hỏi: "Xong chưa ạ?"
"Cô gái cái này phải nấu chín, nếu không sẽ bị tiêu chảy."
Vì thế Bành Hướng Chi không nói gì nữa, vẫn cúi đầu nhìn, ngừng một lát, mới cười nói: "Con có thuốc đây."
Thật ra quán mấy người, nấu chín cũng tiêu chảy, thực khách biết, bà chủ cũng biết, nhưng dù sao cũng phải lôi kéo vài câu như vậy, có vẻ mình là người làm ăn đứng đắn.
Có vẻ thực khách cũng sẽ yêu quý sức khoẻ của mình.
Sau đó nàng liền trầm mặc, đáy nồi đun sôi, nàng bưng xiên nguyên liệu, sau đó ăn từng xiên từng xiên, cay đến "hít hà", Kỷ Minh Tranh đứng ở một bên, mua chai nước khoáng, thường thường uống một ngụm.
Bành Hướng Chi không để ý đến cô, tự mình tạo niềm vui, lại ưỡn cái bụng nhỏ lên dạo một vòng Giang Đại, đứng ở đầu sân thể dục nhìn các sinh viên chạy bộ, giày cao gót giẫm vào đường nhựa, không hiểu sao có chút dính dính, nàng cảm thấy nhàm chán nên bảo Kỷ Minh Tranh lái xe đưa nàng về nhà.
Ở trên xe đặt mấy chai rượu, lúc về đến nhà vừa vặn giao đến, xách vào phòng khách lấy ra một chai đặt lên bàn, tiện tay bật TV, mò đại chọn một bộ phim rác, hiệu ứng làm còn hài hơn cả phim hài.
"Kỷ Minh Tranh, cậu tìm cho tôi chút thuốc đi." Nàng dùng răng mở nắp chai, nhìn qua không cần sức cắn một cái, phun ra, nắp chai liền lăn đến mép bàn.
"Thuốc gì?" Kỷ Minh Tranh đang thu dọn bát đũa bữa sáng.
"Thuốc ngừa tiêu chảy, tôi uống trước một chút."
Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, đi tới ngăn kéo, lấy đồ ăn lần trước ra, Bành Hướng Chi nghiêm túc nhìn thuyết minh, cười nhạo: "Làm gì có chuyện kiêng rượu? Cậu lại gạt tôi."
Nói xong nhét thuốc vào miệng, sau đó uống mấy ngụm rượu.
Chưa từng thấy ai dùng rượu uống thuốc, lúc này không ngửa đầu, nhưng nuốt vào thì giống như đang tự sát.
"Cậu có thể đừng làm dáng vẻ mẹ hiền vợ tốt như vậy không, vừa trở về đã dọn dẹp nhà cửa, giờ phút này cậu không thể cùng tôi uống hai ly à?"
Kỷ Minh Tranh bình tĩnh nhìn nàng vài giây, ngồi xuống: "Uống thế nào?"
Bành Hướng Chi nghĩ nghĩ, nở nụ cười: "Cậu một ly, tôi một ly, uống bao nhiêu cậu định, không uống được là chó."
Nàng đột nhiên rót cho mình một ngụm, sau đó trộm lời Triều Tân sửa lại.
Kỷ Minh Tranh vén tóc ra sau tai, làn da trắng mịn dưới ánh đèn giống như ngọc ấm áp, cô giơ tay cầm lấy một chai rượu, rót nó vào trong ly sứ vẫn thường uống trà, nhìn nhìn, bưng đến miệng rụt rè uống.
Bộ dáng cô thoáng nhíu mày, biểu hiện ra mâu thuẫn với cồn, nhưng rất đẹp, giống như một tờ giấy hoàn hảo không tỳ vết, đẹp như bị vò một chút.
Kỷ Minh Tranh không nói gì, mím môi xem phim.
Phim rác cũng xem rất nghiêm túc, giống như đang cố gắng lý giải quan hệ phi thực tế của nhân vật bên trong.
Nửa chai rượu vào bụng, Bành Hướng Chi mới hỏi cô: "Hôm nay tôi nói chuyện, có phải cay nghiệt lắm lắm không?"
"Có chút."
"Cậu không thích?"
"Không có."
Từ "Không có" này dùng ở chỗ này, có hai ý nghĩa, một là không có không thích, hai là, vốn là không có thích.
"Cậu chính là không thích, không muốn quản tôi nữa, nếu không cậu là một bác sĩ, có thể nhìn bệnh nhân lấy rượu uống thuốc sao?" Giọng nói của Bành Hướng Chi dần dần hư ảo, mang theo cảm xúc xào xạc, Kỷ Minh Tranh quay đầu nhìn nàng, phát hiện nàng đang cười, nhưng trong mắt có từng đốm sáng.
Không biết nói cái gì, Kỷ Minh Tranh tình nguyện nàng giống như mấy năm trước, ngồi bên cạnh mình gào khóc, nhưng Bành Hướng Chi trưởng thành, lúc nàng khó chịu biết cười trước.
Bành Hướng Chi cũng không trưởng thành, vẫn luôn dùng cách tổn thương mình muốn có người để ý quan tâm nàng nhiều hơn, nhìn nàng nhiều hơn.
"Cậu có nhìn thấy vừa rồi có bao nhiêu người lén nhìn không? Còn có người lặng lẽ quay video, điện thoại kia giơ để lên bụng, chính là ở đây, cô ấy cho rằng tôi không nhìn thấy." Bành Hướng Chi chớp chớp mắt, lại cúi đầu, cười tự giễu.
Người quay video kia còn là Cà Rốt của Tam Thanh, bình thường gọi nàng là đạo diễn Bành ngọt lắm.
"Cậu khách quan mà nói, nếu cậu không quen biết tôi, bộ dạng vừa rồi, tôi và Lý Kiều, ai mất mặt hơn?"
Vốn tưởng Kỷ Minh Tranh sẽ không nói, nhưng cô uống một ngụm rượu, nói: "Lý Kiều."
Bành Hướng Chi đột nhiên cười, đánh cô một cái: "Cậu có bệnh à?"
"?"
"Tôi hỏi cậu những lời này, là muốn cậu thật sự đi so sánh sao? Không phải muốn cậu dỗ tôi, nói tôi không mất mặt tẹo nào sao?"
Là như vậy sao? Kỷ Minh Tranh nhíu mày.
Thôi. Bành Hướng Chi lắc đầu, lại uống một ngụm rượu lớn, phồng má nuốt xuống, giống như nuốt hòn đá: "Tôi cũng biết tôi mất mặt, ai mà không biết chứ."
Nàng ợ một cái: "Nhưng tôi nhịn không được. Cậu biết không, ngay từ đầu hắn nói chia tay với tôi, thế mà tôi còn quấn lấy hắn, vừa khóc vừa nháo, khi đó tôi cũng không cam lòng, năm đó thật ngốc, đã nghĩ kỹ muốn cùng hắn kết hôn, tôi còn khoe khoang với Chu Linh, tôi nói, tôi đính hôn phải đi Hokkaido, không biết, đến lúc đó gặp Lý Kiều."
"Có điều khi đó la li3m lì lợm, cũng không thích hắn nhiều, đều cảm thấy đáng tiếc."
"Tốt xấu gì cũng ba năm trời."
Nhưng nhiều ít phụ nữ là như vậy, vì đáng tiếc mấy năm ngắn ngủi kia mà trả giá, sai lầm coi quán tính là tình yêu, cắn răng ba năm lại ba năm, cuối cùng chịu đựng đến 5-60 tuổi, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con cái, mới nhớ lại quá khứ nói một câu: "Mẹ con năm đó chính là mắt bị mù."
"Chia tay về sau, tôi lại càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, vừa chướng mắt hắn, vừa chướng mắt tôi khi đó."
Trong giọng nói của Bành Hướng Chi có chút lảng tránh, lại uống một ngụm rượu.
"Tôi đã nghĩ, oán hận hắn một chút, nói không chừng tôi sẽ hả giận."
"Thật ra thì tôi cũng biết làm loạn trong hôn lễ của người ta, rất không tốt."
Bành Hướng Chi ôm đầu gối, tóc xoăn mất tinh thần, lộn xộn, người trong phim đang khua chiêng gõ trống làm hỉ sự, Bành Hướng Chi mang theo chai rượu, môi trắng bệch giống như đang tham gia tang lễ.
Nàng dùng phương thức không có thể diện, phong quan kết luận cho đoạn tình cảm dài nhất của mình, nàng cảm thấy mình giống như bị chia cắt thành hai người, một người ngoài miệng không buông tha người, một người lạnh lùng đứng ở bên cạnh, nhìn Lý Kiều chê cười.
Cũng xem cả trò đùa của nàng nữa.
Váy đuôi cá màu đỏ thẫm của Bành Hướng Chi bị rượu làm ướt, thậm chí còn có một chút dầu bắn lên khi ăn lẩu cay nóng, chiếc váy này rất đắt rất đắt, bình thường nàng cũng không nỡ mặc, hôm nay ngồi nhăn nheo, chà đạp nó khiến nàng có chút kh0ái cảm.
Kỷ Minh Tranh không uống được rượu, hai má ửng đỏ, giữ chặt cổ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Đi tắm đi?"
Bành Hướng Chi ăn vạ trong lòng cô, Kỷ Minh Tranh rất thơm, cho dù có mùi rượu cũng rất thơm.
"Tôi giúp cậu xả nước." Kỷ Minh Tranh nói.
"Được được được, cậu giúp tôi xả nước." Bành Hướng Chi bưng một cái ghế nhỏ, ngồi ở một bên, nhìn Kỷ Minh Tranh xắn tay áo lên xả nước cho nàng, Kỷ Minh Tranh cúi người sờ nước ấm, sau đó đứng thẳng dậy không nhúc nhích, giống như cũng đang ngẩn người.
Chờ nước sắp được rồi, cô quay đầu, thì Bành Hướng Chi đã c ởi sạch đồ.
Coi như tỉnh táo đi vào trong bồn, nói: "Hơi lạnh, lúc cậu ra ngoài, giúp tôi đóng cửa lại nhé, cám ơn."
Rất khó được nói cám ơn, làm tóc ướt một nửa, làm nàng trông có vẻ nửa là kiêu ngạo, nửa là dịu ngoan, nửa là cường thế, nửa là đáng thương.