Kỷ Minh Tranh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt như đang vuốt v e.
Nàng lại đỏ mặt, biểu hiện thì rút lui nhưng ánh mắt lại đang tấn công.
Bành Hướng Chi dời ánh mắt đi, chờ đợi cô đáp lại, lại nghe môi cô khẽ nhếch, nói một câu ngoài dự liệu: "Đã là thời đại nào rồi?"
"Hả?"
Kỷ Minh Tranh vuốt v e vai nàng hai cái, sau đó buông nàng ra, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cũng ý bảo Bành Hướng Chi ngồi đối mặt với cô, ở sau lưng lót cho nàng hai cái gối.
Kiên nhẫn chờ Bành Hướng Chi dựa vào thoải mái, cô mới mở miệng: "Bây giờ cậu cần tôi an ủi cậu trước sao? Nếu cần, tôi sẽ nói tiếp chủ đề tiếp theo."
Rất kỳ diệu, phương thức của người này là như vậy, chẳng giống với những người vỗ lưng Bành Hướng Chi thay nàng chửi ầm lên chút nào.
Nhưng cô đáp lại, thường xuyên làm cho Bành Hướng Chi cảm thấy cao cấp, ví dụ như hiện tại, được đối xử như vậy, nàng sẽ rất khó đau lòng nữa. Bành Hướng Chi có chút hoang mang với phản ứng của mình, không phải là bị bộ lọc bằng cấp PUA chứ?
"Cậu nói trước đi." Bành Hướng Chi sờ sờ mũi, hốc mắt còn ươn ướt.
Kỷ Minh Tranh trấn an cười cười, Bành Hướng Chi hoảng hốt nhớ lại, hình như là nụ cười đầu tiên của cô tối nay.
Cô ngồi trong bóng tối với mái tóc đen nhánh, giống như cổ mộ tiên nhân, giọng nói còn giống hơn cả khuôn mặt: "Thực ra đôi khi, tôi cũng cố gắng khám phá chủ đề tự do tình d*c. Nói chung, chúng ta đang ở trong một thời đại cởi mở hơn, crush rất nhanh, cũng nên có quyền tự chủ tình d*c tuyệt đối, chúng ta có thể tự nguyện dưới tình huống hợp pháp và không vi phạm luật lệ công cộng, quan hệ với đủ loại người. Đúng không?"
"Ừ, đúng." Bành Hướng Chi thật không biết xấu hổ nói, nàng hơi không thể xoay chuyển được.
Kỷ Minh Tranh trầm tư hơi nghiêng đầu.
"Nhưng tôi sẽ nghĩ, tự do tình d*c hoặc tự chủ tình d*c tuyệt đối không chỉ là giải phóng h@m muốn của bản thân. Thông thường mà nói, một quyền lợi, hoặc một loại tự do, thể hiện ở chỗ chúng ta có thể tự chủ "sử dụng" và "từ chối sử dụng". Tất nhiên chúng ta phải tôn trọng sự tồn tại của h@m muốn, nhưng đồng thời, cũng nên tôn trọng tất cả sự vô cảm tình d*c. Nói cách khác, chỉ cần cậu không có cảm giác với một người nào đó, hoặc một thời điểm nào đó, cậu có thể dừng lại bất cứ lúc nào, và không cần giải thích với bất cứ ai."
"Không phải," Bành Hướng Chi lắc đầu, "Vấn đề là ở chỗ, thật ra tôi cũng rất muốn làm, từng tìm rất nhiều biện pháp điều trị, cũng không có tác dụng, hơn nữa tôi thích cùng người hôn môi ôm ấp, rất hưởng thụ tiếp xúc tứ chi, chẳng qua về phương diện kia, đều không có trải nghiệm tốt."
Bạn trai thứ hai của nàng mắng nàng lãnh đạm, sau đó nàng luôn nhớ tới từ này, thậm chí có một khoảng thời gian còn rất không tự tin, càng không tự tin, nàng lại càng muốn phóng túng khắp nơi, muốn dùng lời nói và việc làm ngả ngớn, ấu trĩ chứng minh mị lực của chính mình.
Người nàng từng dating, cao thấp mập gầy đều có, nhưng luôn là không được, vẫn là không được.
"Tôi thật sự không biết, tại sao lúc ấy tôi không thể."
Trong khoảng thời gian này nàng cũng suy nghĩ, cùng Kỷ Minh Tranh tương tác mấy lần, bắt đầu có cảm giác, đến cuối cùng là bởi vì cô và có dáng người tương tự mình nên mang đến cảm giác an toàn, hay là bởi vì mình có thể hoàn toàn chiếm cứ hướng chủ đạo? Không có quá mức bị động, giống như không căng thẳng như vậy, cũng không cấp thiết như vậy nữa.
Kỷ Minh Tranh vươn tay, vén tóc Bành Hướng Chi ra sau vai: "Điều tôi muốn nói với cậu chính là, cậu căn bản không cần tìm tòi nghiên cứu cái này."
"Cậu không cần phải giải thích lý do tại sao cậu ăn mặc cởi mở và không chấp nhận hành vi quan hệ tình d*c, tại sao cậu có thể hôn và ôm mọi người lại không chấp nhận hành vi quan hệ tình d*c, tại sao cậu cùng chung chăn gối với một người đàn ông lại không chấp nhận hành vi quan hệ tình d*c, tại sao cậu có rất nhiều bạn trai cũ và thậm chí có một mối quan hệ kéo dài đến ba năm."
"Cậu thích xinh đẹp, thích thân cận với người khác, khát vọng tình yêu và làm bạn, những thứ này đều không phải lý do cậu nên có tình d*c."
"Nó, như một h@m muốn, không cần phải hợp lý, có là có, không có là không có."
"Nếu ai đó đặt câu hỏi tại sao cậu không làm điều đó, cậu nên nói shut up thay vì tranh luận về nguyên lý nó đã không xảy ra."
"Tôi đã thấy những người tự cho mình cảm giác bị ép buộc tình d*c mạnh mẽ, quan hệ tình d*c như một minh chứng, quan hệ tình d*c như một sự hy sinh."
"Cũng như cậu thôi," cô nói một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng.
"Còn một số người khác, dùng xiềng xích khác nhau để cho người khác cảm giác xấu hổ về tình d*c dưới hình thức mới, nó không giống với xã hội phong kiến "nói về tình d*c biến sắc", không phải nghi ngờ tại sao cậu "làm", mà là nghi ngờ tại sao cậu "không làm", họ dùng d*c vọng của chính mình suy bụng ta ra bụng người, khiến cậu dần dần cảm thấy tình d*c là chuyện cần thiết, là chuyện nên giống như người khác, chứ không phải chuyện riêng tư chỉ thuộc về mình."
Thật khó để có cảm giác an toàn về tình d*c trong tình huống này. Được hoàn toàn tiếp nhận, được hoàn toàn bao dung, cảm giác an toàn tình d*c.
"Tôi không chắc liệu tình trạng của cậu có thuộc về lãnh đạm hay không, nhưng tôi nghĩ cậu nên có sự tự do không cảm thấy đối với một số người, hoặc thậm chí đối với tất cả mọi người, và, không nên coi đó là một điểm mấu chốt cần được giải quyết khẩn cấp."
Thao thao bất tuyệt, bùm bùm. Thật không dám giấu diếm, Bành Hướng Chi đơ ra ngay tại chỗ.
Cái này cũng không giống với suy nghĩ của nàng, vừa rồi nàng khóc vạch trần vết sẹo của mình, cuối cùng còn thâm tình tỏ tình ngay lập tức, sau đó Kỷ Minh Tranh kéo nàng ngồi dậy, nói với nàng một hồi, nghiên cứu của mình về tình d*c?
Hướng đi nào đây?
"Tôi......" Bành Hướng Chi cảm thấy da đầu có chút ngứa, gãi gãi, hốc mắt đỏ rực, một nửa bởi vì uống rượu, một nửa bởi vì vừa mới khóc.
Kỷ Minh Tranh cúi thấp cằm, thử hỏi nàng: "Cậu có hiểu không?"
Bành Hướng Chi chớp chớp mắt: "Tôi phải suy nghĩ một chút, nhưng tôi có thể nói một câu ngoài lề không?"
"Cậu nói đi."
"Lúc cậu nghiêm túc nói chuyện, cực kỳ lý trí, cực kỳ có mị lực, tôi có chút rung động." Không hoàn toàn tiêu hóa hết nội dung, nhưng quả thật rất rung động. Nàng không biết xấu hổ lắm, bây giờ rẽ vào khúc cua này, ít nhiều cũng có chút đường đột nhỉ?
Quả nhiên, Kỷ Minh Tranh chớp chớp mắt, giống như lập tức không biết nên nói gì.
Bành Hướng Chi quyết định chuyển chủ đề trở lại: "Nhưng cậu vừa nói như thế, tôi lại cảm thấy, rối rắm của tôi, hình như không phải vấn đề lớn lắm."
Kỷ Minh Tranh cười: "Vốn dĩ đã không phải."
"Vấn đề lớn nhất của cậu có lẽ là cậu coi đó là một vấn đề lớn, thậm chí hy sinh tình cảm của mình trong ba năm vì không thể hoàn thành tình d*c hiến tế."
"Rất thiệt thòi. "Kỷ Minh Tranh nói.
Vậy sao? Là tính như vậy sao?
"Nói như vậy, cậu đang thay tôi thua thiệt đến phát hoảng? Nhưng sao vừa rồi tôi lại cảm thấy, cậu có một lúc rất chướng mắt tôi." Bành Hướng Chi bĩu môi, khàn giọng nói.
"Khi nào?" Kỷ Minh Tranh nhíu mày.
"Tôi hỏi cậu, lời tôi nói với hắn có cay nghiệt không, cậu nói có chút."
"Cậu đúng là đang cay nghiệt với hắn, nhưng tôi không có nói cay nghiệt không đúng." Kỷ Minh Tranh chậm rãi nói.
"Tôi dùng rượu uống thuốc, cậu cũng không quản tôi."
"Cậu có phát hiện, lúc tâm trạng không tốt, cậu thích chà đạp chính mình, nếu người khác ngăn cản, cậu sẽ làm trầm trọng thêm."
"Tôi làm trầm trọng thêm? Cậu còn nối giáo cho giặc," Bành Hướng Chi nổi giận, "Cậu còn khuyên tôi đi tắm, cậu làm bác sĩ, không biết sau khi uống rượu không thể tắm sao? Rất nguy hiểm đó."
Nói xong, lại có chút tủi thân.
Nhưng Kỷ Minh Tranh c ắn môi dưới, nói: "Sau khi đóng cửa lại, tôi đứng ở cửa một lúc, cậu vẫn ngâm nga, hơn nữa miệng lưỡi càng ngày càng rõ ràng."
Sau đó cô liền tự mình đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
"Mà cho cậu tắm rửa, là bởi vì, lúc ấy tôi có chút không khống chế được cảm xúc của mình."
"Cái gì?"
"Tôi sợ tôi uống thêm vài ly, ngồi bên cạnh cậu, sẽ muốn hôn cậu."
Kỷ Minh Tranh cúi mặt xuống, nhìn vỏ chăn sạch sẽ, nhỏ giọng nói.
Chắc Bành Hướng Chi không biết, một người từ trước đến nay kiêu ngạo, yếu ớt có bao nhiêu tính mê hoặc, hơn nữa lúc ấy, son môi của cô từ bên môi tràn ra, là dùng rượu nhuộm.
"Vậy...... " Vậy cậu......
"Về mặt s1nh lý muốn hôn, nhưng về mặt tâm lý thì không." Kỷ Minh Tranh lại cười, giống như đang làm mẫu cho Bành Hướng Chi, về tính mâu thuẫn của d*c vọng.
"Tại sao?" Bành Hướng Chi trong lòng giật mình, nhỏ giọng hỏi cô.
"Bởi vì tôi không chắc, hôn không đúng lúc có tính là hành vi không phải phép hay không, ví dụ như khi đối phương đang nhớ đến người yêu cũ." Kỷ Minh Tranh rũ mắt.
Bành Hướng Chi cúi đầu nhìn cô, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: "Cậu ghen à?"
Kỷ Minh Tranh không đáp lại, chỉ mềm mại nhìn nàng. Bành Hướng Chi giống như nhanh chóng sau cơn mưa trời lại sáng, cho dù mí mắt vẫn có chút sưng lên, nhưng nó bắt đầu nhìn quanh như bay.
Bầu không khí khi yên tĩnh dễ mập mờ nhất, Bành Hướng Chi thu lại tầm mắt, sờ sờ vỏ chăn tơ lụa, trong lòng hình như có con bướm vỗ cánh.
Nàng ghét năng lực ngôn ngữ cằn cỗi của mình, không thể miêu tả đúng mức cảm giác chữa lành mà Kỷ Minh Tranh mang lại cho nàng, không phải bạn tốt dũng cảm đứng ra, cũng không có ý định trút giận thay nàng, thậm chí dịu dàng khuyên giải an ủi cũng không có mấy câu. Có điều nghiêm túc quỳ gối ngồi ở đối mặt với nàng, tỉ mỉ suy nghĩ vấn đề của nàng, logic rõ ràng chỉ ra vấn đề, cuối cùng, ngay ngắn nói ra lời đột phá gông xiềng.
Hết thảy đều trầm tĩnh êm đềm, làm cho Bành Hướng Chi cảm thấy rất đáng tin cậy, rất chân thật, còn rất...... gợi cảm.
Bên tai khẽ động, nàng nghe thấy Kỷ Minh Tranh thở ra một hơi nhỏ, lập tức dừng lại hai giây, chần chờ hỏi nàng: "Nếu như bây giờ cậu khá hơn một chút, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Cái gì?" Bành Hướng Chi giương mắt nhìn cô.
"Cậu mới vừa nói...... Tôi có thể cho cậu có cảm giác, cậu phát hiện ra từ khi nào?"
Bành Hướng Chi lâm vào trầm tư, trước tiên suy nghĩ nói chuyện mộng xuân này có hèn mọn hay không.
Đang muốn trả lời, lại thấy Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu, hỏi nàng: "Là đêm đó tôi uống say, cậu phát hiện chuyện này, cho nên mới muốn sống chung với tôi, tìm trăm phương ngàn kế ở lại trong nhà của tôi, sau đó, liền chuẩn bị công lược tôi, có phải hay không?"
Hả? Bành Hướng Chi trợn tròn mắt.
Nhưng mà, như thế nào, hết thảy, đột nhiên liền, suôn sẻ vậy?