Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 54



Edit: phuong_bchii

________________

Ngày hôm sau Bành Hướng Chi dậy thật sớm, ôm trong lòng mong đợi của mọi người, chuẩn bị lần đầu tiên tới nhà.

Trước tiên dọn dẹp nhà cửa, tuy rằng nàng cũng không biết vì sao mình phải dọn dẹp nhà cửa, buổi trưa nấu thịt bò bít tết cho mình, hai miếng lớn, bởi vì trên mạng nói, đi gặp phụ huynh phải dè dặt, tốt nhất là không nên ăn quá nhiều, cho nên nàng dự định lấp đầy bụng mình trước.

Buổi chiều lái xe về nhà, tỉ mỉ chọn lựa một cái váy dài màu trắng cực kỳ thục nữ, áo hở cổ màu vàng nhạt kết hợp với cảm giác tầng tầng, giày cao gót màu be làm cho cả người nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái thuần khiết, nàng dựa theo phong cách ăn mặc của Hướng Vãn, nghe nói nha đầu này khi gặp phụ huynh trăm trận trăm thắng.

Cuối cùng lại buộc mái tóc xoăn thành đuôi ngựa, trang điểm như không trang điểm, quao, đó gọi là một thanh xuân mỹ lệ, khí chất bức người, Bành Hướng Chi nhìn mình trong gương hài lòng cười.

Lại lái xe đi đón Kỷ Minh Tranh, kiểu ăn mặc này quả nhiên khiến hai mắt cô sáng lên, thể hiện rõ sau khi nhìn thấy nàng, rất không dám tiến lên.

Đẹp chết cậu chứ gì, Bành Hướng Chi ném cho cô một ánh nhìn quyến rũ.

Ồ, Kỷ Minh Tranh thông qua hành động đầy dầu mỡ này xác nhận, đúng là Bành Hướng Chi.

Vừa rồi suýt chút nữa muốn tìm vải lau mắt kính.

Đang định lên xe, Bành Hướng Chi đột nhiên chặn cửa xe: "Cậu lái đi."

"Tại sao?"

"Hôm nay tôi rất thục nữ, thích hợp ra vẻ ở ghế phụ." Bành Hướng Chi ngượng ngùng cười.

......

Đến nhà thuộc viện Giang Đại, Kỷ Minh Tranh đỗ xe xong, cùng Bành Hướng Chi mang trái cây về nhà. Tòa nhà kiểu cũ còn chưa có thang máy, cô dắt Bành Hướng Chi đi giày cao gót chậm rãi leo lên lầu, Bành Hướng Chi đột nhiên cảm thấy mình y như nữ chính trong phim đô thị. Trong hành lang còn mơ hồ có mùi rỉ sắt, cùng mùi cơm mơ hồ truyền ra từ nhà người ta, còn có người ta treo ngải thảo trên cửa, trông có vẻ đã hơn nửa năm rồi cũng không hái xuống.

Nàng giống như quay về nhà, đột nhiên nhớ tới Kỷ Minh Tranh khi còn bé, sẽ thắt bím tóc nhỏ lưng đeo cặp sách bạch bạch bạch chạy lên chạy xuống sao?

Đáng yêu quá, muốn đặt mông ngồi xuống ghê.

Nàng xoa xoa tay Kỷ Minh Tranh: "Tranh Bảo."

"?" Kỷ Minh Tranh tỏ vẻ không thích ứng cực lớn với cách xưng hô này.

"Cậu từ nhỏ đã bốn mắt rồi sao?" Bành Hướng Chi muốn xác nhận một chút, sau đó lại sửa Tranh Tử nhỏ trong đầu mình lại.

"......"

"Ý cậu là nhỏ bao nhiêu?" Kỷ Minh Tranh dừng một chút: "Không ai vừa sinh ra đã đeo kính hết."

"Cũng đúng ha." Bành Hướng Chi tự cho mình vui vẻ.

Không nói chuyện nữa, bởi vì Kỷ Minh Tranh buông nàng ra, đi tới trước một cánh cửa chống trộm màu đỏ thẫm, cửa khép hờ, Kỷ Minh Tranh kéo ra, Bành Hướng Chi còn đang xây dựng tâm lý, nhắm hai mắt vẽ chữ thập cho mình, cầu xin Phật tổ phù hộ nàng.

Bởi vậy lần đầu tiên mẹ Kỷ nhìn thấy Bành Hướng Chi, hai mắt nàng nhắm lại.

Mở mắt thấy phu nhân mặt mũi hiền lành nhìn nàng, có chút tìm tòi nghiên cứu: "Đây là, bạn của Tranh Tranh phải không?"

"Ha ha," Bành Hướng Chi có chút xấu hổ, đưa tay che che mũi, tự giới thiệu: "Dạ dì, con tên là Bành Hướng Chi."

Căng thẳng căng thẳng căng thẳng căng thẳng, môi có hơi khô, có dính son môi vào răng không vậy? Vẫn là chắn trước một chút đi.

Kỷ Minh Tranh đang đổi giày, da gà da vịt đều nổi lên, cho tới bây giờ chưa từng nghe Bành Hướng Chi dùng giọng giả trong cuộc sống, phối hợp với trang phục của nàng, trực tiếp là kiểu học sinh 18-19 tuổi.

"Hoan nghênh hoan nghênh, Tranh Tranh, tìm dép cho Tiểu Bành đi con." Mẹ Kỷ khoác áo dài tay, cúi người dặn dò Kỷ Minh Tranh.

"Dạ." Kỷ Minh Tranh ngồi xổm xuống, tìm cho nàng một đôi màu hồng nhạt trong tủ giày, đặt trước mặt nàng, sau đó đứng lên, dựa vào cửa chính: "Trước......"

"Dì ơi, đây là trái cây mang đến cho dì." Hai tay Bành Hướng Chi đưa túi nilon qua.

Trước tiên...... vào nhà đi. Kỷ Minh Tranh còn chưa nói xong.

"Ôi trời, khách sáo quá," mẹ Kỷ mắt cười cong, đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn Tiểu Bành.'

"Trước......" Kỷ Minh Tranh lại nói.

"Dì cứ gọi con là Hướng Chi hay Chi Chi cũng được ạ." Hai tay Bành Hướng Chi chạm vào sau lưng.

Có thể đừng đứng ở hành lang nói chuyện được không, Kỷ Minh Tranh thở dài.

Mẹ Kỷ mang theo trái cây đi vào phòng bếp, giọng dì tao nhã từ trong phòng bếp truyền đến: "Chi Chi, con tới sofa ngồi đi, dì đi làm cá."

Kỷ Minh Tranh dẫn Bành Hướng Chi vào nhà, Bành Hướng Chi ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, rộng rãi sáng sủa, không nhiễm một hạt bụi, đồ dùng trong nhà đều là kiểu gỗ nguyên khối kiểu cũ, trên bàn trà và tủ TV trải khăn vuông dệt kim màu trắng.

Trên bàn trà còn có một bó hoa tươi, bình hoa rất có gu, bên cạnh là một bộ kính lão với mấy quyển sách, thậm chí còn có tiếng Anh.

Trời ạ...... Bành Hướng Chi càng hồi hộp.

Hồi hộp cái gì thế, nàng không ở cùng một chỗ với Kỷ Minh Tranh, nhưng sao tay nàng cứ đổ mồ hôi hoài vậy, bình tĩnh mà lau vào váy hai cái.

Vừa ngẩng đầu, thấy Kỷ Minh Tranh nhìn hành động của nàng, lại cười.

"Cậu cười cái gì!" Bành Hướng Chi dùng giọng tức giận chất vấn cô.

Sư tử lớn cười biến thành cừu nhỏ, con công xinh đẹp biến thành chim cút nhỏ, Bành Hướng Chi làm cô gái ngoan ngoãn, bướm hoa bắt đầu "Con tằm đến thác tơ còn vướng".

"Đây là sách mẹ cậu thường đọc à?" Bành Hướng Chi chỉ vào bìa sách, hỏi cô.

"Ừ."

"Dì ấy ở tuổi này, biết tiếng Anh sao?" Đến cả khiếp sợ cũng rất nhỏ giọng.

"Trước đây mẹ tôi du học ở Anh, bà nói tiếng Anh rất đáng yêu, là tiếng Anh tiêu chuẩn." Kỷ Minh Tranh cười nhạt.

OMG...... Chân Bành Hướng Chi giật giật trong dép lê.

"Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì!" Nàng nhìn quanh một vòng, lại hỏi Kỷ Minh Tranh.

"Không có." Kỷ Minh Tranh đẩy đẩy mắt kính.

"Phiền chết đi được! Cậu vào giúp mẹ đi, cậu không biết điều sao." Bành Hướng Chi lặng lẽ nói.

"Cậu đỏ mặt rồi." Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

"Cậu quản nhiều thế, mau vào bếp đi." Bành Hướng Chi muốn đá cô.

Kỷ Minh Tranh lại rũ mi xuống, cong môi cười, sau đó mở TV ra, đưa điều khiển cho Bành Hướng Chi, lại mở hũ đậu phộng ra, đặt trước mặt nàng, cuối cùng cũng lấy thùng rác tới, đặt bên chân nàng, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.

"Mẹ, ba không có nhà sao?" Cô vừa trả lời tin nhắn, vừa hỏi mẹ Kỷ.

"Hôm nay ông ấy không về ăn cơm, cháu trai đồng nghiệp cũ của ông ấy làm tiệc đầy tháng, cho nên mới bảo con về với mẹ."

Âm thanh mơ hồ từ phòng bếp truyền đến, Bành Hướng Chi không dám bóc đậu phộng, cứ nhìn chằm chằm TV, điện thoại trong tay rung lên, nàng mở ra xem, là một tin nhắn Wechat, Kỷ Minh Tranh gửi tới.

"Rất đáng yêu."

Muốn chết muốn chết muốn chết, một câu không đầu không đuôi, mặt Bành Hướng Chi sắp bốc hơi nước luôn rồi.

Cái gì đáng yêu, cái gì đáng yêu cô lại không nói, rõ ràng chính là nhìn nàng bị chê cười, còn đáng yêu.

Ai nha, nhưng mà rất thích nha. Bành Hướng Chi ôm mặt hạ nhiệt độ.


Suy nghĩ một chút, có phải ngồi không cũng rất không lịch sự hay không, vì vậy nàng đứng lên, vuốt vuốt váy, đi tới phòng bếp, hỏi mẹ Kỷ: "Dì ơi, có cần con giúp gì không ạ?"

Kiều kiều nộn nộn, khàn khàn, giọng giả làm cho Kỷ Minh Tranh đứng rửa rau nhịn không được lại cười.

Mẹ Kỷ nhìn Kỷ Minh Tranh một cái, nói với Bành Hướng Chi: "Không cần đâu Chi Chi, con ngồi bên ngoài một lát là có thể ăn cơm rồi."

"Dạ dì." Bành Hướng Chi chống khung cửa, quay lại hỏi, "Hay là, con mang bát đũa lên trước nhé ạ."

Mẹ Kỷ nhìn nàng rất ân cần, cũng không tiện từ chối nữa, vì thế nói với Kỷ Minh Tranh: "Tranh Tranh à, con lấy bát đũa ra, bày chung với bạn đi."

"Dạ." Kỷ Minh Tranh lau khô tay, lấy bát đũa ra khỏi tủ khử trùng, ánh mắt ý bảo Bành Hướng Chi đi ra ngoài với mình.

Bành Hướng Chi âm thầm cười, cảm thấy công việc này của mình tìm rất tốt, lại không tốn sức cũng không làm phiền, còn không có vẻ mình ham ăn biếng làm.

Có điều có một chút tính sai, dù sao chỉ có ba người, ba bộ bát đũa, rất nhanh đã bày xong.

Kỷ Minh Tranh lại vào bếp, Bành Hướng Chi ở phòng ăn xem bích họa trên tường nhà cô.

Nghe thấy mẹ Kỷ nhỏ giọng nói: "Con nói muốn dẫn bạn về, còn tưởng rằng sẽ là......"

Nói xong mẹ Kỷ lại cười: "Có điều dẫn bạn khác về trước cũng rất tốt, con còn chưa có dẫn bạn về nhà bao giờ."

Kỷ Minh Tranh vùi đầu giúp mẹ cắt hành, không nói gì.

Bành Hướng Chi nghe có chút là lạ, sẽ là? Sẽ là cái gì? Suy nghĩ một chút, nhưng không suy nghĩ sâu xa, dù sao hai mẹ con người ta cũng nói chuyện riêng. Lại ở trên ban công nhìn chim nhỏ ba Kỷ nuôi một chút, cùng nó chơi ba ván trò ai chớp mắt trước người đó là heo, thì mẹ Kỷ bưng thức ăn đi ra nói có thể ăn cơm rồi.

Bành Hướng Chi rất ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ngồi xuống đối diện Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh đứng lên đầu tiên là dựa theo trình tự lớn nhỏ múc canh cho ba người, sau đó ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.

Nhà cô ăn cơm là không nói lời nào, Bành Hướng Chi có nhiều lần muốn mở miệng khen ngợi tài nấu nướng của mẹ Kỷ, cũng tìm không thấy cơ hội tận dụng mọi thứ.

Một bữa cơm ăn đến trong lòng nàng có chút lo lắng, quá an tĩnh, cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng chính nàng nhai nuốt.

Vì thế ăn đến lúc sau liền có chút ngồi không yên, vươn mũi chân nhẹ nhàng đá Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh cúi đầu ăn cơm, không hề gợn sóng, sau đó nhẹ nhàng đá lại Bành Hướng Chi một cái.

Bành Hướng Chi đột nhiên cười, hé miệng uống canh.

Mẹ Kỷ nhìn nàng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Có hợp khẩu vị không?"

"Siêu ngon luôn dì ạ." Bành Hướng Chi nịnh hót.

Mẹ Kỷ rất hài lòng, sau khi ăn xong đứng dậy một phút cho tiêu cơm, sau đó uống thuốc khống chế lượng đường, Kỷ Minh Tranh thu dọn bát đũa, Bành Hướng Chi cũng đi theo.

Hai người vừa rửa chén vừa nhỏ giọng nói chuyện.

"Hôm nay biểu hiện của tôi thế nào?" Bành Hướng Chi lặng lẽ hỏi.

"Cái gì thế nào?"

"Mẹ cậu có thích tôi không? Dì ấy không hay nói chuyện."

"Chắc thích."

"Làm sao cậu biết?"

Kỷ Minh Tranh đặt đĩa xuống: "Cảm giác."

"Nhưng tôi lại có một nỗi lo riêng," Bành Hướng Chi dựa sấp trên bồn, rất buồn rầu, "Tôi giả vờ ngoan như vậy, nếu dì ấy thích, cũng thích Bành Hướng Chi phiên bản ngoan hiền, vậy có coi là thích tôi không?"

Kỷ Minh Tranh cười cười, sao lại bay lên vấn đề triết học.

Cô chậm rãi nghĩ ra chủ ý: "Nếu không thì, sau khi cậu ra ngoài, hãy là chính mình."

"Làm như thế nào?"

"Nằm ngang ra sô pha, một chân dưới đất, một chân gác lên lưng sô pha, một tay cầm ly sinh tố, vừa lướt video, vừa cười như cóc." Kỷ Minh Tranh nghiêm túc nhớ lại.

"?" Bành Hướng Chi trừng to mắt, "Ai cười như cóc? Ai cười như cóc?"

"Bành Hướng Chi."

"Cậu lặp lại lần nữa coi?!"

"Bành Hướng Chi cười như cóc."

"Cậu tiêu rồi Kỷ Tranh Tử," Bành Hướng Chi tức thảm, "Sau này nếu cậu muốn đến nhà tôi, tôi không nói cho cậu biết mẹ tôi thích cái gì đâu."

"Tại sao tôi phải biết mẹ cậu thích cái gì?" Kỷ Minh Tranh lại cắm đũa vào.

"Cái gì?"

"Cậu còn chưa nói cho tôi biết......" Kỷ Minh Tranh lau khô mặt bàn, dùng âm thanh rất nhỏ nói, "Cậu thích cái gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.