Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 63



Edit: phuong_bchii

________________

Bành Hướng Chi lúc này mới hiểu được, mất ngủ cũng được, động tình cũng được, không phải cơ thể của nàng vô duyên vô cớ lựa chọn Kỷ Minh Tranh, mà là một khối mẫn cảm lại mềm mại giấu tốt nhất trong trái tim nàng, giống như xúc giác của ốc sên, làm gương cho binh sĩ chạm vào tình yêu mênh mông giống như biển sâu của Kỷ Minh Tranh, ốc sên mới dám chui ra, cây xấu hổ mới dám run rẩy nở rộ.

Trực giác của phụ nữ, có đôi khi thần kỳ như huyền học.

Nàng được Kỷ Minh Tranh ôm, hai người vẫn đang hưởng thụ dư lãng, Kỷ Minh Tranh nuốt sạch thở dốc mới hạ giọng hỏi nàng: "Tại sao?"

Cô nói rất kiềm chế, những lời còn lại như thương tiếc để lại nụ hôn trên cổ Bành Hướng Chi.

Cổ lại nổi lên một tầng hạt dẻ nhỏ, Bành Hướng Chi kéo chăn lên che trước ngực: "Mình cũng không biết, mình cứ nhìn cậu là tới."

Lúc nàng nhìn cô, cảm thấy Kỷ Minh Tranh cực kỳ xinh đẹp, mặt của cô là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, thân hình rất gầy, nhưng mỗi một tấc đều vừa vặn, được da thịt lạnh như ngọc của cô bao bọc lại, toàn thân trắng như tuyết, giống như tranh sơn dầu.

"Mình nhìn cậu, cảm thấy cậu thật xinh đẹp."

"Đặc biệt là ngực của cậu, mình chưa từng thấy ngực ai đẹp như vậy, rất cao, quả thực giống như vẽ ra," Bành Hướng Chi trở mình, nằm sấp vuốt ve Kỷ Minh Tranh, "Còn có eo của cậu nữa, tuyệt vời, à còn có còn có, cái chân kia, bắp chân kia sao có thể đẹp như vậy chứ?"

"...... Bành Hướng Chi." Kỷ Minh Tranh lại thở hổn hển, khịt mũi, nghiêng mặt qua, dùng sức chống lại bả vai nàng.

Bành Hướng Chi cực kỳ yêu dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa mệt mỏi của cô, ngay cả phản đối cũng không có sức, như là đang trêu chọc.

Nàng cười rộ lên: "Nói thật mà cậu cũng đỏ mặt hả? Cậu cũng có thể khen mình, dáng người mình cũng rất đẹp, hơn nữa, cậu thích mình lâu như vậy, lúc sờ mình, khẳng định kích động muốn chết chứ gì?"

"Ngủ đây." Kỷ Minh Tranh thở dài một hơi, xoay người kéo chăn lên.

"Kỷ Minh Tranh," Bành Hướng Chi dựa vào ôm cô, "Mình thích cậu lắm á."

"Mình cảm thấy người như cậu vô cùng có nguyên tắc, cậu không vì thích mình mà biến thành bộ dạng mình thích đến lấy lòng mình, sau khi thẳng thắn với mình, cũng không có cái gì cũng thuận theo mình, mình nói cậu nghe, điểm này của cậu quá thông minh, nếu như lúc trước cậu lựa chọn lấy lòng mình tới theo đuổi mình, mình thật sự có thể......"

Nàng lải nhải, rồi ôm cô ngủ thiếp đi.

"Ngủ ngon." Kỷ Minh Tranh đưa tay ôm lấy eo nàng, nhỏ giọng nói.

Bởi vì chạy về sớm nên ngày hôm sau Kỷ Minh Tranh không có lịch trực, vừa hay Bành Hướng Chi cũng luyến tiếc cô, vì thế hai người làm ổ ở nhà nghỉ ngơi.

Sáng sớm Kỷ Minh Tranh thức dậy đã dọn dẹp căn phòng bị Bành Hướng Chi làm bẩn, sau đó bắt đầu khui hàng chuyển phát nhanh, từ trong hộp nhỏ lấy ra một thứ giống như dải nam châm hình bầu dục, dán lên tủ đầu giường, một nam châm tròn nhỏ khác được dây sạc của Bành Hướng Chi luồng qua, hai cái nhẹ nhàng dính vào, đầu nối dây sạc điện liền cố định trên đầu giường.

Kỷ Minh Tranh vừa dọn dẹp lại dây điện của Bành Hướng Chi, vừa ngồi xổm nói: "Sau này muốn sạc pin, đưa tay là có thể tháo dây sạc xuống, không cần khom lưng với tới, dây dưới sàn cũng sẽ không rối một nùi nữa, bẩn lắm, còn có tai họa ngầm về an toàn."

Bành Hướng Chi ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đá dép của mình, cảm thấy Kỷ Minh Tranh không phải đang dọn dẹp lại dây dây điện của nàng, mà là thật sự đang dọn dẹp lại cuộc sống rối như cuộn chỉ của mình.

Nàng đưa tay vuốt tóc Kỷ Minh Tranh, nói với cô: "Chúng ta chụp chung một tấm nhé?"

"Tại sao?" Kỷ Minh Tranh ngẩng đầu nhìn nàng.

"Mình muốn đăng lên vòng bạn bè, tuyên bố một chút." Bành Hướng Chi rất phấn khích.

Kỷ Minh Tranh nhíu mày, có chút do dự.

"Gì đây, cậu không muốn?" Bành Hướng Chi lại chọc vào vai cô.

Kỷ Minh Tranh cười một tiếng: "Chúng ta vừa mới ở bên nhau."

"Này! Không phải cậu nói hai ta không chia tay sao?" Bành Hướng Chi muốn náo loạn.

Kỷ Minh Tranh không nói gì, sau đó hai tay hơi khép lại, che mũi, chớp mắt, lại vùi đầu xuống đặt mặt trong lòng bàn tay.

Bành Hướng Chi bỗng dưng cúi người, ngã trái ngã phải nhìn cô, một lát sau kinh ngạc nói: "Trời ơi, cậu đang xấu hổ!"

Bàn tay che mặt siết thật chặt.

"Cậu thật sự đang xấu hổ! Cậu thật sự đang xấu hổ!" Bành Hướng Chi giống như một con gà tiểu học lớn tiếng cười nhạo người khác.

Nàng cảm thấy quá mới mẻ, hoàn toàn không nghĩ tới, lão cán bộ này, thật sự đang xấu hổ, ngay cả động tác cũng quê mùa như vậy, ngây thơ như vậy, vậy mà lại che mặt.

Ha ha ha ha, nàng quả thực muốn cất tiếng cười to.

Nhào lên bắt lấy tay Kỷ Minh Tranh: "Để mình xem, để mình xem, sao lại có hành động này? Có phải mặt cậu đỏ quá rồi không?"

Nàng mừng rỡ thấy răng không thấy mắt, không để ý thiếu chút nữa đánh ngã Kỷ Minh Tranh. Kỷ Minh Tranh buông tay xuống, theo bản năng ôm eo nàng, tay kia rút về phía sau, cánh tay chống trên mặt đất, bị Bành Hướng Chi đè xuống sàn nhà.

Bành Hướng Chi cưỡi trên người cô, mỉm cười nhìn cô, lúc gò má cô ửng đỏ là đẹp nhất, giống như hạt lựu trong suốt, cắn một miếng, chắc chắn rất ngọt.

Bành Hướng Chi duỗi tay, sờ mặt cô, lại chạm vào mí mắt mềm mại của cô, cúi người hôn cô: "Trước kia sao mình không cảm thấy con gái lại làm người ta muốn hôn như vậy nhỉ?"

Sau đó nghiêng đầu, tựa vào cổ cô, hai người nằm trên sàn nhà im lặng ôm nhau chừng mười phút.

Không nghĩ gì cả.

"Buổi chiều nếu cậu không có việc gì, hai ta mời Tô Xướng bọn họ ăn cơm nhé?" Bành Hướng Chi gỡ một sợi lông nhỏ trên áo Kỷ Minh Tranh xuống.

"Ăn cái gì?"

"Lẩu bò Triều Sán."

"Mình phải đi tạ thần." Bành Hướng Chi nói.

Bành Hướng Chi có lúc có hơi mê tín, luôn cảm thấy lần trước mình ở đó đã hứa hẹn đầy tham vọng là theo đuổi Kỷ Minh Thành, nên phải đi trả lễ, nếu không sẽ không thành kính.

6 giờ rưỡi chiều, mấy người hẹn ở quán lẩu lần trước, ông chủ đều biết các nàng, dù sao cũng rất ít người ăn hai lần liên tiếp.

Nhìn thấy Bành Hướng Chi liền tiếp đón rất nhiệt tình, nói hôm nay có phòng riêng, hỏi nàng có muốn ngồi phòng riêng hay không.

Vì thế Bành Hướng Chi đặt một phòng nhỏ, chờ mọi người tới. Vốn còn dính lấy Kỷ Minh Tranh nghịch tóc cô, cửa phòng riêng vừa mở ra Tô Xướng bọn họ đi vào, nàng lại ngồi thẳng người dậy, cách Kỷ Minh Tranh chừng 10 cm.

Hôm nay nàng không trang điểm, trông rất hiền lành, cũng không chào hỏi họ, chỉ liếc mắt nhìn một cái, nói: "Ngồi đi."

Sau đó bưng thịt viên lên: "Tôi bỏ cái này xuống trước, được không?"

Không đợi người ta trả lời, lập tức bỏ thịt viên xuống.

Đặt túi ngồi xuống, Vu Chu liếc nhìn Tô Xướng, sau đó lại nhìn Hướng Vãn.

"Cô Kỷ." Vu Chu lại mỉm cười chào hỏi Kỷ Minh Tranh, mấy người cũng gật đầu với cô.

"Mọi người cùng tới à?" Kỷ Minh Tranh thấy Bành Hướng Chi không nói lời nào, liền mở miệng hỏi han.

"Đúng vậy, đúng lúc Vãn Vãn đang thu âm ở chỗ bọn em, cô Triều sắp xếp đón Bài Bài về nhà xong rồi tới tìm bọn em." Vu Chu nói.

"Ừ," Kỷ Minh Chanh đưa thực đơn cho bọn họ, "Chúng tôi gọi một ít rồi, mọi người xem còn muốn thêm gì nữa không."

Ồ, chúng tôi.

Vu Chu nhận lấy, cười hi hi hi, thái độ ăn cơm lần này của cô Kỷ khác hẳn lần trước.

Tô Xướng cũng cười: "Ăn trước đi, lát nữa không đủ lại gọi thêm."

"Được." Kỷ Minh Tranh gật đầu.

"A," Vu Chu nghiêng đầu, nhìn Bành Hướng Chi giơ đũa nhìn chằm chằm nồi, cười hỏi, "Đạo diễn Bành của chúng ta hôm nay sao không nói lời nào? Cổ họng không thoải mái sao?"

"Làm gì!" Bành Hướng Chi ngẩng đầu, hung tợn trừng cô nàng.

"Hung dữ vậy," Vu Chu quay đầu, "Cô Kỷ."

"Em gọi cô ấy làm gì." Bành Hướng Chi nhăn nhó, lúc lắc vai, lầm bầm cúi đầu, bày đũa.

"Này," Vu Chu rất vô tội, "Không phải hai người gọi bọn em tới ăn cơm sao? Hai người cũng không nói lời nào, thế nào, cãi nhau rồi? Bảo bọn em tới làm người hoà giải à?"

"Hay là nói, tiệc chia tay để bọn em chứng kiến hai người kết thúc kiếp sống thuê chung?"

Bành Hướng Chi nóng nảy: "Sớm muộn gì tôi cũng xé rách cái miệng của em."

Chia tay gì chứ, có biết nói chuyện hay không.

Vu Chu cười rộ lên, ngã vào người Tô Xướng, nhíu mũi làm mặt quỷ với Bành Hướng Chi: "Ai bảo chị cúp điện thoại của em."

Hơn nửa đêm tìm cô nàng, cô nàng nghe thấy kết thúc gì đó, kết quả một câu bye bye cũng không nói liền cúp máy, sau đó cũng không có tin nhắn, hại cô nàng chờ đến ruột gan cồn cào.

"Cho nên hôm nay tại sao lại mời bọn em ăn cơm? Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ." Vu Chu thấy Bành Hướng Chi nước đổ đầu vịt, quyết định tấn công Kỷ Minh Tranh.

"Ừ......" Kỷ Minh Tranh nhìn Bành Hướng Chi, muốn nói lại thôi.

Bành Hướng Chi ôm mặt, liếc nhìn cô một cái, đỏ mặt.

Kỷ Minh Tranh nhìn dáng vẻ của nàng, môi trơn bóng, cúi đầu, lỗ tai cũng đỏ lên.

Ui, tất cả đều im lặng, Vu Chu cùng người ngồi trong bàn trao đổi ánh mắt. Nhưng cô nàng cho rằng, Bành Hướng Chi nói chuyện sẽ rất đặc biệt, không ngờ lại là như vậy, cũng quá tương phản đi.

"Được rồi, đã hiểu," Vu Chu cười thở dài, "Vậy hôm nay, chúng ta uống rượu không?"

"Cô ấy không thích uống," Bành Hướng Chi nói, "Tôi cũng không uống, mấy người chúng ta cũng không cần thiết."

Tô Xướng nhìn bộ dạng này của nàng, có chút kinh ngạc, quen biết nhiều năm như vậy, Bành Hướng Chi từng yêu không ít, trước giờ đều quát to như thế nào, chưa từng có một lần cúi đầu cụp mắt, dịu ngoan ngại ngùng như vậy, giống như khỉ quậy được thu nhận, lại cam tâm tình nguyện hơn là bị thu phục.

Buổi họp mặt này yên tĩnh hơn thường ngày một chút, mọi người kể về công việc và cuộc sống gần đây, thấy bộ dạng này của Bành Hướng Chi, Hướng Vãn và Vu Chu cũng không trêu ghẹo nàng quá nhiều, Bành Hướng Chi cũng không bám dính Kỷ Minh Tranh, thỉnh thoảng hâm nóng thịt, nhỏ giọng hỏi cô: "Ăn không?"

Kỷ Minh Tranh không hỏi, chỉ đang chuyên tâm nghe mọi người nói, gắp món Bành Hướng Chi thích vào bát nàng.

"Xướng," Bành Hướng Chi thấy ăn được kha khá rồi thì buông đũa xuống, "Lần trước mình nghe Vu Chu nói, chương trình về diễn viên lồng tiếng kia sắp có mùa thứ hai, phải không?"

"Đúng vậy. Lần trước ăn cơm với bạn ở đài truyền hình, họ đã nói đến rồi." Tô Xướng đáp.

Bành Hướng Chi nghĩ nghĩ, "Chậc" một tiếng: "Lần này có thể đề cử mình với Tranh Tử không?"

"Cô Kỷ đã từng giúp bọn họ, bọn họ rất có mục đích," Tô Xướng mím môi, suy tư nói, "Bên cậu, mùa trước bọn họ mời chính là anh Phong chủ của Tam Thanh Studio, mùa này nếu là cậu, không dễ dẫn đội lắm."

"Nhưng cũng khó nói, mùa này có thể không phải là hình thức chiến đội, để mình hỏi thử xem." Tô Xướng bổ sung.

"Được, cậu giúp mình hỏi thử đi," Bành Hướng Chi nhìn thoáng qua Kỷ Minh Tranh, "Cái chuyện trước kia, trên mạng hiểu lầm rất nhiều, mình nghĩ hai ta nếu như có thể đồng thời tham gia chương trình giải trí, tương tác với nhau, sau này có phải có thể tốt hơn một chút hay không?"

"Sau này, tốt cái gì?" Hướng Vãn lau miệng, tò mò.

"Công khai á, hì hì." Ánh mắt Bành Hướng Chi lấp lánh.

Triều Tân nhìn Kỷ Minh Tranh, Vu Chu nhìn Kỷ Minh Tranh, Tô Xướng nhìn Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh sửng sốt, không phải chủ ý của cô, vì sao phải dùng ánh mắt ghê gớm như vậy nhìn cô?

Triều Tân cười, cúi đầu đưa tay che môi lại.

"Tôi không......" Kỷ Minh Tranh cố gắng nói.

"Cậu không muốn sao?" Bành Hướng Chi quay đầu, nhìn cô chằm chằm.

Răng Kỷ Minh Tranh khẽ cắn một cái, cúi đầu vén tóc dùng bữa.

Tô Xướng nhẹ giọng nói: "Không nhanh vậy đâu, lần này bọn họ muốn làm hình thức phát sóng trực tiếp, nhưng giấy cấp phép phát sóng trực tiếp không dễ lấy, có lẽ phải đến sang năm mới có thể ghi hình, cho nên bọn họ gặp mình, cũng muốn mình hiện tại lưu ý có người mới nào thay thế tương đối tốt hay không."

"Ồ." Bành Hướng Chi ưỡn cái bụng tròn vo, gật đầu.

Ăn đến sắp xong, Kỷ Minh Tranh đi vệ sinh, lúc trở về thuận tiện thanh toán, sau đó đi tới cửa phòng riêng, đang muốn đi vào thì nghe Bành Hướng Chi hỏi bạn bè nàng muốn lì xì.

Hướng Vãn lắc đầu: "Đây là tập tục gì vậy? Cũng không phải tiệc cưới đứng đắn."

"Cho kẻ tham tiền em đó." Bành Hướng Chi dỗi cô nàng.

"Nhà tôi làm ăn lớn, lo liệu việc nhà cũng không phải chuyện dễ dàng, đương nhiên phải tiết kiệm chi tiêu."

"Không phải chỉ một lá bài, còn nhà làm ăn lớn, cười chết."

Hướng Vãn hỏi ngược lại: "Lúc em ở cùng cô Triều, chị có cho lì xì không?"

"Vậy thì không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Mấy người đều rất yên ổn, tôi thì quá bấp bênh rồi," Bành Hướng Chi gục đầu xuống, để tâm rồi, "Có chút sợ, mấy người cho tôi xin vía tốt đi."

Mỗi một mối tình đều không có kết cục tốt, mê tín một chút cũng không có chỗ xấu đúng chứ?

Động tác đỡ lấy tay nắm phòng riêng của Kỷ Minh Tranh dừng lại, dựa vào cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn phần giới thiệu thịt bò dán trên tường một lát, nhìn từng chữ nhỏ một lần, rồi đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.