Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 64



Edit: phuong_bchii

________________

Cơm nước xong, tiễn mấy người bạn, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh lái motor về nhà, thời tiết dần nóng lên, thời gian này lái xe là thoải mái nhất, Bành Hướng Chi lại không lái nhanh, chở Kỷ Minh Tranh đằng sau, nàng ít nhiều phải có chút thật cẩn thận.

Đến dưới lầu, ngay cả kiểu tóc cũng không chút cẩu thả, hai người cũng không vội vã lên lầu, tay trong tay đi dạo khuôn viên.

Bành Hướng Chi nhảy lên bồn hoa, đi dọc theo mép, Kỷ Minh Tranh ở phía dưới dắt tay nàng, thay nàng chú ý dưới chân.

"Tranh Tử, lúc cậu đi toilet bọn họ có hỏi mình một câu, mà mình không trả lời."

Bành Hướng Chi ngẩng đầu nhìn trời, một vầng trăng cô đơn treo ở bên cạnh, hiện tại rất khó nhìn thấy ngôi sao, mặt trăng giống như càng ngày càng chói mắt, cũng càng ngày càng cô đơn.

"Câu gì?" Kỷ Minh Tranh nhìn nàng xoay người, dùng sức giúp nàng giữ thăng bằng.

"Hai ta ai là công?"

Kỷ Minh Tranh ngẫm lại: "Mình."

"Hả? Tại sao là cậu?" Bành Hướng Chi nhảy xuống, ôm eo cô, mắt nhìn cô.

"Mình muốn vậy." Kỷ Minh Tranh dùng chóp mũi chạm vào mũi nàng, nhẹ giọng nói.

"Ồ," Bành Hướng Chi ngứa ngáy không chịu nổi, cười, nàng thấy cũng không quan trọng, Tranh Tử nói là cô chính là cô, "Vậy hôm nay cậu ăn cơm, cũng không nói gì, là không vui hả?"

"Không có," Kỷ Minh Tranh thở dài một hơi, mím môi, "Nếu mình nói, cậu sẽ cười mình sao?"

"Hả?" Bành Hướng Chi cúi đầu, dùng ánh mắt cào cô.

"Mình cảm thấy, mình không quá rành chuyện yêu đương."

Cô có thói quen nhìn bóng lưng nàng, có thói quen theo đuổi nàng, nhưng chưa quen có được nàng.

Không biết Bành Hướng Chi thích phương thức yêu đương như thế nào, không biết làm thế nào để cho nàng trải nghiệm tốt hơn.

Ở ngoài cửa nghe Bành Hướng Chi đòi lì xì, cô nhạy bén nhận ra chuyện Bành Hướng Chi không có cảm giác an toàn, nhưng cô ở ngoài cửa mất một lúc lâu để suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra phương pháp đặc biệt hữu hiệu.

"Cậu sợ, phải không?" Cô hỏi Bành Hướng Chi.

"Phải làm thế nào mới có thể không sợ?" Cô như đang dỗ một con mèo nhỏ vừa về đến nhà, "Nói cho mình biết."

Trong lòng Bành Hướng Chi run lên, con gái sao có thể nhạy cảm như vậy, tinh tế như vậy. Hay là, chỉ có Kỷ Minh Tranh như vậy? Khiến trái tim nàng mềm nhũn.

"Muốn...... come out sao?" Thấy Bành Hướng Chi không trả lời, cô lại hỏi.

Bành Hướng Chi vén mái tóc xoăn dài vạn người mê của mình, đặt cánh tay lên cổ nàng: "Hay là cậu nói đi. Mình không thông minh cho lắm, mình sẽ đi theo bước chân của cậu."

Điệu nhảy này, cậu dạy mình nhảy.

Đột nhiên lại cảm thấy rất thú vị, nàng và Kỷ Minh Tranh giống như hai binh sĩ nhỏ ở trại huấn luyện tân thủ, đang thương lượng làm sao đánh tốt trận này.

Kỷ Minh Tranh bắt lấy tay nàng, nắm tay cô đi về phía trước: "Vậy chúng ta đừng quá công khai."

"Hả......" Bành Hướng Chi có chút mất mát, sao còn muốn bí mật yêu?

Kỷ Minh Tranh liếc nhìn nàng, cười: "Gấp gáp như vậy sao?"

"Sốt ruột muốn chết," Bành Hướng Chi nhìn chiếc bóng, nhỏ giọng nói, "Cậu biết cậu tốt thế nào không? Mình sốt ruột muốn chết."

Những lời này vừa nói ra, trong nháy mắt liền làm cho lòng người mềm nhũn.

Kỷ Minh Tranh xoa xoa bàn tay nàng: "Không chê mình quê mùa sao?"

"Hửm?"

"Giới thiệu mình với bạn của cậu, cũng không cần đóng gói mình trước?"

"Đóng gói cái gì, cậu hiện tại rất tốt," Bành Hướng Chi nghiêng mặt nhìn cô, khóe miệng kìm lòng không đặng cong lên, "Mình hiện tại nhìn người đeo mắt kính đều vô cùng thân thiết, hơn nữa, mình phát hiện loại kính này của cậu cực kỳ đẹp, buổi chiều mình lướt Weibo có lướt tới loại kính gọng vàng rất thời trang, ngược lại cảm thấy rất sến."

Kỷ Minh Tranh có chút không được tự nhiên, giơ tay chống gọng kính.

"Cậu không sốt ruột," Bành Hướng Chi nắm tay cô vẫy tới vẫy lui, giọng nói giận dỗi, "Cậu không sốt ruột chút nào."

"Bởi vì mình cũng có chút sợ." Kỷ Minh Tranh nhìn chiếc bóng.

"Cậu sợ cái gì? Mình vội vã giới thiệu cậu cho mọi người bên cạnh mình như vậy, cậu nên rất có cảm giác an toàn mới đúng chứ."

Kỷ Minh Tranh cười cười, đọc một câu thơ: "Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó."

Lúc cô đọc sách, mỗi lần đọc thấy đoạn thêm dầu vào lửa dệt hoa trên gấm, luôn nghĩ đến lúc tiệc tàn, nhân vật chính nên đối mặt với cô thanh* một mình dọn dẹp tàn cuộc như thế nào đây? Mà Bành Hướng Chi vội vã như vậy, sau đó tiến vào thời kỳ ổn định, không còn nhiệt liệt như vậy, chính mình có thể không thích ứng hay không?

*Cô thanh: ý chỉ cao ngạo mà thanh tịnh, xuất phát từ "Cảm ngộ" của Đường Trương Cửu Linh.

"Sợ chênh lệch, sợ sau này cậu lạnh nhạt với mình, mình sẽ chịu không nổi."

Cô nói bằng giọng nhiều hơi. Nhớ tới lúc ở nơi khác, Bành Hướng Chi liên tục mấy ngày gửi tin nói rất nhớ cô, mới một ngày không gửi, cô đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, giờ học cũng nghe không vào.

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Bành Hướng Chi ngọt muốn chết.

"Mình rất yêu cậu." Nàng kéo cánh tay Kỷ Minh Tranh, tựa đầu vào cổ cô.

"Mình sẽ không lạnh nhạt với cậu đâu, mình sẽ chỉ càng ngày càng dính người, cậu đừng chê mình phiền là được, nếu ngày nào đó mình phiền đến cậu thì cậu nói cho mình biết. Hơn nữa mình có tính chiếm hữu Tranh Tử rất mạnh, siêu cấp luôn."

"Biết rồi."

Bành Hướng Chi quả nhiên rất dính người, nghĩ ngày hôm sau Kỷ Minh Tranh phải đi làm, nàng ngủ cũng không lo ngủ mà bò dậy làm bữa sáng cho cô.

Sau đó lái xe đưa cô đi làm, đứng ở cửa không nỡ đi.

Kỷ Minh Tranh vùi đầu bước lên cầu thang, sau đó cũng dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Bên cạnh có đồng nghiệp đi qua: "Chào bác sĩ Kỷ."

Kỷ Minh Tranh chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Muốn cùng đồng nghiệp đi vào, lại ngó Bành Hướng Chi một cái, rõ ràng môi đỏ mọng màu lửa cháy giày cao gót gợn sóng, nhưng nàng đứng ở đó trông mong nhìn Kỷ Minh Tranh, giống như là một bé cún bị bỏ rơi.

Kỷ Minh Tranh quay mặt không nhìn nàng nữa, cúi đầu nhắn tin, đi vào tòa nhà.

Bành Hướng Chi vẫn còn mất mát thì điện thoại trong túi rung lên, nàng lấy ra thấy là Kỷ Minh Tranh: "Sao vậy?"

"Cậu nhét mình vào túi đi." Bành Hướng Chi cắn cắn môi, "Thật muốn làm vật trang sức của cậu."

"Cậu đi làm, mình có thể ngồi bên cạnh nhìn không? Hoặc là mình đi lấy số?"

Kỷ Minh Tranh ở trong thang máy cười: "Muốn mỗi ngày đến bệnh viện à?"

"Muốn mỗi ngày ở trên cậu."

Nhận được tin nhắn này, tay Kỷ Minh Tranh đỡ lấy điện thoại khẽ rung, lướt qua màn hình, đồng nghiệp hai bên còn đang nghiêm túc nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi cô một hai câu, cô thuận miệng đáp lời, sau đó bụng dưới trướng trướng xem lại những lời này của Bành Hướng Chi một lần nữa.

"Hoặc là cậu ở trên mình cũng được."

Không đợi Kỷ Minh Tranh trả lời, Bành Hướng Chi lại gửi tin nhắn tới.

Ngón trỏ Kỷ Minh Tranh đặt cạnh điện thoại, nhẹ nhàng gõ.

"Bác sĩ, cậu thích cái nào?"

Điều thứ 3.

Cuối cùng Kỷ Minh Tranh cũng trả lời: "Cái sau."

Sau đó khóa màn hình, đặt điện thoại xuống, ra khỏi thang máy chào hỏi y tá trực ban, vào phòng khám bắt đầu một ngày làm việc.

Hôm nay điện thoại của bác sĩ Kỷ liền không ngừng reo, giống như bên trong có một con ong mật, cứ è è rung lên. Bệnh nhân đi ra ngoài, Kỷ Minh Tranh uống nước, Tiểu Chu cuối cùng nhịn không được nhìn cô: "Bác sĩ Kỷ, có phải chị có việc gì không?"

"Không có." Kỷ Minh Tranh chậm rãi uống nước.

"È è ——" Lại là một tiếng.

Tiểu Chu muốn nói lại thôi.

Kỷ Minh Tranh cầm điện thoại lên, mở khóa, Bành Hướng Chi đã nhàm chán đến mức bắt đầu gửi biểu cảm.

"Sao mới chỉ 11 giờ mình thật sự chịu hết nổi rồi." Nàng nói.

Kỷ Minh Tranh ngẫm lại, trả lời nàng: "Hôm nay không làm việc sao?"

Cái tên phía trên lập tức biến thành "Đối phương đang nhập......", Kỷ Minh Tranh kiên nhẫn đợi một lát, Bành Hướng Chi gõ chữ lại: "Năm ngoái không phải sức khỏe mình không tốt sao, anh Phong đổi hai hạng mục của mình, hiện tại tìm đến cũng không quá nhiều."

Trong giới đã lớn như vậy, tiếng gió căn bản ngăn không được, một lần không tốt thì người tìm bạn ít đi, hai lần không dùng được, hạng mục tiềm năng có thể ít đi bảy tám lần.

Nửa phút sau lại gửi tới: "Sao cậu lại trả lời mình rồi? Mình có quấy rầy cậu làm việc không? Cậu chỉnh Wechat của mình thành 'Tin nhắn miễn quấy rầy' đi, như vậy sẽ không thông báo cho cậu, cậu có rảnh thì tìm mình sau."

"Làm kiểm tra sức khỏe một chút đi." Kỷ Minh Tranh chỉ trả lời câu này.

Cô luôn rất lo lắng, sức khoẻ của Bành Hướng Chi này, chỉ sợ tật xấu không ít.

"Được, mình đến bệnh viện của cậu. Cậu chờ nhé, mình điều trị xong sẽ kiếm tiền nuôi cậu." Bành Hướng gửi biểu cảm nhe răng.

Lại rất sến sẩm, nhưng Kỷ Minh Tranh cụp mí mắt, cười.

Trời ơi...... Tiểu Chu này thật sự bị doạ sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.