Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 67



Edit: phuong_bchii

________________

Xa hoa trụy lạc với màu sắc sặc sỡ vĩnh viễn là thuốc kích thích dục, cho dù Kỷ Minh Tranh không uống rượu, nhưng Bành Hướng Chi tự do tự tại cũng đủ làm cô mê muội.

Xuất phát từ cân nhắc về cơ thể và tính an toàn, thật ra cô không đề nghị Bành Hướng Chi phóng túng quá nhiều, nhưng sao cô có thể từ chối Bành Hướng Chi bừa bãi hưởng thụ không kiêng nể gì chứ?

Khi còn bé xem "Hồng Lâu Mộng", luôn nói con gái là cốt nhục làm từ nước. Bành Hướng Chi thì khác, Bành Hướng Chi là làm từ gió, là làm từ lửa.

Gió lặn lội đường xa, không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến, vì cùng làn váy Bành Hướng Chi nhảy một điệu. Lửa thổi quét sơn dã, trùng trùng điệp điệp mà đến, vì làm cho đồng tử Bành Hướng Chi rực rỡ lung linh.

Kỷ Minh Tranh đặt Bành Hướng Chi đã được gió xuân và ngọn lửa yêu chiều lên giường, dùng môi và ngón tay để mô phỏng cơ thể của nàng, cô giống như đang luyện chữ, đầu tiên phải nhẹ nhàng chậm rãi, giống như có như không quét qua eo của Bành Hướng Chi. Kết thúc phải dứt khoát, làm cô vẫn chưa đã ghiền, không tự chủ được hùa theo. Mà điểm dừng lại là tiết tấu tình ái, người viết thông minh nên biết làm thế nào tiến lùi đúng lúc, để cho nàng càng thêm đẹp hơn.

Khung xương dịu dàng ở trong tay cô dần dần thành hình, không có quyến rũ mê người như vẻ bề ngoài, mà là hàm súc, công chính, thẳng thắn lại ngây ngô.

Cái cổ yên tĩnh của Kỷ Minh Tranh thấm ra mồ hôi mỏng, cô cúi xuống trên người Bành Hướng Chi, nhẹ giọng thì thầm: "Có thể giao lưng của cậu cho mình không?"

Bành Hướng Chi chưa bao giờ biết, lúc làm tình, còn có thể có thỉnh cầu uyển chuyển lại dịu dàng như vậy, giống như đang viết một lá thư, mang theo mùi giấy mực đưa tới trong tay nàng.

Vì thế nàng nằm sấp trên giường, khi môi Kỷ Minh Tranh rơi xuống sau lưng nàng vẫn có chút bất an, theo bản năng rụt lại, nhưng người trêu chọc nàng cũng đủ kiên nhẫn.

Hôn thẳng đến cẳng chân.

"57 giây." Kỷ Minh Tranh ôm nàng từ sau lưng, tay còn đang trấn an, cười, "Cậu không chống đỡ được đến một phút."

Ngón chân Bành Hướng Chi co rụt lại, người này, vừa chiếm hữu nàng, vừa mấy giây giống như nụ hôn cô miêu tả lúc trước.

Lý trí đánh nhau với càn rỡ, gợi cảm đến tột đỉnh.

Rất thích, rất thích làm với phụ nữ, không phải, là rất thích làm với Kỷ Minh Tranh. Bành Hướng Chi thoải mái đến muốn khóc.

Giảm nhẹ dục vọng chỉ vào ban đêm, sau khi mặt trời mọc chính là một ngày quần áo chỉnh tề.

Kỷ Minh Tranh vẫn có nề nếp đi làm, Bành Hướng Chi lại nhận một dự án mới, nàng cầm bình giữ nhiệt đi làm, bên trong đựng trà hoa cúc hạ hoả.

Hôm nay Kỷ Minh Tranh tan làm tương đối sớm nên tới đón Bành Hướng Chi, đại ngự tỷ vốn mạnh mẽ vang dội đi trên giày cao gót, nhìn thấy cô liền nhảy lên, đu trên vai cô, mặc kệ bên cạnh còn có bảo vệ, miệng lại gần hôn lên má một cái.

Kỷ Minh Tranh hơi nóng mặt, nhưng cũng thản nhiên không ngăn cản nàng. Cùng nhau mua thức ăn về nhà, nấu cơm ăn cơm, giống như cặp vợ chồng già.

Sự kiên nhẫn của Bành Hướng Chi đối với TV không kéo dài, nhìn một chút liền rụt qua một bên chơi điện thoại, giương mắt nhìn 9 giờ, vì thế bỏ  điện thoại xuống, lăn vào trong lòng Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh đang lật một trang sách, cúi đầu hỏi nàng: "Muốn tới tìm mình chơi sao?"

Bành Hướng Chi vui vẻ, gối lên đùi cô híp mắt cười: "Sao dáng vẻ cứ như đang đợi mình vậy."

Là đang chờ cậu. Kỷ Minh Tranh dùng ánh mắt nói.

Bành Hướng Chi đưa tay ôm lấy cổ cô, nâng cằm hôn cô.

Thân mật xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Kỷ Minh Tranh: "Hôm nay Khả Lạc gửi Wechat cho mình, nói muốn kết bạn với cậu."

"Kết bạn với mình?"

"Ừ, cô ấy nói, cậu chơi trò chơi lợi hại, lần sau tìm cậu chơi tiếp." Bành Hướng Chi nhìn kỹ sắc mặt của cô.

Kỷ Minh Tranh vươn tay, chạm cằm nàng một cái: "Sao lại có vẻ mặt này?"

"Không muốn cậu kết bạn." Bành Hướng Chi nói.

"Vậy cậu thay mình từ chối đi."

"Mình muốn nghe cậu nói." Mắt phượng Bành Hướng Chi sáng ngời, rất mê người, "Muốn nghe cậu nói, cậu không kết bạn với người khác, không chơi với người khác, không có hứng thú, cậu chỉ muốn chơi với Bành Hướng Chi."

Kỷ Minh Tranh mím môi cười: "Đó là bạn tốt nhất của cậu." Hơn nữa cô ấy là thẳng, cũng để ý như vậy sao?

Bành Hướng Chi nhíu mày: "Ai mình cũng để ý, mình để ý cả vũ trụ."

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, nhắm hai mắt lại, lông mi trên dưới chạm vào, hơi dây dưa, lại buông ra.

Lại nhìn Bành Hướng Chi chậm rãi chớp mắt, một cái, hai cái, ba cái.

"Cậu làm sao vậy?" Bành Hướng Chi giơ tay, sờ sờ cằm cô.

Kỷ Minh Tranh khẽ cười: "Trong sách nói, mèo con chớp mắt là đang nói với loài người, tôi yêu bạn."

"Mình thử xem, loài người thật sự có thể cảm nhận được sao?"

Trong lòng Bành Hướng Chi nổi ra bong bóng nhỏ, bulu bulu, yên lặng nhớ lại vừa rồi Kỷ Minh Tranh chớp mắt bao nhiêu cái, nói yêu nàng bao nhiêu lần, nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền không ngừng được thế thái khóe miệng cong lên, ôm cổ Kỷ Minh Tranh, liều mạng chớp mắt.


Mặt thò lại gần: "Có thể cảm nhận được không? Có mèo con nhiệt tình không? Sẽ chớp mắt như vậy sao?"

Kỷ Minh Tranh nghiêm trang nhìn nàng, sau đó cúi đầu tiếp tục lật sách: "Nếu mèo con có triệu chứng này, hẳn là co giật mí mắt."

"Vậy sao?" Bành Hướng Chi bóp khóe miệng cô, "Mèo con kia mí mắt co giật, cậu làm bác sĩ còn cười trộm, có phải rất không có y đức hay không hả?"

"Trị liệu mèo con." Đầu nàng cọ vào bụng Kỷ Minh Tranh, nhẹ giọng nói.

Tay Kỷ Minh Tranh đỡ sách dừng lại, sóng mắt hơi loạn nhìn về phía Bành Hướng Chi.

Khi cảm nhận được có đầu ngón tay tiến vào phía dưới vạt áo, Bành Hướng Chi vẫn đang hoảng hốt, thứ lúc trước đã từng kháng cự, hiện tại lại ham thích như thế, nói ra cũng không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng cũng may lần này, các nàng không quá sa vào, đứng lên tắm rửa một cái, sau đó Kỷ Minh Tranh nói với nàng, dọn phòng chứa đồ ra làm phòng thay đồ cho nàng, còn lắp đèn cảm biến tự động, hỏi nàng có muốn xem một chút hay không.

Bởi vì trí nhớ của Bành Hướng Chi rất kém, ở lâu như vậy, vẫn không nhớ rõ công tắc của phòng vệ sinh, cái nào là thông khí cái nào là dây đèn, thông thường là nhấn bùm bùm một lượt, lại tắt từng cái đi.

Bành Hướng Chi nghe cô nói như vậy, đương nhiên có hứng thú, lê dép lê đi theo, Kỷ Minh Tranh kéo cửa gỗ nhỏ ra, đèn đã sáng lên.

Bành Hướng Chi lấy làm lạ, thò đầu vào nhìn: "Chúng ta cũng không có lên tiếng mà, cái này cũng quá nhạy đi, nó còn có thể tự động tắt sao?"

Kỷ Minh Tranh đưa tay kéo nàng, thoáng khép cửa lại: "Không phải điều khiển bằng âm thanh, là cảm ứng radar."

"Hả?" Bành Hướng Chi tự động đổi giọng, "Chắc chắn sẽ tắt chứ? Sẽ không mở mãi chứ? Có tốn điện lắm không? Cậu đừng để người ta lừa đấy."

"Sẽ. Cậu muốn xem nó tắt không?" Kỷ Minh Tranh cũng hạ thấp giọng.

"Muốn."

"Lại đây," Kỷ Minh Tranh ôm nàng vào lòng, che mắt nàng lại, cười, "Trốn một lát."

Bành Hướng Chi cũng cười trong lòng bàn tay cô: "Trốn một lát, nó sẽ không nhìn thấy chúng ta sao?"

"Ừ."

Bành Hướng Chi đặt hai tay ở bên hông thon thả của cô, cảm thấy rất ngây thơ, hai người hơn 30 tuổi, ở đây trốn một ngọn đèn.

Nhưng nàng cười cười, đột nhiên lại rất xúc động, vùi đầu vào vai Kỷ Minh Tranh, muốn khóc. Mối tình trước kia của nàng, yêu vô cùng cẩu thả, không có ai để ý nàng có nhớ công tắc đèn hay không, không có ai vì nàng mà tiện lắp đèn cảm biến, lại càng không có ai kiên nhẫn, vì thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của nàng khi đèn tắt, đứng ở chỗ này nhàm chán, không có ý nghĩa chờ vài phút.

Không muốn quan tâm đèn có tắt hay không nữa, chỉ cần vài phút này là đủ rồi.

Tình yêu Kỷ Minh Tranh dành cho nàng, không giống với mọi người, tình yêu của cô ở những chi tiết nhỏ nhặt, ở một giây bé nhỏ không đáng kể so với người khác.

Chờ đèn tắt, Kỷ Minh Tranh ý bảo nàng xem, lại hỏi nàng: "Ngày mai cuối tuần, mẹ mình gọi mình về nhà ăn cơm, cậu có đi không?"

Bành Hướng Chi hơi suy tư: "Không được không được không được."

"Lúc trước không phải luôn muốn đi sao?"

"Bây giờ thì khác, mình sợ lộ tẩy," Bành Hướng Chi lắc đầu, "Cậu đi mình ên đi."

"Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.