Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 70



Edit: phuong_bchii

________________

Đáy lòng Bành Hướng Chi chấn động, hoài nghi mình nghe lầm. Theo tiếng nhìn lại, Kỷ Minh Tranh thật sự tới.

Phim thần tượng, đây cũng quá phim thần tượng đi, Bành Hướng Chi thiếu chút nữa muốn lồng nhạc cho chính mình.

Bình thường quay slow-motion sẽ dùng ở những chỗ như này phải không? Những người bên cạnh đều tàng hình, cô đi tới vô cùng rõ ràng, đi theo tiết tấu của OST.

Nhưng hiện thực thì không có, vẫn là nhạc saxophone phẩm vị không tốt, quán thịt nướng ồn ào, nhân viên cửa hàng tới lui bận rộn mang đồ ăn lên, ở cửa lớn tiếng gọi số, người chờ đang ngủ gà ngủ gật, Kỷ Minh Tranh nói mấy câu với nhân viên phục vụ, sau đó đi đến hướng bên này.

Cô mặc áo thun đỏ trắng đan xen, hơi rộng hơi cũ, phối với quần jean màu nhạt, một thân phù hợp chuẩn mực xã hội, nhưng tóc khô một nửa, làn da láng mịn, vừa nhìn liền biết đã tắm rửa ở nhà, trong khói lửa nướng cô giống như nhiễm sương mù, chậm rãi đi tới.

Đồng thời đẩy kính, nhìn Bành Hướng Chi.

Người cùng tổ kịch hơn phân nửa đều có quen biết, tưởng là tình cờ gặp được, nhiệt tình chào hỏi cô, Tiền Chi Nam đứng dậy, muốn nhường chỗ cho cô, lại hắng giọng bảo nhân viên phục vụ thêm bát đũa.

Chỉ có Bành Hướng Chi, phất phất lông mi như cánh bướm, hoảng hốt nhìn cô, đột nhiên miệng lưỡi khô khốc.

Cung Bạch Dương, điển hình của chủ nghĩa anh hùng, bộ phim thích xem nhất là "Đại Thoại Tây Du", lời thoại thuộc làu làu nhất, là "Ý trung nhân của ta, là một anh hùng cái thế".

Kỷ Minh Tranh không có bất kỳ đặc thù anh hùng nào, nhưng Bành Hướng Chi cảm thấy cô đã cứu mình, cứu cảm giác an toàn bắt đầu buông lỏng của mình.

Nàng có chút căng thẳng, nàng nghĩ, Kỷ Minh Tranh hẳn là biết thuận nước đẩy thuyền giả vờ tình cờ gặp được, ngồi xuống bên cạnh đối diện Tiền Chi Nam, ăn hai miếng, cùng mọi người ôn chuyện, cho đến khi cùng nhau tan cuộc. Bảo về núi không hiển nước không lộ, Kỷ Minh Tranh là am hiểu nhất.

Nhưng Kỷ Minh Tranh cùng Tiền Chi Nam bọn họ cười cười, liền vòng qua bàn, trực tiếp đi tới trước mặt Bành Hướng Chi, vào bữa tiệc dần dần yên tĩnh xuống, cúi đầu hỏi nàng: "Uống bao nhiêu rồi?"

Lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại chuyện cười một đồng nghiệp nam còn chưa thắng được xe, khô cằn rơi xuống đất, vội vàng thu hồi.

Bành Hướng Chi ngẩng mặt nhìn Kỷ Minh Tranh, cô biết rõ người khác đang nhìn hai người, nhưng cô dịu dàng cười với Bành Hướng Chi, lại nhìn ly rượu của nàng.

Trong lòng Bành Hướng Chi cũng nhảy nhót không yên, chỉ có một ý nghĩ, nàng có thể gả cho Kỷ Minh Tranh hay không?

Ngay vào lúc này, ngay vào giờ phút này, nói một ngàn câu "Mình đồng ý", nói một vạn câu "Mình đồng ý".

Nàng đã cảm giác được người khác đang trao đổi ánh mắt, ngay cả một chút cũng nghiêng thân thể về phía sau nằm, ngồi thẳng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ăn cái gì.

"Mình," Bành Hướng Chi mở miệng hơi khàn, cũng hơi khô, "Không uống bao nhiêu hết."

"Sao cậu lại tới đây?" Nàng làm ướt môi, hỏi.

"Mình thấy cậu không trả lời nên lướt qua trang của Tiền Chi Nam, hỏi một câu." Kỷ Minh Tranh đặt tay lên bàn, chiếc bóng đặt lên đùi Bành Hướng Chi, rất xinh đẹp, rất động lòng người.

Bành Hướng Chi một khắc cũng ở không nổi nữa.

"Giờ đi liền." Nàng híp híp mắt, nói.

Kỷ Minh Tranh gật đầu, Bành Hướng Chi đứng dậy nói nàng có chút việc, phải đi trước, sau đó cúi người đẩy vai Điểm Điểm, nhỏ giọng nói thanh toán, lại xoay người lấy túi xách, Kỷ Minh Tranh chào hỏi đồng nghiệp quen biết, nhẹ nhàng đỡ vai Bành Hướng Chi, bọc mùi rượu đi ra ngoài.

Rất quỷ dị, mọi người từ biệt nhai xiên nướng, vẻ mặt khác nhau nhìn hai người.

Xuống lầu đến ven đường, Kỷ Minh Tranh lấy điện thoại ra gọi xe, Bành Hướng Chi lấy làm lạ: "? Cậu tới đón mình, không lái xe à?"

"Nơi này mình không rành, không biết có thể dừng xe hay không, hơn nữa, lỡ như muốn mình ở lại uống rượu cùng cậu thì sao?"

Bành Hướng Chi ôm eo cô: "Sao cậu lúc nào cũng suy nghĩ rõ ràng hết vậy?"

"Không rõ ràng lắm." Kỷ Minh Tranh nói.

"Hả?"

"Chuyện tới đón cậu, không nghĩ rõ ràng lắm." Ngay cả suy nghĩ cũng không có, hỏi chỗ xong liền tới.

Cho nên hiện tại cũng không biết, người trong giới sẽ nghị luận hai người như thế nào, hơn phân nửa sẽ thấy rất kỳ lạ nhỉ, hai người dường như không có tiếp xúc gì, trên mạng còn ầm ĩ đến dầu sôi lửa bỏng, hôm nay đột nhiên cùng nhau rời đi, lời giải thích dư thừa cũng không có.

Bành Hướng Chi cười: "Mình còn tưởng rằng, cậu muốn giả vờ là trùng hợp, hoặc là tới ăn chực, ai biết cậu lập tức tới đây, còn rất gì đó nữa."

Rất, làm cho nai con chạy loạn.

Nàng đã rất lâu không có thời khắc thiếu nữ như vậy, ngẫm lại đều vui vẻ.

Kỷ Minh Tranh cũng mỉm cười, nhìn kỹ biển số xe ở giao lộ, nhẹ giọng nói: "Không phải cậu thích nhất sao?"

Lại là những lời này, lại tới nữa.

Đúng vậy, loại cốt truyện "Người khác mình không để ý chút nào, trong mắt chỉ có một mình cậu thôi" này, rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của Bành Hướng Chi, nàng ăn quá nhiều rồi.

Sao có thể không rung động vì kiểu người này chứ? Biết rõ nhất nàng thích cái gì, lần lượt thỏa mãn nàng.

Bành Hướng Chi duỗi tay vuốt tóc Kỷ Minh Tranh: "Không sấy khô đã tới rồi, cẩn thận bị cảm."

Xe dừng ở ven đường, Kỷ Minh Tranh kéo Bành Hướng Chi lên xe, sau khi ngồi vào chỗ của mình đột nhiên chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Bành Hướng Chi dựa vào nhìn, Điểm Điểm bọn họ chen chúc ở trước cửa sổ sát đất lầu hai, cố gắng muốn thấy rõ hai người.

Bành Hướng Chi cười, thầm mắng một tiếng: "Bị điên à?"

"Nhiều chuyện như vậy, tới hỏi mình không tốt hơn à." Nàng ngồi xuống, lấy di động ra nhắn tin cho Điểm Điểm.

Lộc cộc gõ chữ, bỗng nhiên tung ra một câu: "Vả lại, nếu cô ấy hỏi mình, mình phải nói như thế nào?"

Kỷ Minh Tranh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: "Sao cũng được."

"Thật sao? Mình công khai, cũng được sao?"

"Có thể."

Bành Hướng Chi vui kinh khủng, vui vẻ đến không nhớ ra tại sao trước đó mình lại không được tự nhiên, cố gắng suy nghĩ một lát, mới cắn cắn môi dưới, ánh mắt liếc về phía Kỷ Minh Tranh, hỏi cô: "Hôm nay mình không vui, cậu có cảm nhận được không?"

"Cảm nhận được."


Ở nhà còn nhìn thấy chìa khóa xe của Bành Hướng Chi, nàng rõ ràng không lái xe, trong Wechat còn cố ý nói với mình "Tìm người lái thay".

"Vậy sao cậu không hỏi mình, vì sao không vui?"

"Tới đón cậu, chính là muốn về nhà hỏi." Kỷ Minh Tranh nhìn tài xế, Bành Hướng Chi giống như hoàn toàn không ý thức được, không gian này có người thứ ba. Vẻ mặt tài xế còn rất xấu hổ.

Bành Hướng Chi dịch chỗ ngồi về phía Kỷ Minh Tranh: "Bây giờ cậu hỏi đi."

"Bành Hướng Chi, sao cậu lại không vui?" Kỷ Minh Tranh quay đầu, nhìn cô qua ống kính thủy tinh mỏng manh.

Đệch, tại sao chỉ có một câu như vậy, Bành Hướng Chi đều cảm thấy, mình bị trêu chọc, là bởi vì ánh mắt trong trẻo thuần khiết của Kỷ Minh Tranh sao? Là bởi vì chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo và đôi môi khiến người ta muốn hôn sao?

Hay là nói, cô gái bình thường dùng chỉ số thông minh để nghiên cứu này, giờ phút này dùng mười hai vạn phần nghiêm túc, để nghiên cứu đề tài "Bành Hướng Chi vì sao lại không vui" này.

Bành Hướng Chi tựa lưng vào ghế, nhỏ giọng nói: "Cậu đổi mật khẩu rồi."

Kỷ Minh Tranh sửng sốt, ngay sau đó liền cười: "Vì chuyện này?"

Chỉ bởi vì chuyện này, nàng âm thầm xa lánh chính mình cả đêm.

"Chuyện nhỏ quá phải không?" Bành Hướng Chi chớp mắt mấy cái, rất xấu hổ, "Nói ra như vậy, mình cũng thấy thế."

Kỷ Minh Tranh cúi đầu, mím môi, rất rụt rè cười, chính xác mà nói, cô rất rụt rè vui vẻ, Bành Hướng Chi so đo bất cứ chi tiết nào của cô, điều này có nghĩa là, Bành Hướng Chi thật sự rất quan tâm cô.

Mười giây sau, cô mới nói: "Hôm qua mình ở nhà ba mẹ khá lâu, không muốn tin nhắn cậu gửi cho mình bị nhìn thấy, cho nên đổi."

Bành Hướng Chi há miệng, một lát sau mới nói: "Ồ."

"Vậy mật khẩu mới của cậu là gì?"

Kỷ Minh Tranh không trả lời, lấy di động ra đưa cho nàng: "Ghi lại khuôn mặt đi, lấy thêm vân tay nữa."

Bành Hướng Chi cụp mắt nhận lấy, vẫn nói: "Ồ." Sau đó ý cười nhịn không được, vẽ dấu móc nhỏ bên miệng.

Rất đáng yêu, Kỷ Minh Tranh lại nhìn nàng không chớp mắt.

"Kỷ Minh Tranh." Bành Hướng Chi vừa lấy dấu vân tay, vừa gọi cô.

"Hửm?"

"Mật khẩu thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu?"

"Hả?"

"Không nói cho mình biết à?"

"225336."

"?" Bành Hướng Chi kinh ngạc, "Vẫn là vậy?"

"Ừ, mật khẩu sáu chữ số của mình đều là vậy." Trước lần này, cô cũng không đổi mật khẩu.

"Tại sao?" Có ngụ ý gì sao?

"Thuận tay."

Bành Hướng Chi hết chỗ nói, mật khẩu thẻ ngân hàng thế mà cũng là mật khẩu điện thoại, tiền của người này cũng quá dễ trộm đi. Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía ghế lái, chạm vào cánh tay Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh cười cười: "Trở về đổi cái khác."

"Đổi cái nào có ý nghĩa đi." Sinh nhật vợ cậu gì gì đó, ngày kỷ niệm gì đó, lông mày Bành Hướng Chi run lên ám chỉ cô.

Hiểu rồi, Kỷ Minh Tranh gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.