Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 79



Edit: phuong_bchii

________________

Đêm đó Bành Hướng Chi lại một lần nữa mất ngủ, nàng nhân lúc Kỷ Minh Tranh ngủ, đi chân trần đến một phòng ngủ khác, ngồi trên thảm chơi điện thoại.

Nàng không biết mẹ nàng hay Bành Tề bên kia sẽ làm ra cái gì, đến cuối cùng có nghe lọt tai lời của nàng hay không, có thẹn quá hóa giận thật sự đến làm phiền Kỷ Minh Tranh hay không.

Vẫn không yên tâm, vì thế mở Weibo, nhập "Kỷ Minh Tranh" vào xem.

Không có gì khác, có nhắc tới chuyện hai người công khai, nhưng cũng không phải quá tiêu cực, nàng lướt xuống một chút, hơi hơi yên tâm, ngồi ôm đầu gối một lát, vén rèm cửa sổ lên, trời đã mơ hồ sắp sáng.

Gần sáu giờ, nàng rón rén trở lại giường, ngủ kế bên Kỷ Minh Tranh, khi tỉnh lại đã là giữa trưa, Kỷ Minh Tranh đi làm sớm, nàng mở Wechat nói với Kỷ Minh Tranh mình dậy rồi, sau đó ho khan đi tìm chút đồ ăn.

Ngày hôm qua cảm lạnh có chút nghiêm trọng, ho liền ngừng không được, vừa ăn trứng luộc Kỷ Minh Tranh để lại, vừa kiểm tra tin nhắn trong điện thoại, phát hiện app đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe cho nàng.

Căng thẳng, lòng bàn tay gần như trong nháy mắt liền ra mồ hôi.

Vốn định tìm Kỷ Minh Tranh giúp nàng xem trước, nhưng suy nghĩ lại vẫn không quấy rầy cô. Bành Hướng Chi tự mình mở ra, di chuyển từng chút một, thời gian dài dằng dặc không khác gì bị tra tấn, xem xong hạng mục cuối cùng, nàng thở phào nhẹ nhõm, giống như không có nhắc nhở có bệnh nặng.

Nhưng có một số chỉ tiêu lạ thường, nàng lần lượt lên mạng tìm kiếm xem là có ý gì, xem phản hồi của bác sĩ, cũng không nghiêm trọng lắm.

Tình trạng sức khỏe sắp xuống dưới mức bình thường, trong cơ thể có một số bệnh viêm, bởi vì uống rượu nên có gan nhiễm mỡ mức độ vừa, cũng bởi vì ít vận động và không chú ý ăn uống, cholesterol mật độ thấp hơi cao, mất cân đối nội tiết, nội mạc tử cung dày, độ cong sinh lý của xương cổ biến mất, nhịp tim xoang không đồng đều, tóm lại bệnh vặt dày đặc cần điều trị, toàn bộ báo cáo nhân sinh tìm đường chết.

May mắn thay, hình như còn cứu được.

Nàng nhanh chóng chuyển báo cáo cho Kỷ Minh Tranh, gửi qua một cái biểu cảm có chút kiêu ngạo.

Kỷ Minh Tranh không lập tức trả lời, đoán chừng là đang nghiêm túc xem, sau đó trả lời nàng: Vuốt ve heo con.jpg

"Buổi tối mời mình ăn cơm đi." Tâm trạng Bành Hướng Chi thoải mái.

Buổi tối hai người đi ăn ở một nhà hàng Pháp rất ngon, sau đó ôm bỏng ngô xem phim, rồi tản bộ về nhà, hẹn hò một cách nghiêm túc.

Đến đêm khuya, Bành Hướng Chi lại không ngủ, ngày hôm sau khi bà Từ biến mất, cũng không có tìm nàng.

Nàng lại giống như tối hôm qua chạy đến phòng ngủ phụ, ngồi trên thảm tìm kiếm "Kỷ Minh Tranh", vẫn gió êm sóng lặng như cũ.

Nhưng hôm nay nàng suy nghĩ rất nhiều, nàng nghĩ có nên liên lạc với mẹ nàng thử hay không, nói một ít lời tốt đẹp thì sao? Con người thật sự rất mâu thuẫn, lúc tức giận, cảm thấy bà ấy thật sự xấu xa vô cùng, nhưng bà ấy thật sự nghiêm túc biến mất, Bành Hướng Chi lại nghĩ, một mình bà ấy ngày đó làm sao trở về được?

Bà ấy nói lo lắng lúc mình đi xe máy, có phải cũng bị tra tấn giống như Kỷ Minh Tranh và mình lo lắng báo cáo kiểm tra sức khỏe không?

Mình có thể ở nhà Kỷ Minh Tranh giả vờ lấy lòng mẹ Kỷ, sao lại không chịu khuyên nhủ mẹ mình một lần chứ?

Có đôi khi cãi nhau xong, nàng luôn cảm thấy, mình và bà Từ vẫn có chỗ giống nhau. Hai người đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường, chuyển tổn thương từng chịu thành lưỡi dao sắc bén, đâm cho người đã từng sống nương tựa lẫn nhau.

Nàng cũng đang suy nghĩ, mẹ nàng đột nhiên nhắc tới mấy người nhà bà ngoại, có phải họ hàng bên đó vẫn ở với mẹ nàng, có ý kiến hay không. Nếu phải thu hồi nhà, mẹ nàng sẽ sống ở đâu?

Bành Hướng Chi lại nghĩ, có người cảm thấy bạn nhỏ là thiên sứ, có người cảm thấy bạn nhỏ là ác ma, nhưng so với rất nhiều người lớn, trẻ con luôn có chỗ khoan dung, ví dụ như, bọn chúng bị người lớn so sánh tập mãi thành thói quen, nhưng lại rất ít nói, vì sao mẹ không giống người lớn nhà người ta.

Tại sao mẹ không giống mẹ của Kỷ Minh Tranh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng săn sóc, được người ta kính trọng, quan tâm con gái mình đúng mực như vậy.

Nàng thở dài một hơi thật sâu, không thể không thừa nhận giữa người thân thường xuyên gặp phải mâu thuẫn như vậy, khó có thể thừa nhận lẫn nhau, khó có thể hiểu lẫn nhau, nhưng lại không dứt bỏ được.

Muốn đứng dậy trở về, ma xui quỷ khiến mở điện thoại ra, lại tìm một lần "Kỷ Minh Tranh", không có Weibo mới hiện ra, nàng suy nghĩ một chút, đổi thành ba chữ cái "JMC", lại tìm một lần nữa.

Cũng giống như cái tên na ná nhau, nhưng lướt xuống, trong lòng nàng căng thẳng.

Có một acc clone không có avatar, liên tục đăng rất nhiều điều, từ ngày nàng công khai, vẫn luôn quái gở nàng và Kỷ Minh Tranh.

Ngón tay Bành Hướng Chi run rẩy, nhấn vào, đè nén nhịp tim quan sát. Trông có vẻ là fan của nàng, bởi vì ngày công khai cãi nhau trên diễn đàn chuyển thành anti-fan, trong lòng không qua được, vẫn luôn lăng mạ ở trên Weibo, dùng từ cực kỳ khó nghe.

Bài mới nhất là một ngày trước, người đó đăng ảnh chụp màn hình phương thức liên lạc của bệnh viện Kỷ Minh Tranh, caption "Trong thể chế công khai là có thể sao?"

Máu Bành Hướng Chi xông lên đỉnh đầu, gần như đến cả ngồi cũng ngồi không vững.

Hắn đăng cái này là có ý gì? Hắn có gọi không? Hay chỉ là giận dỗi? Kỷ Minh Tranh có nhận được không? Bệnh viện sẽ phản ứng thế nào? Nếu nhận được, tại sao cô ấy không nói với mình?

Gần như trong nháy mắt, tất cả ý nghĩ ùn ùn kéo đến, nàng đang suy nghĩ, có thể nhắn tin riêng cho acc clone này khuyên nhủ một chút hay không, lại cảm thấy quá xúc động, chỉ sợ mang đến ảnh hưởng tiêu cực hơn.

Trái tim co rút lại đau đớn, như là cơ thể nhiều năm thức đêm nổi lên phản ứng, tim đập thình thịch.

Nàng đè nén tình trạng sinh lý, trở lại phòng ngủ muốn nhanh chóng ngủ, lại lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu điên cuồng nổi lên bão táp, lúc thì nghĩ cái này, lúc thì nghĩ cái kia, không có bất kỳ suy nghĩ rõ ràng nào, giống như một băng ghi âm, có người dùng bút chì rút băng ghi âm ra, tàn nhẫn quấy nhiễu.

"Hu ——" Nàng đột nhiên nghe được một tiếng bén nhọn trong đầu.

Tiếng ù ù thật nhỏ, liên tục bộc phát một chút chui vào trong lỗ tai nàng, trong nháy mắt cất cao.

Nàng rất hoảng, giơ tay đỡ cạnh giường bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, đếm trong lòng, đếm tới gần sáu mươi, âm thanh dần dần hạ xuống, ở vành tai hình thành tiếng vọng "vù vù vù" như sóng biển thuỷ triều xuống.

Cùng tần số với nhịp đập của trái tim nàng.

Ngủ không được, thật sự ngủ không được, đếm cừu cũng ngủ không được, biên câu chuyện cũng ngủ không được, thậm chí nàng nghĩ tới thủ dâm, khảy hai cái, không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn là ngủ không được.

Trong lòng nàng đau xót đến gần Kỷ Minh Tranh, giống như hút thuốc, hít vào mùi an thần trên cổ cô.

Mùi hương không thay đổi, nhưng mà nàng vẫn không ngủ được.

Đến cả Kỷ Minh Tranh cũng không thể làm nàng ngủ được, nàng càng ngày càng sợ hãi.

Liên tục ba ngày, tinh thần nàng càng ngày càng kém, Kỷ Minh Tranh hỏi nàng, nàng nói có thể sắp tới kỳ kinh nguyệt, sức đề kháng yếu, bị cảm lại không tốt, rất khó chịu.

Kỷ Minh Tranh bảo nàng cùng cô đi bệnh viện khám, nàng không nói được, hai ngày nay vừa có một dự án rất quan trọng, anh Phong tự mình giám sát.

Nàng muốn hỏi Kỷ Minh Tranh có nhận được cuộc nói chuyện nào không, nhưng lại sợ cô biết mình tìm kiếm những cái đó sẽ lo lắng.

Vì thế không nói nữa, nàng đón xe đi theo dõi dự án.

Cũng may dự án coi như thuận lợi, vừa vùi đầu vào phòng thu âm, nàng chính là trạng thái ngăn cách mọi việc. Cùng diễn viên giảng kịch, diễn tập rồi đến thu âm chính thức, đều liền mạch lưu loát, ngoại trừ người thu âm nhắc nhở hai lần vào âm thanh kịch bản đã thu âm.

Tan làm kết thúc công việc, nàng nhìn đồng hồ, chưa tới sáu giờ, sau khi tiễn diễn viên, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Kỷ Minh Tranh, cửa phòng thu âm vừa mở, nàng ngước mắt lên: "Anh Phong."

"À, thu âm xong rồi à?" Ngô Phong nhìn vào phòng quan sát.

"Đúng vậy, hôm nay kết thúc công việc còn rất sớm." Bành Hướng Chi cầm điện thoại trả lời anh.

Ngô Phong gật đầu, dặn dò một câu: "Dự án này tổ chương trình giới thiệu tới, người rất coi trọng anh cũng đã nói với em rồi, em chỉ đạo cẩn thận một chút."

"Vâng, hôm nay em còn mang theo diễn tập."

Ngô Phong yên tâm, xoay người muốn đi, đột nhiên "Chậc" một tiếng: "File thu âm đâu, anh nghe một chút."

Bành Hướng Chi đẩy ghế cho Ngô Phong, sau đó bảo người thu âm phát lại: "Cứ báo trước đoạn kia đi."

"Được rồi." Người thu âm nhấn chuột hai cái, âm thanh khô mới từ trong loa chảy ra, lập thể vờn quanh, rõ ràng vô cùng.

Chất lượng âm thanh của Tam Thanh Studio từ trước đến nay không tệ, Ngô Phong nhìn chằm chằm hình sóng của phần mềm thu âm, nghe được sắc mặt khá hơn, đến ba mươi giây, bỗng nhiên nhíu mày: "Xịt mic* rồi."

* Xịt mic, chỉ hiện tượng khi hát hoặc ghi âm, miệng cách micro quá gần, microphone bị khí trong miệng làm cho vang lên, ảnh hưởng đến hiệu quả âm thanh. Âm thanh xịt mic rất khó xử lý sạch sẽ, chỉ có thể thu lại.

"Đúng vậy," Bành Hướng Chi ngẩng đầu từ điện thoại, "Cái này ở phía sau, em còn chưa kịp cắt."

Ngô Phong không nói gì, tiếp tục nghe, Bành Hướng Chi thấy anh không có vấn đề gì, đang chuẩn bị bảo kỹ sư âm thanh tắt đi, rồi lại thấy anh chỉ điểm màn hình, hai phút lẻ bốn giây: "Tiếng mũi."

Trong quá trình thu âm, đôi khi có tiếng niêm mạc mũi va chạm, ví dụ như một tiếng "đát", rất nhẹ, họ thường nói là "tiếng mũi".

"?" Bành Hướng Chi nhíu mày, "Cậu kéo về lại đi, tôi nghe một chút."

Giọng nói trôi chảy vô cùng, diễn viên thể hiện cũng không thể chê vào đâu được.

Nàng chớp mắt mấy cái, đặt điện thoại xuống, thấy Ngô Phong ngẩng đầu lên, nhìn nàng lặp lại một lần: "Tiếng mũi, em không nghe ra sao?"

"Em......" Có tiếng mũi ở đây sao? Tim Bành Hướng Chi trong nháy mắt trống rỗng, ù ù ù, làm cho trước mắt nàng gần như tối sầm.

Nàng kéo một cái ghế ngồi xuống, mím môi nói với kỹ sư âm thanh: "Mở âm lượng lớn nhất, kéo trở lại, phát lại lần nữa."

Giữa lông mày nổi lên một đồi núi nho nhỏ, nàng nghiêng người về phía trước, tập trung nín thở lắng nghe.

Phát xong, Bành Hướng Chi lắc đầu, tự mình bắt đầu, xác nhận âm lượng kéo đến mức lớn nhất, sau đó lại kéo thanh tiến độ về phía sau, làm lại một lần nữa.

Lúc này đây, ngay cả kỹ sư âm thanh cũng quay đầu muốn nói lại thôi nhìn nàng.

Bành Hướng Chi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vừa trượt.

Nàng không nghe thấy, nàng không nghe thấy bất kỳ tạp âm nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.