Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 90



Edit: phuong_bchii

________________

Đầu tháng một, gần tới cửa ải cuối năm, các ngành các nghề đều bận rộn lu bu, Giang Thành lại dần dần rời rạc, tuyết lớn chưa rơi, toàn bộ thành phố có một loại cảm giác cũ kỹ cấp bách cần được che đậy, chờ năm mới qua đi, lại toả sáng sức sống.

Kỷ Minh Tranh dần dần bận rộn, ăn cơm, liên lạc với mấy đồng nghiệp cũ muốn chuyển công tác, Bành Hướng Chi đương nhiên không quấy rầy nhiều, ở nhà dưỡng bệnh dưỡng sinh, tinh thần tốt hơn một chút, nàng cố lấy dũng khí gửi Wechat cho Ngô Phong.

"Alo, anh Phong, gần đây thế nào, vẫn khoẻ chứ? Lúc này sức khoẻ em khá hơn chút rồi, cũng có thời gian làm việc, nếu anh bận rộn lo liệu không hết, nhớ đến em nha."

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Lồng tiếng cũng được."

Kỷ Minh Tranh bên kia còn thiếu 500 ngàn, Bành Hướng Chi dùng cái này làm cái cớ, bức mình một phen. Tóm lại phải tìm chút chuyện làm, lúc trước Kỷ Minh Tranh nói không sai, thật ra không có lý do từ bỏ công việc âm thanh, đạo diễn lồng tiếng không được, thì làm lồng tiếng, chủ dịch không được, thì hiệp dịch, trước kia không phải cũng là như vậy sao, cùng lắm thì làm lại từ đầu.

Huống chi, sự tình còn lâu mới hỏng đến nước này, nàng vẫn được rất nhiều người ủng hộ, rất có tiền vốn, trước đó chẳng qua là lòng tự trọng của mình bị nhục, bước không nổi chân xuống bậc thang mà thôi.

Nàng may mắn lựa chọn ngành nghề này, có thể cho nàng đủ thời gian để phấn chấn lại, dây thanh quản là một trong những cơ quan già yếu muộn nhất trong cơ thể, nàng còn có thể làm rất nhiều năm.

Ngô Phong rất nhanh đã gọi điện thoại lại cho nàng, hàn huyên một chút tình hình gần đây của mình, sau đó nói với nàng bảo nàng rảnh thì đến studio, dự án trong tay anh tùy tiện chọn, có điều cũng không có mấy cái, gần đây nhận cũng không tính là quá tốt.

"Vẫn phải là em," Bành Hướng Chi đứng ở trên ban công nhà Kỷ Minh Tranh hương mai từng trận, nói đùa, "Là không bị Tô Xướng Triều Tân bọn họ lấy, anh chờ nhé anh Phong, em tới giúp anh thu phục đất đã mất, cục diện ba chân này sắp tới rồi."

"Biến dùm." Ngô Phong thấy nàng biết trêu ghẹo, cũng thoải mái hơn nhiều, "Em không giúp bọn họ, khuỷu tay quẹo ra ngoài, coi như anh đốt nhang cao."

"Không thể không thể, em trung thành và tận tâm."

Bành Hướng Chi cười tủm tỉm cúp điện thoại, ngân nga đi kho thịt.

Nàng đã kiểm tra thẻ ngân hàng, mấy tháng nay, tuy rằng Ngô Phong không nói gì, nhưng mỗi tháng đúng hạn vẫn gửi cho nàng mấy ngàn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng coi như nhớ đến nàng, năm bảo hiểm và một ký quỹ cũng chiếu giao, nàng cũng coi như không uổng công đi theo Tam Thanh làm nhiều năm như vậy.

Thịt kho đùa giỡn với khứu giác còn lớn hơn nhiều so với vị giác, mùi thơm thoang thoảng khắp phòng, dẫn đến Bành Hướng Chi muốn giấu đi hiến bảo cũng giấu không được, Kỷ Minh Tranh vừa mở cửa liền ngửi thấy, trực tiếp đi phòng bếp, Bành Hướng Chi cắt một miếng nhỏ, lấy tay đút cho cô ăn.

Nhìn vẻ mặt của cô, liền biết rất ngon.

Ai nha, tay nghề của mình cũng thăng cấp không ít, Bành Hướng Chi lại có một chút vểnh đuôi.

Ăn cơm tối xong Kỷ Minh Tranh rửa chén, Bành Hướng Chi cầm điện thoại của cô chơi, buồn chán lướt mạng xã hội, lại đột nhiên nhìn thấy người đàn ông xem mắt trước kia Trần Lập Bân đăng tin vào buổi chiều, ăn cơm ở nhà hàng, trong ảnh chỉ chụp được ống tay áo và ngón tay của bạn bè đối diện, nhưng mắt Bành Hướng Chi liền nhận ra, là của Kỷ Minh Tranh.

Nàng "ê" một tiếng, xoay người, cầm di động hỏi Kỷ Minh Tranh: "Buổi trưa không phải cậu nói, ăn cơm với bạn sao?"

"Đúng vậy." Kỷ Minh Tranh để ráo nước đũa, bỏ vào sọt, rửa tay chuẩn bị đi ra.

"Người bạn nào vậy?" Bành Hướng Chi vịn khung cửa, rất chua, Trần Lập Bân sao có thể làm bạn với Kỷ Minh Tranh được.

Kỷ Minh Tranh lau tay, không nhanh không chậm nói: "Trần Lập Bân, người xem mắt trước đây, cậu đã gặp rồi."

"Sao cậu lại ăn cơm với anh ta!" Bành Hướng Chi nhướng mày, không vui.

Kỷ Minh Tranh quay mặt nhìn nàng, mái tóc xoăn vây quanh khuôn mặt xinh đẹp như trăng non, mắt phượng phong tình mê người ngày thường giờ phút này mở to, môi như có như không bĩu một cái, vết lõm phía trên cằm càng rõ ràng, tức giận, tức giận.

Không biết vì sao, mỗi lần Bành Hướng Chi tức giận, Kỷ Minh Tranh lại cảm thấy tóc cứ lông xù, cái này gọi là "xù lông" sao?

Cô thản nhiên cười: "Giận rồi?"

"Giận chết đi được." Bành Hướng Chi hận cô.

"Ánh mắt của cậu, đang hận mình." Kỷ Minh Tranh kinh ngạc đẩy đẩy kính mắt.

"Đúng vậy." Bành Hướng Chi tiếp tục hận cô.

"Mẹ anh ấy muốn khám răng, tìm mình hỗ trợ đăng ký bác sĩ chuyên khoa, mình nói mình không ở bệnh viện số 3 Giang Y nữa, nghỉ việc rồi, anh ấy hỏi tình hình của mình, mình nói mình muốn gây dựng sự nghiệp, sau đó anh ấy đẩy mạnh tiêu thụ cho mình khoản vay nhỏ của ngân hàng bọn họ, nói lãi suất rất thấp."

Ồ, Trần Lập Bân làm việc ở ngân hàng, Bành Hướng Chi nhớ ra rồi.

"Không phải chúng ta còn thiếu một chút nữa sao, và mình chỉ muốn hiểu rằng nếu lãi suất thực sự phù hợp, cũng có thể xem xét."

Bành Hướng Chi trong lòng thoải mái một chút, nhưng cũng không muốn lập tức là ổn, vì thế mạnh miệng, "Mình sắp đi ra ngoài đi làm rồi, cậu là người có vợ, muốn hiểu rõ anh ta làm gì?"

"Không muốn không muốn!" Nàng nhíu mày lắc đầu, khéo léo từ chối thay Kỷ Minh Tranh.

Kỷ Minh Tranh đi theo nàng ra ngoài: "Cậu muốn ra ngoài làm việc?"

"Ừm, mình bảo anh Phong cho mình dự án rồi, chờ đi, 500 ngàn, chỉ vài phút thôi."

Nói mạnh miệng, có điều, Bành Hướng Chi biết mạnh miệng mới là Bành Hướng Chi sinh long hoạt hổ.

Nhưng Kỷ Minh Tranh không có biểu hiện vui vẻ, cũng không có bất kỳ thần thái thở ra một hơi, mà là nghiêm túc suy tư. Hiện tại sự nghiệp của Bành Hướng Chi cũng bắt đầu nảy mầm mới, vậy cô nên thẳng thắn sao? Kéo dài quá lâu không phải là chuyện tốt, nhưng cô lại không xác định, nếu như bây giờ nói, Bành Hướng Chi bị trùng kích, có thể lại một lần nữa lựa chọn trốn tránh, phá hư thế thật vất vả dâng lên hay không.

Nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện Bành Hướng Chi bán xe, Kỷ Minh Tranh đều rất áy náy.

Cô viết cho vấn đề khó khăn lúc ấy rơi vào tử cục một cách giải thích khác, nhưng xuất hiện biến số, biến số là tình yêu của Bành Hướng Chi, còn nhiều hơn tưởng tượng của Kỷ Minh Tranh.

Cô suy nghĩ một chút, ngồi xuống sô pha, sau đó lấy từ trong túi ra một phần tài liệu, là đơn xin đăng ký công ty cần chuẩn bị, bên trong là các loại tư liệu của công ty, trong đó vài trang cần các cổ đông ký tên. Bành Hướng Chi nhận lấy, cảm thấy rất mới mẻ, xem nội dung bên trong, còn có thẻ căn cước của nàng và Kỷ Minh Tranh gì đó, đột nhiên mới có cảm giác thật, hai người thật sự sắp cùng nhau gây dựng sự nghiệp.

"Cái này cậu xem, có vấn đề gì không, có vấn đề mình sẽ kịp thời sửa chữa. Trước không vội ký."

Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì, trước khi cậu ký, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Bắt đầu thấp thỏm, cô cắn môi.

Bành Hướng Chi lại cầm tài liệu theo nhíu mày: "Cái gì? Mình 98%, cậu 2%? Cổ phần này chia không phù hợp phải không?"

"Cậu bỏ 3 triệu, mình bỏ 2 triệu, cậu phải là hai phần năm...... 40%." Nàng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Kỷ Minh Tranh.

"Cậu không muốn làm cổ đông lớn sao?" Kỷ Minh mím môi, dùng từ quen thuộc của Bành Hướng Chi nói, "Rất phong cách."

"Mình, cậu, cái này," Bành Hướng Chi cứng họng, lật tài liệu xem tới xem lui, "Phòng khám của cậu, hơn nữa, mình cũng không hiểu, mình làm cổ đông lớn gì chứ."

Tư duy của nàng có chút hỗn loạn, lộn xộn.

"Cậu không cần lo lắng, người đại diện pháp luật là mình, mình phụ trách kinh doanh và vận hành, cậu không cần hiểu."

Hơn nữa gánh vác trách nhiệm cũng ở Kỷ Minh Tranh, Bành Hướng Chi chỉ là nhà đầu tư, không nhậm chức.

"Không phải, chủ yếu là, mình không bỏ ra nhiều tiền như vậy."

Bành Hướng Chi biết ý của cô, cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng nàng cảm thấy cái này không được, cái này không phải là nuốt tiền của Kỷ Minh Tranh sao?

"Cậu có, cậu đưa hết tiền cho mình rồi còn gì." Kỷ Minh Tranh nhìn lại nàng.

Cô không quen nói cái gì "hồi đáp", cô vốn cũng muốn giao tất cả của mình cho Bành Hướng Chi.

"Hơn nữa, mình là bác sĩ, mình là nhân viên kỹ thuật, chịu áp lực tài chính của các cổ đông lớn, không thể làm việc đàng hoàng." Cô chậm rãi nói.

"Thật sao?" Bành Hướng Chi nửa tin nửa ngờ.

Kỷ Minh Tranh mím môi, không trả lời.

"Là giả, lại gạt mình." Bành Hướng Chi chọc cô.

"Còn có một việc." Kỷ Minh Tranh thở ra một hơi, cầm điện thoại của mình lên, mở Weibo, lướt đến tin nhắn "Chỉ chính mình có thể nhìn thấy", đưa cho Bành Hướng Chi.

Bành Hướng Chi không hiểu được tình hình nhận lấy, một hàng chữ nhanh chóng đọc xong, sau đó nàng chớp mắt mấy cái, hỏi Kỷ Minh Tranh: "Có ý gì?"

"Lừa mình cái gì?"

Trong không khí trong nháy mắt liền căng thẳng, mùi thịt kho còn chưa tan, có điều ngửi cũng không có độ ấm gì.

Đầu óc cùn của Bành Hướng Chi vang vọng, thả các loại tài liệu điều lệ của công ty trong tay trở lại trên bàn trà, vểnh hai chân bắt chéo, lòng bàn tay vuốt ve đầu gối, hỏi cô: "Cậu muốn mở phòng khám, là giả?"

Kỷ Minh Tranh lắc đầu: "Là thật."

"Anti-fan gây chuyện, là giả?"

"Thật."

"Vậy cậu..." Bành Hướng Chi không biết tại sao, vẻ mặt giống như có chút hoảng hốt, nhìn chằm chằm Kỷ Minh Tranh, khẽ há miệng, hít vào thở ra.

Kỷ Minh Tranh ngồi nghiêng người về phía trước, lòng bàn tay đối diện, ra mồ hôi mỏng, cô dùng đầu ngón tay hai tay lần lượt nối lại, đè thật chặt, sau đó mới nói: "Mình không biết nên làm thế nào để cậu phấn chấn, cũng rất sợ cậu không định trở lại, cho nên nói dối cậu."

"Có những cuộc gọi quấy rối là sự thật, bị ảnh hưởng bởi các cuộc phỏng vấn cũng là sự thật, nhưng không đến mức mình không thể ở lại và có thể đợi mọi thứ lắng xuống trước khi tiếp tục làm việc miễn là mình muốn, nhưng nghỉ việc là vì mình không muốn."

"Mình cũng chưa từng tinh thần sa sút, chưa từng vì chuyện mở phòng khám mà khổ não, máy tính đặt ở phòng khách là mình cố ý để cậu nhìn thấy, là muốn chúng ta cùng nhau đập nồi dìm thuyền, có một mục tiêu mới."

Đầu óc Bành Hướng Chi rối bời, nàng kinh ngạc nghe một lúc lâu, câu đầu tiên thốt ra lại là: "Cậu có chứng cứ gì, nói cậu đang lừa mình?"

Kỷ Minh Tranh ngây ngẩn cả người, cô thẳng thắn gạt người, Bành Hướng Chi, hỏi cô muốn chứng cứ?

Cô trầm ngâm một lát, nói: "Mình nói với cậu, một quyển giấy chứng nhận hành nghề có thể mở 4 chiếc ghế nha khoa, thực ra, mở phòng khám phải sau khi lấy được giấy chứng nhận hành nghề đủ 5 năm mới có thể mở. Cho nên mình đã sớm chuẩn bị mở phòng khám, không phải bởi vì cùng đường, mà là vốn đã nằm trong kế hoạch."

"Trước kia, mình ở bệnh viện chuyên khoa, sau đó chuyển công tác đến bệnh viện số 3 Giang Y, làm toàn khoa răng hàm mặt, chính là đang chuẩn bị mở phòng khám. Bởi vì ở bệnh viện chuyên khoa, không cho đụng vào thao tác ngoài chuyên ngành này, mình muốn sớm thích ứng toàn khoa răng hàm mặt."

Chết tiệt. Đầu óc Bành Hướng Chi không động đậy được.

Cho nên nói, mở phòng khám vẫn là kế hoạch nghề nghiệp của Kỷ Minh Tranh, hơn nữa trù tính đã lâu, cô chẳng qua là thuận thế thực hiện kế hoạch sớm hơn một chút. Không phải vì bị công kích mà mất việc, cũng không bị ép phải từ bỏ biên chế, mà là cô vốn định làm như vậy.

Chẳng trách, thật ra trong khoảng thời gian này, Bành Hướng Chi vẫn luôn suy nghĩ, mở phòng khám thuận lợi như vậy sao? Thật sự có thể bắt được mấy đồng nghiệp cũ, nói làm là làm?

Thì ra không phải bởi vì quá trình đơn giản, mà là đã sớm dọn sạch chướng ngại.

"Bởi vì lên kế hoạch đủ lâu, mình có lòng tin có thể kiếm tiền, cho nên cho cậu nhập cổ phần, đầu tư vào nghề phụ, có một phần thu nhập khác, nhưng mình không nghĩ tới," Kỷ Minh Tranh trầm đầu xuống, "Cậu sẽ vì mình mà bán xe."

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, nói rất khó khăn, cô thật sự buồn, hơn nữa càng nghĩ, càng cảm thấy đứng ở góc độ Bành Hướng Chi, rất khó tha thứ cho cô.

Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu.

Sau đó Bành Hướng Chi mới nói: "Kỷ Minh Tranh."

"Lúc mình nghe cậu nói như vậy, cảm thấy cậu thật trâu bò, thật sự, cậu là người thông minh nhất mình từng gặp."

"Động cơ của cậu là muốn tốt cho mình, mình có thể hiểu được, nếu như mình nhìn thấy người mình thích tinh thần sa sút như vậy, mình có thể còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, lấy cái chết ép buộc cũng nói không chừng. Cậu chọn một cách cực kỳ tốt, kết quả cũng tốt, hai chúng ta đều tốt lên, vô cùng tốt, thật đó."

"Nhưng mà, mình nhịn không được sẽ nghĩ, cậu thông minh như vậy, có đôi khi nhìn mình, liệu có giống như nhìn kẻ ngốc hay không?"

Nàng nói xong, đứng lên, cầm áo khoác lên, nhẹ nhàng mở cửa đóng cửa, bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.