Nhưng người đứng trước cổng trường Kokonoi chỉ lác đác. Trường là trường nam sinh, phần lớn học sinh đều nội trú tại trường luôn, huống hồ tan học xong còn cơ man các hoạt động câu lạc bộ. Vậy nên Kurokawa Ryuichi che ô đứng trong mưa bao lâu chỉ thấy mỗi Lý Tiếu Bạch xách cặp chầm chậm đi ra từ sân trường…
“Ông chú? Đến làm gì?”
“À, thì, hơi lo lo… Dù sao cũng là ngày đầu cậu đi học, vả lại… Học sinh chuyển trường nhập học giữa chừng dễ gây tò mò, không cẩn thận sẽ bị bắt nạt, huống chi…” Cậu lại chẳng hòa hợp với bầu không khí chung quanh gì cả… Ông chú thở dài.
Lý Tiếu Bạch không lên tiếng, chỉ xoay người chui vào dưới tán ô của Ryuichi, hai người yên lặng bước sánh vai đến ga tàu điện ngầm.
Lý Tiếu Bạch không phải tuýp người ưa nói chuyện, Ryuichi thì lại không dám phá vỡ bầu không khí lặng phắc quanh thiếu niên này, rất nhiều lúc, ông ta chỉ có thể lặng lẽ liếc nhìn đối phương như bây giờ thôi.
Trời đất vào mùa mưa ướt át, ngưng tụ nơi lông mi thiếu niên những hạt nước li ti, vài cánh hoa anh đào xao xác đọng giữa làn tóc đen mượt, sắc màu tinh khôi kết hợp với cánh tay cẳng chân thuôn dài tựa loài động vật mạnh mẽ và những cử động nhẹ nhàng linh hoạt ngập tràn nét hoang dã, hình thành nên vẻ đẹp đối lập nhau…
Cậu bé này, thật sự rất đẹp… Ryuichi thầm nghĩ.
Lý Tiếu Bạch là kiểu người, giữa bộn bề cuộc đời nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thấy, nhưng một khi lọt vào tầm mắt sẽ rất khó dời đi. Một đám đông vốn đã hình thành từng nhóm nhỏ lẻ tẻ, đột nhiên xuất hiện một dạng người như vậy xâm nhập, ắt hẳn sẽ gây xôn xao? Chỉ có điều, chẳng rõ điều ấy là tốt hay xấu nữa…
“À này… Ngày đầu đi học, cảm thấy thế nào? Không… Không có ai bắt nạt cậu chứ?” Lần khần mất bao lâu, Ryuichi vẫn quyết định hỏi cho ra nhẽ.
“Không có. Cả ngày nay chả có ai ở lớp nói chuyện với tôi cả. Ai cũng mắc cỡ.” (nhầm!)
“Ớ…?”
“Ơ mà trên bàn tôi có một cái lọ hoa cắm đầy bông, chắc mọi người chuẩn bị để chào đón tôi.” (nhầm to!)
“Đừng… Đừng nói là…” Dành cho người chết nhé…
“Có cả mấy người khóa trên gọi riêng tôi ra, hẹn giờ ăn trưa mai ra nhà kho sau trường, chắc định dẫn tôi đi thăm thú trường lớp? Học sinh trường này thân thiện ghê.” (nhầm tuyệt đối a a!)
“Thế nghĩa là… Quả nhiên…” Ông chú lảo đảo vịn tường…
Nơi cửa sổ văn phòng Hội học sinh, thanh niên với mái tóc nhạt màu đứng khoanh tay nhìn theo hai bóng người dần đi xa, nhẹ giọng phân phó thuộc hạ đứng sau, “Đi điều tra xem ouji-san kia là ai, có quan hệ gì với nó.”
Một thanh niên gầy gò vừa mở cửa vào văn phòng đúng lúc nghe được đoạn cuối của câu nói trên, bèn cười lớn, “Ố hố Kou, muốn thuộc hạ đáng yêu của tao tra gì thế? Trường này hiếm lắm được một đứa làm mày nổi hứng nha Để tao xem nào…” Chen đến bên cửa sổ ngó dáo dác, thanh niên nhướng mày, đôi mắt cong cong sáng quắc như loài hồ ly nheo lại, “Kia hả? Ha ha Tao có nghe nói, cái đứa mới nhập học cá tính lắm. Mới vào học ngày đầu tiên mà mọi cuộc nói chuyện đều xoay quanh nó Xem chừng là một thằng nhãi khá là lấc xấc, chỉ e dính phải nó sẽ khổ đấy…”
Thanh niên đứng tựa vào cửa sổ bật cười khe khẽ, “Tao rất mong chờ…”
Thanh niên mắt hồ ly lấy làm ngạc nhiên vì tia sáng lóe ra trong mắt hắn, “Khó lắm mới thấy mày hứng thú thế nha… Thằng bé kia, chả lẽ là…”
“Ừ.” Người tóc nhạt màu nở nụ cười nồng mùi máu tanh, “Mùi của nó, hớp hồn tới nỗi tao suýt nữa đè nó ra làm tại chỗ”
...............................
Tối.
Hai người ăn uống no nê ở quán mỳ xong mới về nhà.
Trước kia Lý Tiếu Bạch hễ về nhà ông chú là gục xuống ghế đệm luôn, lần này lại cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ!
Ryuichi cởi giày, toan quay vào nhà bật đèn thì đột ngột bị Lý Tiếu Bạch giương tay cản lại!
“Có người đột nhập.”
“Hở hở?! Trộm ư?”
“Không biết. Chú đứng nguyên đây đừng đi đâu.”
Lý Tiếu Bạch yên lặng bước vào gian phòng gần huyền quan nhất, không gây một tiếng động, nhẹ nhàng ẩn vào bóng tối men theo tường, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu màn đêm, mượn ánh sáng lập lòe mờ nhạt rọi vào từ đường phố ngoài cửa sổ để kiểm tra nhanh chóng không gian nhỏ hẹp này… Bỗng nhiên trong không khí chờn vờn mùi hương quen thuộc, thoảng đến rồi tiêu tán… Lý Tiếu Bạch khựng lại.
Ông chú vẫn đứng căng thẳng ở cửa, dỗ chú mèo chạy ra đón chủ, hỏi, “Sao, thế nào rồi? Cần tôi báo cảnh sát không?”
“Khỏi cần.” Giọng thiếu niên nghe có vẻ rầu rĩ và ảo não lắm, “Bật đèn vào nhà đi.” Sau đó cậu nhặt một cuốn sổ đặt trên bàn vốn không hề thuộc về căn nhà này. Đèn bật sáng, cậu thấy rõ lời nhắn ghi trên đó:
To Honey
Đây là Bách Khoa Toàn Thư các thủ đoạn bắt nạt và cách đối phó khi ở trường học Nhật Bản đó nha
Cưng phải học thuộc lòng, vận dụng sao cho nhuần nhuyễn nha
Cưng mà bị bắt nạt, người ta sẽ đau lòng lắm nha
From siêu trộm đẹp trai lai láng yêu cưng hết ý con bà Tí
Bạch, “…”
Ông chú, “Ichi-chan? Cậu xé gì đó?! Á á, đừng đập phá đồ dùng…”
...............................
Tuy rất chi là tức tối vì cuốn “từ điển bắt nạt” ngu xuẩn Lod đưa đến, song Lý Tiếu Bạch không thể không thừa nhận, nội dung của nó đúng y chóc luôn!
Hôm sau đến trường gặp rõ là nhiều tai nạn. Tủ giày bị nhét đinh, giày bị nhúng nước, bàn học bị bôi dầu trơn, sách giáo khoa bị xé bươm, đang đi bị đủ thứ bóng bánh lẫn trứng gà không rõ lai lịch phi viu viu tới, đi vệ sinh bị khóa trái cửa sau đó bị gian bên cạnh đổ nước từ trên xuống…
Mấy trò bắt nạt này thôi thì chả là gì, nhưng đến trường rồi mà vẫn còn phải thay giày làm Lý Tiếu Bạch thấy khá phiền, thế là hôm nay cậu vứt quách đôi giày kia đi cho rảnh nợ.
Bàn học cũng chỉ là vật cho cậu ngủ gục, trên bàn có viết “X mẹ mày” hay là “Hallelujah” cậu cũng cóc quan tâm.
Còn sách giáo khoa môn Ngôn ngữ hầm bà lằng đủ thứ chủ ngữ vị ngữ tân ngữ định ngữ trạng ngữ bổ ngữ ấy mà, cho xé thoải mái, cậu nhìn nó nhiều cũng rức đầu bỏ xừ.
Ám khí bay trúng Lý Tiếu Bạch đến giờ vẫn chưa xuất hiện, bóng biếc thôi khỏi cần đề cập, nhưng trứng gà vỡ không hơi tiếc thì phải. Lần sau có lẽ cậu nên mang bát đi hứng…
Trò bắt nạt trong nhà vệ sinh lại càng mất hiệu quả. Lý Tiếu Bạch đá văng cửa đi luôn, nhà vệ sinh vang vọng âm thanh la hét chói lói và tiếng động “binh bốp rầm bụp”, tựa thể cánh cửa bật văng ra đập trúng thằng ngu nào đang đứng giơ xô nước cũng không nên thân…
Tuy những kẻ bắt nạt Lý Tiếu Bạch này nhiều lắm cũng không tính là quấy rầy, song bị quấy rầy liên tục hoài vẫn khó chịu, cậu bắt đầu muốn biết nguyên nhân mình bị bắt nạt là sao. Chẳng lẽ… Có liên quan đến kẻ quái gở cậu gặp lúc ấy?
“Ê! Thằng chuyển trường, mặt mũi hợm hĩnh kiểu gì đấy! Nhìn ngứa mắt đếch chịu được!”
Đang đút tay túi quần đi lững thững thì cậu bị bốn kẻ lớp 12 hôm qua đến lớp gọi cậu chặn lại giữa hành lang, tức khắc có cả đám xồ lên vây cậu thành vòng tròn… “Gặp đàn anh thì phải gọi senpai, phép lễ độ cơ bản mày cũng không biết à? Hửm?”
Lại nói, phong tục này thật kỳ quái, là bản sắc của người Nhật ư?
“Senpai hỏi mà dám không trả lời hả? Thằng lớp 10!”
“Ờ.” (trả lời)
“…”
Pựt!
Âm thanh dây thần kinh lý trí của chúng đứt…
“Ranh con!” Một kẻ trong số chúng thô lỗ xốc cổ áo Lý Tiếu Bạch, “Cả trường mặc đồng phục, một mình mày mặc quần áo khác đi đứng lôm ca lôm côm, mày không biết mình chướng mắt lắm hả?!”
“Đồng phục của tôi chưa may xong.”
“Gì cơ gì cơ? Tao không nghe thấy…” Kẻ kia ngả ngớn vỗ má Lý Tiếu Bạch, “Lý do lý trấu làm gì hả thằng chuyển trường Tao nói nghe này, trường yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục, không được phép mặc quần áo ngoài. Mày đã không tuân thủ nội quy nhà trường… Đã thế, để các senpai thân thiện giúp mày cởi nào”
Đám nam sinh vây tròn xung quanh bật cười hố hố, xông lên giữ chặt Lý Tiếu Bạch… Cái tên đang túm áo cậu mạnh tay một nhát! Tiếng áo sơ mi bị xé roẹt vang lên! Lộ ra khung ngực mảnh dẻ và vòng eo thon của cậu…
“Uầy Rắc rối rồi…” Hội trưởng Hội học sinh có cặp mắt hồ ly ngồi bên cửa sổ tầng hai nhìn xuống cảnh tượng bạo lực ở hành lang lớp 10 với vẻ thích thú, “Kou, mày không ra mặt ư? Giờ mà xuất hiện là thành anh hùng cứu mỹ nhân đó”
“Chưa vội.” Thanh niên tóc nhạt màu được gọi là Kou chỉ lười nhác hếch cằm nhìn gương mặt lạnh lùng của Lý Tiếu Bạch, “Tao muốn xem nó có thể giống đến mức nào…”
“Giống? Là thế sao…” Hội trưởng cười khổ, ánh mắt nhìn thiếu niên đang bị đàn sói bao vây dưới hành lang trở nên phức tạp…
“Úi trời” Tên xé áo Lý Tiếu Bạch huýt sáo cợt nhả, “Trông rắn rỏi phết Ố ồ, nhìn còm nhom thế mà người ngợm đẹp ghê ta, có tập thể hình hả?”
“Hay là hàng giả?” Lũ xung quanh càng kéo áo cậu rách to hơn, “Sờ thử kiểm tra đi”
Người chen vào mỗi lúc một đông hơn…
Ngoài những kẻ đang bao vây và người bị bao vây, cả dãy hành lang vắng tanh vắng ngắt, các học sinh khác chỉ dám hiếu kỳ và sợ sệt ló đầu xem trộm từ cửa sổ lớp, nhưng không một ai dám lên tiếng can ngăn, bởi lẽ những học sinh khóa trên đã gây ra quá nhiều trò tai tiếng trong trường, sức uy hiếp vô cùng nặng nề…
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, quanh quẩn nơi hành lang đang ngập tràn mùi thuốc súng…
Tóc Lý Tiếu Bạch khẽ bay, cậu ngẩng đầu.
“Đến giờ ăn rồi…”
Đám học sinh khóa trên đang giữ cậu bật cười phớ lớ, “Thời điểm này mà muốn ăn hả, hôm nay mày là đồ ăn vặt của bọn tao, ha ha ha… Ngoan ngoãn tí đê… Ự khặc!” Gã khóa trên kia còn chưa kịp nói hết đã bị Lý Tiếu Bạch ác liệt thúc gối lên cằm, hộc máu bay văng đi!
“Mày!” Những kẻ khác nhất thời kinh hoàng! Còn chưa kịp phản ứng, cả lũ đã lăn kềnh ra đất, toàn hành lang thảm thiết tiếng xương gãy lẫn tiếng la hét kêu cứu… “Ô A A A…”, “Hàm… Hàm của tao… nát rồi…”, “Đau tay quá! Cứu! Đau quá…”
Tất cả lớp học có thể trông ra hành lang đều ồ rộ lên…
Hai người đứng nơi lầu hai xa xa quan sát cũng huýt sáo tán thưởng
Lý Tiếu Bạch đứng thờ ơ giữa một đám học sinh nằm quằn quại, cúi đầu cố khép áo sơ mi mình vào suốt bao lâu, sau đó nhận ra không chắp lại được nữa, cậu cởi tuột xuống luôn trước mắt toàn thể rồi khom người nhặt áo khoác của một trong số mấy gã khóa trên, mặc vào, hai tay đút túi quần đi tìm thức ăn…
Seijin cười rũ rượi bên cửa sổ, “Á ha ha ha ha ha… Trời ơi sao giống chó sói đất quá vầy nè…!”
Những ai đã chứng kiến cảnh tượng kinh hồn bạt vía nãy rồi… “Thấy gì không? Chỉ xài một đòn đã khiến họ hết đứng dậy nổi…”, “Mấy ông tướng lớp 12 đó đều có tên ở câu lạc bộ karate nên mới không ai dám chọc vào, thế mà không có lấy một cơ hội trả đòn…”, “Máu me be bét thế mà cậu kia còn chẳng thèm chớp mắt một lần…”, “Hay là từng giết người rồi cũng nên?”
“Ế, Kou, đi đâu thế?” Seijin vất vả lắm mới dừng cười được, gọi thanh niên tóc nhạt màu đương chuẩn bị rời đi, “Muốn đi gặp nó hả? Tao khuyên mày tốt nhất bỏ ý định đó đi”
“Ý mày là gì?” Kou quay đầu, nhìn thẳng vào thanh niên luôn như cười như không, chẳng thể đoán nổi đang nghĩ gì đứng sau lưng hắn.
“Mày đó, chả thay đổi chi sất. Chỉ cần giống thì ai cũng được? Nam cũng được nữ cũng được? Cứ gặp là bắt về… Nhưng lần này không giống đâu.” Bước lên trước từng bước, cặp mắt xếch của Seijin khẽ híp lại, “Tao có linh cảm, thằng bé kia, nguy hiểm cực độ.”
...............................
Dùng bạo lực hòng giải quyết vấn đề, cho tới nay chẳng bao giờ giải quyết được vấn đề.
Nếu nói xưa kia ma cũ ngang nhiên bắt nạt ma mới là vì tò mò lẫn kỳ thị ma mới, vậy thì hiện tại chính là bởi chúng không dám gây hấn trực tiếp nên đổi sang cách thức hiểm độc và lén lút hơn.
Không còn trứng bay tới, đổi lại là sỏi trong suất cơm trò đổ nước trong nhà vệ sinh không còn tái diễn, tủ giày lại bị nhét toàn rác rưởi không ai dám chặn đường cậu chì chiết vấn đề senpai hay kouhai nữa, mà đồng phục mới lại bị cắt nham nhở…
Thực ra mấy vụ này có cách giải quyết dễ hơn thôi, thí dụ như gặp mặt nói chuyện thẳng thắn.
“Cậu đó, từ khi nhập học tới giờ chắc chưa từng chủ động nói chuyện với bạn cùng lớp đâu hả?” Ryuichi than vắn thở dài.
Đích xác là chưa từng. Lý Tiếu Bạch không phải tuýp người chủ động tiếp cận ai khác. Lod là tự mặt dày đeo bám cậu, ông chú Ryuichi cũng là chủ động chạy đi nhặt mèo về.
Ông ta đại khái không ngờ mình lại nhặt về một cục nợ to oành thế đâu nhỉ? Sau khi Lý Tiếu Bạch choảng gãy xương người ta, phụ huynh người ta chỉ đích danh nhà Kurokawa. Bắt nạt thì khó kết tội, còn bạo lực học đường thì dễ lắm, Lý Tiếu Bạch tự làm tự chịu. Chỉ khổ Ryuichi, từ đầu chí cuối đều phải khom người xin lỗi, còn phải chi trả tiền thuốc men cho đám kia, sự việc mới coi như êm thấm.
Lý Tiếu Bạch chỉ dửng dưng mà nhìn. Xin lỗi đứa đánh nhau thua á? Chuyện lạ đời.
Nhưng vẻ mặt ông chú khi khom lưng uốn gối lẫn khi lặng lẽ nhẩm tính tiền thuốc men… đều rất là… gai mắt…
“Tức là… Nếu tôi cứ tự tung tự tác theo ý mình thôi thì sẽ tách biệt hẳn với xã hội này sao?” Lý Tiếu Bạch chán chường nhìn xuống đoàn người tấp nập dưới lầu.
Ryuichi im lặng một lúc. Câu hỏi này quá sắc bén, làm ông ta khó có thể phản hồi hợp lý.
“Phải nói là… Nếu muốn dung nhập với xã hội, mỗi một cá nhân đều không thể chỉ sống biết mỗi mình mình. Thế giới không chỉ có một mình cậu, cái vấn đề xã giao qua lại ấy chính là kết quả của thỏa hiệp.”
Lý Tiếu Bạch cười khẩy, hất cằm nhìn Ryuichi, “Ông từ đầu tới cuối là cái dạng người thỏa hiệp này chứ gì?”
Câu này thực sự làm người ta tổn thương. Ryuichi hít sâu một hơi, Lý Tiếu Bạch ngỡ ông ta sẽ nổi cáu, mà cậu đúng là muốn xem dáng vẻ nổi cáu của ông ta thử. Ngờ đâu, ông chú chỉ hít vào thở ra mấy hơi, sau đó cầm cốc trà uống một hớp, điềm đạm nói, “Cậu… Lúc bị bắt nạt, không một ai đi báo giáo viên cho cậu phải không? Không một ai tương trợ cậu phải không? Cậu… Sáng đến lớp không một ai nói ‘chào buổi sáng’ với cậu phải không? Đổi phòng học không một ai báo cho cậu, tiết thể dục không một ai ghép cặp với cậu, tan học cậu cũng về một mình, không một ai về cùng cậu phải không?”
Ryuichi nâng tầm mắt, bình tĩnh nhìn Lý Tiếu Bạch, “Đến khi nào cậu có thể hùng hồn trả lời mấy câu hỏi trên là ‘không phải’, khi đó cậu hẵng phê bình cuộc sống của tôi.”
Chỉ còn Lý Tiếu Bạch đứng bần thần bên cửa sổ suốt hồi lâu sau, mới khẽ lẩm bẩm, “Ai thèm… về nhà cùng người khác chứ…”
...............................
Song song lúc này, ở Trung Quốc.
Dinh thự tổng bộ Mặc.
“Lão gia, bang chủ bang Hanshin ở Nhật Bản ngày 20 tới mời ngài đến Kyoto ngắm hoa anh đào. Đây là thiệp mời.” Mặc Ngũ kính cẩn trình phong thư thếp vàng lên, sau đó cố gắng làm mờ nhạt sự tồn tại của mình hết sức có thể, lui sang một bên.
Chủ nhân của Mặc tâm tình cực xấu kể từ ngày thiếu gia trốn đi, bất kể ai cũng chẳng mong mình bị cuốn vào bão lốc làm vật hy sinh vô tội, chỉ có thể nơm nớp lo sợ, làm việc cẩn thận.
“Vứt đi.” Người đàn ông có mái tóc đen dài mặc bộ áo dài truyền thống của Trung Quốc(1) không hứng thú, phẩy tay áo.
“Lão gia…” Trù trừ hồi chốc, Mặc Ngũ vẫn quyết định báo cáo tin tức hắn nghe ngóng được, trực giác mách bảo thông tin này có thể giúp tâm trạng Lý Khiếu Bạch khá khẩm hơn, “Lão gia, bên Nhật báo, gần đây thiếu chủ nhà tài phiệt Kokonoi có quan hệ mật thiết với bang Hanshin tựa hồ đang điều tra một thiếu niên kỳ lạ. Thiếu niên này tự dưng xuất hiện ở Kyoto, võ công cao cường, lai lịch bất minh, hơn nữa… vẻ bề ngoài cực kỳ tuấn mỹ. Theo như miêu tả trong tin tức có vẻ giống thiếu gia…”
Bàn tay nâng tách trà của Lý Khiếu Bạch hơi ngừng lại, bầu không khí đóng băng giây lát…
Và rồi, người đàn ông khiến bầu không khí đóng băng ấy rốt cuộc nhướn khóe miệng, “Mặc Ngũ, từ bao giờ ngươi học được trò này thế hả?”
“Xin… Xin lỗi lão gia…” Mồ hôi tuôn ròng trên trán Mặc Ngũ, “Thuộc hạ… Thuộc hạ…”
Lý Khiếu Bạch nào có buồn nghe cấp dưới đang biện giải điều gì. Ông ta chỉ bỏ tách trà xuống, cầm lấy tấm thiệp mời, nhìn nó bằng vẻ nửa cười nửa không, vuốt ve mặt chữ mảnh mai ghi trên đó, giống như đang vuốt ve da thịt người nào đó…
“Lễ hội hoa anh đào à, hay đấy…”
...............................
Chuyện ngoài lề: Cha và con trai
Lý Khiếu Bạch, “Lễ hội hoa anh đào à, hay đấy… Mặc Thất, chuẩn bị hành lý.”
Mặc Thất ôm lương khô và tiền xuất hiện, “Lão gia, đã chuẩn bị xong.” (= = năng nổ thật!)
Tiếng lòng của mọi người trong Mặc: Thế là vẫn muốn đi hả? Kể có là tin đồn nhảm cũng phải đi hả? Nhớ cậu ấy chứ gì? Nhớ cậu ấy quá rồi, chắc chắn là nhớ cậu ấy quá rồi… Miệng nói không cần tóm về, thực chất là muốn được gặp cậu ấy lắm lắm rồi chứ gì… = =
Cha và con trai – Hết
. /.
Chú thích:
1. Áo dài truyền thống của Trung Quốc
Ở đây áo phụ thân đại nhân là kiểu áo xẻ giữa và cúc áo được gài đối xứng nhau chứ không phải loại vạt chéo đâu nhé. Mượn Byakuya-sama làm người mẫu vậy:))
phụ thân đại nhân lại xuất hiện rồi kìa:3 xin nói luôn, Hý là fan của phụ thân đại nhân:3