Đi Đâu Về Đâu

Chương 16-1: Giết quỷ rồi, tôi muốn làm người



...............................

Tại bệnh viện tổng hợp Kyoto cách trường Kokonoi không xa lắm, Ryuichi đã tỉnh lại, sắc mặt bợt bạt ngồi trên giường bệnh, lặng im phóng mắt ra ngoài ô cửa sổ.

Ông ta được báo cho biết vết thương của Lý Tiếu Bạch không có gì đáng ngại, hơn nữa cậu đã giành chiến thắng, nay biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ của ông ta không hề lo lắng mà chỉ đơn giản là cảm thấy sức sống dâng trào nơi sân trường ấy, có thể truyền qua khung cửa nọ…

“Ngài Kurokawa Ryuichi, thời gian qua ngài đã vất vả chăm sóc thiếu gia nhà tôi rồi.”

Người đàn ông xa lạ đưa ông ta đến nơi này đứng lên cúi chào ông ta. Bản mặt vẫn lạnh lùng như trước, song thái độ hết sức kính cẩn.

“Nào có… Anh khách khí rồi.”

Ryuichi hiền hậu cười, phẩy tay.

“Thiếu gia nhà tôi” sao… Đứa trẻ ấy, quả nhiên là của nhà người khác…

Ryuichi nhìn người đàn ông dù là ngồi hay đứng vẫn linh hoạt, khỏe khoắn và mạnh mẽ hệt như quân nhân trước mắt, quả thật, khí chất của người này cho cảm giác thật giống cậu bé ấy… Được gọi là “thiếu gia”, hẳn lai lịch không nhỏ?

“Anh… muốn đưa đứa trẻ ấy về sao?” Tuy đối phương trẻ hơn mình, Ryuichi vẫn dùng kính ngữ, đại khái bởi khí thế của đối phương bức người ta phải luôn vô thức nhún nhường.

Người nọ không trả lời, đứng thẳng tắp, hai mắt nhìn xuống đất.

“A, xin lỗi… Đó không phải chuyện tôi nên hỏi phải không?” Ryuichi cười cười ý bảo đối phương đừng khó xử, “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn nói có lẽ tôi không có cách nào về nhà để chăm sóc cậu ấy nữa, bệnh tình của tôi…”

“Chuyện bệnh tình không cần lo.” Người đàn ông nọ vươn tay ra, đặt một phong bì lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường bệnh, “Vì tỏ lòng cảm ơn ngài, đây là tấm séc lão gia biếu ngài, con số là bao nhiêu ngài cứ điền tùy ý.”

“Thế à…” Ryuichi nhận phong bì, mở ra xem. Bên trong chỉ có một tấm séc, không có dòng chữ nào cho thấy người gửi tỏ lòng cảm ơn… Ryuichi nhìn chữ ký nơi tấm séc giây lát, “Cái tên này, cũng không phải tên lão gia nhà anh, phải không?”

“Tôi xin lỗi.” Miệng thì nói vậy, song nét mặt người nọ hoàn toàn không có ý xin lỗi, “Vì sự an toàn thôi.”

Ryuichi phẩy tay, cất tấm séc vào phong bì, “Không sao, tôi hiểu. Đứa trẻ ấy cũng nói là ‘không thể nói’. Tôi sẽ không hỏi. Trước kia quyết định cưu mang cậu ấy, tôi không hỏi, giờ lại càng không hỏi lại thân phận cậu ấy đâu.”

“Cảm ơn ngài đã thông cảm.” Người đàn ông nọ cúi mình, xoay người toan bỏ đi.

“Hãy gượm đã.” Ryuichi chìa phong thư cho hắn, “Thôi anh cầm tiền về đi, một người chết cần gì đến tiền của thế giới này.”

Người nọ rõ ràng sửng sốt, nhưng vẫn dừng chân.

“Bệnh của tôi, không chữa được. Ung thư gan giai đoạn cuối, có là bác sĩ giỏi nhất trên đời cũng chưa chắc kéo dài sự sống được cho tôi, chứ đừng nói chi đến chữa khỏi. Đây không phải vấn đề về tiền, anh vẫn nên giữ lại dành cho người cần hơn đi.”

Người nọ nhận lấy phong bì, chậm rãi hỏi, “Ngài… đã sớm biết mình không còn sống lâu nữa?”

“Đương nhiên.” Ryuichi mỉm cười, “Chứ không, người bình thường nào lại giữa đường tự tiện nhặt một đứa trẻ nguy hiểm và bất minh như vậy về nhà?”

“…” Người đàn ông nọ im lìm.

“Nhưng, tôi không hối hận bởi quyết định này đâu. Mấy ngày qua sống cùng cậu ấy, tôi rất vui.” Ryuichi nhắm mắt, nét mặt thực yên bình, thực hạnh phúc.

Mặc Thất trông thấy cảm xúc ấy bỗng sinh ra ghen tỵ, song chỉ lóe lên giây lát, rồi lại bị vùi chôn vào lòng…

“Nên, tôi có việc muốn nhờ anh.” Ryuichi ngẩng đầu, điềm đạm nói với người đàn ông cao ráo và có ánh mắt bình tĩnh nọ, “Xin các anh… Đừng bao giờ nói cho đứa bé ấy biết, tôi sắp chết.”

“… Được.” Cuối cùng, người nọ nói.

...............................

Lý Tiếu Bạch giống như đang đi trong cơn mơ.

Cậu nhớ mình đang sốt cao, cả người đẫm máu, cầm thanh kiếm lạnh lẽo xuống sân khấu, bước vào giữa rừng cây anh đào, những ai trông thấy cậu đều gào toáng bỏ chạy, tiếng gào làm đầu cậu đau như búa bổ…

Nơi nơi đều là hoa anh đào tựa dải áo trắng tinh nhuộm máu, rơi nồng nã, nồng nã…

Dường như khoảnh khắc thắng Kou, cậu đã trông thấy gương mặt thấp thoáng ý cười của cha, nét mặt ấy vẫn giống như bao lần cậu giết chóc đẫm máu trở về, hài lòng một cách hờ hững… Hài lòng một cách hờ hững…

Biết bao giờ, cậu mới có thể để cha được một lần hài lòng triệt để?

Không, không phải, hiện giờ vấn đề phải nghĩ đáng ra là, tại sao lại trông thấy gương mặt cha mới đúng.

Ông ấy không thể ở đây, bắt đầu từ năm năm trước, ông ấy không rời khỏi tổng bộ nữa.

Vậy thì chỉ có thể là, ảo ảnh…

Là ảo ảnh chăng?

Lý Tiếu Bạch ngừng chân, ngoái đầu nhìn khắp, chỉ có hoa anh đào xao xác lấp lối…

Nhìn lại, vẫn là hoa anh đào.

Bỗng chốc cậu căm ghét loài hoa lả tả dày đặc tượng trưng cho cái chết này đến cùng cực, bèn huơ tay, chém mạnh một kiếm!

Muôn vàn cánh hoa bị chém làm đôi giữa không trung!

Bởi vậy trở thành càng nhiều cánh hoa trút mình…

Cậu kiệt sức… Ngẩng đầu nhìn lên thinh không, ngập trời vẫn là hoa giăng, như các linh hồn u oán, đuổi không đi, giết không chết, diệt không mất…

Cậu đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng và choáng ngợp, thế rồi ngã ngửa ra sau…

Nơi cậu ngã xuống đã trải một thảm hoa dày, cho nên không đau lắm, và cứ như thế, khắp chốn mịt mùng là hoa, bao vây lấy cậu, quấn riết lấy cậu, chừng như vùng vẫy hoài cũng không thoát, trốn hoài cũng không thoát… Trốn không thoát…

Lý Tiếu Bạch dần dần nhắm mắt, trước khi nhắm mắt hình như lại trông thấy gương mặt người ấy…

Không ngờ, mình sợ ông ấy đến thế.

Lý Khiếu Bạch thong thả ngồi xổm cạnh thiếu niên, nâng tay, phất đi vài cánh hoa rụng trên má và trên tóc cậu. Thế nhưng ngay sau đó lại có hoa rụng xuống, một trong số chúng đọng trên bờ môi thiếu niên… Bờ môi được tô son đỏ thắm, giữa khuôn mặt nhợt nhạt do mất máu, lại trở nên kiều diễm lạ lùng…

Lý Khiếu Bạch nâng tay, nhẹ nhàng bỏ cánh hoa xuống, sau đó ngón tay thoáng miết mạnh môi thiếu niên. Phần lớn màu son đều được lau đi, chỉ còn lại chút son mờ mờ còn nơi khóe môi cậu, bờ môi mềm mại tựa thể bị ai đó hôn ngốn ngấu, trở nên ướt át và mê loạn, mờ ám không ngờ…

Lý Khiếu Bạch chăm chú nhìn thiếu niên ngất xỉu trong chốc lát, cuối cùng bế cậu lên.

“Chúng ta về thôi.” Ông ta nói.

Các thuộc hạ sau lưng ông ta trước sau vẫn giữ yên lặng, im ru bước theo.

...............................

Nanae Ashita cắn răng đè Lod xuống giường, gào lu loa, “Không được! Mày chưa được cử động! Itsuki đâu tới giúp tao cái coi! Thằng khùng này lại muốn rời giường chạy lăng xăng nè!”

Itsuki đủng đỉnh bước đến, khoanh tay không hề có ý giúp đỡ, “Mày kệ xác nó đi, cứ cho nó chạy, phải để nó đổ máu phơi thây giữa đường nó mới chịu nghe lời.”

“Không được không được!” Nanae Ashita lắc quầy quậy, “Ngày xưa mặc kệ cho nó ngủm cũng không sao, nhưng giờ nó là ân nhân cứu mạng của tao đó, tao phải cản nó!”

“Phắc!” Lod chửi đổng, tay chân khua khoắng loạn xạ, “Mày còn nhớ tao là ân nhân của mày à?! Không phải do đẩy mày cho mày trốn trước thì tao bị thằng lông vàng kia bắt à?! Liên lụy đến Honey nhà tao đã xui rồi… Giờ mày còn đòi cản tao? Càng biết tao là ân nhân mày thì mày càng phải bỏ tay ra mới đúng!”

“Không được không được!” Đầu Nanae Ashita lại càng lắc như trống bỏi, “Mày bị thằng lông vàng trói đánh bao lâu, cơ thể tổn hại, không được phép lộn xộn.”

“Nhảm nhí! Ông đây là thiên tài chỉ cần một que sắt đã chạy thoát khỏi kho bạc nhà Kokonoi còn tiện tay chôm được cả bảo vật quốc gia! Tổn chỗ nào? Hại chỗ nào?!” Người nào đó vỗ ngực bụp bụp ba tiếng rõ to thị uy, sau đó hấp hối ho sù sụ…

Nanae Ashita, “… = =”

Itsuki thở dài, “Lod, nói tao nghe thử, mày nằng nặc đòi ra ngoài làm gì?”

Lod làm thinh, cũng thôi giãy giụa, một lát sau mặt hiện sắc đỏ khả nghi, nhỏ giọng ấp úng, “Tao nằm mơ, không có linh cảm tốt lắm… Có cảm giác như thằng nhóc kia gặp chuyện không may rồi… Tao… Tao không yên tâm, muốn gặp cậu ấy…”

Nanae Ashita rưng rưng nước mắt, “Tương tư đến mức mộng mị rồi cơ á? L… Lod… mày… mày rốt cuộc cũng thành hai phai!”

Lod cho hắn ăn đấm, đứng dậy khoác áo, đạp lên mông hắn để buộc dây giày, đoạn quay sang Itsuki cười giả lả, “Tao hứa chỉ đi xem thôi, lỡ có chuyện sẽ không ra tay bừa bãi.”

Itsuki trầm tư, hừ lạnh, “Lỡ có chuyện, tao chẳng tin mày đứng ngó đâu. Thế này đi… Nếu tình huống không ổn, lập tức liên lạc với bọn tao ngay. Lod, bọn tao sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Lod cảm động rớt nước mắt, nhào đến ôm quặp, bị ăn một đá ngã chèo queo…

Itsuki phẩy tay bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu “Tốt xấu gì mày cũng là ân nhân cứu mạng tao.” nhẹ bẫng.

...............................

Lý Tiếu Bạch lần này thật sự nằm mơ.

Lúc thì cậu đi trong lửa, lúc thì đi trong băng, lúc thì mồ hôi đầy trán, lúc thì người run bần bật, lúc thì lọt vào hầm chông, tay và chân đau buốt, khó lắm mới thoát được, lại lạc vào căn phòng toàn kiếm, mỗi một bước đi, bụng, mặt, cơ thể sẽ bị kiếm cắt…

Đau quá. Cậu nghĩ.

Tại sao mình cứ đi mãi? Rõ ràng dừng lại sẽ không bị thương nữa.

Ai có thể giúp mình dừng lại?

Chỉ cần kéo tôi lại thôi, chỉ cần kéo tôi lại là được mà…

Lod! Cậu gọi to, không ai đáp lời.

Ông chú! Cậu lại gọi, vẫn không tiếng trả lời.

Cậu không gọi nữa. Dù có là cầu cứu, Lý Tiếu bạch cũng chỉ gọi một lần, kể cả là trong mơ cũng vậy.

Cậu đành phải đi tiếp, đau tiếp…

Thế nhưng lần này, hình như thật sự có ai kéo cậu lại, là ai? Cậu ngoái lại nhìn, không trông rõ, chỉ thấy đen sì. Sau đó bóng tối kia trùm lên cuốn chặt lấy cậu, bọc cậu kín mít, không nửa điểm buông lỏng.

Bỗng nhiên Lý Tiếu Bạch sợ lắm, không biết tại sao thứ sức mạnh đang kiềm giữ cậu này lại làm cậu sợ hãi…

Thả ra. Cậu nói.

Sức mạnh kia càng siết chặt hơn nữa…

Thả ra, không muốn! Cậu cất cao giọng, lại chẳng có hơi.

Rồi tiếp theo miệng cũng bị bịt kín.

Giờ thì cậu chẳng thể phát ra tiếng nữa, và cũng không có cách mà thở. Mồ hôi toàn thân chớp nhoáng nghẹn ứ! Tầm mắt bập bùng màu đỏ, não thiếu ôxi, cảm giác sắp ngất đi… Nhưng đây là mơ mà? Trong mơ cũng có thể ngất ư?

Ngạt thở làm Lý Tiếu Bạch cảm thấy mình sắp chết, cậu giãy giụa bạt mạng, tay chân lại như bị nắm chặt! Cậu chỉ có thể ngọ ngoạy hông, ***g ngực phập phồng, bóng tối đang quấn sít dường như càng đè nặng xuống tựa cả tảng núi, không sao động đậy…

Cha… Lý Tiếu Bạch gọi thầm.

Cũng không phải muốn kêu cứu, chỉ là loại cảm giác này làm cậu sợ hệt như vậy…

Không khí, bỗng nhiên lùa vào.

Chảy vào buồng phổi khô khốc, được máu vận chuyển đến tứ chi… Cảm giác trong trẻo và thoải mái đồng thời ùa tới làm cậu nhất thời không nhận nổi. Cậu thở hổn hển, nghe như tiếng thở dài, phát ra âm thanh thút thít khó nén…

Trong bóng tối đang bao phủ cậu thấp thoáng xuất hiện tia sáng mỏng manh, cậu mở to mắt, vẫn chưa tường minh được hình dạng của nó, chỉ cảm thấy từ rất xa có thứ gì đang bơi đến chỗ cậu… Đúng thế, bơi đến, một sinh vật lanh lẹn và mềm dẻo, như một con rắn trườn bò kỳ dị…

Trong chớp mắt nó bò lên cổ chân cậu, quấn quanh đùi rồi lại bò lên cao nữa, qua bộ phận mẫn cảm nơi đũng quần, bò lan bên hông, sau đó dừng ở ngực, liếm cắn, nửa cố ý nửa vô tình chơi đùa hai điểm nhạy cảm trước ngực. Từng nốt ướt ẩm lưu lại trên da thịt chầm chậm bốc hơi, dẫn theo cảm xúc nhột nhạt khó chịu…

Là con gì vậy? Rắn? Bởi không nhìn rõ mà Lý Tiếu Bạch nghi hoặc. Sự khiêu khích và ma sát khi có khi không làm cậu muốn tránh né, chung quanh lại là nơi mềm oặt và bồng bềnh không có chỗ để dồn lực, cứ như đang trôi nổi trên không trung, cậu càng hốt hoảng hơn nữa, càng cố sức đẩy sinh vật trên người mình, kết quả thứ ấy càng quấn chặt tựa thể muốn chặt đứt eo, bẻ gãy tay chân cậu mới thôi, đau nhức khôn tả…

Cảm giác thiếu ôxi lại ập đến, Lý Tiếu Bạch thấy khắp người mình đều là chất lỏng *** dấp, thần trí càng hoang mang…

Thả ra thả ra! Cậu gào lên.

Không thể đâu.

Con rắn kia trả lời cậu!

Giọng thế nào? Cậu không nghĩ nổi, chẳng la lối cũng chẳng vật lộn nữa, ba con chữ kia chừng như trực tiếp viết trong não, hiện ra chói lọi, khắc sâu vào từng suy nghĩ, máu chảy đầm đìa, giọt máu bùng cháy thiêu rụi cả óc não cậu… Nóng và nóng, nóng khắp nơi… Cậu vùng vẫy giữa biển lửa, chỉ có con rắn lớn đang quấn trên người là lạnh.

Cậu không chút do dự ôm nó, cánh tay bắp đùi eo hông đều quấn quýt, tóc và da thịt quyện vào nhau, chỉ mong hút lấy hơi lạnh nọ… Con rắn trên người thong thả bò, thít chặt rồi lại buông lỏng rồi lại thít chặt… Lưỡi rắn nóng ẩm liếm từng tấc da bắt lửa, có lúc cạ bằng răng nanh, rất đau, và cũng rất lạnh…

Dần dần, cơn lạnh ấy không chỉ ở ngoài da nữa mà chầm chậm xâm nhập vào sâu bên trong thân thể, mang theo cơn đau đớn vì bị xé rách lẫn sự kích thích kỳ quái…

Rắn chẳng những bò mà nay bắt đầu chấn động, từ từ hóa thành va đập hung mãnh… Sự chuyển động này làm Lý Tiếu Bạch đau, cơ thể lại rực cháy, như bị nhúng vào dầu sôi, như bị đẩy vào lửa đỏ… Cảm giác mát lạnh biến mất, cậu muốn đẩy thứ trên người ra mà không ra, bèn bực tức cắn nó, nó cắn lại cậu, sự di chuyển trong cơ thể càng kịch liệt…

Cậu không chịu nổi, cậu quyết định giết con rắn. Tay không giết rắn, chỉ có cách bẻ thất thốn(1). Nhưng thất thốn ở đâu? Cậu không thấy, đành vươn tay sờ soạng lung tung… Thân hình to lớn và săn chắc của con rắn run khe khẽ dưới dự vuốt ve của cậu, quấn càng chặt, tốc độ chuyển động càng cuồng điên!

Đau quá! Nóng quá đau quá khó chịu quá! Tránh ra tránh ra… Chỉ tiếc rằng lần này Lý Tiếu Bạch không có cả sức mở miệng, chỉ dật ra tiếng thở dốc trong lúc giãy giụa nghe như rên rỉ… Con rắn trên người nháy mắt nổi loạn! Quay cậu lật ngược cậu cắn cậu đảo điên đất trời…

Lý Tiếu Bạch cảm thấy mình đang chết mòn…

Hơi thở lẫn trống ngực đều tan chảy trong sức nóng, bản thân cậu bị con rắn cắn xé và nuốt chửng… Không khí là tràng pháo hoa nổ tan tác! Bắn tứ tung rồi tàn lụi, từng đợt sáng nối đuôi nhau liên tiếp, cuối cùng chiếu sáng bóng tối!

Lý Tiếu Bạch nghĩ, giờ thì có thể trông rõ thứ đang cuốn lấy mình là gì rồi. Cậu cúi đầu, lại chỉ thấy bóng tối tối đen hơn thế…

Con là của ta, bóng tối nói.

Là của ta. Lưỡi rắn ẩm ướt liếm qua bờ môi cậu…

...............................

Đến lúc mở mắt, chỉ trông thấy Lod bị băng bó khắp người.

Y ngồi ngật ngưỡng bên giường trông cậu, dụi dụi mắt rồi sờ sờ trán cậu, kiểm tra nhiệt kế.

“Cưng sốt cao khủng khiếp.” Y thở dài, “Tưởng cưng không qua khỏi rồi chứ.”

“Đời này tớ trộm bao nhiêu thứ, có cưng là khó trộm nhất.” Y còn nói thế, lắc đầu cảm thán không thôi.

“Trả giá bằng nửa cái thân còm… Còn dính phải nhân vật phiền toái, nửa đời sau của tớ thế là đứt rồi, cưng phải chịu trách nhiệm với tớ đó. Nhật Bản bây giờ không thể ở lại nữa, chỗ này có Ashita và Itsuki hỗ trợ mới có thể tạm thời nương náu, chờ cưng khỏe lại là phải chuồn ngay. Lần này phải trốn đi xa xa, ra tận Trung Đông chẳng hạn, nửa năm sau hẵng về châu Âu, tránh mấy nơi đầu sóng ngọn gió. Oa oa oa… Tốn nhiều tiền lắm, cưng xem cưng xem, tớ vì cưng mà chi cả tiền riêng ra cơ đấy…” Y lải nhải liên tục.

Lý Tiếu Bạch nhìn y.

Mặt mày nom hốc hác, mắt đỏ sọng, rõ là bị một đêm mất ngủ.

Còn cậu thì lại sạch sẽ, trán được chườm đá hạ sốt, rõ là được săn sóc cẩn thận.

May mắn làm sao, khi đó đã gọi tên Lod kêu cứu. Lý Tiếu Bạch nghĩ.

Ý thức cậu còn chưa rõ ràng lắm, song vẫn mỉm cười với người bạn có màu mắt xanh lá đang bị quấn băng như xác ướp và càu nhàu oán giận không ngừng… Cậu cười rất nhẹ, nhưng rất đỗi tự nhiên, khóe môi nhướn lên hiền lành, mi mày dịu dàng, con ngươi đen tựa mực còn lúng liếng bởi cơn sốt, lông mi hấp háy có phần suy yếu, hai má và môi đều đỏ ửng, tóc tai hỗn độn, gợi cảm quá đi thôi…

Lod sửng sốt cỡ hai mươi giây, sau đó ỉu xìu chống trán, “Tớ sợ cưng rồi… Đời này của tớ giao cả cho cưng vậy… Sau này cưng đừng có cười bừa bãi như vậy với ai, thanh niên tốt như tớ cũng bị cưng làm lung lay giới tính luôn…”

Lý Tiếu Bạch bị y huyên thuyên phát mệt, bèn thu hồi đôi mắt cười, sau đó mở to mắt, hỏi nhỏ, “Ông chú đâu?”

Giọng cậu khản đặc, Lod ngẫm một lúc mới hiểu, kế đó ngần ngừ, cuối cùng lắc đầu nói, “Chịu.”

Lý Tiếu Bạch không hỏi thêm nữa, vẻ mặt lại dường như cậu đã biết rồi.

Lod nhìn dấu vết tím tím xanh xanh trên da lộ ngoài tấm áo ngủ, ngập ngừng mãi lâu mới mấp máy, “Cưng… Ừm, người kia, chính là… Cưng với người kia của cưng…”

Lý Tiếu Bạch hơi ngoảnh lại, nhìn y thắc mắc.

Lod bực bội sửa lời, “Xì… Không có gì, ngủ đi cưng. Tớ ra ngoài gác.” Đoạn tém chăn giúp cậu, che hết mọi dấu vết *** mỹ, sau rồi y tắt đèn.

Lý Tiếu Bạch nằm trong bóng tối, cảm thụ rành rẽ từng vết thương trải khắp cơ thể, trải từ trong ra ngoài, đau se sắt…

...............................

Căn hộ một phòng ngủ ắng lặng như tờ.

Chỉ có tiếng móng cào sột soạt nơi cửa thông gió gian bếp.

Chú mèo mướp ra sức đào cái ống nhựa đã bị bít một phần, nửa thân đã chui ra ngoài… Ống nhựa rốt cuộc hết chịu nổi, rơi xuống đất.

Gió từ bên ngoài lập tức thổi ào vào qua lỗ hổng, thổi bay một lá thư đặt trên chiếc bàn nho nhỏ, rớt xuống nền nhà. Thư mở ra, hiện nét chữ và ký tên của ông chú:

Gửi Kurokawa Ichi,

Không biết cậu có thích được gọi tên này không… Nhưng tôi rất vui vì được nuôi cậu.

Tên thật và lai lịch của cậu, tôi sẽ không hỏi. Vì tôi gặp, chính là Kurokawa Ichi, và cũng chỉ là Kurokawa Ichi thôi.

Là thằng nhóc làm người ta không sao yên lòng, đã xốc nổi lại còn kiêu căng, không hiểu nhân tình thế thái, không có bước đi cho riêng mình, không có mục tiêu phấn đấu lẫn niềm tin để sống.

Nói thật, người thường nhìn Kurokawa Ichi như thế sẽ chỉ có một suy nghĩ thôi: Hư hỏng.

Nhưng, cậu đâu cần làm người thường.

Cậu làm chính cậu là được.

Tôi thì lúc nào cũng phải đón ý người khác, để tâm ánh mắt người khác, tuân thủ mọi quy tắc ngầm trong quan hệ, cuối cùng tự mài mình trở nên bằng chằn chặn, vội vàng làm xong những chuyện người thường nên làm, bắt một chuyến tàu hỏa chạy suốt cả đời, sau đó tìm đến cái chết. Kỳ thực chưa chắc đã tốt.

Vì sống chẳng dễ dàng, nên cậu cứ là chính cậu là được rồi.

Tôi biết cậu ghét bỏ chính mình, nhưng tôi thì quý lắm. Tôi nghĩ, người giống tôi tìm đâu cũng có. Rồi nay mai cậu sẽ còn gặp được càng nhiều người yêu quý cậu, đồng ý đón nhận cậu trong cuộc đời hơn. Cậu sẽ càng gặp nhiều chuyện, từ những chuyện vui, chuyện ghét, đến chuyện khó quên.

Như lễ hội hoa anh đào tối nay, cố gắng chuẩn bị như thế, tôi tin rằng cậu sẽ tạo ra cho mình kỷ niệm đáng để nhớ nhung.

Lát nữa tôi sẽ đến xem, mang cả soda và bánh bao mà cậu thích, chúng ta ăn mừng cùng nhau.

Giờ thì tôi đang sửa soạn hành lý, tối nay tôi sẽ bay sang Mỹ. Công ty tôi cử tôi sang California công tác năm năm, tôi ngần này tuổi rồi, chắc sẽ sống luôn bên đó thôi. Cưới bà xã, sinh con, an hưởng tuổi già. Không được chứng kiến sự trưởng thành của cậu, tôi vô cùng nuói tiếc, hy vọng cậu đừng trách tôi. Tôi sang Mỹ sẽ viết thư hàng tháng cho cậu, tôi biết cậu ngại phiền, nên không cần hồi âm đâu.

Sổ đỏ căn nhà tôi để lại cho cậu. Tiền trong sổ tiết kiệm và séc gửi ngân hàng cũng đủ cho cậu học xong cấp Ba. Tôi biết mình đột nhiên nhận nuôi cậu rồi cao chạy xa bay thế này rất vô trách nhiệm, nên, bao giờ cậu tốt nghiệp, thì sang Mỹ tìm tôi mà mắng đi. Tôi chờ cậu.

Khoảng thời gian chung sống với cậu, là kỷ niệm quý giá nhất của tôi.

Cảm ơn cậu, đã cho tôi được là chính mình.

Chúc cậu hạnh phúc.

Kurokawa Ryuichi

Giấy viết thư lại bị gió thổi lật lại, nằm lặng thinh trên sàn.

Gian phòng vẫn ắng lặng như cũ.

Tủ lạnh còn nửa lon Coca uống dở, giỏ quần áo còn bộ đồng phục bẩn chờ giặt, tủ đựng giày còn dựng nguyên chiếc ô, mọi thứ vẫn lẳng lặng tại chỗ cũ, như thể chuẩn bị đón mừng chủ nhân về nhà bất cứ lúc nào.

Chỉ là chúng chẳng ngờ đến, sáng hôm ấy ra cửa, sẽ không có ai trở về căn nhà này nữa.

Chú mèo con ở nhà một mình, suốt bốn năm ngày đói meo, đã thoát ra từ cửa thông gió rồi.

Cúi đầu liếm bộ móng rướm máu, vẫy vẫy phần lông bám bụi, thế rồi oai phong nhìn về phương xa, mèo con nhẹ nhàng nhảy xuống chạy đi…

Họ nói đúng. Loài vật ấy, bất kể ra sao, vẫn sẽ sống sót.

Phần Kyoto – Hết

. /.

Chú thích:

1. Thất thốn của loài rắn chính là vị trí tim cách 7 phân tính từ đầu con rắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.