Đi Đâu Về Đâu

Chương 41: Người cứ hay thích đánh dấu gì đó lên đồ vật của mình



Người cứ hay thích đánh dấu gì đó lên đồ vật của mình, giống hệt như loài chó thích dùng nước tiểu đánh dấu địa bàn.

...............................

Đã cuối hè rồi.

Vào tù hơn một tháng, chẳng biết có thể yên ổn trốn được bao lâu.

Tầm rời khỏi nhà máy, Lý Tiếu Bạch ngẩng đầu nhìn bầu trời cao ngoài ô cửa sổ, rõ là trời quang mây tạnh, mà vẫn mang vẻ bức bối lạ lùng.

Thảm thực vật Texas không đa dạng phong phú, cát vàng bay lãng đãng dưới vầng dương chói chang, nhiệt độ oi ả.

Cậu càng thêm ngóng chờ buổi kiểm tra định kỳ ngày mai, ở phòng y tế có điều hòa. Hôm qua Valar được phán giảm thời hạn: Đồng lõa tàng trữ ma túy vì bị ép buộc vốn dĩ không phải tội lớn gì cho cam, áng chừng hai tháng là được thả rồi, vừa vặn trời thu mát mẻ, cậu ta có thể về miền Nam thăm bà nội, trang viên nơi ấy vào thu chắc đẹp lắm.

Cậu lau mồ hôi trên mặt mình, cởi găng tay đi vào nhà tắm.

“Nhanh lên! Mười lăm phút!” Giám ngục canh ở cửa đỉnh đương nhắc nhở.

Phòng thay đồ sặc sụa mùi mồ hôi, dưới cái trời nóng nóng ẩm ẩm này bốc lên thành mùi chua kinh khiếp…

Cậu lần lượt cởi cúc áo, bụng dạ cáu kỉnh…

Gần đây không có tù nhân mới vào nữa, lũ côn đồ không có nơi xả, hẳn nhiên không phải tin hay ho cho lắm dành cho phe yếu trong tù. Miller tóc vàng là ví dụ điển hình nhất, đúng là cái tên quật cường, ngay cả hội Nanh Sói còn phải nể. Thế nhưng cái giá đổi lại của anh ta không rẻ chút nào. Lần trước được Beyonce cứu, ra khỏi phòng y tế chưa đầy một tuần đã lại bị khiêng vào, lần này thương tích nghiêm trọng, nghe đồn chân trái có khả năng què… Valar lại nhân thời cơ châm chích đủ thể loại.

Cơ mà bản thân cậu cũng bị chịu ảnh hưởng bởi “không có hàng mới vào tù” nhiều ra phết, liên tiếp bị một đám mà cầm đầu là Jack lây nhây mãi thôi… Đành rằng Blade đã chở che để cậu được yên ổn nhưng xét ở một phương diện khác, có lẽ việc cậu tầm thường là thế mà lại được Blade bảo vệ chặt chẽ rất dễ khơi dậy trí tò mò của đám đông.

Có lẽ, đây chưa hẳn là sự lựa chọn đúng đắn… Cậu nhìn mình trong gương.

Tóc mái dài lắm rồi, che qua mắt, vô cùng vướng víu… Nhưng cậu không dám cắt. Cậu lắc lắc đầu, phần tóc mái hơi âm ẩm mồ hôi dính nhẹp lên mặt…

Vừa mới cởi áo khỏi vai, eo đã bị ôm! Bàn tay gã đàn ông như con rắn bò xuống dưới áo cậu, da thịt cũng áp lên, hơi thở phà sau gáy. Giữa cái thời tiết nóng muốn phát điên còn bị nhiệt độ cơ thể nóng rẫy của đàn ông dán rịt sau lưng, Lý Tiếu Bạch chỉ muốn giết người…

“Bỏ ra!” Giọng nói gằn qua kẽ răng.

“Đừng lạnh lùng thế cưng…” Cái giọng nhả nhớt của Jack càng làm lý trí cậu hao mòn, “Khì khì… Cưng gian quá thoát khỏi tay anh bao nhiêu lần, anh chờ hết nổi rồi… Ôi chà, một thân thể mới xinh đẹp làm sao… Anh biết ngay, cầm chân được Blade nào có thể là loại hàng dỏm?”

Cậu siết chặt nắm đấm, “Thật không sợ chết…”

“Đừng lo cưng ơi” Lưỡi Jack liếm lên bờ vai trần của cậu, “Đám Cayley đã giữ chân Blade, Nanh Sói và lão Joe hôm nay có thăm tù… Chúng ta có rất nhiều thời gian, ôi trời, quả là xúc cảm hoàn mỹ quá trời quá đất…” Một tay Jack lôi tuột áo cậu xuống, một tay nắn nhéo đầu ngực cậu, lưỡi từ xương vai rê xuống…

Động thủ hay không động thủ, đó là cả vấn đề.

Nếu con rắn độc này còn chưa hoàn toàn từ bỏ thì chắc chắn sẽ luôn mò được cơ hội như hôm nay bất cứ lúc nào khác, so với dây dưa lằng nhằng thà rằng giải quyết một lần cho gọn. Nếu sợ gây sự chú ý, vậy tìm một góc văng vắng đánh cho hắn câm hẳn mới thôi!

Trong đầu cậu có gì đó “phựt” một tiếng, đứt ngang.

Bàn tay Jack đang xoa nắn trước ngực cậu đột nhiên bị giữ lại.

Cậu chậm rãi xoay người trong lòng hắn, chen đầu gối vào giữa hai chân, đùi cọ nhẹ nơi mẫn cảm của hắn… Tay ôm cổ hắn, cơ thể hai người dính sát vào nhau, tiếng hít thở hưng phấn của Jack mỗi lúc một nặng nề… Môi cậu bịn rịn bên tai hắn, từ hơi thở ẩm ướt truyền đến giọng rủ rỉ chỉ hai người nghe được với nhau, “Vào trong đi…”

“Cưng chủ động cơ đấy…” Môi Jack chực nhào đến, cậu quay mặt đi, tay đưa xuống phía dưới không nặng không nhẹ nhéo của quý của Jack! Thấy nó càng cứng lên, cậu trêu tức, “Gấp gì nào? Ta có thời gian mà, phải không?”

“Hự! Đồ yêu tinh…” Hạ bộ của Jack bị cậu chòng ghẹo sắp nứt ra! Mắt hắn đỏ sọng, lôi ngay cậu vào một gian tắm, “Cưng nhất định do Satan phái tới…”

“Ừ, đúng rồi.” Cậu theo hắn vào cái góc khuất có cửa kia, mắt lạnh như băng đá.

Thuận tay vặn vòi hoa sen đến nấc mạnh nhất, tiếng nước rào rào che giấu mọi âm thanh có thể nghe từ bên ngoài…

“Mở nước làm gì thế cưng” Jack kéo tay cậu, tay kia thì khẩn cấp cởi quần…

“Như vậy… sẽ tình thú hơn…” Cậu cong môi cười cười, năm ngón tay phải xòe ra, vén mái tóc bị nước xối ướt từ trước ra sau đầu. Khuôn mặt nghiêng chênh chếch, liếc nhìn tên Jack đang trợn mắt há hốc, một giọt nước trong veo rơi từ lông mi trượt qua bờ môi hồng nhạt của cậu, đọng trên ***g ngực màu mật ong…

“Mẹ… Mẹ kiếp, cưng đúng là yêu tinh rồi…” Jack trợn trừng mắt, hổn hển liếm môi, “Không ngờ trong này mà có mặt hàng thượng đẳng đến thế… Blade may chết mẹ!” Tay hắn mạnh hơn ý đồ kéo cậu lại gần…

Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng Jack dường như đã trông thấy dưới đôi mắt đen kịt vương đầy nước, ướt át như yêu tinh kia đã lóe lên tia sáng hiểm nguy của loài dã thú trước cuộc săn mồi…

“Mày cũng biết là cực phẩm, còn trông chờ loại hàng như Cayley có thể cầm chân tao?”

Tiếng Blade thình lình vang lên sau hai người, toàn thân Jack cứng đờ!

Yêu tinh trước mặt hắn lại làm như ảo não lắm…

Song Jack đã không có thời giờ để mà suy nghĩ tại sao cậu lộ ra vẻ ảo não, bởi lẽ giây tiếp theo hắn đã khạc ra máu ngã vật xuống đất…

“Chúng ta hãy cùng chơi một trò trí tuệ.” Blade ngồi xổm cạnh hắn, nói nhẹ, “Tao hỏi, mày trả lời.”

Jack nằm trên đất, cục cựa muốn dậy. Hắn biết mình thế là toi đời rồi, hắn biết những kẻ từng chọc vào Blade đã chuốc lấy kết cục ra sao. Trừ phi hiện tại giết y ngay, hoặc tối thiểu cũng phải tay không xé rách một miếng thịt của y chôn cùng mình…

Nhưng Blade căn bản không cho tay hắn đụng đến.

“Câu một.” Y cầm chặt cổ tay hắn, “Mày chạm vào cậu ấy bằng tay nào?”

“Súc sinh…” Jack nhổ ra chiếc răng gãy và máu.

“Tao hiểu rồi, chạm bằng cả hai tay chứ gì?”

Tiếng thét nát gan nát phổi bị bàn tay sạch sẽ của Blade bịt lại kín mít…

Jack hớp lấy ôxi liên tục, tròng trắng đảo qua đảo lại liên hồi giống như đang vào triệu chứng sốc thần kinh…

“Câu hai.” Tay Blade che mồm hắn dời xuống bóp xương hàm hắn tựa thể gọng kìm, “Mày hôn cậu ấy?”

Jack bị y đè cứng trên đất, ôxi và máu đều bị cản trở, cổ nổi gân xanh rần rât, mặt đỏ gay gắt, hoàn toàn không phát ra tiếng… Blade rút ra một thanh dao cạo nho nhỏ, tay linh hoạt gỡ ra lưỡi dao bên trong, linh kiện còn thừa rơi lạch cạch xuống đất, mỗi một động tĩnh đều làm gân xanh trên trán Jack hãi hùng giật một cái…

“Hôn chưa?”

Giọng Blade nghe ra ôn hòa và kiên nhẫn nhưng bàn tay động thủ không hề ôn hòa và kiên nhẫn! Hiển nhiên ngay từ đầu y đã không định nghe đáp án của hắn…

Lý Tiếu Bạch vẫn tựa lưng vào bức tường ướt nước, sát ý vừa trỗi dậy bị Blade dứt khoát giành ngang, hiện nay ngọn lửa đó đang sôi sục hỗn loạn ở ngực, bụng… Chỉ có dòng nước lạnh mới có thể dập tắt xúc cảm khó lòng khống chế này…

Trầm mặc nhìn người đàn ông bẻ xương cổ tay người khác răng rắc và cắt rời môi hắn, cậu lắc đầu khó hiểu.

“Làm sao, làm sao họ tin người như anh mà lại là luật sư văn phòng vào tù vì tội lừa đảo nhỉ?”

“Họ không còn lựa chọn nào khác.” Blade ném lưỡi dao đi, giảo hoạt nháy mắt với cậu, “Với cả tôi là luật sư thật mà.”

Người đàn ông lôi xềnh xệch tên Jack máu me tèm lem trên đất ném cho đám người ngoài cửa. Phớt lờ một loạt tiếng hít lạnh của chúng, y rướn người ra ngoài vỗ vỗ tên da đen tóc thắt bím đứng xa nhất, “Nghĩ cái cớ hay ho cho vết thương của hắn đi, Johnson, mày biết phải làm gì đấy.”

Thoắt chốc, số người vốn không đông lắm trong nhà tắm cũng kéo nhau đi lục tục…

Blade quay lại, nhìn chằm chằm vào Lý Tiếu Bạch đang cởi trần đứng dưới vòi hoa sen.

“Đừng nhìn tôi bằng vẻ bị cướp mồi như thế.” Blade lững thững mà kiên định đến gần, đứng sát trước mặt cậu, hai người đều ướt sũng nước. Người đàn ông nâng tay vuốt bên sườn mặt cậu, ngón trỏ lướt qua lông mày, qua đuôi mắt, gò má, vành môi… giọng trầm dần, “Em trừng tôi như vậy, sẽ khiến tôi muốn làm em đến không có thời gian để thở…”

Giọng cậu hết sức bình tĩnh, “Đủ rồi, tôi nghe nói anh không phải đồng tính.”

Blade cười cười, “Có thể nói vậy.”

Cậu ngoảy đầu đi, đẩy người đàn ông ra!

“Ra ngoài, chỗ này của tôi.”

Blade vòng tay ra sau đóng cửa lại, “Liên quan gì? Tắm với nhau cũng được. Em sợ?”

“Sợ ai? Sợ anh?” Cậu bĩu môi, thẳng thừng tụt quần xuống, đá sang bên cạnh, xoay đi đứng dưới vòi hoa sen bắt đầu chỉnh độ ấm nước…

Người đàn ông làm thinh, chỉ có hô hấp vững vàng nhưng dồn dập là có thể nghe rõ giữa tiếng nước xối. Tầm nhìn nóng rực của y đốt cháy mỗi một tấc da thịt sau lưng cậu, từ cổ đến vai, du di xuống lưng và dừng ở nơi còn thấp hơn nữa… Ánh mắt hệt như có thực thể, trêu ghẹo máu nóng trong cậu cũng lục bục, lục bục sôi lên…

Một sức mạnh mạnh mẽ ấn cậu lên tường!

Người đàn ông giữ chặt cậu từ đằng sau, lực quá lớn tới mức thô bạo! Vậy mà ngón tay lại linh hoạt và tỉ mẩn không ngờ, trượt theo xương sống vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi xinh đẹp của cậu, vuốt ve vòng eo, xương cụt, cuối cùng chạm vào hốc lõm sâu sâu giữa hai cánh mông, nhẹ nhàng xoa tròn cực kỳ mờ ám…

“Blade, tốt nhất anh nên minh bạch đi.” Cậu bị đè chặt, nghiến răng cảnh cáo, “Tuy tôi không đánh lại anh, nhưng tôi chưa chắc không giết nổi anh!”

“Ừm, tôi hiểu…” Người đàn ông hôn khẽ khàng lên sau tai cậu, “Nếu có thể… Xin em hãy tự mình ra tay.”

“Ư!”

Người đàn ông dán khít khao vào lưng cậu, tay sờ đến khoảng giữa hai chân, cầm lấy vật còn đang say ngủ, mơn trớn hơi mang tính chất trừng phạt. Sự thô bạo vô tâm này làm cậu đau, cậu bất an giãy giụa, lại bị ngực người đàn ông đè chặt hơn nữa…

Trước là bức tường lạnh lẽo ẩm ướt, sau là thân thể nóng như lửa của người đàn ông, bộ phận mẫn cảm bị khiêu khích tàn bạo, giữa hai người kín kẽ tới nỗi chẳng cách nhau nửa li, cả ôxi trong phổi cũng bị ép tràn ra ngoài… Cậu thở hồng hộc mà đứt quãng… Trí não từng cơn mê mờ…

“Em có quan hệ gì với gia tộc Leo ở Ý?”

“Không có quan hệ gì… A!!! Đồ khốn! Đau lắm đó!”

“Còn biết chửi tôi…” Nhéo phần đùi non mịn nhất của cậu, giọng người đàn ông càng trầm thấp, “Biết đau thì đừng nói dối.”

Cậu ngoảnh đầu cọ mặt lên vai, đáp rầu rĩ, “Tôi trộm tranh nhà ông ta…” Mở to mắt, cậu chuyển sang nhìn người đàn ông đứng sau, “Anh biết lâu rồi cơ mà!”

“Không chỉ có thế đúng không?” Blade khẽ cười khẩy, tăng tốc độ tay, cảm nhận người kia khó chịu đến gập cả thắt lưng lại nên càng ôm cậu chặt hơn nữa, hỏi thầm, “Còn có qua lại gì nữa… Khai thật tôi nghe.”

“Thật sự… không… Khốn kiếp… Anh… Đồ khốn…” Cậu vặn vẹo hòng thoát khỏi bàn tay khiêu khích đầy nguy hiểm của người đàn ông, nhịp thở dồn dập như sắp chết ngạt, hai chân run rẩy không ngừng… “Lúc… Lúc tôi hành động… bị họ bắn trúng… A…”

Hơi thở của cậu còn mang theo âm rung… Móng tay người đàn ông cố tình quẹt qua nếp uốn mịn màng nơi đỉnh, mỗi một lần cọ xát đều tựa thể có dòng điện tra tấn thần kinh yếu ớt của cậu, liên tục, liên tục, xộc vào thẳm sâu, khoái cảm chồng chất lên nhau tầng tầng lớp lớp, từ xương cụt thăng lên cao chất ngất… Chất ngất… Cậu rốt cuộc không đứng được nữa, chân mềm oặt, cơ thể mất kiểm soát lả đi… lại bị người đàn ông ôm siết, lặp đi lặp lại cơn kích thích chí mạng này…

“Sau đấy?”

“Sau đấy…” Ánh mắt cậu bắt đầu mê man, thoạt trông có điểm đáng yêu giữa hơi nước mịt mù… “Sau đấy… A… Sau đấy bị bắt… Đừng cử động nữa, a… Rồi thì… Tôi cầm bức tranh chạy trốn… Và… thành thế này…” Cậu nhắm mắt, tức giận kết thúc đầy cam chịu, “Vậy thôi!”

“Ừm, ngoan lắm…” Blade trấn an hôn tai cậu, bỏ sự kiềm giữ, bàn tay động mạnh nhẹ vài cái nữa… Khoái cảm tựa như dồn tụ vào phía dưới cậu, một ánh sáng trắng nháng lên trong trí não u mê và rồi nổ tan tác! Cả thế gian trở nên trắng xóa trong phút chốc… Như là trạng thái nóng trắng sau cơn cuồng hoan, vừa mênh mang vừa sảng khoái…

Cậu xụi lơ ngã mình vào lòng người đàn ông đứng sau, thở hổn hển…

Blade di chuyển bàn tay dính thứ chất lỏng màu trắng của cậu từ khe mông một cách *** mỹ, rồi lại trở về nơi thâm thấp dưới hông cứ mãi luyến lưu lúc đầu, nhè nhẹ ve vuốt…

“Nghĩa là, hình xăm này xăm lúc bị bắt?”

“Ưm…” Cậu bất chợt mở mắt trong lòng y, “Hình xăm? Xăm nào cơ?”

Blade cũng kinh ngạc, ngừng động tác, “Em không biết?”

Hai người nhìn nhau một hồi, cùng không phát hiện ra vẻ nói dối trong ánh mắt đối phương.

Blade suy tư đoạn bế bổng cậu, đá cửa ra bước đến trước tấm gương, đưa tay lau hơi nước bám trên đó.

Cậu ngoái lại xem, lần đầu tiên được tận mắt trông thấy hình vẽ thần bí trên lưng mình…

Khác với màu xăm ngả tối thường thấy, hình xăm chỉ bằng cỡ nửa tờ tiền một đồng này lại có màu đỏ tươi diễm lệ! Hệt như vừa mới dùng dao cực nhọn cực sắc khắc lên, vừa tàn nhẫn vừa rực rỡ…

“Bảo kiếm, khiên chắn và sư tử…” Cậu xoay tay vuốt lên hình vẽ được cố ý khắc tại vị trí tận cùng nhất của hông, “Đúng là gia huy nhà Leo.”

Có thể nhận thấy người xăm có tay nghề cao siêu, hình xăm phức tạp dường vậy mà không chỉ xăm được rõ rệt từng đường nét, thậm chí bố cục cũng tài tình hết sức. Mũi thanh bảo kiếm sau tấm khiên vừa vặn đâm xuống và ẩn đi trong bóng khuất của hốc lõm giữa khe mông, ngập tràn vị *** mỹ song toát vẻ đẹp thần bí mê hồn…

Ánh mắt Blade càng tối hơn, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào hình xăm đỏ tươi nọ, trượt chầm chậm xuống dần theo thân kiếm mảnh… Vừa định xâm nhập vào nơi còn thần bí hơn đã bị cậu túm lại!

“Anh nghiêm chỉnh hộ tôi!”

Blade cười khẽ, “Tôi nghiêm chỉnh mà.”

Cậu lại quay mặt đi xem, sờ lên hình vẽ lấy làm thắc mắc, “Tôi không rõ lắm, trước kia tôi chưa thấy nó bao giờ, rốt cuộc xăm từ hồi nào? Hình xăm chìm ư?”

“Có lẽ liên quan đến màu đỏ đặc biệt.” Blade ngẫm nghĩ, ngón tay cũng không rời khỏi da cậu, “Chắc phải ở điều kiện nhất định nào đó nó mới hiện, ví dụ như… dính nước.”

Cậu ngẩn ra, vớ ngay khăn mặt lau lau mấy cái, quả nhiên hình vẽ kia nhanh chóng nhạt đi… Cậu lại vẩy nước lên nó, bảo kiếm, khiên chắn và sư tử một lần nữa hiện ra rực rỡ!

“Có cả kỹ thuật này sao?” Cậu ngỡ ngàng quá đỗi, nghĩ nghĩ thử, nếu sử dụng nó trên thông tin nhập cư trái phép thì tiện biết mấy! Mải đắm chìm trong ảo tưởng mang tính kỹ thuật của mình, cậu quên khuấy luôn chuyện mình tự dưng bị người ta xăm một cách kỳ cục…

“Có biết ai xăm cho em không?” Blade cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Cậu lắc đầu, bỗng chốc khựng lại nửa chừng, “Khoan, hình như có chữ… Trên tấm khiên ấy, anh xem, là chữ gì?”

Blade cúi đầu nhìn thử, “Là chữ thật. Hẳn là chữ L trong tiếng Ý.”

“Lorenzo…” Cậu hơi im lặng, “Lorenzo Leo, Bố Già đương nhiệm của gia tộc Leo…”

Người đàn ông đã dùng xích sắt trói cậu trên giường hơn nửa tháng…

Blade đứng thẳng dậy, cúi nhìn mắt cậu, “Người em đang trốn là ông ta à?”

Cậu ngẩng lên, câu trả lời của cậu chìm lấp trong tiếng nện cửa bằng dùi cui thô lỗ của giám ngục, “Nhanh mẹ chúng mày lên! Hết giờ!”

Gia huy nhà Leo khác do bạn TX39 thiết kế:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.