Lý Tiếu Bạch tỉnh lại, xung quanh tối đen bít bùng.
Bằng mùi cậu đã biết mình không còn ở nhà tù Texas… Không có gì lạ.
Cuộc đời Lý Tiếu Bạch có hai người đàn ông thế lực mạnh tới nỗi cậu không trốn thoát, một người chỉ lấy bừa cái lý do “công nhân xuất sắc nhất năm” dớ dẩn là đã có thể trắng trợn làm mưa làm gió trong tù. Người còn lại vĩnh viễn chẳng thể bày chuyện trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật, song còn chả thèm mượn cớ, muốn lôi một phạm nhân ra khỏi tù là làm được ngay.
So sánh với họ, cuộc chạy trốn và ẩn núp kín kẽ của cậu hệt như truyện cười.
Nhưng cậu không hề buồn cười. Cậu không hối hận mỗi một hành động đã làm, mỗi một sự kiện đã trải qua trong một năm bỏ trốn. Dẫu thời gian có quay ngược, cậu vẫn sẽ chọn chạy trốn lần thứ một nghìn!
Cậu lúc này chẳng buồn chẳng vui, nằm yên tại chỗ mở to mắt, dõi đăm đắm vào bóng tối. Màu sắc này giúp cậu thấy an toàn.
Quan trọng hơn, kể từ nay, cơ hội cho cậu được nằm ngẩn ngơ thế này sẽ không nhiều nữa.
Nên cậu rất nâng niu giây phút bình tĩnh ngắn ngủi hiện tại.
Cậu nghiêm túc nhìn vào bóng tối đậm đặc, không nghĩ về điều gì, vì sau này cậu còn nhiều thời gian để nhớ về mỗi người, mỗi chuyện đã qua tại quãng thời gian ấy… Đúng, cậu có thể dùng thời gian cả đời, để từ từ hồi tưởng.
“Thiếu gia tỉnh rồi.”
Giọng Mặc Thất vang lên trong bóng đêm, nói là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.
“Tỉnh rồi xin mời theo tôi đi gặp lão gia, ngài đã chờ cậu rất lâu.”
Đó là lý do vì sao cậu dùng “ngắn ngủi” để giữ “bình tĩnh”.
Những gì ngắn ngủi càng dễ gây luyến lưu, nên cậu nằm im đó chẳng động đậy.
Mặc Thất không phải dạng người sẽ tốn thời gian chờ thiếu gia đùa xong… Nhưng thực tế xưa nay Lý Tiếu Bạch chưa đùa bao giờ, rất nhiều lúc cậu còn không thấy mình là thiếu gia, cái danh hiệu “thiếu gia” ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày là roi vọt, cũng giống như đánh số thôi vậy. Đối với cậu, nó chẳng khác No.4444 là mấy.
Cậu nhanh chóng nhận thấy hơi thở hắn đến gần giường, tựa hồ định cúi xuống bế cậu… Nếu trong trạng thái tỉnh táo mà bị ôm đến trước mặt người ấy, chết là chắc. Gần như là phản xạ có điều kiện, cậu đột ngột bật dậy bóp cổ Mặc Thất!
“Nếu thiếu gia đã có thể cử động, xin mời tự đứng lên.”
Dù đang bị khóa mệnh môn, giọng hắn vẫn đều đều không mảy may sợ hãi, cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra bản mặt lạnh tanh như xác chết của hắn lúc này.
Xác chết bao giờ cũng lạnh, cậu vốn dĩ chẳng thích.
Nên cậu rút tay về, đứng lên không nói lời nào, nhấc chân ra cửa.
Mặc Thất im ru theo sát cậu, thay cậu mở từng cánh cửa dẫn đến cánh cửa tại nơi còn tăm tối hơn.
Thật sự thì cậu cũng không cách người ấy nhiều cánh cửa cho lắm. Chung quy nơi này vẫn chỉ là căn phòng diện tích bình thường tại một khách sạn xa hoa. Cứ ra ngoài liền ở sang là tác phong của mấy tay giàu xổi, không phải của sát thủ.
Cậu đứng trước cánh cửa phòng khách rực rỡ ánh đèn, chẳng thấy người ấy có vẻ gì là “đã chờ rất lâu”.
Vẫn như xưa, Lý Khiếu Bạch ngồi yên lặng trên ghế mây, nghe Mặc Ngũ từ tốn báo cáo tình hình các nhánh, hai mắt ông ta khép hờ, tay phải nhàn hạ đặt trên vịn ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp theo lời báo cáo của Mặc Ngũ… Ông ta luôn thích ngồi ghế mây chứ không thích sô pha đệm, cậu thì không thích nổi, vì làm ở ghế mây thô ráp thật sự rất đau.
Tay trái người đàn ông có chén trà thơm ngát, khói trôi bồng bềnh… Ông ta là cao thủ trà đạo, cậu thì còn không phân biệt nổi Bích Loa Xuân hay Mông Đỉnh, với cậu mà nói, trà cũng chỉ là một trong số các thức uống có thể duy trì sinh mệnh mà thôi. Người đàn ông không hề vui vì chuyện này, ông ta không vui, chỉ có thể đồng nghĩa một chuyện: Cậu sẽ đau, rất đau vô cùng đau. Sau vài ngày bị nhốt trong phòng trà, cậu vẫn chưa phân biệt nổi Bích Loa Xuân hay Mông Đỉnh, nhưng cậu đã nhớ kỹ độ sôi nước khác nhau dành cho từng loại lá trà khác nhau, dùng chính cơ thể để học, tạc dạ ghi lòng.
So với một năm trước, tóc người đàn ông giờ đây thoải mái hơn, không còn buộc lại, mái tóc đen nhánh mượt mà phủ trên vai. Tóc Lý Tiếu Bạch đã là màu đen thuần khiết của người phương Đông rồi mà tóc người đàn ông còn đen hơn nữa, thậm chí đen đến nỗi tản ra ánh sáng lam tối… Người bình thường để tóc dài sẽ mang vẻ mềm mại, mái tóc đen dài của Lý Khiếu Bạch ngược lại càng gia tăng khí chất đêm tối của ông ta hơn… Ông ta mở mắt, trông thấy hai người ở cửa, ánh mắt tạm dừng trên mặt Mặc Thất một lát rồi chuyển sang Lý Tiếu Bạch.
“… Cha.” Cậu chùng giọng thốt ra một con chữ, tầm mắt hạ xuống nơi vạt áo hoa văn hình mây tại cổ áo người đàn ông.
Ông ta rất hiếm mặc vest, hầu hết chỉ mặc áo dài truyền thống của Trung Quốc, chất liệu vải cao cấp nhất, hoa văn chìm, kiểu dáng vừa thân, ngay cả nút gài tay áo cũng đặt làm đặc biệt, hoa lệ đến mức tịch mịch… Bộ quần áo như vậy khá thoải mái, mà quan trọng hơn là tiện lợi, tuyệt đối không bó tay bó chân như đồ vest, gây trở ngại đến việc giết người.
Người đàn ông nửa cười nửa không, nheo mắt nhìn chằm chằm cậu, chẳng nửa câu lên tiếng. Tuy là cha con, đường nét của Lý Khiếu Bạch cũng không có điểm nào giống Lý Tiếu Bạch, đến cả màu da cũng vậy… Khác với nước da màu mật mạnh khỏe của cậu, da ông ta hơi trắng bệch. Mắt vừa dài vừa đen như mực, xếch lên cất giấu vẻ thâm hiểm tột đỉnh, một hàng mày kiếm lại đè mọi vẻ tà mỹ của khuôn mặt đi, tản mác mùi vị binh khí!
Kỳ thực lần đầu tiên gặp gỡ, cậu rất sùng bái người cha đẹp của cậu, thậm chí vụng trộm liên tưởng tới vị tướng quân tài ba tuấn mỹ mà đầy mùi sát khí ở thời cổ đại. Chẳng qua sau này, khuôn mặt ấy ngày càng kinh khủng hơn trong tâm tưởng, trở thành dấu hiệu của biến thái, thống khổ, sống không bằng chết…
Không rõ phải chăng cậu sơ sẩy lộ ra cảm xúc tiêu cực nào hay sao, mà người đàn ông nhìn cậu một chốc, cuối cùng cất lên câu nói đầu tiên kể từ khi gặp lại, “Bạch, lại đây.”
Cậu rùng mình. Ông ta không gọi “Lại đây” mà là “Bạch, lại đây”. Một khi ông ta gọi cậu như vậy chứng tỏ tâm trạng ông ta không tốt, và nếu tâm trạng ông ta không tốt, vậy chỉ có nghĩa, cậu sẽ cực kỳ thê thảm.
Thành thử, hễ nghe ông ta gọi “Bạch”, cậu cũng sẽ mang tâm trạng không tốt, ấy là lý do lần đầu tiên gặp Nanh Sói, hắn tự tiện xưng hô chọc cậu sau này cứ thấy hắn là ngứa mắt. Thật sự là oán hận chất chứa theo từng tháng từng năm thành phản xạ điều kiện, cũng đành chịu.
Không ai thích đau đớn, cậu cũng thế, nên thái độ cậu giờ đây hết sức ngoan ngoãn, lập tức bước đến chỗ người đàn ông ngồi trên ghế mây, chưa chờ phân phó đã tự giác quỳ xuống…
Người đàn ông cầm đồng hồ bỏ túi xem thời gian, “Bây giờ là ba giờ hai mươi ba phút bốn mươi chín giây, con hôn mê hai tiếng mười sáu phút mười chín giây, nhiều hơn lần huấn luyện trước mười sáu phút mười chín giây. Con biết đấy… ta không thích phải chờ đợi.” Người đàn ông lạnh lùng hạ tầm mắt nhìn cậu, “Phạt con quỳ mười sáu tiếng mười chín phút đi… Ta biết ngay con rời nhà là chểnh mảng, không có ai quản, con liền sa sút.”
Ngài quả nhiên là biến thái! Cậu chỉ dám nói trong lòng, ánh mắt dừng gắt gao tại mũi giày người đàn ông, không đáp.
Sau đó là sự trầm mặc lâu dài… Ai nấy trong phòng đều đã quen với bầu không khí nặng nề trường kỳ này rồi, thế nên sự trầm mặc càng dài lâu hơn nữa…
Thành viên các nhánh của Mặc ra ra vào vào phòng, không một tiếng bước chân.
Lý Tiếu Bạch mang thân phận thiếu gia quỳ gối cạnh chân người đàn ông, để mặc thành viên các nhánh đi ngang qua, cũng không hề có ý lúng túng… Hình ảnh khó lòng chịu nổi hơn họ cũng đã thấy rồi, mới chỉ thế này hãy còn dễ chịu chán.
Lại rất lâu nữa trôi qua, vì rằng quỳ, nên thời gian càng có vẻ chậm chạp.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu khi này là “Tại sao phòng Tổng thống mà không trải thảm?”. Sàn nhà có lát ngọc thạch xa xỉ cách mấy cũng vẫn cứng lắm đó…
Thực ra cậu đang rất đói, rất buồn ngủ, đầu gối còn đau, mắt nhìn mãi ánh sáng phản chiếu tại lớp tơ lụa của người đàn ông cũng thành mỏi mệt. Nhưng muốn ngủ một giấc, ăn một bữa chỉ là mộng tưởng viển vông thôi, kể cả nhắm mắt lại ngơi nghỉ hay ít nhất là đảo mắt nhìn thứ khác, cậu cũng không dám. Nếu khi đang quỳ dưới chân người đàn ông mà đặt tầm mắt tại một nơi khác không phải ông ta, nghĩa là chán sống rồi.
Mặc Ngũ lại bắt đầu báo cáo. Giọng hắn khống chế sao cho không cao không thấp không nhanh không chậm, mạch lạc rõ ràng chọn lọc ngắn gọn phù hợp, đại khái có là ông chủ soi mói nhất cũng chẳng tìm ra chỗ bắt bẻ… Nhưng đó sẽ không phải là Lý Khiếu Bạch, vì ông ta là biến thái.
Dưới quyền lực nghiêm khắc của Lý Khiếu Bạch, thường thì báo cáo đều có thể bị ông ta chỉ ra lầm lỗi, nhưng hôm nay quái lạ ở chỗ ông ta từ đầu chí cuối đều lặng thinh… Cậu không nhịn được ngước lên nhìn, vừa vặn bị ông ta để ý trúng ánh mắt này!
Nếu coi lời này là quan tâm họa có điên. Lúc này dám trả lời “Có mệt” thì là ngu, còn nếu trả lời “Không mệt” thì là nói dối. Nói dối trước mặt ông ta, sẽ chết càng thảm.
Nên cậu quyết định giữ im lặng.
Hồi bé cậu cũng hay nói cười lắm chứ, song cậu bây giờ hầu hết đều chỉ im lặng. Người đàn ông luôn than thở rằng ông ta dạy cậu chẳng đâu vào với đâu, nhưng hãy xem, chẳng phải đây chính là thành quả quá tốt hay sao?
Kỳ thực giữ im lặng cũng không phải đáp án tốt. Có người đôi khi hỏi bạn không hẳn vì muốn nghe câu trả lời của bạn. Nên bất luận bạn có trả lời ra sao, ông ta vẫn đi đúng theo con đường mình đã vạch sẵn.
“Mệt thì đứng lên cho tỉnh.” Ông ta vừa nói, vừa nâng cằm cậu, nhẹ nhàng vuốt ve đầy ẩn ý.
Cảm giác ngón tay ông ta trượt xuống cổ, cậu hơi mất tự nhiên, mở mắt nhìn chăm chăm sang hướng khác, chỗ đó đáng lẽ có Mặc Ngũ đứng báo cáo, thì nay hắn đã biết điều, tạm ngừng lui ra sau rồi.
“Đứng lên cho tỉnh” đương nhiên không phải chỉ cái phương pháp đơn giản là đi rửa mặt, cậu bắt đầu ảo não cớ sao ban nãy cậu lại ngẩng đầu… Ngón tay người đàn ông trượt vào áo. Cổ áo tù khá rộng nhưng vẫn có nút thắt chặn lại, bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng rút về, công nhiên ra lệnh, “Cởi quần áo.”
Cởi quần áo, thường thường mang nghĩa cuộc trừng phạt nặng hơn bắt đầu. Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng đồng hồ trên tường, bảy giờ hơn, ông ta không cần ngủ ư? Âm thầm cười khổ, có ngủ cũng không ảnh hưởng việc phạt cậu. Thuộc hạ nhiều như vậy, dù ông ta có đi nghỉ cũng thừa sức biến cậu thành thừa sống thiếu chết!
Nghĩ đến điều này, cậu dứt khoát cởi áo, sau đó lảo đảo đứng lên cởi quần. Đầu gối quỳ hơn bốn tiếng không nghe sai khiến, loạng choạng một chút mới có thể đứng vững, dĩ nhiên không ai lên đỡ. Cậu đứng tại chỗ trù trừ, đoạn cởi cả quần lót xuống trước mặt bao người! Lý Tiếu Bạch cởi quần luôn tụt thẳng, đây là thành quả dạy dỗ thứ hai của người đàn ông, khi cởi quần áo phải nhanh, lừng chừng không muốn cởi thường sẽ phải chịu hậu quả là chả còn quần áo mà mặc.
...............................
Cậu trần truồng đứng giữa phòng khách, hơi rét.
Cậu luôn ghét những thứ lạnh rét, nên khi đầu ngón tay mát lạnh của Lý Khiếu Bạch chạm vào làn da ấm áp của cậu, cậu không kiểm soát được cơn run rẩy… Nó khiến người đàn ông thoáng ngừng, cậu thấy ngón tay lạnh lẽ kia lui đi.
“Con gầy quá.” Người đàn ông nâng chén trà nói khẽ, rồi chậm rãi chuyển chén trà qua lại giữa hai tay, nhè nhẹ thổi hơi nóng bốc lên bảng lảng… Ánh mắt ông ta dán trên cơ thể Lý Tiếu Bạch cách qua một làn khói…
Cơ thể Lý Tiếu Bạch rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người khó lòng dời mắt.
Đối với những gì xinh đẹp, người bình thường sẽ có hai ý tưởng: Trân trọng, hoặc phá hủy.
Đối với những gì hấp dẫn, người bình thường cũng có hai ý tưởng: Tiếp nhận hấp dẫn, chiếm hữu nó, hoặc tiêu diệt hấp dẫn, phá hủy nó,
Có điều Lý Khiếu Bạch không phải người bình thường, ông ta là biến thái. Trân trọng – ông ta gạt, phá hủy – ông ta khinh. Lạc thú của ông ta là đập nát rồi đắp nặn lại lần nữa.
“Ba mươi roi.” Người đàn ông phán.
Hai bên lập tức có người bước lên, xích sắt, dây thừng, roi da, mọi thứ đều quen thuộc đến thế. Cổ tay bị xích thô ráp khóa lại, cậu bị treo lên cao cao chỉ có mũi chân chạm được mặt đất, sức nặng toàn thân đều dồn về hai cổ tay, vết hằn đỏ sậm hiện ra nhanh chóng. Nếu lát nữa cơ thể cậu lay động, chắc chắn sẽ có máu chảy… Từ trước đến nay trói cậu, người đàn ông không bao giờ lót thêm da trên phần tay bị trói, hình ảnh cổ tay mảnh khảnh bị cọ xát, trườn máu xuống khiến ông ta bình tĩnh…
Mặc Thất không chọn roi trong số dụng cụ tra tấn mà rút cây roi giấu trong ống tay áo hắn. Cậu vô thức siết chặt nắm tay…
Càng nhỏ càng đau. Có biết đánh người gây đau đớn nhất là vật gì không? Không phải gậy đinh tua tủa, mà là roi mây. Những cây roi to tướng thường chỉ có hiệu quả thị giác gây kinh sợ, khi đánh người miễn là biết khống chế độ điều khiển roi thì dù da bong thịt tróc cũng chưa đến nỗi đau đớn như vậy! Còn roi mây mềm nhỏ, chất liệu đặc biệt, mềm dẻo khỏi nói, đánh rồi còn trông bề ngoài da thịt lành lặn, nào biết da thịt bên dưới đều đã nát bươm! Bên trong tụ máu, đớn đau kéo dài tận hai mươi, ba mươi ngày…
Roi đầu tiên quất xuống, đầu cậu không còn nổi suy nghĩ nào nữa, tất cả ý thức tất cả tế bào tất cả dây thần kinh đều đang bị cơn đau chiếm trọn… Đau như thể biển cạn non đổ, đau như có lưỡi dao rạch một nhát từ lưng đến giữa hai chân… Mồ hôi rịn đầy trán… Cậu cắn răng, không kêu than. Giờ còn chưa phải lúc kêu than, vì đây mới là màn đầu tiên của vở kịch. Mở màn mà còn không nhịn được, kết cục biết xem làm sao?
Chỗ thống khổ đáng sợ nhất, là không nhìn thấy điểm cuối của nó.
Nói vậy, người đàn ông đã nhân từ rồi, vì ông ta ra chỉ thị là “ba mươi roi” rõ ràng. Lúc này đây con số ấy trở thành tất cả sức mạnh cổ vũ cậu chịu đựng!
Mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi… Đớn đau chồng chồng chất chất, đùn cậu lên rất cao, cao tới nỗi có thể chạm vào điểm cuối…
Ba mươi!
Roi cuối cùng của Mặc Thất thu lại trong tiếng vang giòn! Cậu thả hết sức lực, gục đầu, thở hổn hển… Âm thanh xiềng xích bị kéo rủng roẻng, nghe có vẻ chói tai hết sức trong căn phòng đông người yên ắng…
Người đàn ông rốt cuộc cũng đứng dậy, thong dong bước đến gần cậu, ngắm nghía tấm lưng phủ đầy mồ hôi và vết roi chằng chịt… Kỹ thuật của Mặc Thất quá tốt, ba mươi roi nặng nhẹ bằng nhau, không roi nào làm chảy máu, không roi nào trùng lên vết roi trước, vết roi đỏ hồng xoắn xuýt nhau trên tấm lưng mật ong ướt rượt mồ hôi của cậu, hệt một tác phẩm nghệ thuật!
Người đàn ông lấy làm ngợi khen, vươn tay vuốt lên vết đỏ hồng dài mảnh mà sưng sưng… Tay người đàn ông lúc này thực chất không lạnh nhưng cậu chẳng cảm thụ được độ ấm nào, chỉ thấy đau đến phát run! Da thịt bị quất nát nay bị sờ lên như thế, dường như mỗi một đường vuốt qua đều là một nghìn mũi kim nhọn đâm vào! Quả thật là một hình phạt khác!
Cơn run của cậu đổi lấy tiếng cười khe khẽ của người đàn ông, “Run gì nào? Sao, ba mươi roi này oan cho con?”
Cậu cắn răng, cố dật ra hai chữ, “Không oan.”
Đích thật là không hề oan! Chạy sớm có phải đã tốt hơn rồi không, quỷ tha ma bắt mình lúc ấy nghĩ gì cơ chứ?!
“À? Vậy con nói xem, tại sao bị đánh?”
“Con không nên chạy trốn, còn tấn công người nhà.”
Người đàn ông cười to! “Con nghĩ ba mươi roi này phạt con vì tội chạy trốn?”
Chẳng lẽ không phải? Cậu lấy làm thắc mắc nhìn người đàn ông.
Lý Khiếu Bạch cười lạnh, “Ta không trách con chạy trốn, ta trách con chạy rồi còn bị ta bắt về. Ta không trách con tấn công người nhà, ta trách con không giết chúng. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, nên con mới bại lộ tung tích, bị ta bắt, con đáng tội.” Người đàn ông nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ba mươi roi này để con nhớ, hoặc là đừng ra tay, nếu ra tay thì phải cầm chắc sẽ giết chết đối phương!”
“…” Một lần nữa cậu ghi tạc sự thật rằng người đàn ông trước mặt là biến thái.
Lý Khiếu Bạch chắp tay sau lưng, lùi ra sau vài bước, nghiêm túc nhìn cậu một lát rồi ra lệnh cho Mặc Thất, “Thêm ba mươi roi.”
Người cậu cứng còng!
Tại sao?
“Nguyên nhân sao?” Ông ta khẽ khàng gạt mái tóc nuôi dài của cậu, “Đầu tóc như này, còn dáng vẻ nào là thiếu chủ Mặc gia? Quá lôi thôi! Xấu, nên phải đánh.”
Khốn kiếp, ngài đúng là biến thái tận cùng rồi! Cậu gào thét trong lòng… Chẳng còn thời gian hét lên nữa, bởi lẽ trận đau đảo điên trời đất tiếp theo đã ập đến! Phải khen Mặc Thất là nhân tài! Ba mươi roi này hắn ta có thể quất trùng lên ba mươi roi lần trước! Hai vết roi chồng lên nhau xé rách làn da mỏng, phần máu tụ bên dưới tức thời trào ra! Máu me tung tóe… Trước ngực cậu ướt đầm mồ hôi lạnh, sau lưng lại nóng cháy như đang nằm trên than lửa! Máu từ eo hông, bắp đùi, chảy dọc xuống dưới, dần dần tụ ở mũi chân, rỏ xuống nền nhà…
Tầm mắt cậu bắt đầu hóa đen…
Cơ thể người đàn ông áp đến, vuốt ve nhẹ nhàng sau hông cậu, giọng nói trầm thấp nghe không ra xúc cảm, “Hình xăm ấy đây à? Nghe nói gặp nước mới hiện, giờ dùng máu, càng diễm lệ làm sao… Lorenzo quả nhiên có mắt thẩm mỹ.”
Đúng thế đúng thế, biến thái với nhau chung tiếng nói có khác…
Móng tay cắm mạnh vào vết thương cậu! Cậu hét lên bởi đau!
“Thiếu chủ của Mặc mà để cho người ta bắt được, còn xăm lên mình, con thật biết cách giữ thể diện cho ta.” Ý lạnh trong lời người đàn ông truyền từ vành tai, lạnh lẽo xộc thẳng xuống gan bàn chân cậu…
“Ông ta không biết quan hệ giữa con và Mặc…”
“Ta biết, nếu không ông ta đã chẳng chủ quan thả con đi như vậy.” Người đàn ông cười mỉm, gọi Mặc Ngũ đến sai phái hai câu, sau đó quay sang Mặc Thất, “Thêm ba mươi roi nữa. Trẻ con không đánh không chừa.”
Một câu bâng quơ là vậy, mà mang ý nghĩa khiến tấm lưng thê thảm lắm rồi của cậu càng rách tươm hơn nữa… Sau ba mươi roi ấy, da lưng cậu đã chẳng thể tìm thấy chỗ nào còn vẹn nguyên! Hình xăm được khen “có mắt thẩm mỹ” cũng trở nên hết sức nhập nhòe theo làn da tàn nát…
Cậu thở dốc đứt quãng, đau buốt như bị kim thép xuyên thủng bổ từng cơn, từng cơn xuống não cậu, trời mới biết hiện tại cậu chỉ muốn xỉu quách cho rồi! Có thế cậu mới không phải nghe thấy lời kế tiếp của người đàn ông nữa, không phải nhìn thấy chuyện kế tiếp người đàn ông làm nữa…
“Kiểu xăm này đâm thuốc vào hẳn tầng hạ bì, trừ phi lột, bằng không khó xóa.” Ngón tay ông ta di trên tấm lưng chảy máu đầm đìa, giọng điệu ra chiều nuối tiếc, “Nhưng nếu lột nguyên mảng da này ra con dễ bị nhiễm trùng, nên ta quyết định đốt nó. Được không?”
Được không?
Nhìn Mặc Ngũ chỉ huy người bê đồ đốt lửa và que nung vào phòng, cậu tuyệt vọng nhắm mắt. Còn hỏi làm gì, rõ ràng ngài đâu cần hồi đáp của con, ngài đã bao giờ cần hồi đáp của con?
Khoảnh khắc hơi nóng gần kề làn da, người đàn ông đặt lên môi cậu một nụ hôn vỗ về. Dịu dàng nhường vậy, hoàn toàn trái ngang với hành động tàn nhẫn, lại chỉ làm thâm tâm cậu càng lạnh thấu, càng rét sâu…
Nếu sự dịu dàng của ngài cùng lắm cũng chỉ như vậy, vậy sự tàn khốc của ngài con biết nhận sao đây?