Đi Đâu Về Đâu

Chương 51: Ờ thì cuộc sống đúng là vui, vì cuộc sống lúc đếch nào cũng đùa bỡn tôi!



...............................

Vết thương trên lưng Lý Tiếu Bạch chằng chịt đến độ Mặc Thất không biết đặt tay ở đâu, thế là kẻ đã gây ra những vết thương ấy đành phải một tay nâng cổ cậu, một tay nâng cả đầu gối cậu lên, bế vào phòng tắm…

Trong bồn tắm khá tinh xảo kia đã chuẩn bị nước sẵn. Nước lạnh, thấm vào tận xương tủy.

Thực chất lúc bị thương mà tắm nước nóng chỉ càng làm máu chảy nhiều hơn, nên tắm nước lạnh so ra khá là khoa học rồi. Nhưng thân thể vừa mới bị giày vò hung bạo bị đặt thẳng vào nước lạnh, cái loại đau xộc vào từng khúc xương ấy dù khoa học đến mấy cũng vô phương bù đắp.

Động tác Mặc Thất đặt cậu vào bồn như thể thiết lập trình tự kỹ càng, cũng giống bước chân lúc bế cậu đi, đều tăm tắp mà không một giây tạm ngừng. Tuy cậu không nói, song khi tấm lưng thê thảm chớm chạm vào mặt nước, cậu luống cuống túm chặt bộ vest của Mặc Thất! Cậu ôm chặt cổ hắn, cố gắng rúc vào người hắn hết sức có thể hòng tránh đi bồn nước không thua gì một trận tra tấn nữa kia…

Bộ mặt Mặc Thất chẳng mảy may suy suyển, chỉ có động tác dừng lại một giây… Rồi hắn gỡ từng ngón tay cậu đang túm chặt áo hắn, hơi dùng sức giữ hông cậu, thả cậu vào bồn tắm!

“Ưm…!” Cậu nửa nằm trong dòng nước rét buốt, mặt trắng bệch, hít mạnh! Tay bấu chặt mép bồn, các đốt ngón tay run run vì gồng sức…

Hai tay áo Mặc Thất bị ướt, trên người bị cậu siết siết túm túm cũng dính máu, áo quần nhàu nhĩ, nhưng bản mặt thì vẫn lạnh tanh, không thấy chỗ nào nhếch nhác.

Biến thái lại thêm thuộc hạ biến thái, hai đồ khốn! Cậu chửi thầm trong đầu, hậm hực nhìn Mặc Thất lưu loát cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, quỳ một gối xuống cạnh bồn, bắt đầu giúp cậu tắm rửa.

Động tác dịu dàng trên tay Mặc Thất hay cảm giác ôn hòa, hay là cả bọt xà phòng trơn tuột, đều cực kỳ, cực kỳ không phù hợp với nhiệt độ nước hay bản mặt hắn.

Cậu nhìn hắn một chốc bèn nhắm mắt lại, thờ ơ bảo, “Rửa cả bên trong.”

“Lão gia không cho phép rửa.”

Biến thái! Cậu bặm môi, cười khẩy tự đưa tay ra sau, “Ông ấy dặn thì sao nào? Đây là người tôi!”

Mặc Thất cản tay cậu, lạnh lùng, “Lão gia dặn không được.”

Cậu giãy mạnh, cổ tay vẫn bị nắm chặt chẽ, cậu gào lên, “Ông ấy nói gì thì là cái đó à? Ông ấy nói anh đi chết đi thì sao?”

“Tôi sẽ đi chết ngay.”

“Quả là chó ngoan, anh không nên tên là Mặc Thất, phải tên là Chó mới đúng.” Cậu nhếch mép ác độc.

“Một cái tên thôi, thiếu gia thích là được rồi.” Mặc Thất còn chả buồn động mí mắt, nhẹ nhàng buông tay, tiếp tục công việc, chà lau cổ tay vừa bị hắn siết thành vết hằn hồng hồng của cậu.

“Hừm!” Thấy hắn thế, cậu căm tức quay đầu đi. Chung quy vẫn không quen làm tổn thương người khác, nhất thời cũng không nghĩ ra câu nào ác độc hơn, thế nên cậu ngậm luôn cho lành.

Gian phòng tắm yên tĩnh chỉ có một người thành thạo tắm rửa, một người lười biếng để mặc người ta tắm rửa. Lát sau, cậu không còn cảm thấy quá lạnh, ngặt nỗi nước trong bồn lại hóa thành một màu đỏ nhạt…

Cảm giác dịch thể dinh dính của người đàn ông còn ở lại bên trong thật sự vừa quái dị vừa khó chịu, cậu cắn môi cố chịu đựng, đợi Mặc Thất làm xong, tự cậu sẽ xử lý…

Hắn lại lạnh lùng đẩy bờ môi bị cậu cắn hơi rớm máu ra, “Lão gia không cho phép cậu cắn môi.”

A a a!!! Muốn bạo phát quá! Gạt mạnh tay hắn! Cậu tức tối nói, “Ai thèm quan tâm ông ấy dặn gì! Anh là chó, tôi thì đếch phải!”

Mặc Thất không lai rai vấn đề ai là chó, chỉ nói tiếp, “Lão gia không cho phép cậu nói tục.”

“…”

Mình nên chết quách mới phải.

Cậu nghĩ, cái lúc bị bắt về đây cậu nên chết quách đi mới phải!

Phớt lờ sắc mặt âm u của cậu, Mặc Thất lại báo, “Lão gia nói có người muốn cho cậu gặp một lát.”

“Dù ông ấy nói có con ma muốn cho tôi gặp một lát, tôi nói ‘không’ được hả?” Cậu hừ lạnh.

“Thiếu gia muốn gặp là được rồi.” Mặc Thất đứng lên, kính cẩn khom lưng.

Đồ thần kinh! Cậu lười đáp, nhắm phứt mắt lại ngả vào bồn tắm, ngồi bất động.

Mặc Thất mở cửa cho một người vào, giới thiệu ngắn gọn, “Mặc Thập Cửu, được thăng lên làm quản lý khu vực Bắc Mỹ kể từ sau khi thiếu gia đi. Lần này có thể đón thiếu gia về không thể không kể đến công Mặc Thập Cửu.”

Không thể không kể đến công?

Tức là… gián điệp cài vào tù sao? Rồi lại chịu “giới thiệu” cho cậu. Cha, ngài đang tính toán điều gì?

Cậu chầm chậm mở mắt, tỏa sát khí…

Vậy mà nháy mắt thấy người bước vào, lại sững sờ đến phát ngây!

Mặc Thất khép cửa, “Lão gia dặn, hai mươi phút nữa cậu đi gặp ngài.”

Cậu không phản ứng, vẫn chỉ ngây ra nhìn người mới vào…

Cơ thể gầy gò xương xẩu, làn da tái nhợt, mặt lốm đốm tàn nhang, vẫn là thiếu niên đầu đường xó chợ chừng như không chịu nổi một đòn công kích, mà ánh mắt lẫn khí thế đã khác biệt hoàn toàn…

Ben, à không, Mặc Thập Cửu cúi đầu, từ từ quỳ xuống, “Thiếu gia.”

Cậu bỗng phá ra cười!

Vẻ xót xa hiện trên gương mặt Mặc Thập Cửu…

Đây là lần đầu tiên Lý Tiếu Bạch cười không ngừng cười không ngừng như tên của cậu, cười không ngừng như sắp ho ra máu, cười đến mức hô hấp cũng đứt đoạn, cười ngặt nghẽo tới nỗi phải vịn chắc mép bồn mới không trượt người xuống! Một bồn máu loãng cũng bị chấn động nổi sóng dập dờn, phảng phất như càng thêm đỏ ngầu…

Bảo sao! Bảo sao!

Bảo sao cậu vừa vào tù đã bám dính lấy tôi! Bảo sao cậu không chỗ dựa dẫm mà vẫn lành lặn trong tù ngục! Bảo sao những kẻ đắc tội cậu trước đó, đến nay không chết cũng tàn phế!

Bảo sao người ấy luôn chê tôi nhìn người không chuẩn… Đâu chỉ là không chuẩn, là mắt mù mới đúng!

Giờ nghĩ lại vẻ yếu đuối vờ vịt của cậu trước kia mới thấy quá giả tạo, nhà tù có biết bao người có thể che chở cậu mà cậu chỉ quấn lấy kẻ không có bản lĩnh gì như tôi đã đủ kỳ quặc rồi, ngay cả Blade năm lần bảy lượt nhắc tôi tránh xa cậu ra, tôi vẫn bị cậu che mắt… Cho cậu lời khuyên sống còn, tưởng cậu là ông anh trai tốt, thâm tình, tin cậu là kẻ yếu nhưng mạnh về nội tâm, còn luôn tìm cách kéo cậu về gần mình… Giỏi, tôi khờ đến giỏi! Cậu lợi hại đến giỏi!

“Thiếu gia, đừng cười nữa.” Giọng Mặc Thập Cửu run run, hai tay đặt bên cạnh siết chặt, “Vết thương của cậu lại rách…”

“Rách?” Cậu dần dần thôi cười, nói nhỏ, “… Nên rách thì đã rách rồi.”

“Không ngờ tôi lại chiến tranh lạnh với anh ta vì cậu.” Cậu lắc đầu tự giễu… Không ngờ tôi lại buông bỏ cơ hội gia nhập Nhận vì cậu, buông bỏ cơ hội duy nhất thoát khỏi người ấy!

Tay Mặc Thập Cửu càng siết chặt hơn, “Thiếu gia…”

Cậu phiền muộn phẩy tay, “Đừng có gọi tôi là thiếu gia, tôi chưa lợi hại bằng cậu đâu.”

“Thiếu gia…” Mặc Thập Cửu vẫn khẩn khoản, giọng nói nghẹn ngào, “Tôi biết mình đã đánh mất lòng tin của thiếu gia… Cũng không biết phải làm sao để có lại lòng tin của cậu, nhưng mà… Nếu giết tôi có thể giúp thiếu gia hết giận, xin mời cậu hãy ra tay!”

Nói đoạn, Mặc Thập Cửu dứt khoát lấy súng từ trong ngực, chĩa nòng về phía mình đưa cho Lý Tiếu Bạch, ánh mắt chỉ dán chặt tại gương mặt cậu tựa thể biết giây tiếp theo chính là vĩnh biệt nên tham lam muốn lưu giữ mỗi một phân dung nhan cậu in lại trong linh hồn… Như vậy, dẫu chết cũng có thể mang theo…

Cậu không nhận khẩu súng, chỉ lãnh đạm nhìn Mặc Thập Cửu rồi bảo, “Bốn trăm nghìn.”

Mặc Thập Cửu kinh ngạc ngẩng đầu. Cậu nhìn vết tàn nhang, cẳng tay cẳng chân khẳng kheo của nó, cảm giác cũng không còn như trước…

“Giá giết người của tôi là bốn trăm nghìn, không trả tiền mà đòi tôi giết, hoang tưởng à?”

Mặt Mặc Thập Cửu càng bợt bạt, bàn tay cầm súng run run khó lòng kiềm nén. Cuối cùng cười khổ, nó buông mạnh tay xuống, thu lại mọi cảm xúc trong mắt… “Thiếu gia, vậy Mặc Thập Cửu xin phép lui trước.”

Cậu nhìn nó, không đáp, bỗng một lát sau mới hỏi, “Khuôn mặt này của cậu cũng là giả?”

Mặc Thập Cửu cung kính cúi đầu, “Vâng.”

“Không biết mặt thật của cậu ra sao…” Cậu thốt khe khẽ, chẳng giống đang tò mò, mà như đang cảm thán là nhiều.

“… Xin lỗi, thiếu gia, Mặc Thập Cửu không có.”

Không có? Cậu kinh ngạc, không có gì cơ? Không có mặt sao? Cậu đột nhiên rợn người!

Có rất nhiều kiểu sát thủ, chẳng hạn như Lý Tiếu Bạch hay Blade, chỉ bằng khả năng bắn súng hay võ công tốt có kiểu thì giỏi bắn tỉa, có kiểu chuyên phá nổ, có kiểu dùng công nghệ cao cũng có kiểu, mọi kỹ năng đều thường thường nhưng giỏi ngụy trang thành bất kể ai cạnh mục tiêu, sau đó thoải mái mà ra tay.

Trong phim hay có cảnh chiều cao hơn mét tám, mặt mũi góc cạnh mà đội da giả lên đã có thể biến thân, ấy là vớ vẩn! Kỹ thuật cải trang thực sự tàn khốc hơn nhiều lắm… Vóc dáng phải nhỏ nhỏ gầy gầy mới có thể đóng giả mọi giới tính, tuổi tác, chiều cao muốn để mặt dễ dàng cải trang thành các loại mặt mũi dài ngắn khác nhau, sát thủ kiểu này thường phải mài bằng mặt mình… Cắt mũi và tai, mài xương gò má, cắt mí mắt và môi, mọi phần thịt nhô ra đều phải gọt đi, như vậy mới có thể tạo nên “giấy vẽ” bằng phẳng để hóa trang trong tương lai… Mà loại giấy vẽ này, hiển nhiên không phải mặt người.

Cậu trầm mặc một hồi mới gọi, “Cậu lại đây.”

Mặc Thập Cửu nghe lời bước về phía trước, quỳ cạnh cậu.

“Giúp tôi lấy ra.”

Mặc Thập Cửu ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác…

“Nhìn gì? Tôi nói giúp tôi moi cái thứ tởm đời đó ra!” Cậu quát lớn, sau đó cố gắng nhổm mình lên, mở chân, nâng mông lên sao cho lộ ra lỗ nhỏ phía sau, dịch thể màu đỏ chảy xuống làn da bị giày vò đủ loại thương tích, hình ảnh khiêu khích khó ngờ…

Cậu giữ tư thế đó chờ suốt bao lâu vẫn không thấy động tĩnh bèn sốt ruột ngoái đầu, lại phát hiện Mặc Thập Cửu ngơ ngơ ngác ngác quỳ tại chỗ, mặt đỏ ửng!

Cái vẻ này thật sự làm cậu nhớ Ben trước kia, bởi vậy càng cáu bẳn, lạnh lùng châm chọc nó, “Ra là cái mặt giả này còn đỏ được, hóa trang thật tài tình…”

Mặc Thập Cửu run lên như bị chọc mạnh! Ánh mắt nó nhìn cậu đỏ dần, sau đó chậm rãi đứng lên, nó đứng một lúc rồi lừng chừng chạm vào cậu…

“Ưm… Ư… Chậm thôi…” Cậu cắn chặt răng cảm nhận ngón tay Mặc Thập Cửu len vào. Động tác nới rộng hoặc chạm phải vết thương gây đau đều làm hơi thở cậu dồn dập…

Hơi thở Mặc Thập Cửu cũng dồn dập, song mang theo sự kiềm nén rõ rệt.

Lý Tiếu Bạch là vì đau, còn Mặc Thập Cửu thì vì sao không biết, cả hai người đều căng hết cả mình! Thế nên công tác vệ sinh bên trong càng khổ ải hơn…

Rốt cuộc rửa được hết chất lỏng trắng nhầy bên trong đi, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm…

“À…” Cậu cười khẽ, giữ lấy bàn tay ướt của Mặc Thập Cửu, đôi mắt lấp láy tà khí lạ thường… “Có biết bàn tay chạm vào tôi rồi sẽ thế nào không?”

Mặc Thập Cửu nhìn tay hai người đang nắm, giọng hết sức trấn tĩnh, “Biết, sẽ bị phế bỏ.”

Cậu nghe câu trả lời điềm nhiên của nó mà sửng sốt, lập tức ném tay nó đi, nói bực bội, “Điên hết rồi!”

Mặc Thập Cửu bình tĩnh nhìn cậu, “Vì cậu, đáng giá.”

“Đáng cái đít!” Cậu hếch mặt, túm chặt áo nó! “Các người bị ông ấy thuần hóa hết rồi! Tôi nói cho cậu hay, không ai đáng với mạng của tôi cả! Của cậu cũng thế! Đừng có coi mạng mình chẳng ra gì như thế!”

Mặc Thập Cửu để mặc cậu túm áo, lại chỉ nở một nụ cười điềm đạm, “… Bây giờ càng đáng hơn.”

Cậu không nói gì nữa, bỏ tay ngồi về bồn tắm, “Tôi không muốn nán lại cái nơi toàn kẻ điên này thêm một giây nào nữa, nói thẳng với cậu, tôi chắc chắn sẽ trốn tiếp! Ai cản tôi tôi giết, cậu thích tố cáo thì đi mà tố cáo…”

“… Không.” Mặc Thập Cửu cúi đầu quỳ, hôn bàn tay cậu để bên bồn tắm, “Từ hôm nay, mạng tôi là của thiếu gia.”

“Tôi chả cần.” Cậu phẩy tay dứt khoát, “Đừng có tùy tiện đặt mạng mình lên vai người khác. Tôi ghét cậu, chả muốn thấy mặt cậu nữa, cút đi.”

Mặc Thập Cửu đứng lên, khom lưng một cách lễ độ rồi rời đi. Trước khi mở cửa nó chợt nhẹ giọng, “Thiếu gia, tôi thật sự có một đứa em gái…” Nói xong câu đó, nó nhìn thoáng cậu, cất bước ra ngoài.

...............................

Tắm rửa xong xuôi lại được đưa đến chỗ Lý Khiếu Bạch.

Cứ tưởng cuộc trừng phạt hôm nay đã ngừng rồi, cậu cảm thấy mình thật khờ khi có ý nghĩ đó!

May sao lần này là phòng ngủ, tối thiểu trong phòng cũng có cái giường không đau – hoặc là đau hơn – như cái bàn trà, xung quanh cũng không ai đứng xem. Cậu tạm hài lòng với điều đó.

Tình hình kiểu này nói theo khoa học sẽ là: Đang yên đang lành tự dưng bị ăn một gậy sẽ gào khóc nhưng nếu ngày nào cũng ăn đủ năm mươi roi, hôm nay lại chỉ chịu mười roi, người thường sẽ cảm thấy may mắn nếu hôm nay không bị đánh, dám còn xúc động rơi nước mắt nữa ấy! Hoàn toàn quên khuấy bản thân mình vốn chẳng đáng bị đánh.

Xem xem, mình cũng bị thuần hóa mất rồi!

Cảnh hiện giờ có vẻ đang là buổi chiều, cậu càng đói tợn. Người đàn ông rõ ràng vừa dùng xong bữa, thay sang trang phục Trung Quốc chính quy hơn, tóc cũng buộc lại, đang nhàn nhã uống trà. Hẳn là tâm trạng tốt lắm, ông ta thấy cậu liền mỉm cười, vỗ vỗ lên tay vịn ghế ý gọi cậu qua.

Cậu hơi ngần ngừ ở cửa, rồi chậm rãi bước đến đó, quỳ xuống, ngước mặt nhìn người đàn ông qua những lọn tóc rũ trước mắt.

“Tóc dài chưa này.” Người đàn ông nhẹ nhàng vén mái tóc âm ẩm của cậu lên, “Chắc vướng mắt lắm hả?”

Cậu cảm thấy cực kỳ không bình thường, khẩu khí hiền hòa gần gũi như này là xảy ra chuyện gì đây? Lý Khiếu Bạch “bình thường” chính là người đã quất cậu ba mươi roi chỉ vì chê tóc cậu xấu ấy, vậy cái người tỏ vẻ cha hiền này là ai?

Không nghe thấy lời đáp, người đàn ông cũng không giận, tùy tay cầm một con dao còn mờ ẩn vết máu, hình như là con dao trước đó đã đâm xuyên qua vai cậu thì phải.

Rót số nước trà còn thừa trong chén rửa máu trên dao, ông ta nâng phần tóc mái của cậu lên, quan sát một lát mới chầm chậm hạ dao… Âm thanh “sột soạt” cùng tóc nhẹ rơi lả tả, và vẻ mặt nghiêm túc, động tác cẩn trọng của ông ta nữa, đọng thành bầu không khí ấm cúng lạ thường…

Cậu càng lúc càng cảm thấy bất thường! Không chỉ tư thế, cả nét mặt cậu cũng dần cứng ngắc…

Người đàn ông đại khái đang đùa vui lắm, chỉnh đẹp đằng trước rồi đứng dậy, vòng ra sau lưng cậu tiếp tục. Cậu sắp điên mất thôi, chỉ mong mỏi ông ta mau nói câu gì đó “bình thường” để làm dịu bầu không khí. Người đàn ông lên tiếng thật, nhưng lời nói ra càng khiến sự tình phát triển theo hướng dị kỳ…

“Ở tù quen chưa?

“… Cũng… tạm được.”

“Ăn thế nào?”

“… Có thể… ăn no.”

“Ngủ thì sao?”

“… Có rất nhiều thời gian để ngủ.”

“Còn sách?”

“… Hơn nửa là sách thể loại tôn giáo hoặc lịch sử, pháp luật.”

“Hoạt động giải trí có gì?”

“… Bóng đá, bóng rổ, bóng bàn.”

“Một tuần bao lâu?”

“Chưa đếm, nhưng mà các chiều Hai Tư Sáu thông khí đều được phép vào phòng hoạt động.”

“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, kết thúc công trình cắt tóc, bước ra trước mặt cậu, cúi xuống thổi nhè nhẹ vụn tóc dính trên đó… “Phải chú ý vừa chơi vừa làm sao cho điều độ.”

Cậu hoảng hốt trợn mắt! Không bình thường! Rất không bình thường! Rốt cuộc ông ấy bị làm sao?! Sao như thể cuộc đối thoại giữa phụ huynh và sinh viên ở ký túc xá mới về nhà thế này?!!

Người đàn ông nhìn cậu, cười mỉm cầm khuỷu tay cậu dắt đến trước gương, choàng vai cậu hỏi, “Xem xem, đẹp chứ?”

Cậu mất tự nhiên nhìn người đàn ông đang cười siêu dịu dàng trong gương trước rồi mới quay sang ngắm mình… Nói thật, tay nghề người đàn ông không hề tồi đâu! Thậm chí cậu còn nghĩ nếu sau này Mặc sụp đổ, Lý Khiếu Bạch thừa sức kiếm cơm bằng cái nghề này…

Cậu nhịn không đặng vươn tay sờ sờ mái tóc được cắt gọn gàng, sau đó bàn tay được người đàn ông cầm lấy. Tiếp theo là từng nụ hôn vụn vỡ rơi xuống, nhanh chóng dời từ ngón tay, sợi tóc chuyển đến khuôn mặt, khóe môi…

Ông ta nâng mặt cậu lên bằng một tay, tay kia luồn vào áo tắm vuốt ve eo cậu… “Thật sự thích ở trong tù ư? Nhưng mà gầy quá này…”

Đến đây cậu mới thấy bình thường hơn một chút, liền trả lời không do dự, “Dạ cũng thích.” Sau đó chờ người đàn ông nổi bão.

Buồn thay, tâm tư biến thái quả thật không thể đoán định, Lý Khiếu Bạch không hề giận dữ, chỉ tiếp tục hôn cậu, hôn đến mức cậu cảm thấy sắp sửa lên giường trận nữa rồi mới thong thả bảo, “Nếu thích, cứ ở một thời gian đi…”

Cậu ngỡ ngàng mở to mắt!

“Con nhàn lâu rồi, cũng nên hoạt động gân cốt.” Người đàn ông cắn nhẹ xương đòn cậu, “Có một cuộc tranh đấu, khách hàng là nhà Chace, yêu cầu bảo vệ thiếu gia thừa kế nhà họ trong tù giam Texas cho đến khi ra tù. Con ở đó một thời gian rồi, đã quen tình hình, vậy giao cho con.”

“Con đâu phải vệ sĩ. Con chỉ biết giết người, không biết bảo vệ người.”

“Đừng lo, không khác nhau là mấy, con chỉ cần giết tất cả những ai uy hiếp đến thiếu gia Chace là đủ.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Không có tiền.”

“Ngài đùa à?”

“Đổi một mạng Beyonce thì sao?”

Thật không? Cậu nhìn ông ta ngờ vực nhưng không dám hỏi ra lời, bởi đó nghĩa là nghi ngờ quyền uy của người lãnh đạo. Chuyện này mà ngẫm kỹ, nếu là thật, đương nhiên là kết quả tốt nhất. Còn nghĩ theo hướng tệ nhất, kể cả ông ta không chịu bỏ qua cho Beyonce, cậu ở ngoài vẫn chủ động hơn so với bị canh giữ ở Mặc. Vả lại đâu thể ngờ sẽ được về tù… Câu nói của Blade vẫn đang chờ cậu… Cơ hội, luôn luôn xuất hiện vào đúng thời khắc không ngờ đến nhất.

Cậu thận trọng gật đầu, “Được, vụ này con nhận…” Âm cuối cùng biến mất dưới làn môi người đàn ông, Lý Khiếu Bạch bế ngang cậu lên bước về phía giường…

“Việc công bàn xong, giờ chúng ta hãy bàn đến việc tư.” Ông ta thô bạo ném cậu lên giường, một tay chống mép giường một tay ung dung rút dây áo tắm cậu, kế đó trượt đến rãnh mông, “Rửa rồi, hửm?”

Ông ta cười, khí lạnh tản mác… “Dựa vào đâu con cho rằng ta sẽ không giận? Hay con cố tình muốn chọc giận ta? Thật là một đứa bé bồng bột… Ghét mùi của ta ở lại trên người con? Nếu vậy, hãy phủ đầy lần nữa đi.”

Khi ông ta cầm cổ tay cậu kiên quyết đút vào hai ngón tay, trái tim bị vẻ dịu dàng trước đó gây sức ép cuối cùng cũng bình lặng trở lại. Đây mới là biến thái, rốt cuộc cũng chịu bình thường… Lưng bị chịu sức nặng của cả hai truyền tới cơn đau nhói… Vết thương lại rách chăng? Lần mấy rồi? Năng lực hồi phục có tốt cách mấy cũng không chịu nổi sự hành hạ này, mài quá nhiều chung quy sẽ mòn đến đáy thôi…

Lý Khiếu Bạch cởi áo tắm khỏi người cậu liền phát hiện vết máu lấm chấm, hơi ngừng lại, “À phải, lưng con bị thương…”

Cậu mở mắt nhìn người bên trên, tuy không ôm hy vọng quá lớn song ít nhiều vẫn mong ông ta có thể tha cậu một ngày hôm nay… Ai dè ông ta nói, “Thế thì, ngồi lên đây, tự con chuyển động.”

Đùa nhau à?

Họa điên mới ôm hy vọng với biến thái! Cậu căm phẫn nghĩ, nhưng dưới cái nhìn của người đàn ông, cậu không thể không cố gắng chuyển động…

Hôm nay đã làm lâu quá đỗi, Lý Tiếu Bạch nhìn màu sắc nơi tấm rèm, từ trời xanh rạng rỡ dần hóa thành lam sẫm nhá nhem mà người đàn ông vẫn chưa chịu tha cậu… Vết thương trên lưng dù không rách nữa, dưới hạ thể lại hết sức thảm hại… Chân cậu giạng ra bải hoải cạnh hai bên hông người đàn ông, run sè sẹ theo từng động tác của ông ta… Chừng nào mới chấm dứt?

“Vì sao không giết Mặc Thập Cửu?” Lại một lần cao trào, người đàn ông nằm đè trên cậu điều chỉnh hô hấp, đột nhiên đặt câu hỏi.

Vì sao không giết à? Cậu nhìn trần nhà dửng dưng, “Vì sao ngài cố ý phơi trần thân phận của cậu ta cho con biết?”

Ông ta cười nhẹ nhàng…

Cậu cũng cười nhẹ nhàng, “Ngài muốn con hận cậu ta, con sẽ không.”

Nụ cười của người đàn ông không thay đổi, “Con thật sự biết chọc giận ta.”

Cậu uể oải khép mắt, không muốn hồi đáp.

Kỳ thực nếu là trước kia, cậu sẽ nghĩ cách nói câu này sao cho khéo léo hơn, chỉ tiếc rằng cậu giờ đây đã quá mệt mỏi… Người mệt mỏi, thường dễ nói thật.

Cảm thấy vật cứng rắn trong cơ thể lại ngóc đầu! Đồng nghĩa bắt đầu một cuộc tra tấn mới… Cậu uể oải bổ sung thêm một câu nữa cho lời vừa nghĩ: Sau khi nói thật, thường dễ chịu tai ương…

Ban đầu cậu vẫn chịu đựng không kêu, dù sao khoái cảm cậu không có, đau đớn cậu có thể chịu. Mà đến lúc người đàn ông rút ra khỏi cậu, cậu muốn kêu cũng chẳng còn sức mà kêu…

Nhìn dịch thể từ từ rỉ ra từ lỗ nhỏ sưng tấy, người đàn ông đưa tay bịt lại, còn cảm thán thế này, “Đúng là không giữ được.” Sau đó không biết ông ta tìm cái gì ở ngăn tủ bên cạnh, vật lạnh lạnh cứng cứng bị nhét vào phía sau cậu, bít toàn bộ dịch thể dính đặc ở lại trong cơ thể…

“Ư…” Cậu rên một tiếng vì đau, định khép chân, mà vừa động một cái đùi đã đau nhức…

“Ngoan.” Người đàn ông cúi hôn cậu, “Về tù rồi hẵng lấy ra, nhớ chưa?”

Khốn nạn! Cậu mắng thầm, bản thân lại chẳng thể động đậy, chỉ có thể cảm nhận cơn đau tươi sống khi bên trong liên tục bị đồ vật kia bành trướng…

Người đàn ông thong thả mặc quần áo, đoạn cầm đồng hồ bỏ túi xem giờ, “Ta nói con phải quỳ mười sáu tiếng mười chín phút, con mới quỳ bốn tiếng mười một phút, vẫn còn mười hai tiếng tám phút nữa. Đi gặp Mặc Thất chịu phạt tiếp, quỳ xong hắn sẽ đưa con về.”

Ông ta ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt suy yếu của cậu, “Lần sau đừng để ta bắt được dễ thế nữa, bé con ngốc nghếch mãi chẳng tiến bộ.”

Cười đi! Ngài cứ cười thoải mái đi!

Thả con về, ngài đã quá tự mãn rồi.

Trong tù có người chịu chờ con, nhưng không có ai chịu chờ ngài đâu.

Đúng, lần này con thua, nhưng ngài cũng không thể thắng mãi. Mà con, chỉ cần thành công nhiều hơn thất bại một lần nghĩa là đã thắng!

Đến đây là đã hết tập 1 của bộ Vào Tù này, lần này Bạch về tù nghĩa là chính thức bước vào vòng tranh chấp quyền lực của gia tộc Chace, ngặt nỗi.. mình chắc cũng không post truyện được 1 thời gian vì đang bịnh, má má không cho dùng máy tính =.,= nên nếu thấy im im thì tự hiểu ha, còn may mắn thì vẫn post được.

Cái chương kịch trước đó phát hiện ra dịch thiếu 1 khúc, đã bổ sung ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.