Đi Đâu Về Đâu

Chương 53: Cổ tích luôn đẹp, là vì chúng chưa có kết thúc



...............................

“Ô ư…!”

Khi vật đã tra tấn cậu hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ được rút ra, cậu vẫn không nén được tiếng rên rỉ… Dường như chất dịch trắng nhầy lấp đầy cơ thể đang tràn ra không ngừng bởi mất đi vật bịt… Cậu quẫn đến run rẩy, mở choàng mắt, đường nhìn nhanh chóng và hoảng hốt lướt qua gương mặt chẳng rõ xúc cảm của Blade lẫn gương mặt xám xịt của Nanh Sói đằng xa… Toan túm tấm chăn bên cạnh che người, lại được vây bọc trong một chiếc ôm sít sao và nóng bỏng!

Tấm áo sạch sẽ của Blade cọ trên da thịt trần trụi của Lý Tiếu Bạch, động mạch hơi nhấp nhô trong tầm mắt, hơi thở chờn vờn bên tai, quẩn quanh giữa từng sợi tóc, tựa thể một lá chắn an toàn cản trở mọi tầm nhìn. Sự bảo vệ chặt chẽ và ngăn cản kiên cố được xây dựng lên vì cậu, ấm áp quá đỗi, ấm áp đến khó tin…

“Nếu giờ chịu hôn anh, anh sẽ coi như chưa thấy gì hết.” Blade đặt nụ hôn trấn an lên chiếc gáy mảnh dẻ lộ ra của cậu, khẽ cười bảo.

Đồ dê cụ! Cậu nạt to trong lòng, lại bỗng cay mắt…

Cắn môi, cậu nói se sẽ, “Cúi xuống…”

“Hửm?”

“Cúi xuống!” Mặt cậu đỏ lên, “Anh không cúi, tôi hôn anh thế nào?!”

Lần này tới phiên Blade ngây ngẩn…

Cơ mà chưa hết một giây, y đã dứt khoát hạ quyết định “bỏ lỡ món ngon tự dâng lên cửa là tội đồ”! Liền mỉm cười cúi thấp đầu xuống, ghé gần môi cậu, nhắm mắt lại phối hợp hết sức, chuẩn bị sẵn sàng tất tật chỉ thiếu nước tự cắn luôn thôi!

Thấy Blade nhắm mắt, cậu khẽ thở phào, đoạn kéo cổ y, trù trừ thử chạm vào môi y trước. Thế rồi lui ra, liếm liếm tỉ mẩn, rồi lại lui ra sau, lại hôn mạnh… Có cần dùng kỹ thuật như hôn phụ nữ không? Việc này chắc nam hay nữ đều như nhau nhỉ? Còn đang suy nghĩ rồi lại định lui ra, cậu lập tức bị Blade giữ chặt! Y để nụ hôn thêm say đắm hơn, từ mạnh mẽ như dông bão đến tận lúc gặm cắn lẫn nhau, gần như là một trận chinh chiến điên cuồng của môi và lưỡi…

“Không có lần ba.” Blade cũng thở phì phò, “Thằng nhóc này đã hôn còn định chạy, trêu anh hai lần còn tưởng anh điên mà cho em lui nữa sao?”

“Tôi chỉ đang nghĩ về điểm khác nhau giữa hôn nam và hôn nữ thôi…”

“Kết luận thế nào?”

“Nữ vẫn tốt hơn.”

“… Thế cơ à? Xem ra vừa nãy anh chưa làm tròn bổn phận rồi, hôn lại cái nữa…”

“Biến đi! Ưm…”

Trên giường vật lộn kịch liệt, dưới cửa âm khí ngùn ngụt… Nanh Sói vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tầm nhìn đóng đinh trên giày mình, lạnh rét cùng cực!

Ấy vậy mà có kẻ không thấy thế, cứ thích xuất hiện không đúng lúc, không đúng chỗ cơ.

Cửa phòng 520 “lạch xạch” kéo ra, Blade tức thời kéo chăn trùm kín Lý Tiếu Bạch.

Gã giám ngục béo ú bước vào, vừa đi vừa ồn ã, “No.0094! Có người thăm tù! Nhân vật tai to mặt lớn, thiếu gia Chace, xin mời… Ái, anh bị làm sao vậy…”

Giọng trầm khàn thốt ra từ bản mặt đen như đít nồi, “… Đéo muốn gặp.”

“Hả? Chuyện này… Xin hỏi lý do được không?”

“Đéo có.”

“Haiz thế thì khó đấy, thiếu gia Chace, anh biết đó, trừ phi bị nhốt lại, chứ không được phép từ chối yêu cầu xin thăm tù mà không có lý do. Huống chi lần này không phải người nhà anh mà là chuyên viên điều tra cấp trên cử đến.”

“Vậy nhốt tao đi.” Giọng hắn rõ ràng lạnh buốt do phải đang nhẫn nại đến cực hạn.

“Haiz thế thì càng không được! Thiếu gia Chace, hiện nay anh chưa làm gì vi phạm quy định, tôi không có lý do nhốt… Hự!”

Một cú đấm tàn ác thụi thẳng vào cái bụng phệ ních mỡ của gã! Bộ mặt gã móp méo vì dạ dày bị đánh thắt lại, gã ngã xuống co giật…

“Giờ có rồi.” Nanh Sói hờ hững rút tay về, đá phăng cửa ra bỏ đi không thèm ngoái lại, xa xa còn văng vẳng tiếng kêu thảm thiết đứt quãng… Ắt là từ mấy tay xúi quẩy bị hắn lôi ra trút giận rồi…

Cậu ló khỏi chăn nhìn về phía cửa, “Hình như hắn không vui thì phải, sao thế? Người đến thăm tù có gì dị lạ?”

Ánh mắt Blade lóe sáng nhìn cậu một lát, mỉm cười, “Ừm, chắc vậy đấy.”

Cửa phòng lại khóa, trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Muốn tiếp tục không?”

“Biến!”

“Qua cầu rút ván, em đúng là thằng bé hư hỏng.”

“Đừng ăn nói với tôi kiểu đó, tôi sẽ nhớ đến biến thái!”

“Lại nói, gu của cha em dã man thật…” Blade nhặt thứ vừa mới rút ra khỏi cơ thể cậu, “Dao gập à? Quá khủng…”

Cậu ngoảnh sang nhìn thứ Blade đang cầm, mặt cũng trắng bệch!

“Chất liệu hình như khá đặc biệt.” Blade bật dao, vuốt ve lên lưỡi, “Có thể qua mặt máy dò kim loại của Tổ Ong lại không sợ bị lục soát, cha em chu đáo ghê.”

“Ông ấy chính là biến thái.” Cậu hừ lạnh khinh bỉ.

“Hận thù che mờ mắt em, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của sát thủ.” Blade quan sát con dao kỹ lưỡng, “Thật sự muốn thắng ông ta, em phải để tâm mình bình thản hơn.”

Cậu yên lặng, cúi đầu nhìn hướng khác.

Blade thử thử mấy nhát rồi gấp dao lại, cảm thán, “Tình hình nhà tù sau này ác liệt đến mức cần trang bị vũ khí cho em ư? Thế mà thả em vào, thật chẳng biết cha em yêu thương em hay là thích ngược đãi em nữa.”

“Không cần phải suy đoán tư duy của biến thái.” Cậu giật lấy con dao nọ, liếc mắt thấy máu dính trên chuôi liền sinh lòng ghét bỏ, đáp phứt con dao đi!

Hành động trẻ con của cậu chọc cười Blade. Y xoa đầu cậu, để giọng mình mềm mại hơn, lựa lời khuyên nhủ, “Mai qua phòng y tế nhé. Anh mới xử lý sơ bộ thôi, vết thương trên vai và hông em nặng quá, tốt nhất cứ phải khám bác sĩ.”

“Không đi.”

“Ngượng gì nào? Đây là nhà tù, một ***g cầm thú, bác sĩ gặp vết thương ‘ngoài ý muốn’ như này nhiều hơn cả em tưởng. Kệ đi.”

“Không đi.”

“… Bướng bỉnh thì đáng yêu, nhưng mà ngoan cố thì dở đấy.”

“Không đi.”

Blade hít thật sâu, thật sâu, thật sâu, cuối cùng y lấy làm bất đắc dĩ xoay đi lấy chậu lô hội trên mặt bàn, sau đấy hiền từ mỉm cười với nhóc con ngoan cố nào đó, “Vậy đừng trách anh dùng biện pháp dân gian…”

“…”

Một cây lô hội trụi lủi trụi lủi…

...............................

Tổ Ong nửa đêm về sáng, tả chung là yên ắng vắng lặng. Chỉ có tiếng giám ngục diễu qua diễu lại có quy luật, rồi tiếng rên, tiếng sụt sịt, tiếng khò khò, tiếng chửi rủa láng máng, thậm chí cả tiếng hát ngắt quãng, mơ mơ hồ hồ chìm vào màn đêm mịt mùng…

Trong một gian phòng nho nhỏ, Lý Tiếu Bạch cũng chỉ đang nằm, thỉnh thoảng lại mở mắt nhìn cánh tay đang ôm mình, rồi từ cánh tay nhìn chầm chậm lên cao, cuối cùng dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông…

Bị người ta ôm ngủ, là chuyện đã bao lâu về trước rồi? Cậu lơ mơ nghĩ…

Không quen, nhưng rất ấm.

Rất thoải mái, nhưng trằn trọc.

Huấn luyện sát thủ lâu năm khiến cậu không cách nào để mình thả lỏng, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ai khác. Người này rõ ràng cũng là sát thủ, vậy mà sao lại quen ngủ chung chăn chung gối cùng người khác như vậy? Cậu nhíu mày…

“Sao vậy? Chắc không ngủ được hửm?”

“Ừ.”

“Vết thương còn đau phải không?”

“Không đau.”

“Nói dối chứ gì?”

“Ừ.”

“…”

“Đói quá.”

“Xin lỗi, hôm nay không ai đi ăn cơm nên không có cầm thức ăn về. Chịu khó đi, trời sắp sáng.”

“Ừ.” Cậu ậm ừ một âm nhỏ rí, nhắm mắt.

Cả hai đều biết người kia không ngủ được, nằm im lìm với nhau một lát… Thế rồi Blade chợt thốt ra một câu tuyệt đối có thể dọa toàn bộ nhà tù! Y nói, “Được rồi, anh kể chuyện cho em nghe.”

Mặt y chẳng mảy may thay đổi, mà khẩu khí không hề giống chuẩn bị kể chuyện cổ tích trước giờ đi ngủ mà hệt như đang nói “Được rồi, dùng súng đường kính 3.5 khử nó đi” ý…

Lý Tiếu Bạch phối hợp lắm cơ, dửng dưng phê duyệt, “Được, tôi cũng muốn nghe.”

Mặt cũng không suy suyển y chang nhau, đối đáp cũng thản nhiên đến nỗi kỳ dị y chang nhau, hệt như đang trả lời “Đồng ý, tôi thấy lắp thêm giảm thanh sẽ tốt hơn” ý…

Sau cuộc đối thoại ngắn gọn kinh dị của hai vị sát thủ như thể đang thảo luận âm mưu ám sát, Blade bắt đầu “câu chuyện cổ tích kể trước giờ đi ngủ” của y, trong đó có vô số lần bị ngắt ngang…

“Khụ, như vậy, long long ago…”

“Khoan đã, anh có thấy quái không? Vì sao truyện cổ tích toàn bắt đầu bằng ‘long long ago’?”

“Anh đoán… chắc là không xác định thời gian cụ thể sẽ đỡ bị truy cứu hơn.”

“Quả là một cái bẫy chữ nghĩa vừa vô trách nhiệm vừa ranh ma xảo trá…”

“… Chuẩn. Vậy, giờ anh tiếp tục được chưa?”

“Ừm.”

“Long long ago, có bảy chú lùn…”

“Nàng Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn? Cái chuyện kể về chú lùn sống trong rừng thiếu thốn thức ăn đánh thua Bạch Tuyết nên cuối cùng từng chú một bị ăn thịt ấy hả? Tôi nghe rồi.”

“…” Blade hít sâu một hơi, “Phiên bản này cũng thú vị, lát nữa em kể anh nghe đi. Nhưng mà giờ anh đang muốn kể một phiên bản khác.”

“Ok, anh tiếp tục.”

“Ừ, long long ago, có bảy chú lùn nọ, cha họ mở một cửa tiệm bánh mỳ.”

“Tiệm bánh mỳ? Sướng thế.”

“… Vấn đề không phải chỗ đó.”

“Sao không? Cha họ mở tiệm bánh mỳ, họ sẽ không cần phải tàn sát lẫn nhau vì thiếu thức ăn.”

Blade nhìn cậu chăm chú, chợt cảm thấy, đôi khi cách nhận định xuất phát từ bản năng động vật này lại dễ dàng vạch trần cuộc giành giật không hồi kết ngần ấy năm qua của nhân loại, lạ lùng thay. Có lẽ, vì con người thực chất đầy ngập thú tính… Y khép mắt, rồi chậm rãi mở, dịu dàng nhìn cậu nằm cạnh, thở dài, “Đúng vậy, sẽ không cần phải thế nữa. Nhưng đây là truyện cổ tích.”

Cảm xúc của cậu bị lời y khuấy động, cầm lòng không đặng bèn quay sang nhìn. Blade cúi xuống hôn hôn môi cậu…

“Tiếp tục nhé… Ừm, khả năng làm bánh mỳ của bảy chú lùn đều giỏi lắm, thậm chí tự mở được cửa hàng riêng cho mình. Theo lý thuyết, chủ tiệm bánh mỳ hẳn là rất hài lòng, rất yêu quý bảy đứa con. Chỉ tiếc tim người có hạn, mỗi bậc cha mẹ đều có đứa con mình thiên vị hơn. Trong số bảy chú lùn cũng có đứa được chủ tiệm cưng chiều hơn hẳn, dù là đi chơi hay tham gia tiệc tùng, chủ tiệm đều thích dẫn theo, còn những đứa khác thì bị xem nhẹ. Các chú lùn phạm sai lầm như nhau, đứa nào được cha quý thì luôn tránh được trách phạt, mà không được quý, thì đương nhiên phải làm bia đỡ đáng thương.”

“Không công bằng.”

Đối với thế giới chật hẹp của một đứa bé, thậm chí phải nói là tàn nhẫn.

“Ừ, không công bằng, mười mấy năm liền không công bằng. Tuy nhiên, ông chủ tiệm có một chuyện công bằng duy nhất dành cho bảy đứa con, dù chỉ có một, nhưng đúng là cơ hội bình đẳng.”

“Di chúc?”

“Đúng. Tiệm bánh có truyền thống thừa kế vị trí chủ tiệm, thế là ông chủ tiệm lập di chúc: Ai mang được đến trước mặt ông ta món bánh mỳ mà ông ta thấy ngon, tiệm bánh sẽ thuộc về người đó.”

“Công bằng chỗ nào? ‘Ông ta thấy ngon’ là tiêu chuẩn quá mơ hồ.”

“Không, riêng khoản này ông chủ tiệm không hề bất công, nó là đạo đức nghề nghiệp.”

“Có nghĩa là bảy chú lùn sẽ phải đi luyện tay nghề rất vất vả?”

“Không, còn chưa hiểu hả? Điểm mấu chốt của câu đấy không phải ‘ông ta thấy ngon’, mà là ở ‘ai mang được đến trước mặt ông ta’.”

Cậu giật mình!

Blade cười cười, “Món bánh mỳ ngon nhất có lẽ mãi chẳng bao giờ được mang đến trước mặt ông ta, mà món bánh mỳ cuối cùng được mang đến trước mặt ông ta thường cũng không phải là ngon nhất.”

Cậu rũ mắt, “Chỉ là một tiệm bánh mỳ thôi, nhất thiết phải giết hại nhau sao?”

“Ừ.” Blade dừng mắt trên trần giường, “Vì thế giới của bảy chú lùn chỉ có tiệm bánh mỳ.”

Cậu thở dài, “Sau đó?”

“Sau đó, sau đó có một hôm, đứa hèn mọn nhất, yếu ớt nhất, không được cha chú ý đến nhất, tình cờ gặp một con mèo đen. Con mèo này vừa đẹp, vừa bí hiểm, mê người vô cùng. Chú lùn lâu nay không màng tranh đấu bỗng nhiên trào dâng mong muốn có một vật gì đó. Vì thế nó cố gắng tiếp cận con mèo. Con mèo đen luôn cảnh giác, đến đi một mình, cũng không thân cận người lạ. Một chạy một đuổi suốt bao lâu, có vẻ mèo cũng bị cảm động, rốt cuộc đã chịu tới gần chú lùn. Tại giây phút chú lùn vuốt ve cái lưng mềm mềm rực rỡ của mèo, nó lập tức sa đọa.”

“Vuốt một cái đã sa đọa?”

“Ừ. Vì lúc này nó đã có dục vọng, dục vọng độc chiếm thứ gì đó cho mình. Nó phạm vào ‘Bảy tội lỗi’: Tham lam. Kỳ thực chú lùn cũng hiểu một sinh vật tự do đến thế không nên chỉ khư khư là của nó, nhưng mà nó thích quá, không nhịn được.”

“Ngụy biện.”

“Ừ.” Blade hôn đầu cậu đầy bao dung, “Nhưng cũng đành chịu thôi.”

“Rồi sau nữa?”

“Sau nữa? Chú lùn thật sự rất yêu mèo đen nên mèo đen cũng thích chú lùn, về sau chúng thường xuyên chơi đùa cùng nhau, cùng trải qua một khoảng thời gian tươi đẹp.”

“Hết?”

“Đến đấy thì hết, nhưng truyện còn lưu truyền thêm một phiên bản nữa.” Blade cười cười, “Truyện cổ tích rất rất tàn nhẫn, chẳng qua bản hoàn chỉnh đã được cắt bỏ đi thôi.”

“Truyện tôi nghe… chắc đều là phiên bản hoàn chỉnh.”

Không… Bản em nghe hẳn đã bị cải biên trắng trợn rồi… Blade nín thinh, tạm ngưng một chốc mới hỏi, “Nghe tiếp chứ?”

“Ừ.”

“Vì con mèo ấy thật sự dễ thương lắm, ai thấy nó đều muốn nó là của mình, nên người thích nó cũng không chỉ có một mình chú lùn nọ. Cho đến một hôm, chú lùn bắt gặp những người anh em khác của mình đặt bẫy bắt được con mèo, nó trông thấy họ đưa tay xoa bộ lông xinh đẹp đáng lẽ chỉ nó mới được xoa, tùy ý đùa giỡn người bạn vừa bí ẩn vừa quan trọng trong lòng nó… Giận tới nỗi muốn giết người! Chỉ tiếc những người anh em ấy được cha cưng chiều hơn nó, mạnh hơn nó. Nó bất lực. Và thế là, nó trốn vào góc phòng, nhẫn nại. Chờ đến tối, những kẻ chơi đùa với con mèo đen đi hết…”

“Nó đến nhà mấy người đó giết từng người một?”

“Ừ, đấy là phong cách của em. Nhưng nó thì không, nó giết con mèo.”

Cậu trợn to mắt thắc mắc, “Vì sao chứ?!”

“Vì nó không thể chịu được cái gì của mình bị ai khác đụng vào. Mà nó chưa đủ sức giết anh em, chỉ đành giết con mèo.” Khẩu khí Blade lãnh đạm.

“Hừm.” Cậu hừ lạnh một tiếng, “Ích kỷ!”

“Đúng, ích kỷ đến thần kinh.” Blade ghì chặt cậu, “Nên anh mới nói, nó phạm tội.”

Cậu cũng im lặng một lúc, “Anh lạc đề à? Chuyện con mèo liên quan gì tiệm bánh mỳ?”

“Dĩ nhiên là có liên quan. Sau khi giết con mèo, chú lùn không màng tranh đấu nay thay đổi, nó dần hiểu ra, chỉ khi nắm quyền lực trong tay mới có sức mạnh bảo vệ những gì thuộc về nó, vì thế nó tham gia tranh giành với các anh em và còn đặt quyết tâm phải chiến thắng. Em thấy không, dục vọng thật đáng sợ. Một từ ‘muốn’ đơn giản đã phá hủy cả một lý tưởng ‘không màng tranh đấu’ chót cùng.”

“Cơ mà, chú lùn lầm đường rồi phải không?” Cậu nhíu mày, “Tiệm bánh mỳ rõ ràng là thứ nó muốn, mèo đâu thích ăn bánh mỳ, con mèo đen ấy có lẽ thích cá chú lùn câu từ suối cho nó hơn.”

Blade sửng sốt.

Đăm đắm nhìn cậu biết bao lâu…

Dần dần, ý cười nở rộ trong đôi mắt y và rồi đong đầy như thể hòa tan cả màu mắt xanh biếc lạnh rét, trở nên ấm áp vô ngần… Y ôm cậu càng chặt hơn nữa, đầu kề khít khịt nơi cổ, cười se sẽ, “Nhóc con này, em quả nhiên khác biệt mà… Nào đâu biết ông trời đã cho anh được gặp em…”

Tư thế thân thiết quá đỗi khiến cậu cũng thấy không quen cho lắm, song không tài nào chối từ được cảm giác nương tựa ấm êm tại vai, cổ, cậu bèn nằm yên để mặc y ôm, chẳng hề cựa quậy…

...............................

Ngón tay Blade vuốt dọc sợi tóc cậu, “Nhóc à.”

“Hử?”

“Sao em cắt tóc rồi?”

“Biến thái cắt đấy.”

“Cắt đẹp quá chứ.”

“…” Lý Tiếu Bạch công nhận…

Blade thở dài thật dài, “Xem ra mai mốt anh sẽ vất vả đây.”

“?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.