“Em gần đây thoáng tính hơn, khác hẳn hồi mới vào.”
Blade vừa nói nhỏ, vừa thong thả bẻ gãy cổ người bên dưới như thể đang đùa vui, động tác còn cố tình chậm chạp khiến biểu cảm của kẻ đó móp méo, song vì khí quản bị chặn và mũi miệng bị một bàn tay bịt kín, chỉ có thể trợn mắt như sắp lọt tròng tới nơi, phát ra tiếng hồng hộc nặng nề, cho đến tận giây cuối cùng tắt thở…
Blade nói gì cũng luôn dùng từ chuẩn xác, chỉ rõ các mức độ hay sự vật so sánh, bình thường ít dùng những từ mang nghĩa lấp lửng như “đại khái”, “hình như”.
Mà lời lẽ của Lý Tiếu Bạch thì giống hệt tính cách cậu, không rõ ràng như y, lời nào cũng mập mờ lấp lửng.
“Chắc vậy.”
Cậu đè đối phương bên bồn rửa bát, nghe được câu Blade nhận xét liền có vẻ hơi ngừng lại nghĩ suy, sau đó vừa thở dài vừa thuần thục rạch động mạch xanh xanh căng lên bên cổ kẻ nọ, máu tươi ộc ra xối xả! Cậu vặn vòi, nước phun bọt ào ào trôi xuống cống lẫn lộn với cả máu tươi trong bồn rửa inox…
Tâm trạng không xác định, mục tiêu không xác định.
Đại khái là bởi chẳng chấp nhất cái gì, hoặc có thể bởi chẳng biết mình muốn gì… Nếu muốn kể điều gì không muốn làm thì thật ra có cả đống đó, cậu nghĩ.
“Thế nào cũng được, mau mau rời khỏi cái chỗ quái quỷ này đi, thằng kia ban nãy nói sắp nổ đấy!” Nanh Sói lầu bầu, đứng khoanh tay quát hai vị nào đó còn đang mải mê với trò bạo hành.
“Tại sao cái tên bị thọi một dao vào bụng còn bị cho một liều thuốc mê đủ hạ gục một con voi vẫn còn hăng hái thế?” Lý Tiếu Bạch ngồi xổm trước mặt Nanh Sói, con dao xoay tròn giữa các ngón tay rồi chui vào tay áo.
“Vì cậu quá lề mề chứ sao?” Hắn nheo mắt áp đến sườn mặt cậu, “Thật chẳng xứng danh vệ sĩ tẹo nào, tôi nên đuổi việc cậu ngay!”
“Có mà do anh mụ mị thì có!” Cậu đẩy cái đầu đỏ càn rỡ kia ra! “Tên kia cởi mỗi một cái áo đã khều được anh vào bếp, là tự anh đóng cửa, tôi chả hứng nhúng tay vào chuyện bậy bạ của anh.” Đá thẳng vào vết thương tại bụng Nanh Sói không thèm nể tình, cậu tỏ vẻ khinh bỉ, “Mặt hàng cỡ này mà cũng câu được anh, rõ vô dụng.”
Chân vừa chớm chạm vào cơ thể Nanh Sói đã bị túm lấy nhanh như trảo chớp! Nanh Sói gian xảo nhếch mép, bàn tay túm cổ chân cậu hơi dùng sức, nét mặt cậu còn chưa thể hiện vẻ kinh ngạc trọn vẹn đã mất thăng bằng! Hai người cũng ngã nhào xuống đất lăn thành một cục…
“Hì hì.” Cân nặng chiếm ưu thế của Nanh Sói đè chặt cậu, hơi thở hắn hổn hển, sắc mặt cũng nhợt nhạt vì bị thương nhưng biểu tình thì hả hê khó tả. Hắn nhéo nhéo mặt cậu, cười nhe răng bảo, “Giờ thì biết thế nào là ‘câu’ chưa? Tối thiểu tôi còn biết trổ tài, những gì tên lẳng lơ kia biết đều bị tôi phủ đầu hết… Cậu còn chẳng bằng tôi.” Tay Nanh Sói sờ loạn trên lưng cậu, “Cũng chỉ có thể bị tôi đè không động đậy được…”
“Anh…” Cậu nằm dưới tản mác khí lạnh, đôi mắt híp lại sặc mùi nguy hiểm…
“Đừng đùa nữa.” Blade lau tay, thả khăn xuống hai người đang dúm dụm với nhau, “Xong xuôi hết rồi, tao đã mở gas, lát nữa phát nổ sẽ thủ tiêu mọi dấu vết, chúng ta rút thôi.”
“Hì hì, hút điếu xì gà làm tí khói lửa cho khai mạc tiệc chứ nhỉ?” Nanh Sói vịn bàn đứng dậy, “Cho tao điếu thuốc nào, Blade.”
“Không cho.”
“Đừng keo kiệt thế chứ, y chang con đàn bà ấy, một điếu thôi!”
“Không cho.”
“Mày không có để cho hay là không thích cho?”
“Không cho.”
“A được! Đừng lằng nhằng nữa! Cho tao một điếu!”
Đấm qua đá lại…
Lý Tiếu Bạch thở dài, cầm hộp diêm trên bếp, cản tay Blade, lôi Nanh Sói đi, “Đi thôi!”
Tay quẹt khẽ, đầu diêm đo đỏ bùng lên ngọn lửa giữa ngón tay!
Cậu lạnh lùng giương tay ném nó ra sau lưng!
Blade ăn ý đóng cửa lại.
Gas và lửa va chạm, lửa và nóng lan tràn… Hóa thành biển lửa chỉ trong tích tắc!
Tiếng nổ lớn và luồng hơi bỏng rẫy tóe ra khiến chẳng ai nghe thấy nhịp tim ai…
Dù đối thoại cũng phải đoán qua khẩu hình của đối phương trong ánh lửa mới được…
“Khoái ghê!” Nanh Sói quay đầu huýt sáo với biển lửa, cười ngạo nghễ, con ngươi màu vàng phù hợp không ngờ với cả máu và lửa.
“Đồ điên.”
Cậu tập trung dìu Nanh Sói chạy trốn, còn lo lắng đưa tay giúp hắn bịt lấy vết thương đang chảy máu… Cổ tay lại bị Blade đứng ở bên khác kéo giật qua, cơ thể chúi đến trong nháy mắt, ngón tay lùa vào tóc, môi bị chiếm đoạt điên cuồng…
Mọi thứ trước mắt trở nên vặn vẹo, vì nhiệt độ cao hay vì người đàn ông, Lý Tiếu Bạch không biết. Nụ hôn đột ngột dường như cũng khơi lên hưng phấn trong cậu! Liền đáp lại theo bản năng, càng hun nóng ngọn lửa dốc hết cả sinh mệnh để kiếm tìm kích thích! Người bị đẩy mạnh lên tường! Luồng khí nổ tung dẫn theo vô số mảnh vụn và tàn lửa nện lên tường, cuồn cuộn bốc về phía cơ thể cả hai! Bức tường lạnh lẽo sau lưng thoắt chốc nóng bỏng! Người đàn ông trước mắt càng thêm điên khùng… Vô hình trung trông thấy cả Nanh Sói đang đứng tựa vào tường, ánh mắt yên ắng và chăm chú dõi đến…
Quá nóng, cậu không hiểu nổi ánh mắt phức tạp như thế. Mái tóc đỏ rực của hắn ta bay như Chiến thần giữa bầu không khí nóng ngốt, tựa hồ dung nhập vào địa ngục rừng rực lửa này… Hắn nhìn cậu đăm đắm, mấp máy nói vài chữ, là chữ gì? Cậu không biết.
Cậu không muốn biết.
Hơi nóng đã đốt rụi lý trí.
Hình như cũng đốt hết tính nhẫn nại.
Cậu nhắm mắt, trên tay còn vương khoái cảm giết người. Phía sau là sụp đổ và cuồng điên, phía trước là tàn ác và dục vọng, bên cạnh là… A, cậu lười nghĩ nữa… Hai tay ôm chặt cổ Blade, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn, hệt như hai con thú! Hưởng thụ khoái cảm chảy máu và thương tổn giữa từng cái nhay cắn! Liếm láp lẫn nhau, đầu lưỡi mang theo gai nhọn, mùi đồng loại khiến lòng trung thành trỗi lên giữa cả hai rồi thoắt chốc tan biến, cuồng nhiệt đến nỗi chẳng muốn ngừng…
...............................
Từ phòng y tế trở về, Lý Tiếu Bạch nhìn qua cửa sổ, thấy gian bếp cháy đen hai ngày trước các cậu cùng đốt. Đống đổ nát đen đúa lẫn ống nước bị đốt cháy đến biến dạng chất ngổn ngang, dưới ánh dương, bị người ta quên lãng… Hai xác chết nọ đã được giám ngục khiêng đi rồi, cháy trụi chẳng còn điều tra ra được gì, chỉ xem như là một tai nạn nổ khí gas ngoài ý muốn.
Cậu cười khẩy. Kỳ thực nếu thật lòng muốn tra, luôn luôn còn đầu mối để mà tra. Thí dụ như xương cổ bị bẻ gãy, so với xương gãy do bị đồ vật đập mạnh, hai cách gãy cũng khác nhau. Hoặc thí dụ như máu bắn, máu bị đốt cháy cũng sẽ để lại một số dấu vết đặc biệt trên đồ dùng, huống hồ một ít máu đã chảy xuống cống thoát nước, kiểu gì cũng vẫn có thể tìm ra.
Nói đi nói lại, chẳng phải không tra ra, mà là đối với các sự kiện ám sát mang tính chất bè phái thế lực này, ai ai cũng mắt nhắm mắt mở, xử lý trớt quớt mà thôi.
Vô Nhân kiên nhẫn sử dụng mọi thủ đoạn hòng giết Nanh Sói, Nanh Sói cũng kiên nhẫn trả đũa lần lượt từng đòn một.
So bì qua một tháng sau, đổi thành cứ cách hai ba hôm lại xảy ra một lần.
Bao giờ mới kết thúc?
Đến khi nào có một bên chết mới thôi ư?
Cái vị trí nơi cao ấy, trước khi ngồi lên được thì phải tàn sát vô số, vô số mạng người, cái vị trí càng ngày càng phải giết nhiều người ấy, đáng để liều mạng sao?
Nanh Sói… thực chất chắc gì đã hợp cái ghế đó…
Cậu vặn vặn cần cổ đã ngửa lên khá lâu, rời khỏi ô cửa sổ.
Chung quy, chí ít Nanh Sói cũng biết mình muốn gì… Còn cuộc đời cậu có phải đã thiếu mất một kế hoạch hay không?
Cuộc trò chuyện ban nãy cùng bác sĩ James tái hiện trong đầu cậu.
Cậu đâu ngờ lại thuận lợi đàm phán như thế, hoặc là nói, căn bản nào có gì gọi là đàm phán?
Cậu chỉ vừa ngỏ lời hy vọng Lorenzo sẽ hỗ trợ ở phòng y tế, bác sĩ James đã đồng ý tắp lự.
“Ngài Lorenzo có dặn rồi.” Ông bác sĩ người da đen đeo kính mắt kia luôn mang lại cảm giác khó lường cho cậu, “‘Đã đoán trước, đứa trẻ này sẽ không đợi nổi đến ngày ra tù, muốn thoát ra ngay mà, nhưng sau này ra tù phải tới gặp ta’, đây nguyên văn là lời ngài Lorenzo.” Đoạn, ông ta khép tập bệnh án, “Trước Giáng Sinh một ngày, tôi sẽ sơ sểnh đánh rơi chìa khóa ở bồn rửa cuối hành lang, sau đó nhặt lại được sau vũ hội.”
“… Cảm… Cảm ơn…” Nét mặt cậu mất tự nhiên, “Ông không hỏi gì hết sao?”
Ông bác sĩ da đen chậm rãi tháo kính xuống, liếc cậu một cái rồi lắc đầu, “Chính cậu cũng không biết đúng không? Thật là quá hoang đàng, người trẻ tuổi lúc nào cũng ngu xuẩn bạc đãi cơ thể mình vì những lý do đáng hay không đáng, đợi đến khi bằng tuổi tôi đã chẳng có quá nhiều vấn đề như vậy. Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa.”
“…”
Tôi đương nhiên biết mình đang làm gì! Cậu đút tay vào túi, bực bội đá bay hòn sỏi trên đất, đứng chán ngán giữa sân thể dục, ngẩng đầu nhìn trời…
Tôi chỉ không biết mình muốn làm gì thôi…
...............................
“Thế là xong?” Blade nhướng mày.
“Ừ.” Cậu nằm xuống, gối đầu lên hai tay.
“Shit, thế đâu tính là ‘đàm phán’?” Nanh Sói bĩu môi, “Nói là ‘bố thí’ cũng chả khác biệt lắm.”
Cậu chau mày.
Blade cười lớn, xoa tóc cậu, “Đừng mất tinh thần, xét kết quả thì vẫn là thành công, tuy hậu quả còn phải chờ xem sao đã. Hiện tại có cảm tưởng gì đối với nghệ thuật đàm phán không nào?”
“Thực lực chênh lệch quá xa dẫn đến khó đàm phán.”
“Chưa đúng.” Blade cúi thấp người, nhìn thẳng cậu hệt như thợ săn nhìn xuống từ trên cao, “Mấu chốt của đàm phán là ở ‘nhược điểm’. Bài học đầu tiên anh dạy em, dục vọng chính là nhược điểm. Mấu chốt khi đàm phán giữa một bên mạnh và một bên yếu là phải biết đối phương muốn gì, nơi yếu ớt nhất là ở đâu. Nhược điểm của em là đang cầu xin ông ta, dục vọng của ông ta là em, nhược điểm của ông ta chính là em, bé cưng, em vẫn có cơ ở phía mạnh hơn.”
Tôi nào có xảo quyệt như anh? Cậu ngẫm nghĩ một lúc, bèn hỏi nhỏ, “Nhưng bây giờ tôi đã bị động chấp nhận điều kiện của ông ta rồi, cộng thêm vụ đánh cược trước đó nữa, có vẻ cực kỳ bất lợi đối với tôi.”
Nanh Sói vươn tay qua kéo cậu, dửng dưng ôm cậu xoay mấy vòng trong phòng giam, “Bài học đàm phán thứ hai, giao hẹn không cần thiết phải thực hiện. Chẳng ai quy định cậu phải nằng nặc thủ tín, đi gặp ông ta cả.”
Blade trưng biểu cảm đồng tình, ngả người lên giường rất chi thoải mái.
Cậu nín re. Vô liêm sỉ quả nhiên không có cảnh giới.
“Nanh Sói.”
“Hử?”
“Chân xoay của anh lại sai rồi kìa.”
“Shit!”
...............................
Luyện nhảy, luyện võ, giết người, bị giết.
Thời gian cứ vô tình trôi qua kỳ thực lại vô cùng đơn giản.
Lý Tiếu Bạch, “Lại sai! Dám giẫm tôi lần nữa tôi chặt chân!”
Nanh Sói, “Shit, ngang ngược cũng có mức độ thôi chứ?!”
Blade, “Tiếu Bạch, anh có khả năng thắng em, ngoài ưu thế là sức mạnh chênh lệch, còn gì nữa em biết không?”
Lý Tiếu Bạch, “Anh có thể nhìn thấu đòn tấn công của tôi.”
Blade, “Đúng, tại sao?”
Lý Tiếu Bạch, “… Khả năng quan sát của anh nhạy hơn tôi, tốc độ nhanh hơn tôi.”
Blade, “Chưa phải, đoán lại.”
Lý Tiếu Bạch, “Khiêu vũ có lùi có tiến, như thợ săn và con mồi đang truy đuổi lẫn nhau. Anh giờ đang là con mồi bị đuổi, phải rón rén nhẹ nhàng thoát khỏi thợ săn. Anh cứ phăm phăm tiến lên chỗ thợ săn là cớ làm sao???”
Nanh Sói, “Sao phải trốn? Cắn chết thợ săn luôn cho rảnh nợ!”
Lý Tiếu Bạch, “…”
Nanh Sói, “Á ***! Sao lại đá tôi?”
Blade, “Em lười quá Tiếu Bạch, em chỉ toàn áp dụng hình thức tấn công giết người trong một chiêu.”
Lý Tiếu Bạch, “Không tốt hay sao?”
Blade, “Với đối thủ yếu hơn em thì được, nhưng nếu là đối thủ em không thể giết chỉ trong một đòn, cách tấn công này sẽ rất nguy hiểm.”
Lý Tiếu Bạch, “Vì sao?”
Blade, “Vì đối phương sẽ đoán được hướng tấn công của em… tức là chỗ chí mạng. Đích xác, điểm chí mạng trên cơ thể người rất nhiều, nhưng trong lúc giao đấu sẽ thu nhỏ phạm vi. Anh có thể nhìn thấu đòn tấn công của em không phải vì tốc độ nhanh hơn em, cũng không phải vì mắt anh tinh hơn em, mà vì anh biết mỗi một đòn tấn công của em đều là muốn giết chết anh.”
Lý Tiếu Bạch, “Hiểu rồi, lại.”
Blade, “Nghe rõ đây, đấu với đối thủ mạnh, phải có kiên nhẫn, một đòn không thể xong ngay, phải chuẩn bị để tấn công lâu dài.”
Lý Tiếu Bạch, “Lắm mồm quá. Biết là anh ám chỉ tôi đừng sốt ruột đòi thắng người ấy rồi, nói một lần đủ rồi!”
Lý Tiếu Bạch, “Rồi, đúng rồi, đó đó, đến đoạn này thì xoay ngược chiều kim đồng hồ ra sau… Bên trái… Bên… Chết tiệt, thả tôi xuống!!! Là tôi bế anh xoay tròn chứ không phải anh bế tôi! Còn cần tôi nói bao lần nữa hả? Anh bị đần hết thuốc chữa rồi!”
Nanh Sói, “Xoay xong có động tác hôn nhau không?”
Lý Tiếu Bạch, “Không có.”
Nanh Sói, “Thế thì tôi không thả đâu, hề!”
Lý Tiếu Bạch, “@%¥@#¥…!!!”
Blade, “Tiếu Bạch, em chịu bảo vệ Nanh Sói thật là ngoài dự liệu của anh. Em nghĩ cái cô kia, Beyonce ấy, còn sống không?”
Lý Tiếu Bạch, “Còn sống.”
Blade, “Khẳng định luôn? Em rất tin cha em?”
Lý Tiếu Bạch, “Không phải tin… mà nó là quy tắc trò chơi, phá vỡ nó sẽ không thể tiếp tục trò chơi nữa.”
Blade, “…”
Lý Tiếu Bạch, “Sao thế?”
Blade, “Anh đang nghĩ, mối ràng buộc giữa em và người đàn ông ấy có lẽ sâu hơn em tưởng tượng nhiều lắm…”
Lý Tiếu Bạch, “Vớ vẩn.”
Blade, “Nếu, anh nói ‘nếu’ nhé, đến một ngày lưỡi dao của em thật sự dừng trước cổ họng ông ta, em sẽ đâm ư?”
Lý Tiếu Bạch, “Sao phải đâm? Nếu tôi làm được đến tận bước đó có nghĩa thắng bại quá rõ rồi, không nhất thiết phải giết ông ấy, người chết sao có thể nghe thấy điều tôi muốn nói?”
Blade, “… À, cũng phải…”
Lý Tiếu Bạch, “Gì chứ, bản mặt anh rõ ràng là không đồng tình.”
Nanh Sói, “Ê, nhóc, sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu định đi cùng Blade hay sao?”
Lý Tiếu Bạch, “Chắc vậy. Chỗ anh có ai mạnh hơn anh ta hả?”
Nanh Sói, “Tôi nè.”
“…” Lý Tiếu Bạch, “Đúng, tôi chắc chắn đi cùng anh ta.”
Nanh Sói, “Xí! Đừng có nhìn tôi như thế, cậu chưa thấy hai bọn tôi choảng nhau bao giờ đúng không? Đấu tay không y cũng chỉ ngang tôi, lại còn, súng y bắn tuyệt đối không bằng tôi.”
Lý Tiếu Bạch, “Thật không? Một lon bia từ lúc bay đến lúc chạm đất, anh bắn trúng bao nhiêu phát?”
Nanh Sói, “Bảy phát, case nhỏ!”
Lý Tiếu Bạch, “Tôi, tám phát, cùng một lỗ đạn.”
Nanh Sói, “!!!”
Lý Tiếu Bạch, “Đã vậy tôi nghĩ Blade còn mạnh hơn tôi… Tuy nhiên tám phát đã là hết cỡ, vì phát thứ chín sẽ phải thay đạn, chắc chắn không thể xong trước khi lon bia rơi xuống đất… Ừm, thế thì, có lẽ kỹ thuật bắn súng của tôi là giỏi nhất rồi…”
Nanh Sói, “Giờ tôi mới phát hiện cậu cũng mặt dày lắm…”
Lý Tiếu Bạch, “Mạnh thì là mạnh, cái này có gì mà phải khiêm tốn?”
Nanh Sói, “Này, nhóc, tính khí này của cậu, tôi thích!”
Lý Tiếu Bạch, “Ai thèm quan tâm anh có thích hay không… Đừng có sờ vào tóc tôi!”
Blade, “Chín phát hửm? Theo lý thuyết thì vẫn làm được đấy. Chỉ cần trước đó giữ lại một viên đạn trong đường đạn là được. Có điều nếu tính đến cực hạn của bắn liên tiếp, nhiệt độ nòng súng, độ chấn động cổ tay, bắp tay, liệu có còn bắn chính xác hay không, anh cũng không dám chắc.”
Lý Tiếu Bạch, “Vậy anh làm được không?”
Blade, “Được.”
Lý Tiếu Bạch & Nanh Sói, “…”
Nanh Sói, “Shit, trong số chúng ta quả nhiên chả ai biết khiêm tốn…”
Blade, “Sau này ra tù so bắn thử xem.”
Lý Tiếu Bạch, “Được.”
Nanh Sói, cười to, “Hân hạnh phục vụ.”
Blade, “Tiếu Bạch, thắng cha rồi, em muốn làm gì?”
Lý Tiếu Bạch, “Chưa nghĩ đến, tôi không thích lập kế hoạch cho chuyện gì chưa nắm chắc, thắng ông ấy đã rồi mới tính tiếp.”
Blade, “Vậy, đi với anh đi. Sau khi chuyện này kết thúc, nếu em thắng ông ta, Mặc có thể xác nhập vào Nhận, hai ta làm hai sát thủ sống vui vẻ. Nếu em thua, Nhận có thể tiếp tục thu nhận em, hai ta vẫn là hai sát thủ sống vui vẻ. Chán thì qua chỗ Nanh Sói, cướp mấy món vũ khí mới về, hắn không cho thì tẩn hắn một trận… Thấy sao?”
Lý Tiếu Bạch, “Tẩn anh ta tôi không có ý kiến gì cả, nhưng mà… chắc không thể làm sát thủ sống vui vẻ được đâu…”
Blade mỉm cười, “Anh coi đây là câu trả lời ‘Yes’ nhé?”
Lý Tiếu Bạch, “Nanh Sói, xong chuyện anh sẽ đi thừa kế cơ nghiệp của cha anh à?”
Nanh Sói, “Còn phải hỏi, tất nhiên. Muốn ở lại đỡ đần một tay không? Vừa mới bàn giao chắc chắn tình hình sẽ lộn xộn, mấy con chuột già lại rục rịch ngứa ngáy… Chi bằng cậu tiếp tục làm vệ sĩ cho tôi? Miền Nam có vô vàn thức ăn ngon, đầu bếp nhà tôi nấu ăn cũng hết sảy, thế nào, cân nhắc thử không?”
Lý Tiếu Bạch, “…” Thật sự chìm vào đắn đo…
Nanh Sói, “Thầy làm bánh nhà tôi đến từ Pháp, còn có một đầu bếp người Trung Quốc…”
Lý Tiếu Bạch, “…” Đau khổ chọn lựa…
Nanh Sói, “Sữa tươi từ nông trại này, việt quất từ trang viên này, nho từ cao nguyên này, bánh ngọt nhân quả thơm hương Ý này, hải sản tươi sống từ Hawaii này, BBQ thịt bò tẩm nước chanh này…”
Lý Tiếu Bạch, “… A a đủ rồi! Anh im đi!”
Nanh Sói, “Ha ha ha… Trêu cậu vui quá xá! Haiz, thôi kệ, ép cậu cũng không ý nghĩa, cậu thích đi đâu thì đi, nhớ thường xuyên qua chỗ tôi đánh lộn là được! Nhưng nếu cậu không đi theo tôi, vậy cũng không cho cậu đi theo Blade, đây là nhượng bộ lớn nhất rồi.”
Lý Tiếu Bạch, “Huyên tha huyên thuyên, bộ anh quản được hả?”
Nanh Sói, “Phải ha…”
Lý Tiếu Bạch, “… Đừng có làm cái mặt đó nữa. Tôi không quen.”
Nanh Sói, “Được rồi, nhượng bộ thêm một nước, chỉ được phép đi theo Blade thôi. Ngoài y ra thì không được đi theo ai hết… Nếu không tôi giết hắn.”
Lý Tiếu Bạch, “Giết ai cơ?”
Nanh Sói, “Cậu quản được tôi à?”
Lý Tiếu Bạch, “Nanh Sói, anh chưa chắc đã thắng Vô Nhân, thắng rồi cũng chưa chắc sẽ tha Blade, phải không?”
Nanh Sói, “Tôi trong mắt cậu đúng là phường ác bá…”
Lý Tiếu Bạch, “…”
Nanh Sói, “Thật ra mọi người đều giống nhau thôi.”
“Tôi biết…” Lý Tiếu Bạch, “… Chúng ta giao dịch đi, bao giờ chuyện này kết thúc…”
Nanh Sói, “Tôi từ chối.”
“A?” Lý Tiếu Bạch, “Tôi còn chưa nói gì.”
“Bất luận là gì, tôi từ chối tuốt luốt.” Nanh Sói, “Không cần phải giao dịch với tôi, chỉ có duy nhất cậu, mãi mãi không cần giao dịch với tôi. Kể cả cậu muốn gì, chỉ cần nói với tôi ‘Tôi muốn’ là đủ, tôi sẽ không làm giao dịch với cậu, vĩnh viễn không bao giờ. Riêng việc này, đồng ý với tôi, được chứ?”
“…” Lý Tiếu Bạch, “Tôi không biết nên trả lời sao nữa.”
Nanh Sói nhếch miệng, “Nói ‘đồng ý’ là được.”
“…” Lý Tiếu Bạch, “Đồng ý.”
Nanh Sói, “Ngoan quá chừng, nói ‘ Yes, I do’[1] coi nào.”
Lý Tiếu Bạch, “Đi chết đi!”
Nanh Sói, “Nhóc à, thật sự tôi thích cậu nhiều lắm đấy.”
Lý Tiếu Bạch, “Ừ, tôi cũng thích anh… Mỗi tội từ bé đến lớn cái gì tôi thích đều chết hết.”
Nanh Sói, “Tôi cũng vậy.”
Lý Tiếu Bạch, “Mai là Giáng Sinh rồi nhỉ?”
Nanh Sói, “… Cuối cùng cũng đến rồi.”
Rất nhiều khi, khoảnh khắc tươi đẹp thường thường chúng ta chẳng hay biết.
Để đến khi ta biết nó là khoảnh khắc thật tươi đẹp, thường thường ta lại đánh mất nó rồi.
“Nếu cứ luôn thế này thì hay biết mấy.”
Vậy nên khi bạn có ý nghĩ như vậy, xin bạn, hãy trân trọng.
[1] Yes, I do: Lời tuyên thệ, thề ước trong các đám cưới đạo Cơ Đốc.
Will you have him to be your wedded wife/husband, to live together in the covenant of faith, hope, and love according to the intention of God for your lives together in Jesus Christ?
Will you listen to him inmost thoughts, be considerate and tender in your care of him, and stand by him faithfully in sickness and in health, and, preferring him above all others, accept full responsibility for him every necessity for as long as you both shall live?