Đi Đâu Về Đâu

Chương 60: Nếu tay không có súng, tôi sẽ không thể bảo vệ em. Nếu tay vẫn cầm súng, tôi sẽ không thể ôm chặt em



...............................

Trong vòng tay Nanh Sói, Lý Tiếu Bạch bị ánh mắt quá đỗi sắc bén và lạnh lẽo của Blade đâm vào tim, vốn là đang bực mình, cậu bỗng chốc rùng mình.

Phản ứng của Blade, thật sự quá kỳ lạ.

Như Lý Tiếu Bạch quen từ trước đến nay, xét ở mức độ nào đó, có thể coi Blade là người giỏi che giấu cảm xúc của mình nhất nhà tù. Mà địch ý của y đối với Nanh Sói, chớ nói sát khí rõ rệt như vậy, dù chỉ là ánh mắt ghét bỏ cũng ít khi nào bị ai bắt gặp. Sát thủ luôn có sức chịu đựng rất lớn, lúc cần thiết, có khi còn nhịn được suốt năm năm, mười năm để diễn trò. Nếu không diễn nữa, chỉ có hai khả năng, một là không thể nhịn được nữa, hai là không cần nhịn nữa.

Cậu tin vào sức nhẫn nại của Blade, nên cậu đoán hẳn là rơi vào vế thứ hai.

Nanh Sói cũng lạ, từ đầu tới cuối đều cố tình ngông nghênh, khiêu khích. Trên thực tế, sóng ngầm giữa hai người này đã tồn tại từ lâu. Blade ôm suy tính ra sao không rõ, giỏi diễn trò, không ai biết y nghĩ gì, mà trong mối quan hệ giữa hai người, Nanh Sói luôn là bên gắng lấy lòng đối phương, nay lại cố tình đập vỡ tình hữu nghị khó khăn lắm mới tạo dựng được, vì sao?

Cậu lặng lẽ chuyển tầm mắt từ hai con người đang giằng co lên bệ giám khảo… Giáo Hoàng, nhân vật quyền lực của nhà giam Gabriel, đại diện cho trật tự ở nhà giam bác sĩ James, tay trong của gia tộc Leo, hoặc là nói, là đại diện tài sản ở khu chịu tù có thời hạn vậy ghế trống còn lại nhất định là để phần cho người phát ngôn của gia tộc Chace tức cổ đông của nhà máy vũ khí bên khu tù không thời hạn rồi… Và phân nửa, sẽ là Vô Nhân…

Đột nhiên ngộ ra, tình cảnh như này, đích thị là tiết mục “nổi cơn thịnh nộ vì hồng nhan, huynh đệ trở mặt thành thù địch” mà Lý Tiếu Bạch chính là vị “hồng nhan” xúi quẩy. Nhưng nếu mà nói cần tạo ra một ngòi nổ, thì dù là hành động ngang ngược của Nanh Sói trong phòng y tế hay là sự giận dữ hiện tại của Blade cũng đều nhập vai hơi thái quá rồi. Rốt cuộc là ai đã diễn giả làm thật?

Biết bao hẹn thề tình nghĩa trước kia, cái nào là giả, cái nào là thật, cậu không phân biệt được.

Màn này, diễn cho Vô Nhân xem. Vậy màn trước đó, là để ai cười chê?

“Hồng nhan xúi quẩy” chợt chùng lòng, chưa đến nỗi đau xót, nhưng quả thật đã chùng lòng.

Cậu định đạp văng Nanh Sói đi rồi cho hắn ăn thêm một cú đấm móc nữa. Nhưng hiện tại cậu cụt hứng.

Các anh đã muốn diễn, tôi phối hợp lâu thế rồi, thêm một màn có hề chi?

Vì thế cậu không hề động đậy, hay phải nói là ngoan ngoãn để cho Nanh Sói ôm, đôi mắt lạnh lùng cụp xuống, giấu dưới phần tóc mái đã mọc hơi dài. Hễ cậu làm động tác này, người xung quanh luôn cảm thấy xa cách quá thể, rành rành là cậu chẳng để bất kỳ một ai vào mắt, bất kỳ ai cậu cũng không cần.

Blade ngơ ra sửng sốt, đột ngột tiến lên nắm lấy bàn tay buông thõng của cậu, mấp máy môi, “Tiếu Bạch…”

Sự ầm ĩ bất ngờ cùng tiếng người xôn xao đã át mất nửa câu sau của y. Quay đầu lại nhìn lên bệ giám khảo, vị trí thứ tư đã có người ngồi xuống.

“Vô Nhân.” Nanh Sói nheo mắt, khẽ thốt ra.

Giữa tiếng ồn không ai nghe thấy hắn nói gì, có điều cả ba người đều đoán được người kia là ai.

Lý Tiếu Bạch thấy Blade đang cầm tay mình bỗng rút về tức tốc, sau đó y chỉnh lại góc áo, mỉm cười như thể vừa võ trang, toàn thân trên dưới đều căng ra, tiến vào trạng thái phòng vệ cao độ.

Nanh Sói đang kề sát bên cậu lại truyền đến từng nhịp tim đập hối hả, kích động, hô hấp cũng trở nên hưng phấn.

Cậu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn trên bệ cao.

Nhân vật đã góp mặt đông đủ, màn biểu diễn chính thức khai mạc!

Tối nay sẽ không yên ổn.

Thực chất, cái người tên Vô Nhân đã phá vỡ quy tắc trò chơi, giam lỏng David Chace, soán quyền, ám sát Nanh Sói ấy, Lý Tiếu Bạch không hứng thú cho lắm. Cậu chỉ muốn y theo kế hoạch là mau chóng hộ tống Nanh Sói ra tù nhân dịp vũ hội hỗn loạn, kết thúc kiếp vệ sĩ, sau đó đi tìm cha hoặc Lorenzo giải quyết mớ giao ước kia, rồi cả bà nội Valar lẫn Beyonce đang chờ gặp cậu. Cậu không muốn bị cuốn vào cuộc nội đấu tàn sát của những người thừa kế nhà Chace thêm nữa, thành thử cậu không quan tâm Vô Nhân và Nanh Sói sau này sẽ đấu đá thế nào, cũng không quan tâm Vô Nhân là người ra sao.

Chỉ tiếc đối phương tựa hồ không nghĩ vậy, Vô Nhân rõ ràng có hứng thú với cậu. Ánh mắt cậu ta làm cậu buộc phải nhíu mày, ngẩng lên nhìn lại.

Trông thấy Vô Nhân, Lý Tiếu Bạch kinh ngạc.

Rất là… Rất là bình thường thôi.

Nhan sắc cỡ này mà làm trai bao? Ngay cả Nanh Sói lẫn Blade đều đẹp hơn cậu ta nhiều.

Chưa bàn đến vẻ đẹp kiểu phương Tây mắt sâu mũi cao, mà đặt ở đường nét mềm mại của người phương Đông, Vô Nhân cũng tuyệt đối không thể xưng là mỹ nhân được, cùng lắm chỉ là thanh thoát mà thôi. Trang phục cũng không cầu kỳ, chỉ gồm một chiếc sơ mi trắng chẳng một điểm hoa văn cùng áo lông lạc đà màu xanh đen khoác ngoài. Da rất trắng, song không phải kiểu trắng láng mịn mà nhợt nhạt yếu ớt như gốm sứ. Vóc dáng gầy gò, đường nét mờ nhạt, một khuôn mặt chẳng ấn tượng, có đứng ở đâu cũng chìm lỉm, lại lạ lùng thay hút lấy ánh mắt người!

Tại sao? Cậu hồ nghi nhìn theo cậu ta.

Có vẻ khá nhiều người cùng suy nghĩ với Lý Tiếu Bạch, âm thanh chuyện trò khe khẽ càng ngày càng không “khe khẽ”…

Bắt gặp vẻ hoang mang trên gương mặt cậu, Vô Nhân dường như buồn cười lắm, bèn nhoẻn cười… Toàn sảnh thoắt chốc lặng ngắt! Cậu cảm giác tim mình bị điện giật, tê tê mất một lúc! Phải rụt lùi ra sau mấy bước theo bản năng…

Người này… Khi cười, quả tình là… chim sa cá lặn!

Làm sao lại có người cười lên đẹp đến nhường này? Ngũ quan bình thường thế kia sao có thể tạo nên nụ cười quá mức diễm lệ như thế?

Cha từng nói, những người dùng ngoại hình để lung lạc người khác, nếu cộng thêm thủ đoạn, chắc chắn là đáng sợ bậc nhất!

Người có thể gây sức ép lên nhà Chace chỉ với thân phận trai bao, đâu chỉ đơn giản là thủ đoạn? Huống chi khi cười lại thành yêu tinh hớp hồn người thế này…

Ánh mắt nhìn đăm đắm vào Vô Nhân của Lý Tiếu Bạch càng trở nên đề phòng hơn nữa!

Xem ra có rất ít ai lộ vẻ khiếp sợ chứ không phải đắm đuối tán thưởng sau khi nhìn thấy mình cười nên người đứng trên bệ giám khảo cao cao kia không nén được ý cười, vừa liếc Lý Tiếu Bạch vừa rầm rì với Giám đốc ngồi bên, đối phương lập tức vâng dạ đứng dậy, ra lệnh cho các giám ngục tấn công cậu.

Không ngờ Vô Nhân lại chọn ra tay với Lý Tiếu Bạch trước, cả ba người đều không lường tới trường hợp này. Nanh Sói tức thời đẩy cậu ra sau mình, bày tư thế gà mẹ bảo vệ gà con. Blade đứng im tại chỗ, xoáy ánh nhìn tàn khốc về phía người đang cười đến đằng đằng sát khí trên kia.

Bỏ chạy, là hành vi cực kỳ mất mặt.

Thế nhưng khi nhận ra sát khí do Vô Nhân phát ra, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Lý Tiếu Bạch chính là nó.

Ai có thể kết hợp “cười” và “giết” thuần thục đến thế chứ? Như thể không phải nhất thời hứng lên, mà là đã tâm tâm niệm niệm suốt bấy lâu rồi. Sát ý lại ăn khớp nhịp nhàng với nụ cười vô hại, thật khiến người ta sởn tóc gáy!

Đối mặt với nguy hiểm, hoặc là chạy, hoặc là chiến, Lý Tiếu Bạch gần như đã ra tay theo bản năng!

Giám ngục bình thường căn bản không phải đối thủ của cậu, vậy mà những gã này đều chống đỡ khoảng mười giây mới ngã xuống! Quá rõ ràng, giám ngục đã bị thay rất nhiều! Tỉ mỉ quan sát mới phát hiện mọi nhân viên canh gác tại các góc chết và cổng lớn đều lạ hoắc! Ngay khi gã cuối cùng bị hạ đo ván, vô số nòng súng đã lên đạn vang dội!

Bất lợi tuyệt đối.

Hoàn toàn không hợp với kế hoạch lấy cứng chọi cứng ban đầu.

Các cậu đã tính trước vô số phương pháp khởi đầu cuộc hỗn loạn, nhưng không một phương pháp nào bắt đầu từ cậu cả.

Song cậu không hề hối hận mình đã quyết định chiến đấu, ánh mắt và động tác cậu đều dứt khoát và bình tĩnh. Túm lấy gã giám ngục ngã dưới đất che chắn chỗ hiểm trên thân thể mình, cậu quyết đoán chọn góc chết bên trái dưới bệ giám khảo làm cửa đột phá, trực tiếp phá vây! Súng liên thanh thậm chí không gây ảnh hưởng gì đến cậu, động tác cậu nhuần nhuyễn hệt như đã chuẩn bị từ sớm! Khí thế ùn ùn quả thực mê hoặc đối phương, đám giám ngục giương súng nhất thời chẳng ai nổ súng!

Dẫu tình huống thay đổi đột ngột, hai người kia hiển nhiên không hề nghi ngờ phán đoán của cậu! Nanh Sói vẫn theo sát cậu cùng chiến đấu, Blade lặng lẽ ra hiệu bằng mắt, lão Joe tiên phong, thế là các phạm nhân đã rất lộn xộn rồi lại nhanh chóng nổi trận ẩu đả, tứ phía đều bị bao phủ bởi tiếng la hét và hỗn loạn… Đội ngũ giám ngục cũng bắt đầu nháo nhác, mấy tên tay trong trà trộn vào nay đã phát huy tác dụng, không biết tên nào bắn lén trước, bắn trúng giám ngục! Cùng phe xuất hiện phản bội, người nào người nấy bất an không thôi, súng trong tay càng lăm lăm, ai không có súng thì liều mạng đi cướp súng. Người nào cũng lo lắng sau lưng mình, không rõ chừng nào sẽ bị đâm lén, trước mặt lại là phạm nhân đang bạo động… Tình thế càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Những gã được phái tới chặn Lý Tiếu Bạch và Nanh Sói đều là dân chuyên nghiệp giả mạo giám ngục, cực kỳ khó chơi. Lý Tiếu Bạch thậm chí còn bị thương, nhưng như thể đang trút giận, cậu ra tay tàn nhẫn kinh khủng! Nanh Sói vẫn lặng lẽ và cẩn thận che chở cho cậu. Cậu ưa tốc chiến tốc thắng, Nanh Sói lại đảm đương vai trò chốt chặn, đã xuống tay là quét sạch cả một hàng, hai người lưng đối lưng tác chiến, bảo hộ lẫn nhau, không một kẽ hở!

Nanh Sói vốn dĩ hiếu chiến, lúc này được sóng vai chiến đấu cùng Lý Tiếu Bạch, lại được thoải mái tàn sát, cả nụ cười trên mặt cũng khoái trá vạn phần!

Blade đứng đằng xa, không tiến lên giúp, chỉ lạnh lùng nhìn. Về Lý Tiếu Bạch, chỉ cần có kẻ nào dám đánh lén cậu, sẽ bị y giải quyết nhanh gọn bằng một phát súng! Còn Nanh Sói, từ đầu chí cuối y chỉ bàng quan đứng nhìn.

Phải nói từ lúc gặp nhau đến giờ, y cực ít nhìn Nanh Sói, thi thoảng đối diện nhau thì cũng là ánh mắt chém giết bắn hơi lạnh bốn phía!

Vô Nhân ngồi nghiêm nghị trên cao, cười hả hê.

Blade lạnh lùng ngẩng lên nhìn Vô Nhân liền xoay người đi về phía bên trái.

Chưa được vài bước đã bị cản lại.

“Thiếu gia Blade, chi bằng chơi với tôi?” Kẻ nọ vẫn nhơn nhơn bộ mặt kiêu ngạo rằng “cùng trời cuối đất chỉ có ta mạnh nhất”, đầu lưỡi liếm qua lại lưỡi dao một cách ghê tởm.

Cao thủ của khu tù không thời hạn?

Nực cười. Mới có thế này mà cũng thành cao thủ?

Blade ung dung mỉm cười.

Nụ cười có phần khinh thường này đã chọc giận đối phương!

“Hừ! Chẳng qua ỷ y vào thế lực của ông già ở nhà để leo lên vị trí chỉ huy, tưởng mình ngon chắc? Giỏi thì đỡ thử hai chiêu!”

Blade quay đầu nhìn lên bệ giám khảo, Giáo Hoàng đã mượn đám đông giám ngục che chắn, kinh hoàng chạy trối chết từ lâu, Gabriel điên tiết đứng trên cao chỉ huy giám ngục đàn áp bạo động, bác sĩ James bình tĩnh đứng náu mình tại một góc khá an toàn, Vô Nhân đã mất tích khỏi chỗ ngồi. Đảo mắt, màu áo khoác xanh đen đang đi về hướng Nanh Sói…

Tốt lắm, chim sẻ đã vào rổ, đến giờ giật dây rồi.

Y ngoảnh lại, nhìn tên sát thủ của khu tù không thời hạn đã từng ám sát Nanh Sói mấy lần, làm bị thương cánh tay Lý Tiếu Bạch một lần, thế rồi bất thình lình động thủ không hề dự báo!

Y không dùng súng, lưỡi dao cực mỏng trượt ra từ các kẽ ngón tay y, động tác quá chóng vánh, chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng hình cung lóe ra chớp nhoáng giữa không khí!

Tên sát thủ còn đang làm động tác liếm dao chưa gì đã bị cắt đứt lưỡi cùng bàn tay trái đang cầm dao!

Máu còn chưa tóe, nguyên đoạn tay phải cũng đứt lìa!

Mình sắp chết…

Vô số lần đứng bên ranh giới sống chết, vô số lần tiễn đưa kẻ khác xuống địa ngục, thế cho nên ở trước cánh cổng địa ngục đã quá quen thuộc, hắn bỗng nhận ra, là trực giác sát thủ báo cho hắn biết, rằng hôm nay, hắn sẽ chết tại đây, dưới tay người đàn ông tên là Blade này.

Lưỡi dao không có độ ấm cuối cùng cũng ngưng điệu múa hoa lệ của nó, lẳng lặng gí tại động mạch cổ đang đập của hắn. Tay bị chặt đứt bấy giờ mới tuôn máu! Mùi vị tanh nồng ập đến cùng cơn đau cuốn phăng tất thảy… Hai mắt hắn ứ máu, mồm há hốc toan nói gì đó, lại chỉ có một ngụm máu ồng ộc phun ra…

À, đúng rồi, lưỡi bị cắt rồi…

“Cắt tay trái mày, phạt mày ra tay ba lần vẫn chưa lấy được mạng mục tiêu, nhục mạ danh dự của Nhận. Cắt tay phải mày, phạt mày dám làm người của tao bị thương. Cắt lưỡi mày, vì mày nói điều tao không thích nghe.” Blade cười khẽ, “Tao, ngay từ đầu đã không phải con trai của David Chace.”

Giương tay đoạt mệnh, mắt lạnh thu dao.

Mình dưới tay y, mà ngay cả một cơ hội tấn công cũng không có… Khoảnh khắc bị rạch họng, tên sát thủ của khu tù không thời hạn chỉ kịp nghĩ như thế.

Ngán ngẩm đứng tại chỗ, Blade từ tốn cất dao về, bỗng nhớ đến Lý Tiếu Bạch thường xuyên hậm hực “Thực ra tôi chẳng thích người chết tẹo nào”, y cứ thấy buồn cười, lại cười không nổi. Giờ thì tự dưng thấu đáo cảm thụ này rồi. Y trước kia sẽ không suy nghĩ linh tinh thế này vì còn quá nhiều chuyện phải làm, thế nhưng sự xuất hiện của Lý Tiếu Bạch, bản thân nó đã là ngoài ý muốn, để rồi về sau cứ không ngừng mang đến những chuyện ngoài ý muốn…

“Em đó, lúc nào cũng nhiễu loạn anh thôi.” Y phóng mắt về hướng Lý Tiếu Bạch, giọng điệu nhẹ nhàng ra chiều bất đắc dĩ, mà ánh mắt lại quá đỗi ôn hòa đến cả y cũng không nhận thấy…

Còn cái cậu ngang nhiên nhiễu loạn quỹ đạo cuộc đời ngài sát thủ Blade của chúng ta ấy mà, bây giờ đang gặp phiền phức.

Phát súng đầu tiên của Vô Nhân bị cậu linh hoạt giơ dao đỡ được, phát thứ hai không ngờ, lại nhắm về phía cậu chứ không phải Nanh Sói!

Mục tiêu ngắm bắn này nằm ngoài tầm dự đoán của cả Lý Tiếu Bạch lẫn Nanh Sói! Phản ứng của cả hai đều là ngây ra, xác định phát này có thể là chí mạng!

Nanh Sói chỉ kịp đẩy nhào cậu xuống, lại không kịp ngăn trở viên đạn kia bắn trúng mình!

Cậu bị hắn đè đến nỗi kêu đau, sau đó thét toáng, “Anh bị đần à???” Ai mới là vệ sĩ của ai?! Anh có bị dở hơi không mà lại đi đỡ đạn thay vệ sĩ?!!

Nanh Sói cũng khẽ rên, sau rồi không thấy động tĩnh gì nữa.

Cậu hấp tấp đỡ Nanh Sói, tranh thủ lúc hỗn loạn, vọt nhanh đến vật che chắn! Hơi thở tuy ổn định nhưng trái tim lại nện kinh hoàng! Cậu sờ soạng những nơi hiểm yếu trên người hắn, cũng không thấy máu chảy nhiều quá… Thoáng dịu lòng lại, cậu hỏi nhỏ, “Anh không sao chứ?”

Nanh Sói im lìm một chốc, mới cười tủm tỉm, lên tiếng, “… Chịu nói chuyện với tôi rồi?”

Cậu nhất thời muốn nổi điên phanh thây xé xác hắn quách cho rồi! Ném cái cục nợ nặng trình trịch trên vai xuống đất, đoạn cong người chuẩn bị nhảy ra, lập tức bị ôm chặt từ đằng sau!

“Tôi bị thương ở vai, đạn ghim trúng xương, hiện nay tay trái không cử động được…” Giọng nói thô khàn và nhịp thở cuồng loạn của Nanh Sói tán loạn qua lại giữa tai và gáy hai người trong không gian chật hẹp! “Nên, lát nữa hãy thủ ở bên trái tôi.”

“Biết rồi.” Cậu trả lời ngắn gọn.

“Còn nữa, một phút sau chỗ này bắt đầu nổ, từ bệ giám khảo lan từ Đông sang Tây, trong vòng ba mươi giây sẽ chấm dứt. Bám sát tôi, nổ xong chúng ta sẽ rời đi.”

“Ừ.” Lời đáp lại của cậu càng ngắn gọn hơn nữa.

“Thật ra không đi cũng được.” Nanh Sói tạm ngừng, lại cười khì khì, “Hai đứa mình cứ ngồi đây ôm nhau giữa khói lửa, kể ra cũng lãng mạn.”

Cậu ngẩng đầu xem khoảng cách từ bệ giám khảo đến chỗ mình đang trốn, nói, “Được thôi, tuy nhiên một phút mười lăm giây nữa, đây chính là tư thế chết của chúng ta.”

Nanh Sói cười ngất! Vui vẻ đẩy cậu ra, hắn lại khỏe như vâm nhảy ra tham chiến!

Cả đại sảnh đã biến thành chiến trường tan tác.

Hai người bọn cậu bị bao vây tầng tầng lớp lớp. Vô Nhân đứng ngoài cùng mỉm cười nhìn các cậu, còn các “giám ngục” lăm le súng đứng quanh vừa cảnh giác vừa hoảng sợ dòm chòng chọc vào hai người chính giữa vòng vây!

Trong số giám ngục có rất nhiều người không phải lần đầu gặp Lý Tiếu Bạch, nhưng cái cảm giác khiến con người ta chẳng dời nổi tầm mắt lại chẳng dám nhìn thẳng như thiếu niên hiện nay, chúng chưa gặp bao giờ! Tất cả bị cậu nhìn quét bằng ánh mắt vô cảm “quan sát bia ngắm di động”, đều lờ mờ cảm giác chỉ trong một giây nữa mình sẽ thành cái xác… Đó là ánh mắt đã nhuốm vô số máu tanh mới có được, một ánh mắt giết người!

Cậu cầm dao đứng bên trái Nanh Sói. Cậu không cần súng, vì dao của cậu còn nhanh hơn súng!

Bộ áo tù màu xám của cậu dính máu loang lổ, nhưng không giọt nào là của cậu.

Thần sắc cậu trấn tĩnh, có đôi chút lãnh đạm và chán chường. Là thần sắc không phải tay mơ lần đầu đi giết người hay là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nên cũng nổi máu giết chóc mà có được, đây là thần sắc chỉ có ở người đã trải qua trăm trận chém giết.

Mới chỉ những điểm như vậy thôi, đã đủ làm đối thủ của cậu nao núng!

Nanh Sói nhẹ nhàng dựa vào cậu, một tay thành thạo thay đạn, dùng răng kéo nòng súng “lách cách”! Âm thanh lanh lảnh tuyên bố giờ giết chóc chính thức bắt đầu!

“Lên nào, cục cưng, bọn mình cùng đại khai sát giới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.