Từ ngày ấy sau, ba người trong tiểu trúc ốc lại khôi phục cuộc sống thông thường.
Vết thương trên lưng Mộ Dung Lâm Phong thoạt nhìn tuy rằng nghiêm trọng, nhưng bởi vì bản thân hắn chính là một dược sư độc nhất vô nhị, hơn nữa thể trạng thân mình cũng thực cường tráng, tuy rằng chỉ nhìn bề ngoài thư sinh tinh tế ngày thường là tuyệt đối đoán không ra, dưới y phục, cơ thể đầy đặn ẩn ẩn tràn ngập sức mạnh, chỉ là bình thường không hiện ra mà thôi, cho nên vết thương không cần mười ngày thì đã tốt rồi.
Mà vết thương to nhỏ trên người Tiểu Bạch cũng được Mộ Dung Lâm Phong mỗi ngày cẩn thận rịt thuốc, tắm bằng dược thảo, không đến năm ngày ngay cả dấu vết nhỏ cũng không lưu lại, thế nhưng ngoại thương dễ dàng khôi phục, nhưng nội thương cũng khó khỏi hẳn. Thân thể suy yếu không phải do ngày một ngày hai mà thành, là từ trước tới nay suy dinh dưỡng, chỉ có thể giống như nước chảy đá mòn, chậm rãi điều trị.
Di chứng của ngự phong, là rất khó có thể có chữa khỏi, mỗi lần sử dụng ngự phong, trong cơ thể đều hư hại một lần, tuy rằng Tiểu Bạch mỗi ngày đều giống như không đau không đớn kề cận Mộ Dung Lâm Phong, không phải y không có cảm giác, mà là đau từ xưa đến bây giờ làm cho Tiểu Bạch tập mãi thành thói quen.
Tiểu Bạch đang ở trong phòng Mộ Dung Lâm Phong nghỉ trưa, rón ra rón rén trộm chuồn ra khỏi phòng, trong nháy mắt nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ khe cửa nhìn thấy lý y trắng bằng lụa mỏng của Mộ Dung Lâm Phong, một chút mờ nhạt bao quanh dáng người tinh tế thon dài, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra da thịt bên trong như bạch ngọc, xương quai xanh gợi cảm mê người, mái tóc đen mềm thẳng xõa trên giường. [Gin: thụy mĩ nhân a hảo ***y a mặt háo sắc =)))
Vốn Tiểu Bạch nên là cùng Mộ Dung Lâm Phong ngủ trưa, vì sao muốn trộm chuồn ra mà, kỳ thật Tiểu Bạch là cả ngày bị Mộ Dung Lâm Phong nào là cấm đi lại nào là ngâm thảo dược, Trúc Tử còn mỗi ngày cho Tiểu Bạch uống canh gà nhân sâm, canh sườn nhân sâm, canh thỏ nhân sâm khác nhau.
Nói phải bồi bổ tiểu thân cốt chạm một phát sẽ vang một tiếng của Tiểu Bạch, đối với Tiểu Bạch thích ăn uống, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng cả nửa tháng mỗi ngày ba lượt đều là canh thập toàn đại bổ, Tiểu Bạch uống đến nỗi cảm thấy chính mình mỗi ngày sắp phun ra lửa rồi, thấy Trúc Tử e sợ tránh còn không kịp.
Nghỉ trưa xong, Trúc Tử sẽ theo bình thường ở sau bếp nấu một trong các món canh thập toàn đại bổ cho Tiểu Bạch, cho nên Tiểu Bạch thừa dịp nghỉ trưa còn chưa chấm dứt, liền sớm chuồn êm ra, Tiểu Bạch rời khỏi phòng, chột dạ nhìn nhìn trái phải, chỉ sợ Trúc Tử thân ảnh xuất quỷ nhập thần đột nhiên nhảy ra. Nhìn thấy bốn phía im ắng, chỉ có ve kêu râm ran. Tiểu Bạch nhấc chân từng bước nhỏ từng bước nhỏ chậm rãi không có mục đích đi tới, bởi vì bị cấm chừng, Tiểu Bạch kỳ thật đối với ba gian trúc ốc này cũng không tính là quá quen thuộc.
Đi chân trần trên nền đá cát chắc mà mềm, rất là thoải mái, còn có từng đợt nhiệt ý của nắng trưa. Tiểu Bạch cảm thấy được mới mẻ lại ngồi xổm xuống, bốc lên một vốc cát vàng vàng chơi đùa, ở bên này vọc một hồi, lại sang bên kia bốc cát chơi tiếp, nhìn thấy cát chảy xuống qua ngón tay, cảm thấy chơi vui lắm.
Chơi trong chốc lát, đột nhiên bị một trận tiếng kêu “ngao ngao ngao ngao......” của tiểu động vật hấp dẫn, Tiểu Bạch nghe được tiếng kêu, trong óc liền lập tức dần hiện ra đống lông trắng trắng mềm mềm chạm vào rất thoải mái.
Vì thế liền theo tiếng kêu kia chậm rãi bước thong thả qua hậu viện của trúc ốc, rốt cục thấy một con bạch hồ trắng như tuyết sinh động đang cố bắt con bướm nhỏ chợt cao chợt thấp trên đỉnh đầu.
Tiểu Bạch nhìn thấy tiểu Bạch hồ cả ngày không thấy đâu kia, ánh mắt lòe lòe liền sáng lên. Tiểu Bạch vui vẻ, hóa ra bạch hồ cũng thích trò bắt bướm như mình, đột nhiên nghĩ tới sư phụ nói, chí đồng đạo hợp, vật vu loại tụ [Gin: hiểu là cùng chung chí hướng, thì dễ hòa hợp]. Nguyên lai Tiểu Bạch hồ là cùng loại với mình a thật là vui nga.
Khi Bạch hồ đang vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, liền thấy thiên địch của nó đi đến, tiểu Bạch hồ vẫn là nhớ rõ Tiểu Bạch, dù sao nó cũng từ trong cái miệng hung tợn của Tiểu Bạch, đào thoát ra ngoài. Nhớ tới đau đớn toàn tâm kia, trong l
òng vẫn là từng đợt nghẹn lại.
Nhìn thấy Tiểu Bạch nhào qua phía tiểu Bạch hồ, tiểu Bạch hồ sợ tới mức ngay cả tiểu con bướm cũng không muốn, giống như con chuột thấy mèo vậy, cấp tốc chạy trốn, Tiểu Bạch nhìn thấy tiểu Bạch hồ quay lưng với y mà chạy tưởng là nó muốn cùng mình chơi trò trốn tìm, hai chân liền càng thêm hưng phấn “đát đát......” đuổi theo, ở hậu viện thẳng tắp đuổi theo ba vòng rốt cục bắt được tiểu Bạch hồ.
Tiểu Bạch vẻ mặt ta thắng, vui vẻ ôm chặt lấy tiểu Bạch hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng cọ cọ lên cái bụng mềm mại của tiểu Bạch hồ cọ đến nỗi tiểu Bạch hồ cơm cách đêm cũng muốn ói ra, một bên “ngao ngao ngao ngao......” kêu không ngừng.
“Tiểu ngu ngốc ngươi cứ cọ như vậy, đêm nay có phải muốn uống canh bạch hồ nhân sâm hay không a?” Trúc Tử âm điệu như u linh đột nhiên từ phía sau truyền tới.
Tiểu Bạch vừa nghe thấy thanh âm của Trúc Tử toàn thân nổi một trận da gà, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trúc Tử bưng một chén canh thịt hổ hầm nhân sâm bốc khói, về phần Tiểu Bạch vì sao biết là thịt hổ, thì là bởi vì tối hôm qua Trúc Tử nói, tiểu ngu ngốc phải giống như hổ có khí thế cùng thông minh, không cần cứ luôn dáng vẻ tiểu bạch thỏ vừa nhược lại bạch, cho nên sáng nay nghe sư phụ nói, Trúc Tử một mình ra ngoài khiêng về ba con hổ to nặng, nói là cho Tiểu Bạch uống canh thịt hổ.
Tiểu Bạch nghe xong chính là từng đợt bạch quang lòe lòe, tiểu não túi liên tưởng Trúc Tử ở một bên khuôn mặt vặn vẹo hung ác, chỉ huy ba con hổ chui vào cái bụng nhỏ của mình sư — phụ, Tiểu Bạch không muốn
Tiểu Bạch vẻ mặt sợ hãi nhìn Trúc Tử mi tâm nhíu thành chữ “川” cùng chén canh nhân sâm thịt hổ cầm trên tay như ôn dịch trốn không kịp, nhược nhược hàm chứa nước mắt kéo kéo tay áo Trúc Tử nói: “Tiểu Bạch... Tiểu Bạch không muốn uống ”
Trúc Tử dựng thẳng hai hàng lông mày thô thô, hoàn toàn không nhìn bộ dáng Tiểu Bạch đáng thương hề hề, cầm chén đưa tới trước mặt Tiểu Bạch, vẻ mặt không cho thương lượng.
Sau đó Tiểu Bạch liền thật sự giống như con thỏ bị chấn kinh, thuận tay quăng tiểu Bạch hồ về phía Trúc Tử, xoay người lập tức bỏ chạy đến bóng người cũng không thấy......
Mộ Dung Lâm Phong đang bình yên đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe được ngoài hành lang có tiếng chạy “bịch bịch” rất nhanh về phía bên này, liền chậm rãi mở đôi mắt chưa toàn bộ thanh tỉnh, khởi động nửa người.
Cửa “ba” một tiếng liền mở, chỉ thấy Tiểu Bạch vẻ mặt cầu xin chạy về phía hắn.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch khóc ướt cả khuôn mặt, mơ mơ màng màng buồn ngủ đều dọa chạy hết, vội xuống giường ôm lấy Tiểu Bạch đang hoang mang rối loạn nhắm thẳng ngực hắn mà trốn vào.
“Tiểu Bạch, đây là làm sao vậy?” Mộ Dung Lâm Phong quan tâm sẽ loạn, Tiểu Bạch vốn đang bị cấm chừng lúc này nên là cùng ngủ với hắn, giờ phút này lại chân trần chạy ra bên ngoài một thân chật vật chạy về, còn khóc khóc nức nở.
“Sư phụ, Tiểu Bạch không cần ăn...... ba con hổ lớn như vậy...... Ô ô..... ” Tiểu Bạch thực ủy khuất nhìn sư phụ.
“Này......” Mộ Dung Lâm Phong một trận không nói gì.
Lúc này ngoài cửa lại có một người một cáo chạy vào, tiểu Bạch hồ nằm trên vai Trúc Tử, Trúc Tử vẻ mặt che kín tiểu hồng ti kỳ quái, trên tay tứ bình bát ổn bưng một chén nhân sâm thịt hổ, không rơi ra một giọt, vẫn vững vàng trên tay.
Tiểu Bạch vừa thấy Trúc Tử nhanh như vậy đã đuổi đến đây, liền giống như thấy ma nhắm thẳng vào lý y của Mộ Dung Lâm Phong mà chui, lý y bị Tiểu Bạch kéo mở ra phân nửa, rơi ra hai vai tinh xảo thon dài trắng nõn, Tiểu Bạch khẽ nhếch môi không nghĩ tới là liền cọ đến tiểu hồng quả kiều diễm ướt át của Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong phút chốc cả kinh, toàn thân hiện lên một trận tê dại, hô hấp một lát hỗn độn, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.
Bởi vì toàn bộ ánh mắt đều tụ tập trên người Tiểu Bạch, ngược lại không ai phát hiện Mộ Dung Lâm Phong không bình thường.
Cảm giác được Tiểu Bạch cọ vào lúc thời gian không đúng, địa điểm không đúng, đối tượng cũng không đúng, vội kéo Tiểu Bạch ra, nếu cứ cọ như vậy, cả lửa cũng sẽ bốc lên cho coi.
“Sư phụ......” Tiểu Bạch nhìn thấy thật vất vả mới tiến vào, lại bị sư phụ vội vàng đẩy ra, vẻ mặt tràn đầy bất mãn cùng ủy khuất đáng thương.
Trúc Tử cũng không quản Tiểu Bạch đang đùa giỡn cái gì với Mộ Dung Lâm Phong, lúc ở hậu viện vừa nhìn thấy cậu liền bỏ chạy, còn quăng bạch hồ về phía cậu, bạch hồ thiếu chút nữa liền đặt mông ngồi vào chén canh thịt hổ nóng hổi, cũng may cậu mau tay nhanh mắt bắt được bạch hồ, nhưng cũng bị bạch hồ đang thất kinh dùng móng vuốt sắc nhọn cào một đường lên mặt, thật sự đủ chật vật.
Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử hung tợn chậm rãi đi về phía mình, tựa như con thỏ nhỏ bị ai trêu cợt giãy dụa, Trúc Tử mỗi bước đi tới, Tiểu Bạch liền run rẩy một chút, làm hại Tiểu Bạch lại muốn chui vào lý y vừa mới kéo lại chỉnh tề của Mộ Dung Lâm Phong.
“Được rồi, Trúc Tử, Tiểu Bạch gần đây đã uống quá nhiều rồi, cứ uống tiếp thì sẽ dinh dưỡng quá độ, sẽ chảy máu mũi.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch lại muốn chui vào trong nội y của mình, vội vàng vội vội đối Trúc Tử nói.
“Chủ nhân, này......” Trúc Tử nhìn chén canh nhân sâm thịt hổ đang cầm, vậy chén canh vốn để cho Tiểu Bạch bổ thân mình làm sao bây giờ a?
Mộ Dung Lâm Phong nhìn Trúc Tử vẻ mặt cả chén nhân sâm thịt hổ này nên xử trí thế nào, cùng Tiểu Bạch mím chặt miệng liều mạng lắc đầu như trống bỏi.
“Này...... Trúc Tử gần đây vất vả như vậy chăm sóc Tiểu Bạch, thế canh này để lại cho Trúc Tử bổ thân mình đi, nếu uống không xong, liền cùng bạch hồ uống đi.” Mộ Dung Lâm Phong coi chuyện không liên quan đến mình nói.
Trúc Tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Dung Lâm Phong, tựa hồ có điểm khó có thể tin Mộ Dung Lâm Phong thế nhưng lại nói ra loại lời nói vô trách nhiệm này.
Mộ Dung Lâm Phong khoác tay, bảo Trúc Tử vẻ mặt cứng ngắc mang theo bạch hồ đi ra ngoài, không cần vì cùng Tiểu Bạch ở chung không gian mà kích thích, không biết đại họa sắp sửa tiến đến, trở về chậm rãi uống thuốc bổ.
Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử rốt cục đi ra ngoài, liền tựa vào người Mộ Dung Lâm Phong thở một hơi thật to.
“Tiểu Bạch...... chỉ là không nghĩ uống bát canh kia, nhưng Trúc Tử luôn bức Tiểu Bạch uống ” Tiểu Bạch cầm lấy tay áo Mộ Dung Lâm Phong kể khổ.
“Được rồi, vi sư sẽ nói với Trúc Tử, không cần mỗi ngày đều cho Tiểu Bạch uống canh bổ, nhưng mỗi ngày phải uống một chén nhỏ, Trúc Tử cũng là muốn tốt cho Tiểu Bạch, biết không?” Ân cần dạy dỗ.
“...... Dạ, sư phụ......” Tuy rằng không tình nguyện, nhưng nhớ tới Trúc Tử giống như con voi cậy thế.
Sau đó, Mộ Dung Lâm Phong liền dẫn Tiểu Bạch đi luyện tự, giảng bài.
Một ngày hữu kinh vô hiểm [có kinh ngạc không có nguy hiểm] cứ như vậy qua đây.