Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt trầm tư ngồi trên mộc kiệu quay về Yến Thanh tửu lâu, cáo từ Thượng Quan Minh Trung (chính là ông nội làm thái y đã về hưu của Thượng Quan Vân Nhi), cùng Thượng Quan Vân Nhi lưu luyến không rời uyển chuyển mời hắn ở lại dùng cơm, Mộ Dung Lâm Phong chỉ có thể xin lỗi, nói rằng đồ nhi của mình còn ở trong tửu lâu, cần hắn trở về chăm sóc.
Thượng Quan Vân Nhi không đạt được mục đích chỉ có thể gọi hạ nhân tới nâng mộc kiệu đến tiễn Mộ Dung Lâm Phong một đoạn đường.
Mà Mộ Dung Lâm Phong lên mộc kiệu rồi trong đầu vẫn không quên lời Thượng Quan Minh Trung đã nói, vốn nghĩ đến Thượng Quan Minh Trung sẽ còn lại một viên Bạch Quả, giờ lại biết là không có, hiện tại bình tĩnh ngẫm lại cũng biết Bạch Quả là kì dược trân quý như vậy, cũng không phải một thái y về hưu có thể có được, chỉ là ngay lúc đó bản thân vừa nghe đến Bạch Quả liền rối loạn.
Trong lòng Mộ Dung Lâm Phong hiện tại tựa như sông cuộn biển gầm, rối rắm hết cả, nghĩ đến Tiểu Bạch thân thể bị hao tổn nghiêm trọng hiện tại đang nằm ở Yến Thanh tửu lâu, trong lòng lại phiền muộn, năng lực ngự phong hoàn toàn chưa từng nghe nói đến, lại quá mức bá đạo, lấy thể chất Tiểu Bạch vốn suy yếu, là hoàn toà
n không chống đỡ được, hiện tại ngũ tạng lục phủ của Tiểu Bạch đã không thể chịu đựng được năng lực ngự phong thêm một lần nào nữa, cứ nghĩ Tiểu Bạch chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên mình, nhất định sẽ không phát sinh loại chuyện này, thế mà lúc hắn hơi không chú ý một chút, Tiểu Bạch liền......
Nếu không tìm thấy Bạch Quả có thể chữa khỏi cho Tiểu Bạch, thân thể Tiểu Bạch không thể chống đỡ được quá ba năm, nếu Bạch Quả quả thật còn tồn tại, như vậy hắn nhất định mang theo Tiểu Bạch, dời non lấp biển cũng phải tìm cho ra.
Khi Mộ Dung Lâm Phong đang thâm trầm tự hỏi, bất tri bất giác mộc kiệu đã đến trước cửa Yến Thanh tửu lâu, chậm rãi vững vàng lạch cạch ngừng lại.
“Công tử, đã tới Yến Thanh tửu lâu rồi.” Từ ngoài mộc kiệu truyền đến tiếng hạ nhân cung kính.
Mộ Dung chỉ có thể điều chỉnh lại tâm tình của bản thân một chút, nghĩ chắc Tiểu Bạch có thể đã tỉnh lại, hắn cũng không thể cứ thế này đi gặp Tiểu Bạch, bằng không lại làm cho Tiểu Bạch lo lắng đi.
Mộ Dung Lâm Phong hơi cúi người đi ra khỏi mộc kiệu, liền vẻ mặt mang theo ý cười nhấc chân đi vào Yến Thanh tửu lâu, đi lên lầu hướng về khách phòng phía bên phải, mở cửa ra thì thấy, bên trong im lặng cực kỳ, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có một đống giấy trắng mực đen bị vẽ xấu, chữ viết nguệch ngoạc, xem hồi lâu mới biết được là hai chữ ‘ sư — phụ ‘, bình hoa trên bàn, rớt đầy cánh hoa phấn hồng, trong bình chỉ còn lại có một cành hoa có thể coi là đẹp.
Khăn trải bàn cũng là dính đầy những vết nước, có thể thấy được không lâu trước đó Tiểu Bạch ngồi ở chỗ kia thực nhàm chán uống trà, thực nhàm chán đợi hắn trở về.
Nhưng hiện tại cả phòng thanh tĩnh, vốn tưởng rằng hắn vừa về, Tiểu Bạch sẽ hớn hở nhào về phía mình, nhưng hiện tại không chỉ không thấy Tiểu Bạch, Trúc Tử cũng không biết đi nơi nào.
Suy nghĩ một chút có thể là Trúc Tử mang theo Tiểu Bạch đi ra ngoài nói không chừng, nhưng trong lòng luôn ẩn ẩn cảm thấy bất an, giống như có chuyện gì sắp phát sinh vậy.
Mộ Dung Lâm Phong lại tìm trước sau Yến Thanh tửu lâu một lần, vẫn là không thấy bóng dáng Tiểu Bạch, nhưng lại nhìn thấy tiểu nhị lúc nãy dẫn họ đến khách phòng, Mộ Dung Lâm Phong liền vội đi về phía tiểu nhị đang chuẩn bị bưng đồ ăn cho khách nhân.
“Tiểu nhị, thỉnh chờ một chút, ta có chút việc muốn hỏi một chút.”
Mộ Dung Lâm Phong nói xong, liền không biết từ nơi nào lấy ra một hai lượng hoàng kim chậm rãi đặt trên tay tiểu nhị, tiểu nhị nhìn thấy hoàng kim sang lòe lòe mà cả kinh, liền vội đẩy về tay Mộ Dung Lâm Phong, tuy rằng đối với dân chúng bình thường có một hai lượng hoàng kim là có thể quên đi cuộc sống trong một năm rưỡi rồi.
Đương nhiên là rất có lực hấp dẫn, nhưng trong Yến Thanh tửu lâu quy định rõ ràng, ở Yến Thanh tửu lâu không cho phép người làm công thu tiền thưởng quá mức từ khách, nếu bị phát hiện, ngày hôm sau có thể không cần đến làm nữa, vốn nơi này phúc lợi cùng tiền lương đã hơn những tửu lâu khác hơn mười lần, bên ngoài lại tìm không thấy việc nào tốt như vậy, cũng không thể vì khoản lợi nhỏ mà mất thứ lớn hơn.
“Khách quan, ngài không cần cho tiểu nhân tiền, ngài hỏi cái gì tiểu nhân biết sẽ nói hết toàn bộ cho khách quan.” Tiểu nhị cung kính nói.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tiểu nhị dáng vẻ kinh hồn táng đảm, nhìn trái nhìn phải sợ người ta biết mình lấy tiền thưởng từ khách nhân, liền cũng không làm khó tiểu nhị, cứ thế cất tiền vào.
“Không biết, tiểu nhị có nhìn thấy đồ nhi lúc nãy té xỉu cùng người hầu của ta đâu không, ta vừa mới từ bên ngoài trở về tìm không thấy bọn họ, không biết bọn họ đã đi đâu.”
Tiểu nhị bưng khay cúi đầu nói: “Người hầu của ngài, tiểu nhân không nhìn thấy, nhưng cách đây không lâu, tiểu nhân nhìn thấy đồ đệ của ngài nói phải đi ra ngoài tìm ngài, chẳng lẽ trên đường ngài trở về không thấy được y sao?”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Tiểu Bạch một mình đi ra ngoài, sắc mặt trầm xuống, tiểu nhị nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong một khắc trước còn quân tử khiêm khiêm, hiện tại lại lạnh lùng đáng sợ, liền vội vàng tìm lấy cớ lánh ra.
Phía sau, Trúc Tử cầm bao lớn bao nhỏ phong trần mệt mỏi trở về tửu lâu, liền nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đứng ở cửa khách phòng vẻ mặt tối tăm nhìn mình.
Trúc Tử trong lòng cả kinh, dự cảm bất hảo chợt lóe mà qua.
“Không thấy Tiểu Bạch.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn Trúc Tử mặt không chút thay đổi nói.
Mộ Dung Lâm Phong vốn đang hy vọng Tiểu Bạch sẽ cùng Trúc Tử trở về đã hoàn toàn tiêu tan.