Sau khi trải qua chuyện ở chợ, người trong ngôi nhà nhỏ bằng trúc ở rừng rậm sương mù lại khôi phục trạng thái cuộc sống thông thường, cũng không ai nhắc lại chuyện gặp ở chợ, Tiểu Bạch cũng không còn giống như trước kia muốn đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới nữa, giang hồ nơi hấp dẫn con người cũng là nơi dễ dàng chất chứa nguy cơ nhất, không cẩn thận một chút, bước nhầm một bước, thì đều thua sạch, bất kì ai trong gian
g hồ đều có rất nhiều chuyện không thể tự định đoạt, mỗi người xông xáo trong giang hồ cũng chẳng phải là một quân cờ sao, một quân cờ bước đi trong giang hồ, khác biệt duy nhất chính là, bản thân là quân cờ tự do không bị quản thúc, hay là quân cờ bị người khách tùy ý xoay vòng trong tay.
Hôm nay ăn xong điểm tâm, Mộ Dung Lâm Phong liền kéo Tiểu Bạch về phòng, gỡ dải lụa trắng trên trán ra, thật cẩn thận dùng khăn thấm nước lau đi phần thuốc trước đó. Đợi Mộ Dung Lâm Phong chà lau vài lần xong, Mộ Dung Lâm Phong lấy tay mềm nhẹ sờ sờ trên trán Tiểu Bạch, vết thương trên trán đã kết vảy, còn lại một vết sẹo nho nhỏ màu bạc, không nhìn kỹ cũng thấy không rõ.
“Tốt lắm, hiện tại trên trán không cần đắp thuốc nữa, bất quá hiện tại lại để lại một vết sẹo.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn cái vết sẹo nhỏ kia nằm trên trán Tiểu Bạch rất là không vừa mắt.
“Tiểu Bạch, vi sư vẫn là giúp ngươi chế ít thuốc chữa trị vết sẹo đi, như vậy Tiểu Bạch đáng yêu thế nào thì vẫn đáng yêu thế ấy.”
Tiểu Bạch đưa tay sờ sờ cái trán bé hai ba ngày chưa chạm qua, trống trống trơn trơn, Tiểu Bạch không cảm giác được có gì đó, cũng không có cảm giác không thoải mái.
“Sư phụ, Tiểu Bạch cứ như vậy là được rồi, không cần thoa thuốc nữa, sư phụ trước kia không phải nói, nam tử hán trên người có vết sẹo là chuyện khiến người ta tự hào, biểu trưng khen ngợi cho quá khứ anh hùng sao?”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Tiểu Bạch nói như vậy, cũng nhớ đến trước kia đích xác hắn có nói thế với Tiểu Bạch, ai hiện tại là mua dây buộc mình mà.
“Vậy được rồi, Tiểu Bạch thường hay vụng về, về sau không nên làm mình bị thương, bằng không sư phụ sẽ phải trừng phạt Tiểu Bạch đó.”
“Kia...... Nếu Tiểu Bạch...... về sau nếu bị thương, sư phụ muốn phạt Tiểu Bạch như thế nào a?”
“Ân...... Liền phạt Tiểu Bạch cởi quần, đứa nhỏ không nghe lời sẽ bị đánh mông.” [Gin: gào tại sao ta hay gặp mấy tên công khoái cái trò này vậy hả????????]
Tiểu Bạch nghe xong, rất là không được tự nhiên, vì cái gì đánh mông còn phải cởi quần mà, này không phải cởi rồi sẽ thối lắm, làm vậy là thừa không phải sao? Tiểu Bạch cảm thấy sư phụ thật kỳ quái a, hơn nữa bé đã lớn đến như vậy, còn muốn đánh mông, thật là một chuyện rất dọa người a.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch lắc lắc không được tự nhiên muốn nói lại không biết nói thế nào, nói tiếp: “Về sau còn dám để vi sư nhìn thấy một vết thương nào nữa coi a.”
“Tiểu Bạch không dám.”
“Ân, ngoan ”
Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì đó quan trọng, nghiêm túc nhìn Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, về sau tuyệt đối không được dùng năng lực sử dụng ngự phong, biết không?”
Tiểu Bạch nhìn Mộ Dung Lâm Phong chớp mắt, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn hiểu được một chút.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê, nói tiếp: “Tiểu Bạch, ngươi có biết thân mình ngươi hiện tại thực suy yếu hay không, thân mình này trước kia đã bị thương toàn thân, mà hiện tại ngươi lại một lần nữa gia tăng gánh nặng cho nó. Cho nên về sau tuyệt đối không thể dùng ngự phong nữa, biết không? Chỉ cần đứng bên sư phụ, sư phụ sẽ bảo vệ ngươi, Tiểu Bạch chỉ cần nhớ kỹ sư phụ nói, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không thể sử dụng năng lực ngự phong.”
Tiểu Bạch nhớ đến vài tình huống trước kia của mình, hậu tri hậu giác tỉnh ngộ ra, hình như bé kiếp trước cũng không có bởi vì sử dụng năng lực ngự phong mà khoa trương hộc máu hoặc hôn mê bất tỉnh, hóa ra thân mình này vốn không tốt, Tiểu Bạch còn tưởng rằng thân thể này là thực khỏe mạnh.
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ nói: “Ân, Tiểu Bạch đã biết, về sau Tiểu Bạch sẽ không dùng năng lực ngự phong nữa.”
“Ân, biết là tốt rồi.”
Lúc này Trúc Tử ôm Bạch Hồ đi vào, Tiểu Bạch vừa thấy Bạch Hồ, liền lập tức chạy đến trước mặt Trúc Tử, ánh mắt sáng rỡ nhìn Bạch Hồ, Trúc Tử hiểu ý liền thả Bạch Hồ vào trong lòng Tiểu Bạch.
“Tiểu ngu ngốc, đừng siết chặt như vậy, biết không? Bạch Hồ sắp bị ngươi ôm đến đau sốc hông rồi.” Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch một khi hưng phấn lên, sẽ không phân nặng nhẹ hai tay ôm chặt lấy Bạch Hồ, Bạch Hồ chịu không được áp lực siết muốn chết từ Tiểu Bạch, ở một bên bất mãn kêu lên.
Tiểu Bạch nghe xong, lập tức ngoan ngoãn thả lỏng ra, vẻ mặt lo lắng xem xét Bạch Hồ. Sợ Bạch Hồ thật sự như Trúc Tử nói bé ôm đến đau sốc hông.
Bạch Hồ được trầm tĩnh, vội vàng thở dốc một trận, liền nhìn Tiểu Bạch nhỏ giọng “ngao ngao” kêu lên, giống như đang dùng ánh mắt kể ra tàn bạo của Tiểu Bạch vừa mới đối với nó, ủy ủy khuất khuất.
“Tiểu Bạch hồ, không đau nha Tiểu Bạch về sau sẽ cẩn thận mà.” Tiểu Bạch nhìn Bạch Hồ thành thành khẩn khẩn cam đoan nói.
Trúc Tử ở một bên nghe được, rất là khinh thường nói: “Tiểu ngu ngốc, ngươi mỗi lần đều nói như vậy, nhưng lúc sau vẫn là quên sạch sành sanh, quăng lời nói trước đó qua một bên.”
“Tiểu Bạch lần này chỉ là thấy được Tiểu Bạch hồ nên thật cao hứng thôi mà, lần sau Tiểu Bạch nhất định sẽ nhớ rõ.” Tiểu Bạch lại cam đoan nói.
“Hảo hảo...... Vi sư biết Tiểu Bạch sẽ làm được.” Mộ Dung Lâm Phong vừa lúc xen vào nói.
“Hắc hắc......” Tiểu Bạch ôm Bạch Hồ vẻ mặt thỏa mãn lại trở về bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cảm thấy được vẫn là sư phụ hiểu bé nhất, tin tưởng bé nhất.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vui vui vẻ vẻ chơi đùa cùng Bạch Hồ, đùa không biết chán, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Trúc Tử đứng một bên.
Trúc Tử nhận thấy tầm mắt của Mộ Dung Lâm Phong, liền nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Lâm Phong.
“Có lẽ, chúng ta ngày mai sẽ thu thập một chút đi ra ngoài, đi đến trung tâm Mộc Triệt quốc– Hoàng cung.”
“Phát sinh chuyện gì?” Trúc Tử nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt nghiêm nghị, khó hiểu nói.
“Ngươi hẳn là cũng biết, thân thể Tiểu Bạch ngũ tạng lục phủ đã muốn chậm rãi bắt đầu suy bại, mà chỉ có thuốc tiên ‘ Bạch Quả ‘ mới có thể chữa khỏi nội bộ suy bại của Tiểu Bạch, đã từng nghe được từ Thượng Quan Vân Nhi ‘ Bạch Quả ‘ có thể tồn tại ở Hoàng cung Mộc Triệt quốc, chúng ta phải tự mình đi một chuyến xem xem.”
Trúc Tử nhìn nhìn Tiểu Bạch vẫn đang đùa rất là vui vẻ, thật sự nghĩ không ra bé con thoạt nhìn khỏe mạnh như vậy, bên trong thân thể đã bắt đầu khô héo.
Trúc Tử nghĩ nghĩ nói: “Chủ nhân, vậy ngày mai khi nào thì chuẩn bị khởi hành?”
Mộ Dung Lâm Phong đáp: “Chắc là giữa trưa ngày mai sẽ bắt đầu đi, ngươi ở nhà thu thập một chút đồ có giá, chỉ cần mang cho đủ tiền dùng, không cần mang nhiều lắm, tìm một chiếc xe ngựa lớn mà thoải mái, mặt khác tự ngươi xem đi chút.”
“Kia Tiểu Bạch có biết, ngày mai sẽ khởi hành đi hoàng cung Mộc Triệt quốc không?”
“Tiểu Bạch sao, ta bây giờ còn chưa nói, nhưng là ta biết Tiểu Bạch sẽ vĩnh viễn đi theo ta, mặc kệ là ta đi đâu.”
“Kia Tiểu Bạch biết thân thể mình đã muốn chậm rãi suy kiệt không?”
Mộ Dung Lâm Phong nghe đến đó, trong lòng rất là buồn phiền lắc đầu.
Trúc Tử nhìn thấy chủ nhân mình như vậy, trong lòng cũng thở dài một hơi thật to, Tiểu Bạch như vậy, lo lắng nhất chính là chủ nhân.
Trúc Tử cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt buồn phiền của Mộ Dung Lâm Phong, bình thường đều là dùng khuôn mặt tươi cười chào đón người khác, nhưng hiện tại cũng chân chân thật thật biểu hiện ra một mặt quan tâm người khác, tuy rằng là tình tự không tốt.
Trúc Tử hiện tại cũng không dám lấy Tiểu Bạch đến thử, thử vị trí của Tiểu Bạch trong cảm nhận của Mộ Dung Lâm Phong, bởi vì đã sớm biết, có lẽ khi tự bản thân Mộ Dung Lâm Phong còn chưa ý thức được, bóng dáng của Tiểu Bạch cũng đã khắc thật sâu vào nơi mềm mại nhất của Mộ Dung Lâm Phong rồi.
Tiểu Bạch vui vẻ hay giận dữ, đều ảnh hưởng chặt chẽ đến cảm xúc của Mộ Dung Lâm Phong. Tuy rằng Tiểu Bạch tâm tư còn chưa rõ ràng, nhưng giữa hai người, thật giống như đã muốn có một sợi dây vô hình gắn kết họ cùng nhau, không tách ra không rời nhau.