Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 18: Tàn nhẫn



Từng đóa hoa lóe lên trong đêm tối vô biên vô hạn, không trung sặc sỡ xinh đẹp làm cho người tụ tập trên đường cái kích động cùng ồn ào hơn, mỗi người đi đường đều tràn đầy thần tình tươi cười, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm dâng lên từng đóa hoa, pháo hoa cũng có đủ loại kiểu dáng khác nhau, nhưng mỗi một đóa hoa đều có thể làm cho người ta tươi cười, kỳ thật mỗi người đều có thể cười vui vẻ sung sướng đến thế, còn có một nguyên nhân là bên cạnh có người của mình, bởi vì người mình thích đứng ngay bên cạnh mình, cùng nhau nhìn lên cảnh trên bầu trời kia, đó là hạnh phúc đến cỡ nào a.

Đợi mấy người xem xong pháo hoa, vui cười nói chuyện phiếm không lâu, thời gian cũng là lặng lẽ trôi qua không ít, Triệt Việt trước đó vốn là không chuẩn bị tới xem pháo hoa, chỉ là cả ngày bận rộn cùng quốc sự, khó được hôm nay náo nhiệt như vậy, cũng nghĩ tùy ý đi một chút rồi trở về đi, không nghĩ tới gặp được mấy người Lâm Tịch cũng đi, bởi vậy mừng rỡ thiếu chút nữa quên cả thời gian, vì thế lúc Tiểu Cao bên cạnh nhắc nhở, mới sực nhớ lại, “Các vị, thời gian cũng không sớm, ta cũng nên trở về, bất quá hôm nay thật sự là rất vui vẻ.”

“Chúng ta cũng nên đi về rồi, như vậy dừng ở đây thôi.” Hiện tại Lâm Tịch đột ngột có chút phiền não, nhưng cũng không có trực tiếp biểu hiện trên mặt mình, nghe được Triệt Việt nói phải đi về, vì thế cũng tiếp lời phải về Quốc sư phủ, xoay người rất nhanh đi vào một con đường nhỏ, thế nhưng phía trước đột nhiên đâm vào một nam tử mập mạp thần tình dữ tợn, trong miệng đầy mùi rượu tận trời, bởi vì thân thể nam tử quá mức khổng lồ cùng béo phệ, lắc lắc lắc lắc liền lập tức làm Lâm Tịch ngã thật mạnh.

Lâm Tịch không nghĩ tới chẳng qua mới quay người đi một hồi, trước mắt mình liền một trận trời đất đảo lộn, cảnh tượng trước mắt từ quần chúng đông đúc biến thành đêm tối lấp lánh vô số ánh sao, lúc té xuống Lâm Tịch còn cảm giác được đá nhỏ dưới thân cạ vào người y, mà trên người y còn có một nam tử thân thể mập mạp đè nặng lên, trước nặng sau rát, khiến Lâm Tịch khổ không nói nổi, thức ăn trong dạ dày đều bị ép tới sắp nôn ra, tròng mắt cũng là một trận trợn trắng. Mà nam tử say khướt trên người lúc té ngã phát hiện dưới thân gã là mềm mại, vì thế hi hi ha ha mơ hồ không rõ nói: “Ân...... sao lại... cách...... cách...... mềm thế...... cách......” Nói xong còn sờ sờ trên người Lâm Tịch.

Đợi đến khi Lâm Tịch dưới thân nam tử mập mạp chậm rãi từ đau đớn lấy lại tinh thần, liền thấy được nam tử đè nặng trên người y mặt mày dữ tợn, trong miệng toát mùi hôi thối, lập tức nổi giận đến khói bốc trên đầu, tay chân cùng sử dụng muốn đẩy nam tử ra, nhưng mà thân thể nam tử nặng nề không dễ dàng bị đẩy ra như vậy, “Ngươi này...... con heo mập chết tiệt...... Mau đứng lên khỏi người ta......”

Nam tử mập mạp đột nhiên nghe được dưới thân truyền đến một thanh âm rất êm tai, vì thế nhìn về phía thanh âm phát ra, đôi mắt hổ phách lóe sáng long lanh, môi an

h đào đỏ mọng, da thịt như trân châu, còn có trên người chậm rãi phiêu tán mùi hương thản nhiên, này là một người tuyệt vời cỡ nào a, nam tử mập mạp cảm thấy *** của gã lúc nãy ở thanh lâu còn chưa hoàn toàn tiêu tán lại bị kích phát ra rồi, không biết là uống quá say hay hoàn toàn không bận tâm nơi này là trước cống chúng, liền đem hạ thể đang cứng của mình cọ lên người Lâm Tịch, môi tím thật dày cũng hôn về phía gương mặt tức giận đến nháy mắt biến thành xanh tím của Lâm Tịch.

Đám người Mộ Dung Lâm Phong cùng Triệt Việt cùng đi tới, nhìn thấy chính là một màn như vậy, khi cái môi dày của nam tử mập mạp mân mê cách đôi môi của Lâm Tịch ở dưới thân gã chỉ có một lóng tay, Mộ Dung Lâm Phong lập tức vận cước như phong khiến một cục đá bay về phía mặt gã nam tử mập, gã mập bị đá văng trúng mặt, thê lương kêu rên một tiếng, từ trên người Lâm Tịch chật vật lăn ra, rồi sau đó người hầu phía sau gã mập vội vàng nâng thân thể cao lớn của gã dậy, “Lão gia...... Ngài làm sao vậy?”

Gã mập buông cái tay ôm mặt ra, người hầu liền thấy trên mặt gã mập sưng lên một cục u màu xanh tím thật to, còn có một ít tơ máu chảy xuống, “Là..... Là ai...... Đánh cho lão tử...... bắt lại lão tử.” Gã mập tựa hồ bị đá văng trúng đau đến mức tỉnh rượu, lập tức kêu bọn người hầu bắt lấy kẻ dùng đá đánh gã.

Lúc này, chung quanh người đi đường vui vẻ ngắm cảnh nhìn thấy bọn người hầu của gã mập kia vác đao đi tới, cũng là sợ tới mức tản ra bốn phía, sợ bản thân bị đao lóe bạch quang kia cắt đến, vì thế con đường một khắc trước đó còn đông nghẹt như kiến tức khắc chạy hết trong tiếng thét chói tay, chỉ còn lại có Mộ Dung Lâm Phong nãy giờ thong dong bình tĩnh nắm tay Tiểu Bạch, còn có Triệt Việt chưa đi cùng những người quan tâm Lâm Tịch đi đến, Quốc sư phu nhân nâng Lâm Tịch từ mặt đất tức giận đến nói không nên lời đứng dậy, Lâm Tịch vững vàng đứng liền bỏ tay phu nhân mình ra, hai tay vẫn không ngừng vuốt toàn thân, tựa hồ nhiệt độ ghê tởm của gã mập vừa rồi ma xát vẫn còn vương lại trên người.

Bọn người hầu hung ác cầm đao, nghĩ đến rất nhanh có thể giải quyết sạch năm người không có vũ khí gì trước mắt, nhưng còn chưa đi được ba bước đã bị Trúc Tử dễ dàng đánh cho hoa rơi nước chảy, nát mông,nằm xếp lớp trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Lâm Tịch cầm lấy tiểu đao một người trong số đó, đi đến trước mặt gã mập sợ tới mức ngơ ngơ, âm ngoan vô tình nhìn xuống gã mập nói: “Ngươi đầu heo mập, vậy mà không biết sống chết đem cái thứ kia cọ trên người ta, thực thoải mái đi, ta cho ngươi về sau rốt cuộc không đứng dậy nổi......”

“Ngươi... Ngươi không cần...... Lại đây...... Lão tử chính là con trai biểu tỷ nhà Đặng Tể tướng... Sợ... Sợ rồi sao...... Ngươi ngươi cũng không nên xằng bậy......” Gã mập nhìn thấy Lâm Tịch trên mặt cũng không có kinh hoảng nên có, mà là ngồi xổm xuống đột nhiên quỷ dị nở nụ cười với gã một chút, “Ngươi cũng biết, ta Lâm Tịch ghét nhất súc sinh giống ngươi vậy, vừa bẩn lại thối, chỉ cần là bị súc sinh chạm qua, ta luôn nhịn không được......” Lâm Tịch còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh lùng lóe sáng liếc về phía khố của gã mập, giơ tay chém xuống.

“A a a a a a......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.