Nương ánh trăng vằng vặc trên trời, mười ngón tay nhỏ nhắn của Lâm Tịch lục tung mớ chìa khoá lên, một lúc lâu sau mới tìm được chìa khoá của phòng tối, vì tìm cái chìa khoá nhỏ xíu này, tiểu Lâm Tịch đã mất không ít công sức, đầu tiên là cầm một bình rượu thật lớn đến chỗ quản gia, lúc quản gia nhìn thấy Lâm Tịch ôm một bình rượu thuần không biết lấy từ đâu ra, sửng sốt một lúc, không dám nhận lấy, rượu này chỉ có những ngày quan trọng mới được mở ra, là rượu vàng được ủ từ cao lương mà mười mấy năm trước Lâm gia lão gia chon trong hầm rượu, quản gia vào ngày mở tiệc rượu mừng Tiểu Lâm Tịch đầy tháng cũng uống một lần, sau lần đó Lâm lão gia không nỡ lấy ra chia sẻ với mọi người trong Lâm gia.
Lâm Tịch nhìn quản gia mãi không chịu nhận rượu, vì thế tiểu Lâm Tịch
chỉ cao tới đùi quản gia liền vô cùng đáng thương ôm bình rượu, chu cái miệng đỏ au nhỏ xíu, mở to đôi mắt hồng hồng, bên trong còn ngấn nước mắt, lăn tròn lăn tròn tựa hồ sắp rơi ra, tiểu Lâm Tịch đứng đó không đi, cứ như vậy nhìn quản gia vẻ mặt khó xử.
Quản gia nhìn thấy tiểu thiếu gia được lão gia cưng chiều vô cùng giờ lại uỷ khuất nhìn mình, hệt như ông đang tạo nghiệt, vì thể miễn cưỡng nhận lấy, tiểu Lâm Tịch thấy quản gia nhận lấy bình rượu mình sắp ôm không nổi, lập tức cười toe toét, ngay cả mấy giọt nước khả nghi trong mắt cũng biến mất, bước lên rót cho quản gia một chén rượu đầy, làm quản ga ngây người không phản ứng kịp, vì thế cứ như vậy bị Tiểu Lâm Tịch rót cho bảy tám chén rượu, cũng rất đương nhiên nằm ngã ra bàn — say như chết.
Vì thế tiểu Lâm Tịch lập tức trộm đi tất cả chìa khoá vắt bên hông quản gia, sau đó lại ôm một đống lớn đồ ăn vui vẻ chạy tới chổ Tiểu Hắc bị giam.
Lúc mở cửa ra, Lâm Tịch nhìn thấy Tiểu Hắc tựa lên cửa, hai mắt nhắm lại, hơi thở yếu ớt, bộ y phục màu xanh trên người hắn có một chỗ thành màu nâu sẫm, lúc cửa mở ra, Tiểu Hắc cũng không có quá nhiều phản ứng, cứ như vậy vô thanh vô thức nằm trên sàn nhà tối tăm lạnh lùng, như thể người lúc nãy vừa nói chuyện với mình không phải là Tiểu Hắc, tiểu Lâm Tịch gọi một một tiếng “Tiểu... Tiểu Hắc...... Ngươi không phải nói bụng...Đói bụng à? Ta mang cho người rất nhiều đồ ăn này.” Tiểu Lâm Tịch nhìn Tiểu Hắc vẫn nằm im không có phản ứng, vì thế dùng ngón tay nhỏ bé đang run rẩycủa mình sờ lên chỗ y phục màu nâu sẫm, cảm giác bàn tay ướt đẫm, còn dinh dính nữa.
Tiểu Lâm Tịch sợ tới mức lập tức rút tay về, Lâm Tịch không hiểu sao song mũi thay ê ẩm, ánh mắt cũng khô khóc, Lâm Tịch lần đầu tiên nhìn đến phụ thân trước nay luôn từ ái nổi giận trừng phạt người hầu thế này, tiểu Lâm Tịch bị kinh hãi, dùng thanh âm khan khản nho nhỏ nói: “Tiểu... Hắc... Ngươi... Ngươi thế nào......rồi... Ta... Ta cầm một ít điểm tâm cho ngươi ăn... Ngươi... Ngươi nhanh ăn đi...” Vừa nói vừa buông mớ thức ăn mình trộm được ra, cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến trước mặt Tiểu Hắc.
Lâm Tịch cầm điểm tâm mình thích ăn nhất quơ quơ trước miệng Tiểu Hắc, sau đó Tiểu Hắc gian nan ngồi dậy, dùng bàn tay run rẩy của mình cầm lấy điểm tâm trên tay Lâm Tịch, hốc mắt Lâm Tịch lập tức tràn đầy nước mắt, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể Tiểu Hắc, cầm lấy điểm tâm từng chút từng chút đút cho Tiểu Hắc, để hắn chậm rãi tước nhỏ ra rồi nuốt xuống.
Trong lúc đó hai người không ai nói gì, Tiểu Hắc là vì vết thương trên người cùng cơn đói mà không có khí lực nói chuyện, Tiểu Lâm Tịch là vì lòng đầy tự trách cùng áy náy, nhìn thấy Tiểu Hắc thần trí không rõ, di chuyển khó khăn, y chỉ có thể dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn Tiểu Hắc, chậm rãi cắn điểm tâm, rồi chậm rãi nuốt xuống, khi Tiểu Hắc ăn xong một khối, y lại lập tức cầm lấy một khối khác đút cho hắn, mà Tiểu Hắc cứ như vậy ăn, chờ hắn có được chút khí lực, liền nhìn Lâm Tịch cười, nhỏ giọng nói nói: “...... Tiểu thiếu gia...... Tiểu thiếu gia đối xử với Tiểu Hắc tốt quá...... Tiểu thiếu gia không cần khổ sở...... Tiểu Hắc không sao đâu.....”
“Tiểu Hắc......Ngươi... Ngươi đừng nói nhiều như vậy...... Ta cầm theo rất nhiều thứ cho người ăn này...... Tiểu Hắc đừng sợ không đủ...” Tiểu Lâm Tịch cũng nhỏ giọng đáp lại lời Tiểu Hắc, sợ lớn tiếng làm doạ tới Tiểu Hắc đang bị thương.
Tiểu Hắc nghe Lâm Tịch an ủi chỉ lặng lẽ cười, Lâm Tịch đút Tiểu Hắc ăn hết mớ điểm tâm mình mang đến, sau đó lại tiếp tục đút một trái táo tươi cho Tiểu Hắc, để Tiểu Hắc giải khát.
Khi Tiểu Hắc ăn gần hết mớ thức ăn Lâm Tịch mang đến, Lâm Tịch dịnh đút Tiểu Hắc ăn thêm một quả tuyết lê nữa thì Lâm Tịch phát hiện miệng Tiểu Hắc mím chặt, không còn tự giác cắn hoa quả y đưa đến bên miệng hắn nữa, Lâm Tịch cúi cái đầu nhỏ bé của mình xuống trước mặt Tiểu Hắc, thấy mắt Tiểu Hắc lúc nãy còn hơi mở ra giờ đã khép lại không còn một khe hở, sắc mặt biến thành màu than chì, miệng trắng bệch, Tiểu Lâm Tịch nhẹ nhàng gọi Tiểu Hắc: “... Tiểu Hắc...... sao ngươi không ăn tuyết lê...... Ô ô...... tuyết lê này ăn ngon lắm đó... Tiểu Hắc trước kia nhất định chưa ăn bao giờ đâu...... Tiểu Hắc có phải khó chịu ở đâu không...... Ô ô...” Tiểu Lâm Tịch thấy Tiểu Hắc không còn cười với mình, chỉ lặng im ngã vào lòng y, vì thế nước mắt của tiểu Lâm Tịch mãnh liệt chảy xuống......
Lâm Tịch buông Tiểu Hắc đang dần lạnh đi trong lòng mình ra, “Oa” một tiếng khóc lớn chạy ra ngoài, tiếng khóc trong căn nhà rộng lớn im ắng rất rõ rang, nửa đêm Lâm gia lão gia cùng phu nhân đangngủ say cũng bị tiếng gào khóc khổ sở của Lâm Tịch đánh thức, hoang mang rối loạn tới mức quên cả khoác áo chạy tới chỗ Lâm Tịch khóc, sau khi an ủi dỗ dành Lâm Tịch xong, Lâm gia lão gia mới hỏi rõ chân tướng, liền trấn an Lâm Tịch còn đang khóc nấc, “Không sao đâu mà......”
Ngày hôm sau trời còn chưa sang hẳn, trong phòng nhỏ của người hầu, lúc Tiểu Hắc chậm rãi mở hai mắt ra, liền thấy Lâm Tịch tiểu thiếu gia hai mắt sung như quả đào chăm chú nhìn mình, vừa thấy Tiểu Hắc tỉnh lại, thật như buông được một tảng đá lớn trong lòng ra, ôm lấy vai Tiểu Hắc lần nữa “Ô ô......” khóc ra, Lâm Tịch lần này thật sự bị kinh hãi, dưới sự bảo vệ của người nhà, Lâm Tịch đơn thuần chưa bao giờ gặp phải chuyện vì một câu nói dối của mình mà làm biến mất một sinh mệnh, khi buông thân thể lạnh như bang của Tiểu Hắc ra, Tiểu Lâm Tịch thật sự nghĩ rằng, Tiểu Hắc sẽ cứ vậy mà nhắm mắt ngủ say mãi mãi.
Tiểu Hắc vừa tỉnh lại, đối với chuyện đột ngột xảy ra này, vẫn chưa lấy lại tinh thần, Lâm Tịch khóc một lúc rồi, Tiểu Hắc mới giật giật tay, làm liên luỵ tới vết thương trước ngực, cơn đau ập xuống, đợi khi cơn đau giảm bớt, Tiểu Hắc mới dùng thanh âm nhỏ xíu không có chút khí lực của mình nói: “Tiểu thiếu gia...... Làm sao vậy?”
Lâm Tịch không đáp lại nghi vấn của Tiểu Hắc, ngược lại khóc càng lớn hơn nữa, Tiểu Hắc chỉ có thể vươn tay mình, chạm nhẹ vào lung Lâm Tịch như trấn an.
Qua một khắc sau, Lâm Tịch khóc ngượng rồi mới ngừng lại, nhìn vết thương trên ngườiTiểu Hắc khổ sở nói: “Tiểu Hắc...... Xin......xin lỗi, ta không nên vu hãm ngươi...... Ngươi đừng trách ta...... Ta sau này không bao giờ làm vậy nữa... Ta về sau nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt... thật tốt thật tốt... Cho nên ngươi đừng trách ta được không”
Tiểu Hắc nghe Lâm Tịch nức nở giải thích, tựa hồ ngây người ngẩn ra, sau đó như bừng tỉnh hiểu ra nhìn Lâm Tịch, mở to đôi mắt đen bóng của mình ôn nhu, nói: “Ân...... Ta biết...... Ta không trách ngươi......”
Lâm Tịch tựa hồ không ngờ Tiểu Hắc sau khi vì mình mà bị đánh thành như vậy, vẫn còn có thể không giận dữ cười với mình, Lâm Tịch thấy giờ phút này trên người Tiểu Hắc đường như phát ra một luồng sáng rất thần thánh, làm Lâm Tịch nhìn không chuyển mắt, trái tim tỉnh tỉnh mê mê không biết vì sao liền “thịch” một tiếng.
Trái tim Tiểu Lâm Tịch bất tri bất giác đã nảy mầm tình yêu mơ màng đầu tiên của mình......
Bảy năm sau đó tựa hồ mọi việc đều thuận lý thành chương, Lâm Tịch dù đi đâu cũng dẫn theo Tiểu Hắc, tựa như lần này thừa dịp mọi người đang chuẩn bị sinh nhật của mình mà lén chuồn ra ngoài, ra khỏi cửa lớn nhà Lâm gia, mọi thứ bên ngoài đều rất hấp dẫn với Tiểu Lâm Tịch ngây thơ chất phác, Lâm Tịch cả ngày bị người nhà trói buộc, sau khi hít vào không khí bên ngoài, thoải mái thở dài một hơi, cảm giác toàn thân đều trôi chảy.
Hai thiếu niên xinh đẹp dáng yêu, tay nắm tay, đi trên đường, làm một đám mẫu thân tràn ra mẫu tính cùng một đám trung niên đại thúc, vừa thấy hai người liền nhịn không được muốn bước tới ôm ôm sờ sờ hôn hôn một cái, nhưng Tiểu Hắc lại nhanh tay kéo lấy Lâm Tịch chạy đi xa, cũng tránh cho ngũ quan non mềm như đậu hủ của mình bị chà đạp.