Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 3: Tỉnh lại



Trong một gian phòng của một khách *** nhỏ ở một trấn cũng nhỏ nốt, một người thân mặc thanh y mộc mạc vẻ mặt an tường nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Nam tử có một mái tóc dài bóng mượt đen nhánh mềm mại, xõa ra trên giường giống như thác nước trong những bức tranh họa sơn thủy, hai hàng lông mày tinh tế hơi cong, lông mi thật dài lại dày và cong vút, cái mũi thẳng hẹp, đôi môi hình thoi hoàn mỹ, cằm nhọn, làn da cũng trắng nõn, long lanh lấp lánh, ngũ quan của nam tử tựa như được thần thánh tạo hình, khuôn mặt mềm mại đáng yêu, nếu không phải trên cổ hơi hơi nhô lên, bất luận kẻ nào cũng sẽ nhìn nhầm hắn thành nữ tử tuyệt vời phong tình vạn chủng, nam sinh nữ tương chính là chỉ một nam tử như vậy.

Lúc này, lông mi dày cong trên dung nhan tuấn mĩ của nam tử hơi hơi run rẩy, tròng mắt tả hữu giật giật, sau đó chậm rãi mở đôi mắt màu hổ phách, nhìn màn vải trên giường sửng sốt một chút, sau đó hơi hơi chuyển đầu nhìn nhìn bốn phía đơn sơ, liền nhận ra giường gỗ cứng rắn, khiến cho nam tử nhiều năm đều ngủ trên giường mềm mại thật không thoải mái. Cái bàn nhỏ làm bằng gỗ thường cùng hai cái ghế dựa cũng hình vuông nốt, trên bàn có một ấm trà cùng hai cái chén, tuy rằng không có tạo hình cùng hình vẻ, nhưng cũng rất sạch sẽ, cuối cùng là một cái tủ ngăn cũ nát không biết đã để ở nơi đó bao lâu rồi.

Nam tử quan sát xong bốn phía, chuẩn bị từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa hơi hơi động, liền ảnh hưởng đến vết thương trên vai trái, lập tức từng đợt đau đớn từ vai trái truyền tới, nam tử đau đến nỗi trong đầu hiện từng đợt bạch quang, đợi cho bình ổn một chút đau đớn, nam tử lại chậm rãi nhớ lại chuyện trước đó, tựa hồ là khi bị đuổi giết, hơi vô ý đã bị thích khách đâm một kiếm bên vai trái, trong quá trình chạy trối chết lại bởi vì mất máu quá nhiều mà chống đỡ không được, ngã xuống trên con đường hoang dã ít người qua lại.

Nghĩ đến đây, đôi mắt quyến rũ của nam tử bỗng nhiên liền khát máu vặn vẹo lên, hoàn toàn không còn tư thái chọc người trìu mến làm cho người ta có ý muốn bảo thật sâu hộ trước đó, hai tròng mắt hiện lên tâm tư tính kế, trong lòng nam tử thầm nghĩ: lần này không có vô cớ chết ở nơi hoang dã không người, được người cứu sống, ngay cả ông trời cũng muốn đứng về phía ta, ngươi đã muốn ta chết như vậy, ta liền càng muốn hảo hảo sống, một ngày nào đó ta muốn cho ngươi phủ phục dưới chân ta, đau khổ cầu xin ta, hối hận chuyện ngươi từng làm đối với ta......

Đang lúc nam tử tiếp tục tính kế ác độc trong lòng, ngoài hành lang truyền đến tiếng nói chuyện thường thường, còn có một trận tiếng cười lang lảnh sung sướng. Có lẽ chính là người cứu mình đã trở lại, cũng không biết bọn họ là ai, thân phận gì, lúc còn chưa biết rõ ràng bọn họ, mình an tĩnh xem biến này trước.

Hạ quyết tâm, nam tử lập tức lại nằm về trên giường, biểu tình tối tăm trên mặt lập tức lại biến thành dáng vẻ yếu đuối, nhắm hai mắt lại, làm bộ như còn đang hôn mê.

Ngoài cửa, ba người chính là vừa mới ăn cơm xong, Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cùng Trúc Tử trở về xem xét tình huống của nam tử bị thương, một đường cười đùa trở về đây.

Lúc gần đến cửa, Tiểu Bạch nhỏ nhẹ nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, đại ca ca kia không biết hiện tại đã tỉnh lại chưa a?”

“Chắc cũng đã tỉnh lại rồi.”

Nói xong Mộ Dung Lâm Phong liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào chỉ thấy nam tử vẫn đang hôn mê nằm ở trên giường, trên mặt còn có chút tái nhợt, hai hàng lông mày hơi hơi nhíu, tựa hồ đang ngủ không an ổn lắm.

Tiểu Bạch nhẹ tay nhẹ chân đi về phía nam tử, sau đó ngồi nép vào giường, cẩn thận nhìn nam tử vẫn đang nhắm chặt hai mắt, trên trán còn có mồ hôi ẩm ẩm, lại nhìn nhìn vết thương trên vai trái của nam tử đã được thoat thuốc buộc lụa trắng, lại nhỏ nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, đại ca ca này giống như thực vất vả.”

Mộ Dung Lâm Phong chỉ lẳng lặng nhìn xuống nam tử, ý tứ không rõ nói: “Hắn không có việc gì, Tiểu Bạch không cần lo lắng.”

“Chúng ta mang cho hắn thức ăn, hắn lại không thể ăn, đáng tiếc.” Trúc Tử đáng tiếc nhìn nhìn thức ăn, lại nhìn nhìn nam tử, rất là đáng tiếc nói.

Nam tử tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng

vẫn có thể mẫn tuệ cảm giác được một ánh mắt hiểu rõ đang thẳng tắp nhìn chằm chằm y, tựa hồ lập tức liền nhìn ra động cơ giả bộ ngủ của y, đột nhiên nghe được một thanh âm dễ nghe nói, cầm đồ ăn tới cho y ăn, nam tử lúc này mới nghĩ đến y quả thật là đã thật lâu không ăn gì, bụng hiện tại cũng trống rỗn, quả thật là đói khát, sau đó giả bộ khàn khàn rên rỉ, sau đó chậm rãi mở to mắt.

Đứng trước mắt nam tử là một tiểu thiếu niên có nụ cười hồn nhiên, bên cạnh là một nam tử trưởng thành nho nhã tuấn mỹ, trên ghế là một người thoạt nhìn như tôi tớ.

Trúc Tử nhìn thấy nam tử tỉnh lại, bưng mâm thức ăn bên cạnh đến, nói: “Nếu tỉnh lại, trước hết ăn mấy thứ này cho nóng đi.”

Nam tử cũng không nhăn nhó tiếp nhận rồi từng ngụm từng ngụm ăn vào, nhưng là giơ tay nhấc chân gian cũng là nhè nhẹ lộ ra giáo dưỡng tốt đẹp của nhà phú quý. Ăn xong sau, nam tử rất là thỏa mãn nói tiếng “Cám ơn.”

Sau đó lại lần nữa đánh giá một chút ân nhân cứu y, chỉ thấy tiểu thiếu niên lúc nãy còn vẻ mặt tò mò quan sát y, giờ phút này đã quay về bên người vị nam tử nho nhã tuấn mỹ kia, nắm tay áo nam tử nho nhã vẻ mặt ngơ ngác nhìn y, mà nam tử nho nhã nhìn thấy y đang quan sát hắn, cũng cười cười theo.

“Cám ơn công tử cứu tại hạ, tại hạ vô cùng cảm kích.” Nam tử vẻ mặt chân thành nói.

Nói xong lại giống như nhớ tới cái gì đó nói: “Tại hạ gọi là Lâm Tịch, không biết các vị xưng hô thế nào?”

Mộ Dung Lâm Phong đáp: “Tại hạ là Mộ Dung Lâm Phong, bên cạnh là đồ nhi của ta Mộ Dung Bạch, người bưng cơm cho ngươi ăn chính là người hầu của tại hạ, gọi là Trúc Tử, bọn ta lần này trên đường từ nông thôn biên giới đến thủ đô Mộc Triệt quốc du ngoạn vừa lúc gặp được ngươi, vừa vặn tại hạ biết một chút về y thuật, liền giúp ngươi đắp thuốc, thuận tiện ở khách *** nghỉ ngơi một chút.”

“Nguyên lai là như vậy, để cảm tạ ân cứu mạng của Mộ Dung công tử, đợi tại hạ về đến nhà sẽ hảo hảo đáp tạ các vị, đến lúc đó chỉ cần Mộ Dung công tử nghĩ muốn thù lao gì, chỉ cần trong khả năng của tại hạ, tại hạ đều nhất định sẽ thỏa mãn Mộ Dung công tử.” Lâm Tịch thành khẩn nói.

Mộ Dung Lâm Phong chỉ ôn nhu cười cười tùy ý nói: “Lâm công tử dưỡng thương trước rồi nói sau.”

Lâm Tịch vốn tưởng rằng Mộ Dung Lâm Phong ở đối diện sẽ giống như những người tham lam khác, chơi trò công phu sư tử ngoạm với y, lại nhìn thấy đối phương vẻ mặt không sao cả, việc rất nhỏ không đáng nhắc đến.

Lâm Tịch ngẩn người.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.