Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 3 - Chương 10: Kịch viện



Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, xuyên qua mấy ngõ nhỏ lại quẹo qua mấy góc đường, đi tới một nơi đại môn rộng, trên cánh cửa cao cao có treo một tấm biển — Lê Nguyên viện. Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy một hàng dài rất nhiều người bên phải cửa một căn phòng nhỏ, người đi tới đều mang một tấm thẻ bài, khi vào cửa, liền mang tấm thẻ bài trao cho nha đầu đứng ở đó. Mộ Dung Lâm Phong nghĩ, đây chính là vé để kịch viện đi, vì thế cũng mang theo Tiểu Bạch đi qua xếp hàng. Đây là một kịch viện rất nổi danh ở Mộc Diễm quốc. Bên ngoài còn đặt hai bức tượng diễn viên mặc áo diễn đang mở miệng, tay đưa thành lan hoa chỉ, chân nhấc lên, tiến vào bên trong, người cũng không nhiều không ít, đa số là công tử ca tuổi trẻ nhã nhặn hữu lễ, còn có một vài tiểu thư được chiều chuộng, tốp năm tốp ba tụ tập thành nhóm, chung quanh có rất nhiều cây, tuy nhiên hiện tại là ngày đông giá rét, bởi vậy trên cành đọng đầy tuyết trắng, cành cây trĩu nặng, cũng không có lá cây, dưới tàng cây cũng bày những chiếc ghế gỗ thành hàng hàng lớp lớp, một vài công tử ca tuổi trẻ cầm khăn quàng trên cổ lấy lòng lau lau trên mặt ghế, sau đó giúp đỡ nữ hài tử mình đưa đến ngồi trên ghế dài, muốn nói chuyện tình yêu, phải một nơi lãng mạn.

Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch chậm rãi bước lên mặt đất đầy tuyết, đi qua một con đường có phủ đầy bóng cây, cũng đã tới trung tâm biểu diễn của kịch viện, một sân khấu hình tròn, mà hiện tại kịch trên sân khấu cũng chưa bắt đầu, cho nên cũng không có ai ở đó. Ngoài sân khấu kịch là bốn khu nhà hai tầng, mỗi một tầng đều phòng nhỏ rộng chừng chín thước vuông, bốn phía cũng không dùng ván gỗ chặn lại, chỉ dùng trúc làm thành lan can để tránh người xem nhiệt tình vô ý ngã khỏi lần hai.

“Tiểu Bạch, chút nữa sẽ có người ra diễn kịch, ngay trên đài tròn tròn kia.” Mộ Dung Lâm Phong chỉ chỉ sân khấu phía trước giải thích cho Tiểu Bạch.

“Sư phụ, bọn họ muốn diễn cái gì a?”

“Ách...... Là một câu chuyện tình yêu vào thời chiến tranh.” Mộ Dung Lâm Phong nhớ đến tấm bảng bên cạnh cửa trước căn phòng nhỏ, tựa hồ là viết — Chiến quốc tình duyên.

“...... Tình yêu?”

“Chính là hai người ngươi tình ta nguyện, thích nhau, lúc gặp mặt rất là vui vẻ, khi không thấy được, thì sẽ nhớ lẫn nhau...... Đại khái là như vậy đi.” Kỳ thật Mộ Dung Lâm Phong cũng không hiểu lắm mấy chuyện tình tình ái ái này, tình yêu không thể dùng một hai chữ có thể giải thích rõ ràng được, Mộ Dung Lâm Phong chỉ biết là hắn sẽ bảo vệ Tiểu Bạch thật tốt, cưng bé, chiều bé, làm cho Tiểu Bạch mỗi ngày đều có thể vui vẻ hân hoan, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải ở bên cạnh hắn, vĩnh vĩnh viễn viễn, Mộ Dung Lâm Phong cũng không phải kẻ không quả quyết, đối với những thứ đã nhận định sẽ nắm chặt không buông. Mộ Dung Lâm Phong cũng không hiểu đạo lý yêu đối phương thì phải để cho đối phương tự do, Mộ Dung Lâm Phong cho rằng đây chỉ là ngụy biện, nếu yêu, vậy phải vây chặt đối phương ở nơi mình có khả năng chạm đến, hận không thể có thể đem đối phương khảm vào người. Nếu ngày nào đó Tiểu Bạch có ý muốn rời khỏi hắn, Mộ Dung Lâm Phong không biết khi đó hắn có thể không chế không dc dùng khóa sắt khóa Tiểu Bạch mãi mãi bên cạnh hắn cho đến lúc chết đi. Tình yêu của Mộ Dung Lâm Phong vẫn luôn bá đạo mà cường thế như vậy. Chỉ là bình thường mọi người nhìn dáng vẻ hắn tao nhã mà khó tưởng tượng ra được.

Tròng mắt Tiểu Bạch khẽ chuyển động một chút, “Kia...... Tiểu Bạch cũng yêu sư phụ nha, lúc nhìn thấy sư phụ thì sẽ vui vẻ, khi không thấy được sư phụ, Tiểu Bạch sẽ rất nhớ sư phụ, có phải đây là tình yêu không a...... Còn có Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử cũng sẽ thực vui vẻ, bởi vì Trúc Tử sẽ mua cho Tiểu Bạch nhiều đồ ăn, kia Tiểu Bạch có phải cũng yêu Trúc Tử hay không a?”

Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ khuôn mặt Tiểu Bạch bị lạnh có chút ửng đỏ, cũng không có tiếp tục giải thích, Mộ Dung Lâm Phong biết hắn ở trong lòng Tiểu Bạch tạm thời mà nói là xếp hạng nhất, đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong có tự tin sẽ duy trì điều này vĩnh viễn. Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch bởi vì từ nhỏ khuyết thiếu giáo dục, mông mông lung lung liền gặp phải cảnh tượng tàn khốc như thế, còn chưa kịp nhận thức chuyện chung quanh, đã bị người ta giam lại, từ nhỏ tiếp xúc đơn giản chỉ là giết người làm sao khống chế năng lực ngự phong, không ai quan hệ, không ai yêu thương, không ai chú ý, chỉ vì vũ khí hình người không cần có quá nhiều tình cảm, thế cho nên Tiểu Bạch trừ bỏ giết người thì cái gì đều tỉnh tỉnh mê mê.

Khi Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch chuẩn bị ngồi xuống một vị trí tại lầu một, trên sân khấu kịch đột nhiên có một người mặc diễn phục đi lên, sắc mặt tựa hồ cũng không tốt, ở trên đài ồn ào một hồi, dưới sự thúc giục của mọi người, mới nói: “Các vị công tử cùng các tiểu thư xem diễn, bởi vì diễn viên《Chiến quốc tình duyên》 của kịch viện bị đông lạnh mà phát sốt, cho nên hôm nay tạm thời không thể trình diễn, thật sự rất xin lỗi các vị, bất quá kịch viện sẽ hoàn lại tiền vé cho các vị.”

Đột nhiên nghe trên sân khấu kịch nói vậy, cả phòng đều ồn ào hẳn lên, không thể tưởng được lòng tràn đầy vui mừng hẹn tiểu thư mình thích, đến xem hí kịch tình yêu dị thường lãng mạn, nghĩ còn có thể tăng thêm chút tình ý, không nghĩ tới đột nhiên nghe thông báo, là không thể trình diễn, này đối với vài công tử ca quả thật là hơi tàn khốc, hiện tại chỉ có thể tìm nơi khác để vui vẻ cùng người mình thích.

Tiểu Bạch ngồi ở trên ghế nhìn thấy bốn phía đột nhiên náo loạn, kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong bên cạnh, “Sư phụ, không thể xem diễn nữa, chúng ta đây đi đâu a?”

Dứt lời, phía trước đột nhiên ầm ỹ lên, một thanh niên áo trắng đứng bên cạnh một vị tiểu thư mạo mĩ, đối diện thanh niên áo trắng là một thanh niên áo vàng, thanh niên áo trắng cùng thanh niên áo vàng tựa hồ đang khắc khẩu cái gì đó, loáng thoáng nghe được “ăn cắp”, “túi tiền” linh tinh. Bởi vì cãi nhau tựa hồ càng ngày càng kịch liệt, cho nên dần có rất nhiều người qua đường vây xem.

Mộ Dung Lâm Phong chỉ nhìn vài lần cũng không để ý nữa, dù sao không liên quan đến hắn, hắn cũng không rãnh thời gian đi để ý tới, song trên đời luôn có một chuyện thượng vàng hạ cám cho dù ngươi không để ý tới, nó cũng sẽ chủ động tìm tới cửa, tựa như hiện tại, vốn Mộ Dung Lâm Phong chuẩn bị dắt tay Tiểu Bạch xoay người rời đi, thanh niên áo vàng đột nhiên đi nhanh về phía Mộ Dung Lâm Phong, còn thiếu chút nữa là va vào, Mộ Dung Lâm Phong lôi kéo Tiểu Bạch nhẹ nhàng tránh qua bên trái hai bước, thanh niên áo vàng cứ như vậy chật vật té trên mặt đất.

Trên mặt đất là tuyết lạnh như băng, bởi vậy thanh niên áo vàng miệng đầy tuyết trắng, chờ thanh niên áo vàng đứng lên phủi đi, thanh niên áo trắng lôi kéo vị tiểu thư mặt lộ nghi hoặc cũng đã đi tới, “Ngươi tiểu tử thối này, nếu không trộm thì sao lại chạy, chứng minh trong lòng có quỷ, có phải phải đánh ngươi một trận mới lấy lại được túi tiền cho Tiểu Lan?”

Thanh niên áo vàng vội vàng đứng lên, sắc mặt vội vàng nói: “Vị công tử này, ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi có chứng cớ chứng minh là hạ trộm túi tiền của vị tiểu thư không? Nếu không đúng sự thật, tại hạ còn có việc gấp, không phụng bồi được.” Nói xong muốn đi, nhưng lại bị thanh niên áo trắng một tay thô lỗ bắt được đầu vai thanh niên áo vàng, “Lúc nãy rõ ràng là ngươi đứng bên cạnh bọn ta, túi tiền của Tiểu Lan chính là do ngươi trộm đi, ngươi còn không chịu nhận.”

“Vị công tử này mời ngươi văn minh một chút, theo như lời ngươi nói, chỉ cần đứng gần các ngươi người đều có khả năng trộm túi tiền của vị tiểu thư này, lúc nãy rõ ràng có rất nhiều người đứng ở đó, công tử vì sao chỉ nhắm vào tại hạ? Thỉnh vị công tử này nói lý giúp tại hạ a, sao có thể vu oan cho người khác như vậy chứ?.” Thanh niên áo vàng nói với vị công tử thần tình phẫn nộ cùng đầy cuồng ý kia xong, câu sau là nói với Mộ Dung Lâm Phong.

Nhìn thấy càng ngày càng tụ tập tới nhiều người, Mộ Dung Lâm Phong cầm tay Tiểu Bạch lùi ra sau vài bước, “Này, tại hạ cũng nghĩ công tử có thể hiểu lầm vị tiểu công tử này, tiểu thư không ngại thử tìm xem, có lẽ nói không chừng vẫn còn đang trên người tiểu thư chăng?” Vị tiểu thư kia nghe xong cũng tìm lại trên người mình, vị tiểu thư trên người mặc y phục cũng đủ nhiều, tầng tầng lớp lớp khoác ngoài một chiếc áo choàng màu tím thật dày, bên trong cũng là mặc đến tròn tròn, cuối cùng vị tiểu thư kia quả thật tìm ra túi tiền của mình trong tay áo rộng thùng thình tầng tầng lớp lớn, nguyên lai vị tiểu thư này khi xuất môn vì vội vàng liền nhét túi tiền của mình vào túi áo, nhưng trong túi áo lại có nhiều tầng lắm, không chú ý đã nhét túi tiền vào tận tầng thứ tư, vốn vị tiểu thư kia cũng nghi hoặc có phải nàng bỏ vào nhầm nơi rồi không, song nghe người mình thích chỉ vào đối phương thẳng thừng nói là thanh niên áo vàng lấy trộm, còn chưa kịp giải thích.

Mà hiện tại túi tiền đã tìm thấy, này cũng chỉ là một chuyện hiểu lầm, thanh niên áo trắng cứng ngắc nghiêm mặt hồi tưởng một chút ác ngôn ác ngữ hắn vừa nói với thanh niên áo vàng, trên mặt cũng tràn đầy vẻ xấu hổ, vị tiểu thư kia cũng mặt đỏ hồng ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là thanh niên áo vàng nói: “Vậy là túi tiền của tiểu thư cũng đã tìm thấy rồi, tại hạ cũng có việc gấp phải đi trước.”

Nam tử áo trắng há miệng, nhưng cái gì cũng không nói, ngượng ngùng gãi gãi tóc mình, ngốc nghếch gật gật đầu. Đương khi thanh niên áo vàng chuẩn bị rời đi tựa hồ nghĩ tới gì đó, đi vài bước lại quay đầu lại, đi đến trước mặt Mộ Dung Lâm Phong chắp tay nói: “Vị công tử này, mới rồi thật sự là đa tạ.”

Mộ Dung Lâm Phong: “Chỉ là nhấc tay một chút thôi.”

Thanh niên áo vàng nhìn Tiểu Bạch bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong, đang kỳ quái xem xét chân của cậu, theo tầm mắt của Tiểu Bạch nhìn qua, hóa ra lúc nãy té ngã đã làm bị thương đầu gối rồi, lúc này từ đầu gối chảy ra máu đỏ, lúc nãy quá vội không chú ý tới, hiện tại thấy liền lập tức cảm thấy đau.

Thanh niên áo vàng ảo não một tiếng, “Ai...... Quả nhiên là Tiểu Oánh nói đúng, ta đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa a, chút nữa về tới hoạt ngự ôn tuyền quán, lại tránh không được bị mẫu thân mắng một trận cho coi.”

Hoạt ngự ôn tuyền quán? Đương khi Mộ Dung Lâm Phong nghe được, trong lòng vừa chuyển, vào ngày đông giá rét có thể thoải mái mà ngâm suối nước nóng, có thể xem như hưởng thụ không tồi, Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ khuôn mặt Tiểu Bạch bị đông lạnh đến hồng lên, lại nghĩ tới lần trước ở rừng rậm sương mù, Tiểu Bạch ngây ngốc nói muốn tặng bản thân cho Mộ Dung Lâm Phong, nhịn không được hơi hơi nhếch khóe môi.

“Ở chỗ tại hạ đây có một lọ dược, công tử nếu không ngại, có thể về nhà rồi thoa lên vết thương một chút.”

“Này, thật là cám ơn công tử.” Thanh niên áo vàng do dự một chút, lại nhìn nhìn đầu gối của mình, cuối cùng cũng cầm lấy bình dược trong tay Mộ Dung Lâm Phong.

“Công tử trong nhà mở suối nước nóng sao??”

“A, đúng vậy, trong nhà tại hạ đúng là kinh doanh hoạt ngự ôn tuyền quán, nếu công tử kế tiếp không có việc gì làm, cứ đến đó ngâm đi, cũng coi như tỏ lòng biết ơn của tại hạ đối với công tử.”

“Kia thật sự là cúng kính không bằng tuân mệnh.”

Vào mùa đông giá lạnh này, hoạt ngự ôn tuyền quán quả thật cũng không ít người, dưới sự dẫn đường của thanh niên áo vàng, xuyên qua mấy hành lang cùng phòng ốc, Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch đi tới một căn phòng tương đối rộng, ôn tuyền dùng tấm ván gỗ ngăn cách với bên ngoài, nước trong ôn tuyền bốc lên từng đợt khói, phía trên tiểu viện tử có lều che chắn, bên trái tấm ván gỗ ngăn cách bên ngoài một đám nam tử đang sung sướng chơi đùa, mà phía bên phải ôn tuyền thường thường có giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến.

“Đúng rồi, các vị phải đổi dục bào ở trên ghế, nơi này là ôn tuyền độc lập, sẽ không có người khác đến nơi này, các vị ở trong này cứ tự nhiên đi, tại hạ phải vội ra ngoài một lúc.” Thanh niên áo vàng tựa hồ rất gấp gáp, không đợi Mộ Dung Lâm Phong trả lời liền quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Tiểu Bạch nhìn thanh niên áo vàng đi rồi, nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Sư phụ, là muốn tắm suối nước nóng sao?”

“Ân, Tiểu Bạch thích không?”

“Ân, ấm áp rất là thoải mái.” Tiểu Bạch ngồi xổm bên ôn tuyền, hai tay vỗ nước bên trong ôn tuyền, dòng nước tinh tế xuyên qua mười ngón tay, cũng dần tạo ra từng vòng gợn sóng.

“Đến đây, Tiểu Bạch muốn ngâm ôn tuyền trước tiên phải cởi y phục trên người ra.” Mộ Dung Lâm Phong kéo Tiểu Bạch, cởi y phục tầng tầng lớp lớn trên người Tiểu Bạch. Sau đó hắn cũng tự mình cởi ra, bởi vì không có ai đến nơi này, cho nên hai người đều không mặc gì trên người, Mộ Dung Lâm Phong cũng không có thói quen mặc y phục đi ngâm suối, trên người bị trói buộc ngâm cũng không thoải mái.

Nước trong ôn tuyền cũng không quá sâu, khi ngồi xuống, vừa vặn đến ngang ngực Mộ Dung Lâm Phong, mà Tiểu Bạch ngồi xuống, lại qua cổ sắp chạm vào cằm dưới, vì thế Mộ Dung Lâm Phong liền ôm Tiểu Bạch đặt lên trên đùi, một bàn tay giữ lấy phần eo của Tiểu Bạch, phòng ngừa Tiểu Bạch khi nghịch nước, không cẩn thận uống phải nước suối, hương vị nước trong ôn tuyền cũng không tốt chút nào.

Tiểu Bạch lấy tay lay động nước ôn tuyền, kéo dài theo dòng nước, cái đầu nhỏ tựa vào khuôn ngực khỏe mạnh của Mộ Dung Lâm Phong, nhìn thấy tầng tầng sương mù lượn lờ trên ôn tuyền, còn có Mộ Dung Lâm Phong nhắm mắt lại, hưởng thụ đem đầu tựa vào một tảng đá bên cạnh ôn tuyền, lông mi thật dài giống như cây quạt còn vươn bọt nước nho nhỏ, hai gò má cũng vì ngâm nước nóng mà lộ màu hồng, đôi môi sáng bóng, tóc trên đầu cố định tốt, có mấy sợi tóc rơi xuống, dính vào trên mặt cùng trên vai, có vẻ hỗn độn mà duy mĩ, Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này lộ ra một hơi thở lười biếng mà quyến rũ khêu gợi, Tiểu Bạch nhìn thấy cũng dần dần si mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.