Sáng sớm hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, cơ mà bên ngoài vẫn là một thế giới tuyết trắng, màu sắc rất xinh đẹp sạch sẽ, tầng tầng lớp lớp đọng trên nhánh cây, dưới ánh nắng mặt trời có một vẻ duyên dáng và đẹp đẽ. Sáng sớm trong Tử Hạc Các cũng dần dần náo nhiệt, khách nhân cũng càng ngày càng nhiều, nói chuyện phiếm, nói chuyện tình yêu, bàn chuyện làm ăn, Tử Hạc Các không đơn giản là một nơi chỉ để ăn no, cũng có thể nói là một nơi lý tưởng để xã giao, nó im lặng, tao nhã, có không gian độc lập. Hơn nữa là một nơi danh khí rất lớn, ăn cơm ở nơi này cũng là chuyện mặt mũi.
Lúc này, trên bàn cơm trong một căn phòng của Tử Hạc Các, bày đầy đủ loại món ăn nổi danh cùng sang quý nhất Tử Hạc Các, cơ hồ gần như lấp kín cả một bàn. Tiểu nhị bê từng dĩa từng dĩa cung kính dâng lên. Sắc mặt có một chút miễn cưỡng cười, nguyên nhân là vì không khí hoàn toàn im ắng trên bàn cơm, trừ bỏ một thiếu niên đáng yêu còn nể tình nghiêm túc nhìn chằm chằm từng đĩa món ngon, còn có một vị công tử tuấn mỹ cẩn thận săn sóc chăm lo cho thiếu niên. Những người khác đều chìm trong không khí khẩn trương, Đại lão bản của Tử Hạc Các từ lúc Trúc Tử vừa vào cửa ngồi xuống, liền nhìn chằm chằm vào người ta không chớp mắt. Tầm mắt lợi hại không chút nào che dấu, hận không thể nuốt sống ăn sạch người ta, mà Trúc Tử có vẻ hoàn toàn coi hắn như không khí, cầm chiếc đũa lên liền gắp lấy những món mình thích, thường thường còn đút Bạch hồ ăn một chút, lại thường thường giễu cợt Tiểu Bạch một chút, Diễm Oánh ngồi đối diện cũng thường liếc qua liếc lại giữa Trần Thần và Trúc Tử, sau đó lại nhìn chằm chằm Tiểu Bạch đang hạnh phúc ăn thức ăn, cười đến mắt cũng mị mị.
Trần Thần nhìn đăm đăm Trúc Tử không chớp mắt chừng một khắc, rốt cục không thể nhịn được nữa, dựa vào cái gì Trúc Tử có thể ăn uống kiên định tự tại như vậy. Mà hắn lại nghĩ sau khi Trúc Tử bị hắn nắm thóp được, sẽ là tiểu bao tử thích khóc thực ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm, mặc Trần Thần trừng phạt khoảng thời gian biến mất mười năm trời. Nào biết Trúc Tử hoàn toàn không để ý tới hắn. Chả lẽ là ta tự mình đa tình, chẳng lẽ Trúc Tử cũng biết ta tìm y suốt mười năm sao? Nếu không phải ta ngày hôm qua xong việc theo thói quen muốn trở về Tử Hạc Các ăn một bữa cơm, chẳng phải là sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp lại Trúc Tử sao? Trúc Tử, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy, mười năm trước Mộc Diễm quốc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hoàng triều cao thấp rung chuyển, quốc quân đột nhiên chết đi, truyền ngôi cho quốc quân tiền nhiệm, nhưng lại truyền cho một nữ nhân đương quốc quân, là chuyện chưa từng có.
Trong thời điểm cư dân Mộc Diễm quốc thấp thỏm lo âu, Trúc Tử cũng không tiếng không động rời đi. Đúng vậy. Trần Thần biết mẫu thân Trúc Tử vài ngày trước khi hoàng triều căn cơ chuyển biến đã qua đời, Trúc Tử trước đó cũng là rất muốn rời khỏi phủ Lý tướng quân, song bởi vì mẫu thân Trúc Tử không muốn rời đi nên mới còn ở lại. Mà trong thời gian đó, hắn cũng vì sản nghiệp của mình mà bận không thể dứt ra, không nghĩ tới đợi cho tân quốc quân ổn định triều chính, bản thân hắn cũng có thời gian dư ra, lúc đó trước tiên muốn đi tìm Trúc Tử. Nhưng khi nhìn thấy Lý tướng quân tinh thần héo rút nháy mắt như già đi hơn mười tuổi, mới biết được Trúc Tử đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Một tháng nay cũng chưa từng xuất hiện ở phủ Lý tướng quân, Trần Thần quả thực không thể tin được. Mạnh mẽ đẩy ra ba tỷ muội của phủ Lý tướng quân ra. Vội vàng chạy tới viện tử hắn đã quen thuộc đến không biết bao nhiêu lần, lạnh lùng thanh vắng. Trong phòng vẫn như trước, vẫn ở vị trí cũng như chưa từng có ai động qua, nếu không phải trên bàn có một tầng bụi, có lẽ Trần Thần thật sự cho rằng Trúc Tử chỉ là đi ra ngoài còn chưa trở về. Trước đây, Trúc Tử cũng thường hay biến mất, đi đâu không ai biết.
Khi ấy, Trần Thần quả thực là như bị ma ám mà tìm kiếm Trúc Tử. Trần Thần sợ hãi, đúng vậy, rất sợ hãi. Sợ hãi trong lúc thay đổi quốc quân, Trúc Tử cũng bị liên lụy vào. Trong thời gian đó, có rất nhiều cựu thần cố chấp mục nát nhất thành bất biến, kiên quyết phản đối nữ quốc quân. Tuy rằng là ý chỉ của tiền nhiệm quốc quân, song vẫn cho đây là trò đùa. Rất nhiều quân thần đều hoài nghi đây là âm mưu của Diễm Nguyệt Cơ, bởi vậy rất nhiều triều thần cũng bị liên lụy vàp. Từng có một lần Lý tướng quân cũng bị trách phạt, bị phán lưu đày đến quốc gia khác, hoặc là cắt chức quan hạ xuống làm nô, mà công chúa cao ngạo cũng không có tác dụng gì ở phía sau, sợ tới mức cả người rút lại trốn sau lưng phu quâ mình. Cũng may vào thời điểm hắn tới, Diễm Nguyệt Cơ vẫn chưa thi hành mệnh lệnh. Sau khi gặp được Diễm Nguyệt Cơ, tỏ ý rằng hắn sẽ tương trợ nàng ổn định vị trí quốc quân về sau, cũng cam đoan về sau sẽ không cản trở Diễm Nguyệt Cơ, mới cứu được mọi người trong phủ Lý tướng quân.
Lúc đó, Trần Thần cơ hồ điều động tất cả những nhân lực hắn có thể điều khiển. Ở từng quốc gia đều phân bố không ít người đi tìm kiếm, song Trần Thần mỗi ngày nghe tin tức hạ nhân tìm kiếm Trúc Tử, đều được đáp án là không tìm được. Một bóng dáng cũng không có. Không ngừng kiên trì năm năm, Trần Thần đã hoài nghi Trúc Tử có thể chết đi trong trận náo loạn đó, hắn không thể nào nhìn thấy y được nữa, nương tử hắn còn chưa kịp thân thiết đã biến mất.
“Trúc Tử,” Trần Thần đầu tiên chịu không được trầm mặc, kêu một tiếng.
Trúc Tử đang xử lý một cái đùi gà, uống xong một chén canh cá mỹ vị, mới chậm rãi trả lời: “....... Chuyện gì?” Nói xong, tựa hồ cảm thấy được canh cá ngon lắm, cũng múc cho Tiểu Bạch một chén, Tiểu Bạch ngoan ngoãn nói “Cám ơn”, mà Mộ Dung Lâm Phong vào lúc Tiểu Bạch gắp lấy một khối thịt cá to định nhét vào miệng, lại kinh hách chặn miếng thịt cá lại. “Tiểu Bạch, cẩn thận hóc xương cá, phải lấy xương cá ra trước mới ăn được...... Vẫn là để vi sư làm cho.” Kỳ thật Tiểu Bạch cảm thấy Mộ Dung Lâm Phong quá mức lo lắng cho bé, bé cũng biết ăn cá mà, tuy vậy Mộ Dung Lâm Phong tựa hồ còn bị ám ảnh từ lần đầu tiên Tiểu Bạch ăn cá. Mỗi lần thấy Tiểu Bạch ăn cá, đều tỏ vẻ thật cẩn thận.
Tiểu Bạch: “...... ” Còn chưa ăn được, đã bị mắng rồi.
Mộ Dung Lâm Phong: “Lại đây, Tiểu Bạch, vi sư đã giúp ngươi lựa xong rồi. Ăn đi.”
Diễm Oánh: “Thật ăn ngon vậy sao? Ta cũng muốn thử.” Thấy Tiểu Bạch ăn rất vui vẻ, bản thân cũng thèm ăn a, hình như do ăn trong không khí hòa hợp, thật hoài niệm cảm giác này a.
Trần Thần khóe miệng rút rút, đường đường Mộc Diễm quốc Đại lão bản lần đầu tiên chả ai thèm nhìn.
Ổn định tinh thần, không ngừng cố gắng, xem ra chỉ có thể bùng nổ mới được: “Trúc Tử, ngươi đứng đắn chút cho ta, phụ thân của ngươi sắp chết rồi.” Trần Thần mới vừa nói xong, bốn người tám con mắt đồng loạt dừng động tác, nhìn hắn. Mà khi Trúc Tử nghe xong, tựa hồ chỉ hơi kinh ngạc một chút, lại vọc vọc thịt cá trong chén, sau đó chẳng hề để ý nói: “Vậy sao? Mà chuyện này cũng đâu liên quan gì đến ta, ta đã không muốn nghĩ tới đến bất cứ ai trong phủ Lý tướng quân nữa rồi.”
Trần Thần nhìn thấy Trúc Tử miệng tuy rằng nói lời vô tình, nhưng trong ánh mắt đã bắt đầu mênh mang, “Ta biết ngươi trước kia ở phủ Lý tướng quân cũng không tốt lắm, nhưng đó là phụ thân của ngươi...... ”
Trúc Tử: “Dừng dừng, tuy rằng ta và ngươi là bằng hữu rất thân, song ta cũng không muốn từ miệng của ngươi nghe những chuyện về ông ấy, chúng ta vẫn là nhanh ăn cơm thôi, đồ ăn lạnh sẽ không ngon.”
Trần Thần: “Trúc Tử, ngươi đây là đang trốn tránh, ngươi đã trốn tránh mười năm, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không biết nỗi khổ tâm của cha ngươi sao?
Ngươi rõ ràng biết trong phủ Lý tướng quân bởi vì đại nương của ngươi tồn tại, mà bà đại biểu cho quyền uy của hoàng thấ
t, cho nên phụ thân của ngươi cũng không thể quang minh chính đại yêu thương mẫu tử các ngươi, tuy vậy ông ấy vẫn...... ”
Trong lúc Trần Thần còn chưa nói xong, Trúc Tử vừa nghe đến hai chữ “Phụ thân”, hết cách kiềm chế lửa giận trong lòng, oán hận Trúc Tử vẫn chôn dấu trong lòng đều bộc phát ra, lớn tiếng quát: “Không có, không có, ta tới bây giờ cũng không hề có cha, ngươi đừng có nhắc đến ông ta trước mặt ta, ông ta không xứng làm phụ thân của ta, ông ta nên sớm đi chết đi, vào ngày mẫu thân chết, ông ta cũng nên đi theo bà đi, ta cho tới bây giờ cũng không thừa nhận có một phụ thân như vậy, ngươi đừng nhắc đến ông ta trước mặt ta, người như ông ta không chết tử tế được......”
Không khí ấm áp trên bàn cơm ấm áp không khí đột nhiên liền bị một tiếng rống to của Trúc Tử, cứng ngắc hẳn lên. Bạch hồ bị tiếng rống của Trúc Tử làm sợ tới mức nhảy đến trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng bởi vì Trúc Tử đột nhiên lớn tiếng làm sợ tới mức bàn tay đang cầm bát canh cá nóng hổi cũng run lên, cũng may trước đó đã uống hết một nửa, nên mới không bị văng phỏng tay. Mà Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch thiếu chút nữa bị phỏng, mi tâm nhíu lại. Trần Thần tựa hồ thật không ngờ Trúc Tử đột nhiên rống lớn một tiếng như vậy, ngẩn người.
Chờ ít lâu sau, Trúc Tử hơi chút bình ổn lửa giận. Trúc Tử thấy Tiểu Bạch bởi vì y vừa rồi phản ứng quá lớn, thiếu chút nữa bị bỏng, có chút áy náy, nhưng đối với lời vừa nói với Trần Thần, Trúc Tử cũng không cảm thấy hối hận.
Tuy rằng biết tinh thần Trúc Tử hiện tại không quá ổn định, Trần Thần sau khi cân nhắc vẫn là nói: “Ta nghĩ, có một số việc phải cho ngươi biết, không biết những người khác có thể tránh đi một chút không?”
Trúc Tử: “Không cần. Ta không muốn nghe, ngươi đi đi, trong lúc ta còn chưa nổi giận.”
Trần Thần nhíu mi: “Ngươi thay đổi, ngươi trước kia không phải lạnh vô tình như vậy.”
Đột nhiên Mộ Dung Lâm Phong ngồi bên cạnh nói với Trúc Tử, “Trúc Tử, bình tĩnh một chút. Đầu tiên cứ ngồi xuống xem Trần lão bản muốn nói cái gì. Dù sao mười năm không gặp, các ngươi hẳn cũng có rất nhiều lời muốn nói. Trước kia ta không phải đã nói với ngươi, làm người không thể quá mức mạnh mẽ sao?”
Trúc Tử nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng vẫn nói: “Dạ, chủ nhân.”
Trần Thần nghe thấy Trúc Tử xưng hô Mộ Dung Lâm Phong là chủ nhân, tựa hồ rất bất mãn nhíu nhíu mày, song miệng cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp lời Mộ Dung Lâm Phong: “Kỳ thật. Vốn có một việc ta đáp ứng bá phụ không nói với ngươi. Nhưng hiện tại ngươi đối với bá phụ thành kiến quá sâu. Mà ông hiện tại cũng quả thật rất muốn gặp lại ngươi một lần, cho nên.......”
Trúc Tử: “Muốn nói gì thì nói đi, bọn ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Trần Thần bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp lời: “Cha ngươi cả đời này có ba nữ nhân, có lẽ ngươi sẽ không nghĩ đến. Nhưng mà bá phụ trong lòng yêu chỉ có mẫu thân của ngươi. Về phần vì cái gì bá phụ rõ ràng trong lòng thích mẫu thân của ngươi, lại thường xuyên đối xử với các ngươi hờ hững lạnh lùng, ông cũng chỉ là muốn bảo hộ cho các ngươi a, đại sự bên ngoài bình thường đều là bá phụ tự mình làm chủ, song trong nhà có một công chúa, rất nhiều chuyện không phải do ông làm chủ, có lẽ ngươi cảm thấy phụ thân thực yếu đuối, nhưng đây là cuộc sống. Ông biết công chúa nổi giận ghen lên nhất định sẽ không đối đãi tốt với nữ nhân ông thích, cho nên ông chỉ có thể lén đi nhìn các ngươi. Giả bộ không quan tâm mẫu tử các ngươi, ngươi có biết cái năm ngươi sáu tuổi vì sao được quản gia trộm đưa vào đội ảnh vệ hoàng gia huấn luyện không, cho dù đúng thật là quản gia thương các ngươi, lúc ấy cũng chỉ là một hạ nhân trong phủ Lý tướng quân. Sao có thể có quyền lực lớn như thế, đưa ngươi vào huấn luyện nghiêm khắc của hoàng gia? Bá phụ biết ngươi không có bằng hữu, sợ ngươi một mình tịch mịch, liền lén bảo ta thường xuyên đi tìm ngươi chơi, đương nhiên ta cũng thật sự rất thích ngươi. Tuy vậy có một lần bá phụ đi tìm mẫu thân của ngươi bị Nhị phu nhân tinh mắt bắt gặp, vì thế Nhị phu nhân xúi giục công chúa hạ độc dược mãn tính vào cơm của mẫu thân ngươi, khi bá phụ biết đến mẫu thân ngươi đã độc nhập xương tủy, không có biện pháp trị liệu, sau đó trên triều đình thượng lại là một trận rung chuyển, phân không ra tâm tư đến để lo chuyện phân tranh trong phủ, để rồi không chỉ mất nữ nhân mà ông yêu nhất, ngay cả đứa con ông yêu thương cũng biến mất không thấy bóng dáng, bá phụ sầu một đêm trắng tóc. Thân thể cũng càng yếu, đến bây giờ ngươi còn cho rằng phụ thân của ngươi không thương ngươi sao?”
Sau khi Trần Thần nói xong, toàn trường đều chìm vào một bầu không khí dị thường trầm trọng.