Hứa đổi thật nhiều thứ, vừa dỗ vừa lừa rốt cuộc khiến Tiểu Đoàn Tử đồng ý không giúp Phương Trí Viễn đòi lì xì. Tiểu Đoàn Tử ăn một đống đường trắng cao mà Phương Trí Viễn nhét cho rồi mới vô cùng cao hứng đi tìm a ma để khoe hồng bao bé vừa được cho.
Phương Trí Viễn giả bộ lau mồ hôi vốn không tồn tại, cố ý làm gương mặt đau khổ nói với Lưu Trang: “A Trang, đương gia đệ bị bắt nạt. Aiz, chuyện này mà truyền ra thì còn gì là anh danh nhất thế của ta nữa.”
Lưu Trang bị bộ dáng của hắn chọc cười, lại không hề đồng tình nói: “Xứng đáng, ai bảo huynh trêu chọc Tiểu Đoàn Tử. Đừng thấy đệ ấy nhỏ, nhưng mà trời thương người khờ. Tiểu Đoàn Tử tốt như vậy huynh còn trêu nó. Xứng đáng, ai bảo huynh không đứng đắn.”
Phương Trí Viễn nhìn Lưu Trang cười vui vẻ, càng hưng phấn nói: “Ta đây là khi bại khi thắng, bồi dưỡng năng lực ứng biến của Tiểu Đoàn Tử.”
Lưu Trang nhìn bộ dạng lưu manh của Phương Trí Viễn, chê cười: “Nhưng người mỗi lần mất mặt đều là huynh nha!”
Phương Trí Viễn:“……”
A Trang nhà hắn sao lại nói thẳng ra vậy, phải uyển chuyển một chút chứ. Nhưng Phương Trí Viễn cũng không tức giận, nói đùa với Lưu Trang một lúc lâu, đến khi cục cưng khóc hai người mới lại luống cuống tay chân cho con đi tè.
Buổi chiều, Phương Tằng và Trần Mặc đến nhà Lâm Thành. Lâm Thành là cữu cữu, mồng hai bọn họ về cũng là để chúc tết ông. Lưu Trang chưa hết cữ, chỉ có một mình Phương Trí Viễn đi theo. Một nhà Lâm Thành cũng đang chờ, Lâm Thành gia thấy họ đến, đón vào nhà, bưng trà và điểm tâm lên.
Phương Tằng cho Đại Tráng và Tiểu Tráng mỗi đứa một hồng bao, Đại Bàn đang ở đó, Phương Tằng cũng không keo kiệt, cho nó một hồng bao. Lâm Song nhìn thấy, khóe miệng cong lên. Vốn Lâm Song ăn xong cơm trưa là có thể trở về, y vẫn ở lại là để chờ Phương Tằng đến cho Đại Bàn nhà y tiền lì xì.
Phương Tằng không hẹp hòi, hồng bao hàng năm đều có một xâu tiền. Từ năm đầu tiên Phương Tằng thành thân, đến nhà Lâm Thành chúc tết gặp Lâm Song, Đại Bàn cầm hồng bao về đếm có tới một trăm đồng tiền, Lâm Song hàng năm về nhà mẹ đẻ chúc tết đều cố ý chờ Phương Tằng.
Kỳ thực, lẽ ra Lâm Song và Phương Tằng cũng không có đi lại gì. Lúc Lâm a ma còn sống, lễ tết Lâm Song cũng không biếu gì, Phương Tằng cũng không qua lại với y. Giờ hồng bao cũng chỉ là ý tứ, bao hai đồng tiền cũng được, nhưng Phương Tằng nể mặt cữu cữu và huynh đệ mình, cho Đại Bàn nhiều bằng Đại Tráng và Tiểu Tráng.
Lâm Thành gia cũng biết việc này, vậy nên mỗi lần bao hồng bao cho Tiểu Đoàn Tử đều là hai trăm đồng tiền. Sau khi Phương Trí Viễn thành thân cũng theo cữu cữu hắn đến chúc tết Lâm Thành, Lâm Thành cảm thấy Phương Trí Viễn tôn kính ông, cũng khá nể hắn, vậy nên giờ thấy Phương Trí Viễn đi một mình liền hỏi: “A Viễn, cháu đúng là có phúc, phu lang sinh một lúc hai tiểu tử. Thế nào, sao không cho hai đứa đi cùng”
Phương Trí Viễn vội vàng cười nói: “Cữu gia gia, con cháu còn nhỏ quá, ở nhà có ma ma chăm sóc A Trang nên cũng để chúng ở nhà luôn. Đợi đến mồng tám, cháu làm tiệc đầy tháng cho hai đứa, cữu gia gia có bối phận cao nhất, lúc đó phải uống nhiều mấy chén, cẩn thận xem chúng nó.”
Lâm Thành nghe, trong lòng thoải mái, cười nói: “Vậy thì tốt, ta cũng dính dính phúc khí. Đúng rồi, mồng tám các cháu làm mấy bàn, chỉ có phu lang thằng cả và thằng hai giúp có đủ không Nếu không đủ thì gọi cả cô phụ của cháu nữa, dù sao nó cũng không có việc gì làm, có thể giúp được phần nào, cũng không uổng các cháu đối tốt với nó.”
Trong lòng Lâm Thành cũng biết rõ, ca nhi nhà mình tuy giờ sống kham khổ nhưng mà cũng còn được. Trong những tiểu bối, Phương Tằng là người có tiền đồ nhất. Sau này Lâm Song không có nhà trượng phu thì cũng chỉ có thể trông cậy vào nhà mẹ đẻ. Huynh đệ nó dù thế nào cũng là cùng trong bụng một a ma đi ra, cũng phải giúp đỡ. Mà Phương Tằng lúc đầu vốn chướng mắt Lâm Song, Lâm Thành cũng không mong Phương Tằng đối tốt với Lâm Song thế nào, chỉ hy vọng Lâm Song tinh mắt, nhiều nịnh bợ Phương Tằng. Phương Tằng là người biết nhớ ơn, Lâm Song đối tốt với anh, sau này có chuyện gì Phương Tằng cũng có thể giúp một tay. Vậy nên lần này mới chủ động đề cập đến việc bảo Lâm Song đến giúp đỡ.
Lâm Song nghe thế, biết cha y đang giúp y, vội vàng đứng lên nói: “A Viễn à, ta đến giúp cho, cháu đứng ghét bỏ nha. Cháu cũng biết nhà ta cũng không có việc gì, cùng ca ma đệ ma đến nhà cháu còn có người để nói chuyện.”
Phương Trí Viễn ngẫm lại cũng đồng ý, Lâm Thành càng cao hứng. Bên kia, Tiểu Đoàn Tử sáng nay dậy sớm, mi mắt dính lại, Trần Mặc nhìn liền biết Tiểu Đoàn Tử buồn ngủ. Lâm Thành gia trông nhiều trẻ con như vậy, tất nhiên biết Tiểu Đoàn Tử muốn ngủ, liền dắt luôn Trần Mặc vào buồng tròng, cởi áo ngoài của Tiểu Đoàn Tử, để bé ngủ trên giường Đại Tráng. Tiểu Đoàn Tử chớp mắt đã ngủ, Trần Mặc đắp chăn cho bé xong liền rón rén ra ngoài.
Phương Trí Viễn và Đại Tráng, Tiểu Tráng khó được tụ tập, tất nhiên là có lời không nói hết. Đại Tráng cũng đã sắp định thân, học vấn của nó tuy không tồi nhưng nếu mà thi lên nữa thì cũng không dễ. A ma Đại Tráng liền thương lượng với Lâm Tín cưới phu lang cho nó trước. Thời gian này Lâm Tín gia đều đang tìm hiểu xem ca nhi nhà ai tốt, chuẩn bị tìm phu lang cho con. Phương Trí Viễn cũng nghe cữu ma hắn nói qua liền trêu chọc Đại Tráng, làm Đại Tráng ngây thơ đỏ bừng cả mặt.
Bên này, Lâm Tín gia, Lâm Chính gia, Lâm Song và Trần Mặc ngồi một chỗ nói chuyện. Lâm Song đang ở Thẩm gia thôn, nhà mẹ đẻ Lâm Chính gia cũng ở Thẩm gia thôn, vì thế đề tài liền về Thẩm gia thôn.
Lâm Song vốn là người lắm miệng, mỗi khi Thẩm gia thôn có việc gì thì không thể thoát khỏi mắt y. Đừng nhìn y là hộ ngoại lai nhưng nhà mẹ đẻ y cũng có tiếng, bản thân cũng mạnh mẽ, rất hợp ý với mấy người thích buôn chuyện. Bây giờ Lâm Song đang kể cho mọi người về việc lớn nhất gần đây của Thẩm gia thôn.
Lâm Song hỏi Lâm Chính gia trước: “Đệ ma, đệ nhớ nhà Thẩm lão ngũ không Cái nhà có một ca nhi một tiểu tử mà tiểu tử trước kia trộm trâu của người ngoài, bị bắt đến nha môn đánh roi ấy.”
Lâm Chính gia có chút ấn tượng, nói: “Biết, theo bối phận ta còn phải gọi hắn là đường ca. Nhưng nhà ta với nhà hắn đã ngoài năm đời rồi, quan hệ xa lắm. Người già đều gọi hắn là Thẩm tiểu nhị, từ nhỏ đã táy máy. Năm đó hắn trộm trâu, trong nhà lại có chuyện gì đó, bị bắt vào nha môn. Sau, người thì ra nhưng mà thanh danh thì mất, nào có ca nhi trong sạch nào nguyện ý gả cho hắn, cuối cùng cưới ca nhi tang phu. Nhưng mà ca nhi kia cũng chẳng vừa, nắm giữ hết trong ngoài, cha ma chồng cũng bị đè ép, người một nhà trồng một mẫu đất mà ca nhi này mang đến nên cũng không dám thẳng thắt lưng mà nói chuyện với y.”
Lâm Song cười nhạo một tiếng, nói: “Cũng là họ sợ nhi lang cãi nhau, đánh nhau với họ. Mỗi lần đều vớ gì là ném vào họ, phu lang Thẩm tiểu nhị khỏe lắm, không người nào trong nhà đánh lại được y.”
Sau đó, Lâm Song thần bí nói: “Nhà họ dạo này ra chuyện lớn lắm, nghe nói là ca nhi gả đến Lý gia thôn bị đuổi về.”
Mọi người nhìn bộ dáng của Lâm Song, cũng hứng thú, Lâm Chính gia biết ca nhi kia, vội vàng nói: “Đó không phải là Thẩm Tuyết, nhi lang của Lưu a ma, a ma ruột của Lưu Trang sao”
Lâm Song lúc này mới nhớ ra cữu ma Lưu Trang đang ngồi ở đây, hơi xấu hổ. Y mới đến Thẩm gia không bao lâu, chỉ biết chuyện bây giờ, những chuyện trước kia cũng không rõ lắm, không ngờ lại nói xấu trước mặt đương sự. Y hơi khó xử nhìn Trần Mặc, hy vọng anh không kể lại với Phương Tằng và Phương Trí Viễn.
Lúc đầu Trần Mặc còn chưa kịp phản ứng, nghe Lâm Chính gia nói mới nhớ ra. Nhưng anh cũng không trách Lâm Song, nghe Lâm Song nói Thẩm Tuyết bị nhà trượng phu đuổi, trong lòng anh hơi bất an, nói với Lâm Song: “A ma Đại Bàn, chúng ta là thân thích, có gì không thể nói chứ. Nhất là A Trang còn là phu lang của cháu ta, chuyện của nó chính là chuyện của ta. Còn phiền ngươi kể lại cẩn thận, cũng để chúng ta có tính toán trước.”
Lâm Song thấy Trần Mặc không tức giận, còn bảo y nói tiếp, tâm liền buông xuống. Tâm buông xuống, gan cũng to hơn, nói: “Thẩm Tuyết là phu lang hai của Lý Lực, cưới về cũng không sinh được con, cũng không đối tốt với con của phu lang trước, lại còn ăn không nói có, làm hỏng thanh danh của ca nhi Lý gia, làm người ta phải gả đi xa. Giờ Lý Lực chết bệnh, nhi tử, nhi lang của hắn liền đuổi y ra ngoài, không nhận y.”
Trần Mặc nghe, lòng nặng xuống, vội hỏi: “Vậy Thẩm Tuyết kia có tính toán gì không”
Lâm Song nói: “Có thể tính toán gì Y gả cho Lý Lực vốn là làm hai, không có đồ cưới, bình thường đối xử với mọi người lại như thế. Lý gia thôn vốn bàu ngoại, y khóc sướt mướt về nhà mẹ đẻ cầu cha ma, đệ đệ làm chủ cho y. Kết quả, đến cửa, người ta nói thẳng, lúc Thẩm Tuyết đến nhà họ, tiểu tử đã chín tuổi, không tính là nuôi nó, sau đó lại càng không ra dáng a ma, bình thường ở nhà đối với họ không tốt thì cũng thôi, lại còn nơi nơi bại hoại thanh danh họ, dù sao thanh danh của họ đã bị Thẩm Tuyết làm mất hết, giờ cũng không sợ người khác nói gì, chỉ có một câu, Thẩm Tuyết chết sống không liên quan tới họ, ai thương y thì đón y về mà phụng dưỡng.”
Lâm Chính gia nói: “A ma kế đều ác, nhưng Thẩm Tuyết không sinh con của mình sao lại không biết làm thân với tiểu tử, ca nhi nhà đó. Giờ thì tốt rồi, vốn đã không phải ruột thịt, lại còn không tốt với người ta, người ta ai còn để ý y nữa.”
Lâm Song phụ họa nói: “Ai nói không phải chứ! Vậy nên giờ đành về nhà mẹ đẻ ở. Nhưng nhà mẹ đẻ y cũng nghèo, còn kém cả ta, tốt xấu gì chỉ nuôi Đại Bàn, nhà họ một mẫu đất mà nuôi cả một đống người. Thẩm Tuyết mỗi ngày bị đệ ma y đè ép, cha ma ban đầu còn nói nói, giờ cũng ghét ca nhi về làm mình mất mặt, mặc kệ. Đệ đệ y liền đuổi y ra khỏi cửa, vẫn là lý chính nhìn không được, cho y một gian nhà tranh, cho y khai hoang trồng trọt.”
Lâm Song lấy lòng nói với Trần Mặc: “Đệ ma của Thẩm Tuyết còn nghĩ đến A Trang, nói muốn Thẩm Tuyết đến tìm A Trang đòi tiền, nhưng nghe đệ ở trong thôn nói đương gia huynh và A Viễn lợi hại thế nào, trong nhà có hậu trường ra sao, bọn họ liền rắm cũng không dám đánh một cái.”
Đương nhiên chân tướng cũng không như Lâm Song nói, mà là Lâm Song khoe khoang mình có hậu trường, nhà mẹ đẻ có thế lực, khoác lác về nhà Phương Tằng một phen. Lâm Song ở Thẩm gia thôn không bị bắt nạt, nói thật, cũng không thể nói là không liên quan đến việc y cáo mượn oai hùm.
Trần Mặc cười cười với Lâm Song, cũng không nói gì nữa.
Buổi tối, về tới nhà, anh tìm thời gian nói với Phương Tằng. Phương Tằng nghe xong, tất nhiên là biết Trần Mặc lo gì, nói chuyện với Trần Mặc một lúc rồi đi tìm Phương Trí Viễn kể lại một lần, dù sao chuyện này cũng là chuyện liên quan trực tiếp đến Phương Trí Viễn và Lưu Trang.
Phương Trí Viễn nghe, không còn gì để nói. Chuyện sao lại thành ra thế này, cuối cùng, Phương Trí Viễn vẫn giấu Lưu Trang, chỉ lén nói với Lưu a ma.
Lưu a ma đang hầm chân giò trong bếp, nghe lời Phương Trí Viễn, sắc mặt liền âm trầm, nói với Phương Trí Viễn: “Tang môn tinh đó, năm đó hại cháu ta, giờ cũng coi như báo ứng. Nó cho rằng bỏ thai, gả qua đó liền có thể sống sung sướng, đúng là nằm mơ. Ông bắt hán tử Lý gia kia đánh nó một trận, nó vốn vừa đẻ non, người yếu, có thể có bầu nữa mới là lạ. Nếu nó đã không cần con thì không cần có con nữa.”
Phương Trí Viễn nghe kinh ngạc, không ngờ Lưu a ma cũng có lúc độc như vậy, nhưng nếu ai hại con hắn, bỏ cháu hắn, trộm bạc trong nhà tái giá thì hắn có thể còn độc ác hơn Lưu a ma.
Lưu a ma có lẽ cũng biết mình nói sai, sợ Phương Trí Viễn có ý kiến với ông, vội vàng muốn giả thích, Phương Trí Viễn lại nói: “Ông làm như vậy đã là nhân từ, nếu Thẩm Tuyết biết điều, đối tốt với con của phu lang trước để lại thì cũng không đến nước này. Đáng tiếc, giờ cũng là tự làm tự chịu thôi.”
**
Zổ: hôm trước về đi đám nên đeo đôi 7 phân, giờ nghĩ đến cảnh đeo ba lô, xách laptop, thêm đống rau đi đôi bảy phân mà ngại vl TvT. Lần sau anh sẽ bỏ lap, xách về mệt người. TvT