Phương Trí Viễn thấy thế, lòng nóng như lửa đốt, vội vã chạy tới hỏi: “Các ma ma, ma ma cháu làm sao vậy”
Lão ma ma đang ấn nhân trung cho Lưu a ma nói: “Lưu a ma đập đầu vào tảng đá, ông nghĩ là bị nội thương. Ông và Lưu Còn gia ấn nhân trung một lúc lâu mà ông ấy cũng chưa tỉnh. Ông nghĩ là thương nặng đấy, phải đưa lên trấn trên ngay để tìm đại phu.”
Phương Trí Viễn còn một bụng hỏi chấm nhưng cũng biết giờ không phải lúc truy cứu, lập tức ôm Lưu a ma lên xe la, vội vàng đánh xe lên trấn trên. Phương Tằng thấy Phương Trí Viễn vội vàng hoang mang, sợ hắn sốt ruột làm sai, bảo Phương Trí Viễn vào xe trông Lưu a ma, anh ngồi ngoài đánh xe.
Phương Trí Viễn ngồi trong xe cũng ấn huyệt nhân trung của Lưu a ma, cẩn thận nhìn đầu ông, phát hiện trán sưng tấy, sờ còn thấy chảy không ít máu. Phương Trí Viễn cực kỳ lo lắng, Lưu a ma đã có tuổi, trước kia làm lụng vất vả quá độ, lần này bị thương không biết có sao không.
Xe đến y quán trấn trên, Phương Trí Viễn cõng Lưu a ma vào tìm đại phu. May mà đại phu cũng biết Phương Tằng và Phương Trí Viễn, bảo hai người đặt ông lên sập, cẩn thận chẩn trì.
Phương Trí Viễn và Phương Tằng đứng cạnh, trong lòng sốt ruột lại không dám quấy rầy đại phu. Hai cậu cháu bối rối, nhìn lẫn nhau, đều thấy trầm trọng trong mắt đối phương.
Đại phu xem một lúc lâu, lắc đầu, lòng Phương Trí Viễn trầm xuống. Viết phương thuốc, bảo tiểu đồ trong y quá đi sắc xong đại phu mới bảo Phương Tằng và Phương Trí Viễn sang cách vách nói chuyện.
Phương Trí Viễn thật sự là lo lắng, vội vã mở miệng hỏi: “Đại phu, ma ma cháu làm sao vậy”
Đều là người quen, đại phu cũng không úp mở, nói một đoạn dài, phiên dịch ra chính là Lưu a ma nhìn khỏe mạnh thế nhưng thực ra trước kia đã mệt mỏi thương thân, giờ chỉ là ăn ngon uống tốt, tâm tình lại tốt nên nhìn không ra, nhưng lần này đầu đập vào vật cứng thương đến não, Lưu a ma hôn mê hẳn là do trong đầu có máu tụ không tan, đại phu cho thuốc để tan máu, còn lại thì phải mặc cho số phận.
Phương Trí Viễn nghe, trong lòng lạnh buốt, nghe khẩu khí của đại phu, Phương Trí Viễn biết chuyện nghiêm trọng, đừng nói ở cổ đại y học lạc hậu, cho dù ở hiện đại khoa học phát triển thì có máu tụ trong não cũng là một việc đòi mạng.
Phương Trí Viễn vừa lo lắng Lưu a ma vừa lo Lưu Trang biết chuyện sẽ thương tâm đến đâu. Hắn biết Lưu a ma quan trọng thế nào trong lòng Lưu Trang, nếu Lưu a ma gặp chuyện không may, chỉ sợ Lưu Trang sẽ đau thương không thôi.
Thuốc sắc xong, đại phu cho Lưu a ma uống, thấy trời sắp tối, Phương Tằng nhìn Lưu a ma cũng không tỉnh ngay được, nhân lúc này anh liền nói chuyện vì sao Lưu a ma lại ngất cho Phương Trí Viễn nghe.
Thì ra hôm nay Lưu a ma ở nhà hàng xóm Lưu Phổ chơi rất vui vẻ. Lưu Phổ gia, Lưu Còn gia và Lưu a ma vốn thân nhau, mọi người đang nói đùa, khen Lưu a ma có phúc, cháu nội cháu rể hiếu thảo lại được hai thằng chắt, ngay cả Lưu gia cũng có người kế thừa, đúng là khổ tận cam lai, là có hạnh phúc cuối đời.
Hết thảy rất tốt, nhưng đúng lúc này, Lưu a ma ngồi trong sân, mắt tinh liền nhìn thấy hình như có người bò vào nhà mình. Lưu a ma nhìn kỹ, đúng là thế, đây không phải là ăn trộm sao Ông vốn lợi hại, tất nhiên là không chấp nhận việc này, lập tức tri hô lên.
Vài lão ma ma thấy thế, nhanh chóng đứng dậy cùng Lưu a ma đến cổng nhà ông. Lưu a ma tay chân nhanh nhẹn, vài bước đã bắt được ăn trộm, vừa nhìn, hay lắm, thì ra thằng khốn Lưu Hưng. Thù mới hận cũ nảy lên trong lòng Lưu a ma, cầm lấy tay y không cho y chạy.
Lưu Hưng tuy hay trộm vặt nhưng chưa từng bị bắt, y bị Lưu a ma bắt lại cũng nóng nảy, nghĩ đến sự lợi hại của Phương Tằng và Phương Trí Viễn, lòng như lửa đốt, thấy chỉ có vài lão ma ma, nghĩ y trẻ tuổi khỏe mạnh còn phải sợ sao, liền mạnh mẽ bỏ tay Lưu a ma ra.
Dù sao Lưu a ma cũng lớn tuổi, thấy Lưu Hưng sắp chạy mất, vừa giận vừa vội, cầm cục đá bên cạnh ném. Lưu Hưng nghiêng người, bị ném vào tay. Lúc này Lưu Hưng nổi giận, nhớ tới cái chân bị Lưu a ma đánh què của mình, giờ còn muốn ném gãy tay mình, nhất thời nảy ý xấu, trở lại đẩy mạnh Lưu a ma vào tảng đá lớn. Lưu a ma sao có thể là đối thủ của một hán tử như Lưu Hưng, ngã mạnh vào tảng đá.
Thấy Lưu a ma ngất trên mặt đất, Lưu Hưng mới hồi phục tinh thần, lập tức chạy vô tung vô ảnh, mấy lão ma ma liền vội vã gọi người, cấp cứu.
Phương Trí Viễn nghe xong, hận đến không thể ăn sống Lưu Hưng. Nếu biết có ngày tên tai họa này sẽ hại đến Lưu a ma, hắn nhất định phải giết chết y. Bây giờ nói gì cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng lần này hắn nhất định phải làm cho Lưu Hưng biết cái gì là hối hận cũng đã muộn.
Phương Tằng nhìn bộ dáng Phương Trí Viễn, trong lòng cũng không chịu nổi. Anh nhìn Lưu a ma nằm trên sập, ngẫm nghĩ nói: “A Viễn, con ở lại đây nhìn Lưu a ma, cữu đến nhà nhạc phụ tìm đại cữu huynh. Nếu Lưu Hưng đã dám làm thế thì thế nào cũng phải xử lý thằng chó này, không thể để nó hại người mà còn tiêu diêu tự tại. Cữu tìm người đưa nó đến nha môn, trước cứ ‘cẩn thận’ chào hỏi nó, vừa lúc về nhà một chuyến luôn. Chúng ta vừa đi, lời truyền về nhà, không biết A Mặc và A Trang gấp thế nào.”
Trong lòng Phương Trí Viễn cũng nóng nảy, nghe Phương Tằng nói, vội vàng đáp: “Cũng được, cữu cữu, cữu về nói cho A Trang, nếu không được thì để ba đứa bé theo cữu ma về Trần gia ở tạm, bảo A Trang đến đây một chuyến, con sợ, nếu ma ma có vạn nhất, tốt xấu A Trang cũng có thể tiễn ông một đoạn đường.”
Phương Tằng thở dài nói: “Yên tâm, cữu cữu biết chừng mực. Con ở đây xem Lưu a ma, giờ cữu đến Trần gia, nhất định phải làm tốt chuyện này. Con cũng đừng lo cho A Trang, có cữu ma con trông chừng, nó sẽ không sao đâu.”
Còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng xe la, Lưu Trang nhảy xuống xe lao vào. Phương Trí Viễn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lưu Trang, giật mình hỏi: “A Trang, sao đệ lại tới đây”
Lưu Trang nhìn ma ma đang nằm trên sập, lại nhìn Phương Trí Viễn đầy mặt mỏi mệt, trong lòng tràn ngập bi thương, cậu hỏi: “A Viễn, đại phu nói thế nào Ma ma có sao không” Ánh mắt chờ đợi nhìn Phương Trí Viễn, lại lộ ra một tia khẩn cầu.
Phương Trí Viễn gian nan tránh né ánh mắt của Lưu Trang, nói: “A Trang, đại phu nói đầu của ma ma bị thương, phải xem tối nay có tỉnh lại không, nếu tỉnh thì coi như mạng được bảo vệ.” Nếu không tỉnh lại, Phương Trí Viễn chưa nói nhưng Lưu Trang cũng hiểu.
Lưu Trang có chút tuyệt vọng, cậu nhìn Lưu a ma, cầm lấy tay ông, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống cánh tay áo cậu, loang ra thành từng vòng tròn.
Phương Trí Viễn đi tới, an ủi: “A Trang, ma ma là người tốt sẽ được trời phù hộ, nhất định sẽ không sao, đệ đừng thương tâm. Nếu không ma ma tỉnh lại thấy mắt đệ sưng như hạch đào sẽ đau lòng lắm.”
Lưu Trang cũng biết lúc này không thể khóc, cậu lau khô nước mắt, nói với Phương Trí Viễn và Phương Tằng: “Cháu và cữu ma buổi chiều nghe được tin ma ma ngất, hai người đưa ma ma lên trấn trên tìm đại phu. Sau đó hỏi lại cẩn thận xong, cữu ma và cháu dẫn ba đứa nhỏ lên đây, vì nơi này không tiện mang trẻ con đến nên cữu ma về Trần gia trước, còn cháu thì tới đây.”
Phương Tằng nghe Trần Mặc đến Trần gia, trong lòng thoáng yên tâm, nói với Phương Trí Viễn và Lưu Trang: “Vậy hai đứa ở đây cùng Lưu a ma, cữu đi tìm thằng khốn Lưu Hưng, dẫn vài người trong nha môn đến bắt nó vào lao, cẩn thận ‘tiếp đón’. Hai đứa đừng nóng vội, mọi chuyện còn cữu cữu đây.”
Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ, hỏi Lưu Trang: “A Trang, đệ mang theo bao nhiêu tiền”
Lưu Trang nói: “Đệ mang hết.”
Phương Trí Viễn nói: “A Trang, đưa cho cữu cữu ba nghìn lượng.” Lưu Trang không nói hai lời lấy bạc đưa cho Phương Tằng.
Phương Trí Viễn nhìn thẳng vào mắt Phương Tằng, nói từng câu từng chữ: “Cữu cữu, ba nghìn lượng này đưa trước cho cữu, con muốn mạng của Lưu Hưng.” Ngữ khí bình thản nhưng Phương Tằng nghe ra được ngoan tuyệt.
Phương Tằng nhìn Phương Trí Viễn, chỉ lấy một nghìn lượng, còn lại trả cho hắn, miệng nói: “A Viễn, cữu cữu biết nên làm thế nào. Con biết mà, đôi khi chết còn tốt hơn sống. Nếu con tin cữu cữu thì chuyện này cứ giao cho cữu.”
Thực ra trong lòng Phương Tằng rất lo lắng, anh nhìn Phương Trí Viễn, phát hiện cháu mình nhìn bề ngoài thì dễ nói chuyện, nhưng nếu cứng rắn lên, bắt đầu ác thì cay nghiệt hơn bất cứ ai. Tuy Lưu Hưng đáng chết nhưng Phương Tằng không thể nhìn Phương Trí Viễn vì người như vậy mà sai lầm. Biết bây giờ chỉ sợ Phương Trí Viễn không nghe khuyên, Phương Tằng mới nhận việc, không để Phương Trí Viễn nhúng tay.
Lưu Trang nghe cũng cả kinh, thấy Phương Tằng nói vậy, vội vàng bảo: “A Viễn, chúng ta để cữu cữu xử lý đi, nếu không được thì mới nghĩ biệp pháp khác.” Lưu Trang biết Phương Trí Viễn nhìn bá đạo cay nghiệt nhưng thực ra rất có nguyên tắc, sợ hắn giết người sau này sẽ có bóng ma tâm lý. Đối với cậu mà nói, để Phương Tằng xử lý trước, nếu không được, phải giết Lưu Hưng thì cũng là do cậu giết, trên tay cậu đã dính nhiều máu động vật, thêm máu một người cũng không sao.
Lưu Trang và Phương Tằng đã nói thế, Phương Trí Viễn cẩn thận ngẫm lại, cữu cữu hắn chưa bao giờ làm hắn thất vọng, việc cứ để cữu cữu xử lý trước, chờ hắn rảnh rỗi thì mới từ từ dạy dỗ thằng khốn kia.
Mà Lưu a ma thì vẫn bất tỉnh, uống thuốc đã được bốn năm canh giờ, lòng Lưu Trang và Phương Trí Viễn càng trầm, nhất là Lưu Trang, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lưu a ma, nắm tay ông, mắt cậu không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ động tác nào của Lưu a ma.
Đại phu thấy Phương Trí Viễn và Lưu Trang như vậy, tuy rằng nhìn quen sinh lão bệnh tử nhưng cũng động lòng trắc ẩn, cuối cùng nói với Phương Trí Viễn và Lưu Trang: “Thực ra ta còn một biện pháp, chính là tìm nhân sâm lâu năm cho lão ma ma này ngậm, coi như thêm nguyên khí, đợi đến tỉnh lại ta lại châm cứu, có lẽ có thể cứu người về.”
Nhìn biểu tình kinh hỉ của Phương Trí Viễn và Lưu Trang, đại phu lại cười khổ nói: “Nhưng ở chỗ ta không có nhân sâm tốt, các ngươi cũng biết giờ đang đánh trận, nhân sâm đã bị mấy nhà giàu mua hết. Ta thấy y quán ở trấn trên này chỉ sợ cũng không có, có cũng đều là đồ giả.”
Lưu Trang nghe, mặt vừa có chút huyết sắc lại tái nhợt, Phương Trí Viễn lại nhớ tới một người, lập tức nói với đại phu: “Đại phu, nhân sâm bảy tám mươi năm có được không”
Đại phu nói: “Năm thì đủ nhưng không phải miếng, thứ đó dược tính không còn, tốt nhất là cả một cây, như vậy có thể thử một lần.”
Lòng Phương Trí Viễn thoáng kiên định, nói với Lưu Trang: “A Trang, chỗ chưởng quầy Lưu có nhân sâm, ta đến chỗ ông ấy lấy, đệ ở đây trông ma ma.”
Lưu Trang nghe, sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nói: “Vậy được, A Viễn, huynh cẩn thận chút, nếu chưởng quầy Lưu muốn đến thì huynh cứ để ông ấy đến, có lẽ giờ là thời gian cuối cùng tại thế của ma ma, để ông ấy gặp ma ma đi.”
Phương Trí Viễn gật đầu, vội vàng đánh xe đến chỗ chưởng quầy Lưu.
Đêm đã khuya, chưởng quầy Lưu lăn qua lộn lại trên giường, người già ngủ ít, đôi khi phải đến gà gáy mới có thể ngủ được, nhưng đến giờ mẹo đã tỉnh. Chưởng quầy Lưu nằm trên giường, nghĩ nhiều nhất về những ngày trước khi ông đi làm binh, lúc đó ở cùng phu lang và con trai, khó được một lần ăn thịt, A Hòa luôn vừa ăn vừa gắp cho bọn ông, ông và phu lang giả bộ ăn, sau đó trộm để thịt lại cho A Hòa. Lúc đó họ vui vẻ biết bao, mà bây giờ thì sao, ăn ngon uống tốt nhưng lại lẻ loi một mình, không có phu lang dặn dò quan tâm, không có con trai vui cười nghịch ngợm, chỉ có vô số đêm tối và tịch mịch.
**
Zổ: các cưng ngây thơ quá. Đừng quá hy vọng nha.
Mai về quê không mang mt về, hẹn cuối tuần (nếu ko đi chơi) gặp lại các cưng.