Cảnh tượng trước mắt biến đổi, giống như linh hồn rời khỏi thân thể, bay vào không gian vô tận. Vô số cây
cối hiện ra, cảnh tượng chung quanh đó được hắn thu vào mắt.
Cuối cùng, hắn đã tìm thấy mục tiêu.
Hắn nhận ra trang phục trên người hai tên chiến sỹ, bọn chúng đang dựa vào một cây cổ thụ lớn, mặc dù
đang nghỉ ngơi nhưng bọn chúng vẫn cảnh giác. Trong rừng Gobbi, không có bất cứ ai dám lơ là.
Hai tên chiến sỹ, một tên có vóc người khôi ngô, trên tay cầm một chiếc búa lớn, tên còn lại thân thể
gầy gò có vẻ thông minh, vác trên vai một chiếc cung tên khác với những cây cung bình thường, dường như
có một tia sáng màu trắng tỏa ra trên cây cung đó.
Nhìn cây cung đó, Tiếu Ân liền biết ai là kẻ gây thương tổn cho Benson.
Trong rừng cây rậm rạp, sử dụng cung tên là chuyện bình thường. Nhưng cây cung này rõ ràng không bình
thường, uy lực to lớn của nó tuyệt đối không kém với cường cung của quân đội, bởi xem năng lượng dao
động trên cây cung là hiểu được nó là một cây ma pháp cung.
Tiếu Ân có thể nhìn ra được điều này, không phải nhãn lực hắn tốt mà là do mấy con ruồi máy Nhất Hào
phái đi trinh sát, trên người mấy con ruồi máy đó đều có thiết bị điện tử có chức năng giám sát mục
tiêu và năng lực phân tích.
Hiện tại, tên hán tử đeo cung tên đột nhiên mở to hai mắt ra, quan sát chung quanh, hắn cầm cây cung lên.
"Không!" Hán tử gầy gò do dự một chút nói: "Dường như ta có một dự cảm không tốt."
"Ngươi yên tâm đi, chúng ta đã giải quyết được một tên, hơn nữa còn truyền tin tức đi, chỉ cần đợi
thiếu chủ tới nơi này hội họp là được."
"Ta hiểu, nhưng ta chỉ lo lắng…"
"Lo lắng gì?"
"Gã ma pháp sư chạy trốn kia." Hán tử gầy gò vuốt ve cây cung trong tay, cười khổ nói: "Động
tác của tên đó rất nhanh như đạo tặc vậy, mặc dù ôm một người nhưng ta lại không bắn trúng được, quả là
một địch nhân đáng sợ."
Rời khỏi Nhất Hào không gian, Tiếu Ân kéo vạt áo trước ngực ra, vòng cổ không gian lộ ra ngoài.
Ánh sáng trên vòng cổ không gian lóe lên, trong tay Tiếu Ân có thêm bốn khối ma hạch và mười ma pháp
quyển trục.
Mấy thứ này có giá trị xa xỉ, dù là một trung đội săn bắt ma thú cũng không có được khoản tài phú
như thế. Nhưng cầm những thứ này trên tay, ngay cả liếc mắt Tiếu Ân cũng không có hứng thú.
Trước khi tiến vào rừng Gobbi, trong vòng cổ không gian của Tiếu Ân đã có hơn một nghìn ma pháp quyển trục
cùng với hơn một trăm khối ma hạch chứa đựng ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ, cho nên mặc dù tu vi của
hắn chỉ đạt ngũ cấp học đồ nhưng thực lực chính thức của hắn vượt xa các pháp sư đồng bậc khác.
"Hí… Hí…"
Tiếng động do ma pháp quyển trục bị xé ra vang lên, trên người Tiếu Ân có thêm bốn, năm loại ánh sáng có
màu sắc khác nhau. Ánh sáng đó cực kỳ mờ, người bình thường khó có thể phát hiện ra. Nhưng nếu Nepal
có mặt ở đây, khẳng định hắn sẽ giật mình kinh hãi.
Bời vì chỉ trong một thời gian ngắn, Tiếu Ân đã thi triển ra năm loại ma pháp khác nhau, mặc dù có ma
pháp là do sử dụng ma pháp quyển trục, nhưng nếu để học đồ bình thường nhìn thấy, khẳng định sẽ bị
bọn họ mắng là kẻ xa xỉ.
Nếu tính theo giá cả bình thường, số ma pháp quyển trục Tiếu Ân sử dụng hiện tại tương đương với mười
hai, mười ba khối năng lượng tinh thạch. Đối với học đồ bình thường thì đây là khoản tài phú xa xỉ.
Song trong hai năm gần đây, Tiếu Ân thu thập được rất nhiều vật phẩm, số lượng này mà so với số vật
phẩm trong vòng cổ không gian thì không đáng nhắc tới tí nào, huống hồ sắp tới là một trường ác đấu,
hao phí vì cái mạng nhỏ của mình thì tuyệt đối không được keo kiệt.
Thi triển ma pháp xong, Tiếu Ân hít sâu một hơi, hai mắt hơi nhắm lại, thân thể giống như cung rời tên
phóng thẳng về phía trước.