Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 2 - Chương 28: Hắn vẫn còn là tiểu hài tử



Tư Khảo Đặc kỵ sỹ không có định trước thời gian phản hồi trở về , bởi vì trên đường trở về xảy ra việc trì hoãn , nên hành trình của hắn bị trì hoãn một tháng

Bất quá đối với Tiếu Ân mà nói thì đây là một chuyện tốt , trong đoạn thời gian này , lực lượng tinh thần của hắn lại được đề cao , ngay cả khi thực hiện ma pháp tật phong thuật tại thế giới hiện thực , đầu cũng không còn cảm thấy choáng váng nữa

Hơn nữa làm cho Tiếu Ân cảm thấy giật mình chính là , ma pháp này sau khi trải qua cải tiến , chẳng những uy lực được đề cao hơn nhiều mà ngay cả tinh thần lực tiêu hao cũng giảm xuống

Tiếu Ân lúc đầu cũng không tin tưởng vào hiệu quả của ma pháp cải tạo , mặc dù lúc đó Nhất Hào “Chém đinh chặt sắt “ thề thốt , cam đoan , nhưng Tiếu Ân vẫn trước sau như một bán tín bán nghi .Bất quá , tại hiện thực sử dụng ma pháp , Tiếu Ân cũng tin tưởng hơn bởi lực lượng tinh thần áp súc bắn ra ngoài , tựa hồ thực sự không còn là hình cầu nữa mà đã biến thành hình viên đạn

Theo thời gian kỹ năng của Tiếu Ân ngày càng trở nên thuần thục , Tiếu Ân hiện tại có thể cảm nhận rõ ràng được hình dáng viên đạn chữ thập bắn ra

Thật không biết là Nhất Hào sử dụng thủ đoạn gì mà có thể cải tiến được cả ma pháp , đó là còn chưa kể nó hiện tại còn thiếu hụt tư liệu mà đã có thể cải tạo được ma pháp một cách hoàn mỹ .Từ nay về sau , Tiếu Ân phải nhìn nó bằng con mắt khác rồi

Rốt cục , Tư Khảo Đặc kỵ sỹ cũng phản hồi trở về trang viên

Vị kỵ sỹ lão gia này là chủ nhân của cả trang viên , hắn phản hồi trở về tự nhiên là kinh động rất nhiều người , bản thân hắn còn chưa trở về , tin tức đã truyền đến tai tất cả mọi người trong trang viên

Rất nhiều nông nô cùng tự do dân đều đi ra đón kỵ sỹ lão gia , cũng không phải có ai bắt buộc họ cả ,mà là do bọn họ kính trọng kỵ sỹ lão gia

Mặc dù Tư Khảo Đặc kỵ sỹ không tính là một vị chủ nhân anh minh , nhưng mà hắn làm cho người dân trong lĩnh thổ của mình đều có cuộc sống cơm no áo ấm , điều này cũng đã là một thành tựu to lớn rồi

Chính phụ thân của Tiếu Ân , lão Bàng Đức cũng thường xuyên lẩm bẩm , Tư Khảo Đặc là một lĩnh chủ tốt

Tuy nhiên , trong mắt Tiếu Ân thì vị Tư Khảo Đặc này chỉ miễn cưỡng được xưng tụng là một lĩnh chủ cần mẫn mà thôi .Trên mảnh lĩnh thổ hoang vắng này , hơn nữa lại thích hợp với việc trồng trọt , chỉ cần là một lĩnh chủ không quá mức hà khắc , trên cơ bản là sẽ không có người lâm vào cảnh đói chết

Nếu như đổi lại mà là một lĩnh thổ không thích hợp với việc trồng trọt hoa màu , chỉ sợ là Tư Khảo Đặc lĩnh chủ sớm bị người dân lật đổ rồi

Dưới sự dẫn dắt của Duy Luân , Tiếu Ân cùng Ái Đức đã tiến tới trước cửa trang viên

Theo lý mà nói , Duy Luân cũng không cần phải tự thân ra nghênh đón , nhưng hiện tại hoàn cảnh bất đồng , hắn cần phải nhờ cậy Tư Khảo Đặc dẫn hai đệ tử kiệt suất của mình tới thành trấn để tiến hành khảo hạch , cho nên hắn đành phải dẹp bỏ sự kiêu ngạo của bản thân qua một bên

Cũng không có quá lâu thì Kỵ sỹ và đám tùy tùng của hắn trở về , bọn họ cả đám người thân hình đều cao lớn , nhưng nét phong trần trên khuôn mặt không che dấu được nét uể oải

Dưới tiếng hoan hô của đám lĩnh dân , tinh thần của đám người kỵ sỹ phấn chấn lên rất nhiều , mấy kỵ sỹ đi đầu vẫy tay hướng về mọi người xung quanh

“Ây thật là uy phong a , nếu như ta cũng là kỵ sỹ thì thật tốt a “Ái Đức hâm mộ nói

Tiếu Ân không nhịn được cười , nói : “Mục tiêu của ngươi không phải là muốn giống như sư phụ trở thành một cao cấp thợ rèn hay sao ?Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị buông tha ?”

Ái Đức ngẩn ra , mặt hắn nhất thời tràn ngập tâm lý mâu thuẫn

Tiếu Ân lặng lẽ thở ra một hơi , ngốc tử này , cũng rất là thú vị a

Tư Khảo Đắc tới cửa trang viên , nhìn thấy Duy Luân liền lập tức nhảy xuống , hai cánh tay to mở ra , ôm chặt lấy Duy Luân

“Duy Luân , ngươi cũng ra đây “

“Đúng vậy , kỵ sỹ lão gia của ta , thần sắc của ngài rất tốt a “

“Cám ơn ngươi khích lệ , bất quá ta lần này có một ít một đồ vật muốn đưa cho ngươi “

“Cái gì ?”

Tư Khảo Đặc vung tay lên , ngươi hầu liền đưa cho hắn một cái túi lớn

Duy Luân lộ ra vẻ kinh ngạc nói :”Nhiều vũ khí tổn hại như vậy , còn có một bộ thiết giáp , trời ạ , đây là thiết giáp , ngài gặp phải chuyện gì vậy ?”

“Không có gì , chỉ là một ít phiền toái nhỏ mà thôi “Tư Khảo Đặc cười ha hả nói :”Khi nào thì có thể sửa chữa lại “

“Ít nhất là phải cần nửa tháng “

“Hảo , thời gian như vậy cũng đủ rồi “

Duy Luân đem đống đồ vật này cho Ái Đức , tiểu tử này rốt cục cũng thoát ra khỏi sự lựa chọn giữa nghề thợ rèn và kỵ sỹ , hắn cuối cùng lựa chọn theo nghề thợ rèn

“Tư Khảo Đặc , lần sau tới trấn trên thì đem theo đệ tử của ta cùng đi “

“Nga” Tư Khảo Đặc nhìn lại , cười nói :”Ái Đức hắn xuất sư ?”

“Đúng vậy , tay nghề của Ái Đức cũng đã không tồi , chỉ cần ổn định phát huy là có thể dễ dàng đạt được tư cách sơ cấp thợ rèn “

“Hắn sẽ trở lại chứ ?”Tư Khảo Đặc nhìn Ái Đức hứa hẹn nói :”Nếu như hắn có thể trở về , ta sẽ bố trí cho hắn một gian cửa hàng “

Trong trang viên của kỵ sỹ cũng chỉ có hai cửa hàng thợ rèn , tất cả dụng cụ nhà nông hay vũ khí đều từ hai cửa hàng này xuất ra .Đối với kỵ sỹ mà nói , hắn rất hy vọng Ái Đức sẽ quay trở lại

“Ta không muốn có cửa hàng “Ái Đức thẳng thừng cự tuyệt , hắn cũng không để ý tới sắc mặt của kỵ sỹ nói : “Ta muốn ở cùng một chỗ với sư phụ “

“Nga ,đây là một tin tức tốt a “Kỵ sỹ vỗ vỗ trán , mặc dù Ái Đức cự tuyệt hảo ý của hắn nhưng đối với hắn mà nói , chỉ cần có thể lưu lại Ái Đức , như vậy vô luận hắn theo hay không theo Duy Luân , kết quả đều giống như nhau

Duy Luân hiền từ nhìn Ái Đức , đối với vị đại để tử này , hắn vô cùng hài lòng , bất quá ánh mắt hắn khi chuyển sang người Tiếu Ân , lại có một ít liên tưởng , nếu như Ái Đức cũng có thiên phú như Tiếu Ân thì thật là tốt biết bao

“Tư Khảo Đặc , Tiếu Ân cũng theo ngươi đi “

“Tiếu Ân ?”Tư Khảo Đặc nghi hoặc hỏi :”Ngươi vừa thu nhận học đồ ?”

“Đúng vậy tay nghề của hắn không hề thua kém Ái Đức

Tư Khảo Đặc kinh ngạc nói : “Chúc mừng ngươi , thoáng cái đã bồi dưỡng ra hai đệ tử xuất sắc …vị để tử kia …?

Tiếu Ân bất đắc gĩ bước tới trước mặt Tư Khảo Đặc kỵ sỹ

Kỵ sỹ vươn bàn tay vuốt vuốt đầu hắn , trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nói : “Hài tử , cảm ơn ngươi ra đón ta “Sau đó hắn vung tay lên , mấy tùy tùng sau lưng hắn liền phân phát hoa quả cho đám trẻ nhỏ , bọn nhỏ xung quanh nhất thời hưng phấn kêu lên , nhưng mà Tiếu Ân lại vạn phần buồn bực đó là trong tay hắn lại có nhiều hơn một phần hoa quả

Hoa quả tại nơi hẻo lánh cũng được coi là một đồ vật hiếm có , mỗi một lần phản hồi , kỵ sỹ đều cấp cho đám trẻ nhỏ một ít hoa quả , đây xem ra là một thủ đoạn mua chuộc lòng người của kỵ sỹ

“Duy Luân , đệ tử còn lại của ngươi đâu ?”Tư Khảo Đặc một bên cười vẫy tay với đám nhỏ , một bên hỏi

Duy Luân sắc mặt cổ quái chỉ vào Tiếu Ân nói :”Ở trước mặt ngươi đó “

Tư Khảo Đặc vẻ mặt đang tươi cười nháy mắt cứng lại , hắn nhìn cái đầu thấp bé của Tiếu Ân , một lúc lâu sau mới nói :”Duy Luân ngươi không nên nói đùa a , hắn mới chỉ là một hài tử mà “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.