Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 5 - Chương 30: Pháp trận của tinh linh



Sáng sớm hôm sau, mọi người lập tức cưỡi lên Hắc Toàn Phong bay đi thủ đô đế quốc Lang Nhân

Tuy rằng bọn họ có không ít người, cân nặng cũng không nhẹ nhưng ngồi lên lưng Hắc Toàn Phong cũng không tạo ra gánh nặng gì cho nó.

Bằng thân thể mạnh mẽ mà ít sinh vật có được như Hắc Toàn Phong, cho dù là nhiều gấp đôi, chỉ sợ nó cũng không thèm để ý.

Tốc độ Hắc Toàn Phong nhanh hơn mọi người rất nhiều, đặc biệt khi nó mở hai cánh ra, không chút nào che dấu thân hình, thì lúc đó tốc độ quả thực như chớp giật, làm người ta khó có thể tưởng tượng ra được.

Dưới loại tốc độ này, đám người Tiếu Ân căn bản không thể xác định được Rui Pike có thể theo kịp hay không.

Tuy nhiên bọn họ có thể khẳng định là, nếu ma đạo sĩ này có thể đi theo từ đế quốc Nặc Khả Đa đến đây, thì chỉ khoảng cách từ hồ Stanco đến đế đô không có khả năng hắn theo không được.

Hai ngày sau, bọn họ thuận lợi đi tới đế đô.

Khi bóng dáng Hắc Toàn Phong xuất hiện trên bầu trời đế đô, vô số người đều khẩn trương lên

Những người phụ trách thủ vệ hôm đó và đại ma pháp sư đều bay lên trời, tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy ngồi trên người Hắc Toàn Phong không ngờ lại là Harrison và Juliana đã ra ngoài mấy ngày nay, lập tức là cao hứng hoan hô lên.

Bất kể là Juliana, hay là Harrison - sứ giả tam đầu lang Cruyff, đều có địa vị không nhỏ ở trong đế quốc Lang Nhân.

Chuyện hai người bọn họ cùng nhau rời đi đã sớm bị người ta truyền tụng khắp nơi, tuyệt đại đa số mọi người không rõ chân tướng nghĩ là hai người bọn họ bỏ trốn rồi. Nhưng duy có một số người thân cận mới biết được, linh vật thiên hồ của Juliana và linh vật Cruyff của Harrison căn bản là hai cực đoan, cho dù là trời sụp đất nứt, hai người có được linh vật này cũng không có khả năng kết hợp.

Đương nhiên, quan hệ của bọn họ có thể coi như hòa hợp, cũng không vì sự bài xích giữa hai linh vật mà trở mặt thành thù. Tuy nhiên muốn nói bỏ trốn và vân vân, thì những người có chút hiểu biết đều tuyệt đối không tin.

Khi tin bọn họ trở về truyền ra, một lão Tát Mãn mà Tiếu Ân cực kỳ quen thuộc đã nhanh chóng chạy lại đây.

Lúc Hắc Toàn Phong dừng lại Đại Tát Mãn Feilide bắt đầu run rẩy.

Đầu tiên ánh mắt hắn liếc qua người Juliana và Harrison, sau khi xác nhận bọn họ không có nửa điểm tổn thương, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, hắn nhìn thấy Tiếu Ân, trên mặt lập tức lộ ra một vẻ giật mình, có chút nén giận nói:

- Harrison các hạ, Juliana tiểu thư, hoá ra các ngươi đi đón Tiếu Ân các hạ sao?

Harrison ha ha cười, thẳng thắn thừa nhận.

Feilide khẽ lắc đầu, nói:

- Ta biết các ngươi và Tiếu Ân các hạ là bằng hữu tốt của nhau. Nhưng cứ như vậy vô thanh vô tức đi ra ngoài, cũng thật sự là quá mức rồi.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Harrison, bi thương nói:

- Đặc biệt là Harrison các hạ, trên người ngài còn có Cruyff đại nhân, nếu ngài có cái gì...

Hắn ho khan vài tiếng thật mạnh, tuy rằng lời nói phía sau hắn không dám nói ra, nhưng người ở đây đều là nhân tinh, đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn.

Mặt Harrison lập tức lộ vẻ nhăn nhó, tuy nhiên thật sự không biết nên ứng phó như thế nào này với lão Tát Mãn có uy danh cực lớn ở đế quốc Lang Nhân này.

Đột nhiên, một thanh âm từ trong tòa thành Harrison truyền ra.

- Feilide, ngẫu nhiên đi ra ngoài điều tiết một chút tâm tình, đối với sự trưởng thành của bọn họ mới có lợi. Ngươi đừng quên, chim chóc dưỡng trong nhà không thể bay cao.

Feilide nao nao, nếu là người khác dám nói như vậy, hắn chắc chắn mắng trả. Nhưng, hắn nhận ra chủ nhân thanh âm này, cho nên sau khi ngẫm nghĩ một chút, liền cung kính dạ một tiếng.

Trong mắt Juliana hiện lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng, mỉm cười chạy vào bên trong tòa thành.

Harrison chắp hai tay lại, nói:

- Feilide Đại Tát Mãn, ta muốn đi gặp Dida Đại Tát Mãn, mong ngài thứ lỗi.

Feilide cười khổ lắc lắc đầu, phất phất tay. Harrison như lấy được đại xá, chạy theo vào trong.

Trên mặt Tiếu Ân lộ vẻ tươi cười, sau khi cùng Feilide hàn huyên vài câu, cũng mang theo đám người Kim tiến vào bên trong tòa thành.

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, trên mặt Feilide cũng lộ ra một nụ cười.

Hắn cũng hiểu được Dida đại tát mãn rất coi trọng đám người Tiếu Ân, như vậy quan hệ giữa Harrison, Juliana và Tiếu Ân tất nhiên càng thân thiết càng tốt rồi.

Sau khi tiến nhập nội bảo, cảnh sắc trước mắt tự nhiên biến đổi.

Nếu nói bên ngoài kia khắp nơi trên đường đều sung đầy không khí hào sảng của Lang Nhân, đi dưới bóng mát của cành lá rậm rạp làm người ta cảm thấy tâm tình sảng khoái, thì ở nội bảo, chính là biển hoa đủ mọi màu sắc.

Juliana đứng giữa biển hoa, người và hoa tôn nhau lên, gương mặt cũng kiều diễm hơn ba phần.

Ở bên cạnh Juliana, Dida Đại Tát Mãn ngồi ở trên một chiếc đằng y (ghế bằng song mây), ánh mắt lão liếc qua Tiếu Ân và những người đứng sau hắn.

Chậm rãi, trong mắt lão liền tràn đầy vẻ kinh ngạc, dường như là không thể tin được vào mắt mình, Dida lần đầu tiên nhắm hai mắt lại.

Sau một lát, khi lão một lần nữa mở mắt, ánh mắt lại bộc phát ra một đoàn hào quang rực rỡ chói mắt.

Đoàn hào quang này tới cũng nhanh, đi lại nhanh hơn, đám người Tiếu Ân còn chưa kịp phản ứng, nó đã là biến mất tăm mất tích rồi.

Giờ phút này, trừ Mary đang phụ trách chiếu cố Hắc Toàn Phong ra, mọi người đều đã gặp được vị đệ nhất nhân của đế quốc Lang Nhân này.

Đặc biệt Linnou, trước khi nhìn thấy Dida Đại Tát Mãn, trong lòng hắn còn có chút mơ hồ không quá tin tưởng.

Đối với lão ma pháp sư cả đời sinh hoạt nơi trung tâm nhân loại này, hắn cũng không rất tin tưởng Tát Mãn của lang nhân sẽ có thực lực sánh ngang với vài vị ma đạo sĩ.

Tuy nhiên, khi hắn thực sự gặp được Dida đại tát mãn, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như biển cả vô biên vô hạn, tất cả nghi hoặc trong lòng đều nhanh chóng biến mất.

Nhân vật như vậy, chỉ sợ còn lợi hại hơn một ít so với Griffin và Rui Pike.

Lúc này, trong lòng Linnou hiện lên một bóng người, có lẽ, chỉ có thủ tịch đại trưởng lão trong ma pháp công hội của đế quốc Nặc Khả Đa mới có tư cách so sánh với vị Tát Mãn này.

- Dida Đại Tát Mãn, chũng ta tới thăm ngài.

Tiếu Ân cung kính nói.

Dida cười khổ một tiếng, nói:

-Tiếu Ân, ngươi và đệ tử của ngươi lại một lần nữa khiến ta ngạc nhiên vui mừng.

Tiếu Ân mỉm cười không nói, tuy rằng bọn họ đã hết sức che dấu, nhưng còn chưa đủ khả năng che dấu được vị lão nhân này.

- Tiếu Ân, vị tiên sinh phía sau ngươi là…

Tiếu Ân vội vàng giới thiệu Linnou với Dida, Dida nghe nói Linnou là đại sư chế tác ma pháp trượng, trên mặt có vẻ rung động.

Trong lòng Tiếu Ân cảm thấy kỳ lạ, Dida là một thú nhân tát mãn, chẳng lẽ hắn cũng muốn một cây ma pháp trượng sao?

Tuy nhiên hắn chưa từng nhìn thấy cảnh khi thú nhân tát mãn chiến đấu với con người, còn cầm một cây ma pháp trượng lúc ẩn lúc hiện.

Sau một lát. Dida thở dài một tiếng, nói:

- Tiếu Ân, nói cho ta tình huống sau khi các người rời đi. Ta vô cùng tò mò, các ngươi tu luyện như thế nào mà lại có thể tiến cấp nhanh như vậy.

Quả thật, Dida đã nhìn ra, bọn người Kim đã đột phá tam tinh ma pháp sư, thành công tấn cấp trở thành đại ma pháp sư rồi.

Nếu chỉ là như thế này, sẽ không làm lão khiếp sợ như thế, bởi vì đám người Kim dù sao cũng đều từ trong tử vong đi ra, ở trong thời gian ngắn có tiến bộ nhảy vọt như thế, cũng là có khả năng.

Nhưng tiến bộ của Tiếu Ân quả là đáng sợ.

Lúc này, hơi thở của Tiếu Ân đã đạt tới cực hạn.

Là người từng trải, đương nhiên Dida hiểu nó đại biểu cho cái gì.

Không ngờ chỉ trong một năm Tiếu Ân đã vượt một cấp, từ tứ tinh trực tiếp thăng tiến tới lục tinh, hơn nữa còn là trạng thái lục tinh đỉnh.

Dường như chỉ cần bước thêm một bước, liền có thể đột phá cực hạn, đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ

Trong thế giới ma pháp, ma đạo sĩ là một danh từ đầy sức hấp dẫn, gần như là mục tiêu cả đời của đại đa số ma pháp sư.

Ai cũng biết nói ngàn năm truyền kỳ chẳng qua chỉ là một truyền kỳ, cho dù là người có thiên phú cao đến đâu cũng không dám nói hắn có thể trở thành loại nhân vật truyền kỳ.

Cho nên, ma đạo sĩ mới thành mục tiêu cao nhất của những ma pháp sư có thiên phú trác tuyệt.

Tuy rằng Dida cũng không phải một con người, nhưng lúc lão còn trẻ, có kết giao thân thiết với nhân loại và tinh linh, lão cũng biết ở trong thế giới con người, dường như chưa từng xuất hiện ma đạo sĩ dưới một trăm tuổi.

Căn cứ trí nhớ của lão, người thăng tiến ma đạo sĩ nhanh nhất là một thiên tài mấy vạn năm trước đã đi ra từ vùng đất tử vong.

Vị thiên tài này cũng giống với Tiếu Ân, ở trong khe nứt thời không trực tiếp trở thành đại ma pháp sư. Nhưng, sau khi hắn rời khỏi khe nứt thời không, cũng phải cần cù khổ luyện hơn mười năm, đến hơn một trăm tuổi mới trở thành ma đạo sĩ.

Cho tới nay, Dida Đại Tát Mãn đều cho rằng người này đã có thiên phú khó tin rồi. Nhưng đến lúc này lão mới biết được, cái gọi là thiên tài chính là người ở trước mặt lão, hơn nữa nhìn sự tiến bộ của đám người Kim, dường như bọn họ cũng có thiên phú không thua gì vị thiên tài trác tuyệt kia.

Tiếu Ân chậm rãi nói chuyện, chọn lựa nói ra một ít chuyện sau khi trở về cho Dida.

Dida Đại Tát Mãn từng hiểu lầm hắn là đệ tử của người nào đó, Tiếu Ân cũng không nói rõ, mà lúc này, hắn cũng chỉ nói qua loa vấn đề này, không thực sự nói rõ. Tuy nhiên, hắn cũng không giấu diếm chuyện thánh địa tu luyện.

Quả nhiên, sau khi Dida nghe về ma pháp trận cũng không khỏi động dung

Trầm ngâm một chút, Dida nói:

- Tiếu Ân, ngươi bố trí cái thánh địa tu luyện kia, có thể bố trí một cái nữa ở đế quốc Lang Nhân được không?

Tiếu Ân không chút do dự đáp ứng ngay.

Tuy rằng lúc này hắn đã là trưởng lão ngoại tộc của Nguyệt Tinh Linh tộc, nhưng thực sự mà nói, quan hệ với tinh linh tộc và lang nhân tộc vẫn không thể như nhau được.

Đang lúc Dida đạt được câu trả lời vừa lòng, cười hớn hở, Juliana đột nhiên ôm lấy cánh tay lão, dịu dàng nói:

- Sư phụ, Tiếu Ân bọn họ hiện đang bị người ta đuổi giết, cho nên không thể bố trí ma pháp trận cho người được.

Gương mặt Dida đang lộ vẻ tươi cười lập tức lộ vẻ âm trầm. Tuy rằng lão không nói gì, nhưng vẻ mặt của lão đã biểu hiện toàn bộ sự phẫn nộ của lão.

- Tiếu Ân, ai đuổi giết ngươi?

Trong mắt lão có một tia hào quang nguy hiểm, hỏi:

-Có phải là Yidikalun không?

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nếu người đuổi giết hắn chính là Yidikalun, thì Tiếu Ân căn bản không thể thuận lợi trốn thoát. Hắn lắc lắc đầu, nói qua chuyện về Rui Pike một lần, hắn cũng không biết rõ vì sao vị ma đạo sĩ này lại đuổi giết chính mình.

Sau khi Dida biết đối phương chỉ là một gã thất tinh ma pháp sư, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là Yidikalun, ngay cả là lão, cũng không có nắm chắc có thể thắng, nhưng chỉ là một gã thất tinh ma đạo sĩ, lão cũng không cần lo lắng.

Thấy được Dida đáp ứng luôn không chút do dự, đám người Tiếu Âm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Quả thật, bị một ma đạo sĩ âm thầm theo dõi đúng là áp lực rất lớn, tuy rằng bọn họ có nhiều người như vậy, chưa chắc vốn không có lực đấu một trận. Nhưng chỉ cần không phải là ngu ngốc, sẽ không có ai nguyện ý trực tiếp đối kháng cùng loại nhân vật này.

Ở lại ba ngày trong tòa thành Harrison, Tiếu Ân cần một đống tài liệu lớn, tất cả đều là tài liệu ma pháp dùng để xây dựng thánh địa tu luyện, trong đó cũng không có vật phẩm gì quá mức quý trọng, tuy nhiên số lượng đúng là có chút kinh người rồi.

Theo ý của Tiếu Ân là đi tới ma pháp công hội xem thử, hẳn là có thể tìm được đủ. Nhưng không nghĩ tới, sau khi Tiếu Ân đưa danh sách tài liệu ra, Dida Đại Tát Mãn lập tức chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho hắn.

Lúc này, Tiếu Ân mới nghĩ ra, Dida Đại Tát Mãn là đại biểu của một quốc gia, quốc gia này lại có thực lực cường thịnh không thua kém đế quốc Nặc Khả Đa

Vì vậy tất nhiên một chút tài liệu ma pháp không thể là vấn đề rồi.

Sau khi thu thập đầy đủ mọi thứ, Tiếu Ân và đám người Kim tiến vào tòa thành do Dida xây dựng riêng cho bọn họ.

Ở trong tòa thành này, trừ Tiếu Ân và đám người Kim ra, đến Dida và Juliana cũng không được tiến vào.

Hơn nữa, để thuận lợi hoàn thành ma pháp trận, ở bên ngoài tòa thành này, bất cứ lúc nào cũng có hơn năm vị cao thủ cấp bậc đại ma pháp sư hoặc đại tát mãn thủ hộ.

Bất kì ai cũng không thể tránh qua bọn họ để vào quấy rầy Tiếu Ân bày trận.

Nếu là bình thường, loại cao thủ này tuyệt đối không chịu làm hộ viện giữ nhà cho người khác. Tuy nhiên sau khi bọn họ biết Tiếu Ân ở bên trong để làm gì, liền lập tức chạy tới, thậm chí còn không cần Dida đại tát mãn phân phó, liền tự giác làm thủ vệ.

Bọn họ đều là người thông minh, đều biết một khi thứ này tạo thành, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với tu vi của bọn họ. Dưới tình huống như vậy, bất kể là xuất công xuất lực, đều phá lệ nhiệt tình.

Khi ở công quốc Louis, Tiếu Ân đã dùng mười ngày để hoàn toàn thành ma pháp trận này, như vậy ở trong này, hắn cũng tính toán sử dụng từng đó thời gian

Mặc dù, dưới sự trợ giúp của Nhất Hào, hắn thậm chí có thể nén ép thời gian còn ngắn ngủn chưa đến một ngày, nhưng Tiếu Ân cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên không muốn gây chuyện náo động.

Ngày thứ năm kể từ khi hắn bước vào tòa thành, một năng lượng dao động mãnh liệt trong tòa thành Harrison chợt bạo phát ra.

Loại hơi thở mạnh mẽ này làm cho Tiếu Ân cũng không thể không sợ hãi

Hắn lập tức nhận ra chủ nhân cỗ hơi thở này đúng là Dida Đại Tát Mãn

Thoáng suy ngẫm, Tiếu Ân lập tức hiểu được, chắc chắn là Dida phát hiện ra hơi thở của Rui Pike, cho nên mới đột nhiên bùng nổ, muốn giải quyết tai họa này tại chỗ.

Quả nhiên cỗ hơi thở này lập tức bay về một hướng.

Lúc đầu Tiếu Ân cũng không cảm ứng được ở phương hướng kia có cái gì không ổn, nhưng khi hơi thở của Dida đại tát mãn nhanh chóng tới gần, nơi đó cũng bộc phát ra một hơi thở mạnh mẽ khác

Trong cỗ hơi thở này tràn đầy cảm giác hỗn loạn và thô bạo, nó cùng hơi thở của Đại Tát Mãn hung hăng va chạm với nhau.

Trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ cấp bậc đại ma pháp sư và Tát Mãn trở lên trong thành Chris Star đều phát tán ra hơi thở của chính mình.

Tuy nhiên bọn họ cũng không ai muốn ra tay tương trợ, chẳng qua là mang theo tâm lý muốn xem kịch vui mà thôi.

Bởi vì ở trong lòng bọn họ đều tin tưởng Dida đại tát mãn tất thắng. Bất kể tên đang âm thầm ẩn nấp đến tột cùng là ai, chỉ cần hắn bị Dida đại tát mãn theo dõi, cũng chính là ngày chết của hắn.

Hai cỗ hơi thở giằng co một chút, chỉ trong giây lát mà thôi.

Hơi thở của Dida đại tát mãn đã chiếm thượng phong tuyệt đối, áp chế đối phương đến không thở nổi

Rui Pike đúng là một gã ma đạo sĩ hàng thật giá thật, thực lực của hắn ngay cả là ở nơi trung tâm của nhân loại, cũng là thuộc loại nhân vật đứng ở trên cao.

Nhưng đáng tiếc chính là, hắn hiện giờ đang đối mặt lại là Dida siêu cấp cao thủ ngàn năm khó gặp của đế quốc Lang Nhân.

Vị lang nhân này thậm chí còn chưa phát động linh vật biến thân đã tuyệt đối chiếm ưu thế hơn Rui Pike.

Rui Pike không chỉ là một gã ma đạo sĩ, hắn cũng là một tên cường đạo hàng thật giá thật, thấy tình thế không ổn lập tức từ bỏ tôn nghiêm của ma đạo sĩ, xoay người bỏ chạy

Dida đương nhiên không có khả năng buông tha người này dễ dàng như thế, hóa thân thành một đạo cầu vồng ba màu, theo sát không tha. Hai người một đuổi một chạy, nháy mắt liền đã chạy ra xa.

Tiếu Ân đang ở bên trong tòa thành đã sớm tập trung tinh lực thể ngộ trận chiến giữa hai người ngay khi Dida Đại Tát Mãn bùng nổ ra.

Đối với Tiếu Ân mà nói, loại trận đấu như thế này có sự trợ giúp rất lớn. Nếu có thể được thể nghiệm vài lần cuộc chiến đấu giữa ma đạo sĩ, như vậy hắn thậm chí còn có thể trực tiếp đột phá cực hạn.

Nhưng đáng tiếc chính là, Rui Pike tự biết không địch lại, cho nên chẳng qua là tiếp nhận một chút, liền lập tức bỏ chạy đi xa, không khỏi làm hắn thất vọng.

Tuy nhiên, thực lòng mà nói, trong lòng hắn đánh giá cao Rui Pike.

Làm một ma đạo sĩ, không ngờ lại có khả năng quyết đoán như vậy, quả nhiên không hổ có tên là ma đạo sĩ kiêm cường đạo.

Chỉ là điều làm Tiếu Ân cảm thấy vạn phân khó hiểu chính là, phong cách hành sự của người này dường như không giống loại ma pháp sư phái học viện nơi trung tâm nhân loại. Ngược lại có chút giống ma đạo sĩ và tát mãn trên đại thảo nguyên đã qua nhiều lần quyết đấu sinh tử, có thể ở nháy mắt có phán đoán chuẩn xác và có lợi nhất.

Lúc này, trong lòng Tiếu Ân thực sự tò mò về lai lịch chân chính của Rui Pike, chẳng qua trước mắt còn không thể có được tin tức chuẩn mà thôi.

Ngày thứ bảy, Tiếu Ân ở bên trong tòa thành, đại bộ phận thời gian dùng để tiêu hóa lúc hơi thở của Dida và Rui Pike va chạm với nhau.

Đám người Kim thực lực chưa đủ, còn không thể cảm ứng được huyền ảo trong đó, nhưng dưới sự cảm ứng của Tiếu Ân và Linnou, những thứ xảy ra trong nháy mắt này này đủ để bọn họ thu được lợi ích.

Nếu có thể, bọn họ thật muốn chộp Rui Pike tới, bắt hắn ngoan ngoãn cùng Dida Đại Tát Mãn so đấu một hồi, để cho bọn họ chuyên tâm thể ngộ một chút sức mạnh chân chính của ma đạo sĩ.

Có lẽ dưới tình huống đó bọn họ có thể đột phá cũng nên.

Sau bảy ngày, Tiếu Ân cuối cùng cũng có điều thể ngộ, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và bước đột phá cuối cùng dường như ngày càng gần.

Nhưng khoảng cách tưởng chừng chỉ mỏng manh như một tầng giấy này lại khiến hắn có cảm giác vô lực. Dường như bất kể hắn cố gắng như thế nào, đều không thể vượt qua.

Loại cảm giác này khiến tâm trí Tiếu Ân dường như bị vây trong cảm giác bất an.

Tiếu Ân biết rõ, hắn dừng lại ở loại cảm giác này càng lâu thì càng bất lợi với sự trưởng thành của hắn

Nếu hắn dừng lại cảnh giới này quá lâu mà không thể đột phá, thì cả đời hắn chỉ sợ không thể đột phá nổi

Linnou chính là một ví dụ rõ ràng

Hơn mười năm trước, hắn cũng đã là lục tinh đại ma pháp sư, trải qua hơn mười năm tu hành, đã sớm đạt tới cảnh giới đỉnh cao. Nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể đột phá, cuối cùng không thể chịu đựng áp lực trong lòng mà suy sụp rồi buông tha.

Tuy rằng thực lực của hắn cũng không có bởi vì buông tha cho việc tiến cấp mà suy yếu đi, nhưng muốn tiến thêm một bước, cũng là muôn vàn khó khăn.

Nếu không như thế, lấy thân phận và địa vị của hắn, sao có thể buông bỏ mọi thứ, cam tâm tình nguyện đi theo Tiếu Ân.

Kỳ thật, bất kể làm bất cứ chuyện gì, đều là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lần hai sẽ mà suy, đến lần thứ ba sẽ kiệt lực mà từ bỏ.

Tiếu Ân nếu không thể thừa cơ hội này thành công đột phá, như vậy đối với sự trưởng thành sau này của hắn khẳng định sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.

Tuy rằng không đến mức vĩnh viễn cũng không thể đột phá, nhưng không có mười năm để tinh thần khôi phục. Hắn cũng quyết không có khả năng tấn công tiếp lần thứ hai.

Cho nên bảy ngày sau, Tiếu Ân quyết định nhanh chóng bố trí xong ma pháp trận, cùng Mary đưa năng lượng hoàng kim vào tiến hành kích phát.

Sau khi làm xong hết thảy, Tiếu Ân lấy ít máu từ chỗ Juliana, sau đó mang theo đám người Kim rời khỏi thành Chris Star

Tuy rằng Dida Đại Tát Mãn chưa trở về, nhưng Tiếu Ân cũng không chờ kịp nữa rồi.

Bởi vì cảm thấy cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Cái loại cảm xúc sắp đột phá này làm cho tất cả mọi người bị vây bên trong một loại cảnh giới bán điên cuồng.

Tất cả mọi người đều biết rõ kỳ ngộ và nguy hiểm bên trong cảnh giới này, cho nên không ai phản bác quyết định của Tiếu Ân. Juliana vốn muốn theo Tiếu Ân cùng nhau rời đi, nhưng dưới sự kiên quyết của hắn, đã lựa chọn thỏa hiệp.

Về phần Rui Pike uy hiếp, đám người Tiếu Ân đã sớm vứt đi rồi.

Người này ở dưới sự đuổi giết của Dida đại tát mãn, có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn cũng đã là tổ tiên phù hộ, về phần nhân cơ hội đánh lén đám người Tiếu Ân căn bản là chuyện không thể.

Sauk hi rời khỏi thành Chris Star, Tiếu Ân do dự nửa ngày, rốt cục đem ánh mắt hướng về phía một phương hướng vô cùng quen thuộc.

Ở sự chỉ huy của hắn, Hắc Toàn Phong phát huy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, chạy tới một chỗ bên trong dãy núi liên miên phập phồng tưởng như vô hạn đó.

Dãy núi Ishtar, được xưng dãy núi bí ẩn nhất trong đại thảo nguyên.

Ở bên trong ngọn núi này, không có một con ma thú nào dám ở lâu dài, cũng không có ma pháp sư nào dám đem ma pháp tháp của chính mình kiến tạo ở bên trong dãy núi này.

Bởi vì cách một ngàn năm khe nứt thời không trong truyền thuyết lại mở ra ở đây.

Ở trong lòng mọi người, khe nứt thời không là một điều khó hiểu, cũng là một địa phương làm người ta vô cùng khát khao.

Mặc dù ở nơi đó có vô số nguy hiểm tồn tại, nhưng luôn có vô số người thay nhau tre già măng mọc đầu nhập vào trong đó.

Dãy núi Ishtar, một trong những địa điểm mở ra khe nứt thời không, đã có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng những tát mãn và pháp sư của thảo nguyên.

Trừ Tiếu Ân và đám người Kim không hiểu chuyện ra, không còn có người nào dám đem địa bàn của chính mình đặt ở ngọn núi này.

Tuy nhiên, đối với Tiếu Ân mà nói, ngọn núi này không thể nghi ngờ là địa điểm tốt nhất để hắn bố trí ma pháp trận.

Trên đại thảo nguyên so với nơi trung tâm nhân loại mà nói, tuyệt đối là hoang vắng, ở trong này tiến hành một ít ma pháp thí nghiệm và vân vân, cơ hội bị phát hiện khẳng định rất ít.

Đem địa điểm thí nghiệm đặt bên trong dãy núi Ishtar thì càng an toàn hơn.

Hắc Toàn Phong dường như cũng cảm nhận được tâm lý vội vàng của Tiếu Âm, nó bay nhanh hết sức có thể, khi đến tới dãy núi Ishtar đã mệt đến mức lè lưỡi.

Điểm này có vài phần giống với con chó Nhật, thật khiến người ta buồn cười.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy bộ dạng Hắc Toàn Phong như thế, bọn người Tiếu Ân có chút đau lòng, đặc biệt Mary không tiếc sử dụng năng lượng hoàng kim tiến hành mát xa cho nó khiến cho Hắc Toàn Phong hừ lên vài tiếng đầy thoải mái.

Sau khi Tiếu Ân giao Hắc Toàn Phong cho đám đệ tử, liền bắt đầu tiến hành thăm dò địa hình dãy núi.

Hắn nhắm hai mắt lại, tùy ý ngồi xuống một chỗ không người trên ngọn núi. Tinh thần ý thức không ngừng khuếch tán ra ngoài, cho đến khả năng cực hạn của hắn.

Linnou đi theo bên cạnh hắn, tuy rằng không biết Tiếu Ân muốn làm cái gì, nhưng hắn cố gắng dùng hết khả năng ghi nhớ tất cả hành động của Tiếu Ân.

Thật lâu sau, Tiếu Ân mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Trời không phụ lòng người, hắn rốt cục cũng tìm được địa điểm thích hợp nằm trong một thung lũng.

Bay qua vài ngọn núi, rốt cục cũng đi tới nơi Tiếu Ân thấy vừa ý. Đây là một thung lũng không biết tên, trong thung lũng có vài cây tạp thụ và bụi gai trông có vẻ cổ quái, gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá vàng rơi xuống, lay động trên không trung, thấp thoáng màu đỏ sẫm và vàng cam rực rõ khiến cho thung lũng vắng lặng thêm một tia sức sống.

Tiếu Ân đánh giá nửa ngày, hài lòng nói:

- Không tồi, đúng là nơi này.

Vẻ mặt Linoou thoáng giật giật, mí mắt hắn chớp vài cái, hỏi:

- Tiếu Ân các hạ, vừa rồi ngươi thăm dò được thung lũng này sao.

Tiếu Ân theo bản năng gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Linnou há to miệng, mặt hắn hiện vẻ đờ đẫn dại ra.

Lúc này Tiếu Ân mới phản ứng lại, chính mình lại nói ra rồi.

Tuy rằng lực lượng tinh thần của hắn không tồi nhưng cũng chỉ là so sánh với các đại ma pháp sư khác mà thôi, nếu so sánh với ma đạo sĩ thì còn kém xa.

Nơi hắn vừa ngồi xuống cách đây khá xa. Nếu là một ma đạo sĩ sử dụng ma pháp thăm dò phát hiện ra nơi này, còn có khả năng. Nhưng một đại ma pháp sư, muốn bằng lực lượng tinh thần phát hiện ra nơi này căn bản không có khả năng.

Kỳ thật, khi Tiếu Ân ở ngồi xuống, hắn đã kết hợp một thể với Nhất Hào, về phần phát hiện ra nơi này cũng không phải dựa vào bản thân hắn, mà là đám ruồi máy chịu sự khống chế của Nhất Hào mà thôi…

Chỉ có điều, những lời này căn bản không thể nói với Linnou.

Nhìn lão ma pháp sư gần như biến thành tượng gỗ, Tiếu Ân thở dài bất đắc dĩ.

Nếu lúc này không thể đột phá thành ma đạo sĩ chỉ sợ là cả đời vĩnh viễn không thể có khả năng…

Nhắm hai mắt lại, trong đầu Tiếu Ân hiện ra cảnh tượng thung lũng sau khi sửa chữa

Đây là công năng hư ảo bắt chước của Nhất Hào, vốn có chỉ có khả năng hiện ra trong Nhất Hào không gian, nhưng từ sau khi Nhất Hào kết hợp cùng thế giới tinh thần của hắn, ở trong đầu hắn cũng có thể hình thành cảnh tượng đó.

Đương nhiên, độ cụ thể của cảnh tượng căn bản không thể đánh đồng với hình ảnh trong Nhất Hào không gian. Bất kể là độ tinh tế, trình độ bắt chước, thậm chí là năng lực suy tính đều kém xa.

Tuy nhiên dùng ở trường hợp này cũng miễn cưỡng không có gì trở ngại

Khái quát lại hình ảnh trong đầu, quanh thân Tiếu Ân lập tức nổi lên một mảng lốc xoáy lớn.

Ma pháp Toàn Phong thuật chỉ là ma pháp cấp ba tuy rằng uy lực cũng không tính là lớn, nhưng dùng lúc này, không thể nghi ngờ là vừa chuẩn.

Dưới sự tàn sát bừa bãi của lốc xoáy, thung lũng u tĩnh bị càn quét, mấy bụi cây thấp bé và thực vật không biết tên đều bị Tiếu Ân nhổ hết lên, sau khi đám thực vật đó bay lên không hết, bùn đất phụ cận lại bắt đầu chậm rãi rung động.

Đây là một ma pháp bậc cao của thổ hệ ma pháp, lục cấp ma pháp - Thôi Thổ thuật.

Ma pháp này nếu tiến giai lần nữa, chính là ma pháp cấp tám nổi tiếng - Địa hình cải biến. Tuy rằng hai ma pháp này tác dụng kém nhau không lớn, đều có thể thay đổi địa hình trong phạm vi nhất định nhưng uy lực thì đúng là cách xa nhau.

Địa Hình Cải Biến có thể thay đổi địa hình trong phạm vi mười dặm, hình thành thay đổi cực lớn. Còn Thôi Thổ thuật thì kỳ thật chỉ có tác dụng như như xe lu ở thế kỉ hai mốt, có thể cán bằng và đè lại địa hình gồ ghề trong phạm vi nhất định…

Nghe nói, ma pháp sư sáng tạo ra nó trước đây là một vị nê thổ tượng (thợ làm bùn đất) đổi nghề

Vị pháp sư xuất thân từ nê thổ tượng này không có thiên phú đặc thù gì nhưng khi học tập ma pháp thường có những sáng kiến kì dị.

Cuối cùng không ngờ trở thành một vị ngàn năm truyền kỳ được người ta tôn kính, cho nên ma pháp thổ hệ hắn sáng tạo ra mới có thể bảo tồn đến giờ, và đạt được danh vọng rất lớn trong thế giới ma pháp của nhân loại.

Ngay từ đầu, Linnou chỉ tò mò nhìn Tiếu Ân thi pháp, nhưng sau khi nhìn nửa ngày, ánh mắt hắn càng lúc càng đờ ra, miệng cũng đồng thời mở lớn, cằm gần như đã đụng tới ngực.

Tiếu Ân một bên thi triển Phong Tường Thuật cuốn một ít thảm thực vật trên mặt đất bay lên, động tác như vậy tuy rằng cũng có khó khăn nhất định, nhưng cũng không khiến lão ma pháp sư đặt ở trong mắt.

Bởi vì hắn tự cho là cũng có thể làm được. Đương nhiên, đối với sự khống chế ma pháp phong hệ trác tuyệt của Tiếu Ân, lão ma pháp sư cũng tự nhận là kém hơn một chút.

Tuy nhiên, Tiếu Ân lại vừa thi triển Phong Tường Thuật vừa thi triển thổ hệ ma pháp Thôi Thổ Thuật.

Điều này khiến lão ma pháp sư trợn mắt cứng lưỡi, khó có thể tin được.

Mọi người đều biết, thổ hệ và phong hệ là hai loại ma pháp hoàn toàn đối lập. Mặc dù là ở trong thế giới ma pháp, cũng không phải là không thể học tập quy tắc của ma pháp đối lập. Nhưng khi một ma pháp sư ở thi triển ma pháp, là không có khả năng đồng thời thi triển hai hệ ma pháp đối lập.

Quang, ám, băng, lôi không thể cùng tồn tại, thủy hỏa phong thổ cũng thế

Những lời này cũng không phải là nói cho vui.

Đương nhiên, trong thế giới ma pháp, trải qua vô số lần cải tiến đã hình thành một số ma pháp hỗn hợp kiểu mới, ma pháp đối lập cũng có một số.

Chỉ có điều, trừ hỗn hợp ma pháp đối lập đã có từ rất lâu trong lịch sử, từ ma pháp nguyên tố tạo thành ma pháp kiểu mới từ ngàn năm qua vẫn không xuất hiện.

Nhưng lúc này nhìn Tiếu Ân, lão ma pháp sư chỉ thấy trong lòng nóng rực một mảng.

Tuy rằng Tiếu Ân chỉ là cùng lúc thi triển thổ hệ và phong hệ ma pháp, cũng không đem hai ma pháp này tổ hợp thành một hỗn hợp ma pháp mới, nhưng hai mắt Linnou đã tỏa ánh sáng, giống như là thấy được một con đường mới trong thế giới ma pháp.

Đến lúc này, hắn mới biết vì sao Tiếu Ân có thể bảo trì ngang hang với Griffin ở trong ma pháp tháp của Tiffany.

Hóa ra Tiếu Ân vốn có thể thi triển ma pháp nhất tâm nhị dụng.

Cho nên ở tình huống đó, hắn ngược lại có thể phát huy ra thực lực mạnh mẽ đến ma đạo sĩ cũng khó có thể với tới. Hồ nghi giống như nước dội lên đầu, trước mắt lão ma pháp sư nở rộ ra một con đường tràn đầy ánh sáng, hào khí trong lòng hắn chợt dâng cao hơn bao giờ hết.

Bởi vì quá mức kích động mà khiến cho hai má hắn hiện ra một vẻ đỏ ửng bất thường, dường như hắn thấy được tương lai ngàn năm sau ma pháp trong thiên hạ có thể nhất thống thành một trường phái..

Mà người sáng lập ra trường phái này chính là hắn đại ma pháp sư Linnou.

Hắn giơ hai cánh tay lên, trên mỗi bàn tay đều bắt đầu kêu gọi một loại nguyên tố bất đồng. Nhưng, năng lượng đó chưa thành hình, đã tản mát ra rồi.

Lão ma pháp sư nhíu mày, phương pháp thi triển nhất tâm nhị dụng sao lại khó học như vậy chứ?

Linnou dừng suy nghĩ xa vời, đem toàn lực chú ý hướng về Tiếu Ân, mong học được chút gì đó có ích từ Tiếu Ân.

Nhưng khi hắn lẳng lặng cảm ứng cả nửa ngày, thu hoạch duy nhất là trên người Tiếu Ân quả thật là có hai loại nguyên tố bất đồng dao động, phát huy tác dụng. Nhưng làm thế nào để sử dụng hai loại ma pháp nguyên tố thì hắn hoàn toàn không biết gì cả

Trên mặt Linnou tràn đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng hắn vạn phần nghi hoặc, hay là trong thân thể Tiếu Ân có hai đại não phải không?

Lão ma pháp sư thật không ngờ, tuy rằng hắn không hoàn toàn đoán trúng, nhưng cũng đoán đúng tám chín phần mười rồi

Kỳ thật bản thân Tiếu Ân chẳng qua chỉ khống chế Thôi Thổ thuật mà thôi, về phần Toàn Phong thuật có thể khống chế tinh diệu tỉ mỉ đến mức đó là do Nhất Hào làm.

Cũng chỉ có loại siêu cấp máy tính như Nhất Hào, mới có thể tính toán tất cả nhân tố ngoại giới, nhờ đó sử dụng lực lượng tinh thần ít nhất mà vẫn thu được hiệu quả cao nhất.

Đúng là vì sự phát huy của Nhất Hào nên mới khiến lão ma pháp sư sinh ra cảm giác mặc cảm đối với lực khống chế ma pháp của mình.

Sau hai giờ, Tiếu Ân rốt cuộc dừng lại.

Sau khi hắn dừng lại, hoàn cảnh trong thung lũng đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vừa rồi phần lớn lực chú ý của Linnou tập trung thể ngộ xem làm như thế nào Tiếu Ân có thể đồng thời vận dụng hai loại ma pháp có thuộc tính đối lập, cũng không chú ý sự biến hóa của cảnh sắc xung quanh.

Lúc này khi Tiếu Ân đã ngừng lại, hắn mới ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong ánh mắt lập tức có một vẻ tán thưởng không nói nên lời.

Quả thật, thung lũng nguyên bản hỗn độn đã bị Tiếu Ân chỉnh đốn, lập tức trở nên tràn đầy sức sống, chẳng những ở giữa trung tâm thung lũng mở ra một khoảng đất trống hơn trăm thước mà một ít thảm thực vật hỗn độn xung quanh cũng đã hoàn toàn bị thanh trừ.

Tuy rằng mất đi hương vị hoang dại, nhưng lại thêm vài phần cảm giác sạch sẽ hài hòa.

Lão ma pháp sư kinh ngạc nhìn Tiếu Ân. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không thể tin là cảnh tượng này là do Tiếu Ân tạo thành.

Than nhẹ một tiếng, Linnou tâm phục khẩu phục nói:

- Tiếu Ân các hạ, không thể tưởng tượng được ngài cũng có nghiên cứu sâu như thế về nghệ thuật, thảo nào đến Nguyệt Lượng chi nữ (Con gái của ánh trăng – người con gái ánh trăng) trong Nguyệt Tinh Linh tộc cũng phải ái mộ ngươi.

Nét mặt Tiếu Ân hơi hơi đỏ lên, hắn sủa chữa thung lũng thành bộ dáng như vậy, kỳ thật hoàn toàn chiếu theo sơ đồ Nhất Hào đặt ra tiến hành gia công mà thành.

Cái gì gọi là mỹ quan nghệ thuật linh tinh, căn bản không chút liên quan với tên đại quê mùa như hắn.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân cười trừ, cũng không giải thích. Trừ phi mình nói thật chân tướng nếu không bất kể mình nói thế nào vị lão ma pháp sư này cũng sẽ không tin.

Một khi đã như vậy, Tiếu Ân cũng lười giải thích. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

- Linnou các hạ, kỳ thật lúc ta mời ngài cùng ta đi tới đại thảo nguyên phương bắc, là có một chút tư tâm.

Linnou ngẩn ra, sau đó cười nói:

- Tiếu Ân các hạ. Ngươi muốn ta chế tác ma pháp trượng cho mấy vị ma pháp sư đúng không?

Tiếu Ân mở miệng muốn phủ quyết, nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, khi hắn giới thiệu Linnou với Dida đại tát mãn, Dida từng lộ ra một loại biểu tình cực kỳ khát vọng.

Có thể khiến Dida coi trọng, sợ là chỉ có bản lĩnh chế tác ma pháp trượng của Linnou. Trong lòng hắn khẽ động, trên mặt tự nhiên hiện vẻ tươi cười, Linnou lập tức tự cho là đúng.

- Linnou các hạ, trừ chuyện về ma pháp trượng, ta còn muốn bố trí ở đây một ma pháp trận.

Tiếu Ân chỉ tay một vòng. Linnou liên tục gật đầu. Kỳ thật khi hắn thấy Tiếu Ân bắt đầu rửa sạch thảm thực vật xung quanh cũng đã có dự cảm rồi.

Bỏ khí lực lớn như vậy để sửa sang mọi thứ tất nhiên là có dụng ý khác.

Trên mặt Tiếu Ân hiện vẻ tươi cười, nói:

- Hiện tại ngài cũng không biết tác dụng của ma pháp trận này trận, tuy nhiên ta có thể nói trước cho ngài, một khi ma pháp trận này kích phát thành công, như vậy đối với cả ngài và ta, đều có tác dụng trọng yếu không gì sánh kịp.

Sắc mặt Linnou rốt cuộc trở nên ngưng trọng.

Lúc này hắn và Tiếu Ân đều là lục tinh đại ma pháp sư đỉnh.

Nếu nói ma pháp trận đồng thời hữu dụng với bọn họ..

Khuôn mặt Linnou hơi co giật, hắn gần như không còn có thể tin vào lỗ tai mình.

Tiếu Ân khẽ cười thành tiếng, hắn biết vì khả năng này Linnou nhất định sẽ dốc toàn lực.

Lấy ra thiết bài truyền tin, Tiếu ÂN gọi đám người Kim tiến đến, nhưng hắn cũng không gọi tên Hắc Toàn Phong to lớn tiến vào mà giao cho nó một nhiệm vụ vinh quang, thủ vệ và cảnh giới bốn phía.

Hắc Toàn Phong lần đầu tiên được Tiếu Ân phái nhiệm vụ riêng, ánh mắt nó lập tức như ánh đèn, tỏa ánh hào quang chói mắt.

Sau khi dường như đã hoàn toàn khôi phục thể lực, nó lập tức tuần tra xung quanh.

Tuy nhiên mặc cho nó tìm mấy vòng trên mấy ngọn núi quanh thung lũng này, cũng không tìm được sinh vật gì có tư cách uy hiếp đến đám người Tiếu Ân.

Sau khi Tiếu Ân sai khiến Hắc Toàn Phong ra ngoài, lập tức xuất ra toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị tốt từ vòng cổ không gian

Vì chuẩn bị tài liệu này, khi kiến tạo thánh địa tu luyện ở công quốc Louis đã từng đòi hỏi Tifany một đống lớn.

Cũng may hắn kiến tạo thánh địa tu luyện chính là siêu cấp ma pháp trận nghìn năm qua không ai có thể phục chế thành công, cho nên căn bản là không ai biết hắn rốt cuộc cần dùng bao nhiêu tài liệu, lại từ đó tham ô bao nhiêu.

Kỳ thật, ma pháp trận do Tinh linh bộ tộc lưu lại kia cũng không phải vô cùng phức tạp, trừ ba cái nan đề ra, còn lại đều là một ít tài liệu bình thường.

Nếu không phải như thế, Tiếu Ân cũng sẽ không có dã tâm, muốn một mình một người kiến tạo ma pháp trận rồi.

Sau khi Tiếu Ân và Nhất Hào đã kết hợp một thể, hắn lập tức lộ ra thiên phú trác tuyệt trong việc bố trí ma pháp trận.

Thời điểm hắn sắp đặt tài liệu ma pháp đều chỉ cần một lần là thành công, đặc biệt là một ít tài liệu mấu chốt cũng chỉ cần một lần duy nhất, căn bản không chút do dự lãng phí.

Loại thủ đoạn vô cùng kỳ diệu này lập tức chinh phục được lão ma pháp sư.

Về phần đám người Kim đã hoàn toàn tin tưởng Tiếu Ân một cách mù quáng rồi. Đừng nói Tiếu Ân chẳng qua chỉ bố trí một ma pháp trận, cho dù Tiếu Ân đại phát thần uy, chém luôn ma đạo sĩ trước mặt họ, họ cũng sẽ thoải mái tiếp nhận.

Mất mấy giờ, cuối cùng Tiếu Ân cũng đem toàn bộ tài liệu bố trí trong mấy trăm ki lô mét vuông.

Đây là một công trình thật lớn, ngoài Tiếu Ân sau khi dung hợp với Nhất Hào, dù là một vị ma đạo sĩ đích thân tới cũng đừng mơ hoàn thành trong một tháng.

Khóe miệng Linnou hơi co giật, tuy nhiên nội tâm hắn đã bình tính hơn rất nhiều so với lúc đầu.

Hắn theo dõi ãnh mắt không chút dao động của đám người Kim trong lòng có chút hiểu rõ.

Có lẽ đám đệ tử của Tiếu Ân đã thấy được quá nhiều chỗ kinh người của Tiếu Ân nên mới trở nên tê liệt luôn như thế, hơn nữa càng thật đáng buồn là lão ma pháp sư phát hiện đến hắn cũng đang dần phát triển theo xu hướng này.

Có lẽ đến lúc nào đó khi hắn nhìn thấy một số việc kinh thế hãi tục cũng sẽ thờ ơ chăng.

Sau khi Tiếu Ân tân tân khổ khổ làm xong hết mọi thứ liến lấy ra hai đồ vật trọng yếu.

Một tự nhiên là ma hạch của bát cấp ma thú.

Ma thú một khi đạt tới thất cấp liền có được thực lực mạnh mẽ, điểm này hoàn toàn thể hiện trên người Đồng Lăng Ma Hổ.

Chỉ có điều Đồng Lăng Ma Hổ vận khí không tốt gặp Hắc Toàn Phong đã cắn nuốt thân thể của thạch long nên mới có thể thất bại.

Tuy nhiên ma thú bát cấp phải lợi hại hơn xa so với ma thú thất cấp.

Bởi vì phàm là ma thú đạt tới bát cấp đều có thiên phú kết giới thực sự.

Loại kết giới này uy lực không giống như kết giới của Đồng Lăng Ma Hổ không có khả năng công kích mà thật sự là kết giới có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Hơn nữa ma thú cấp bậc càng cao thì trí tuệ lại càng cao.

Bát cấp ma thú đã là ma thú tiến hóa đến đỉnh rồi, nếu thêm một bước nữa là có thể thành cửu cấp ma thú đột phá hạn chế của thân thể ma thú hóa thành hình người.

Cho nên, loại ma thú này chẳng những thực lực có thể mạnh mẽ sánh ngang với ma đạo sĩ, hơn nữa còn rất thưa thớt trăm năm khó gặp.

Cho nên khi Tiếu Ân xuất ra bát cấp ma hạch thì trái tim đã gần chết lặng của Linnou lại có xu hướng nhảy lên kịch liệt.

Hắn nhìn Tiếu Ân cẩn trọng đem khối ma hạch khảm vào trung tâm ma pháp trận, không khỏi thở dài, thật không biết trên người hắn còn bao nhiêu bảo vật đây.

Có lẽ người kia thật sự có được Long hạch trong truyền thuyết cũng nên.

Tinh thần Tiếu Ân đã sớm chìm vào trong ma pháp trận rồi.

Bởi vì ma pháp trận này có tác dụng rất trọng yếu với hắn, không chấp nhận một chút qua loa đại ý nào. Sau khi đem ma hạch khảm vào trong đó, Tiếu Ân thoáng do dự, cuối cùng cắn răng mở bình ngọc trong tay ra.

Bên trong bình ngọc có vài giọt chất lỏng, loại chất lỏng này chiếm đầy bình, không ngừng phiếm động một tia năng lượng kì dị, dường như có sinh mạng.

Sắc mặt Tiếu Ân vô cùng ngưng trọng, hắn chậm rãi nâng bình ngọc lên, đem chất lỏng rót lên trên ma hạch.

Khi chất lỏng tiếp xúc với ma hạch lập tức xảy ra dị biến.

Một cỗ năng lượng kì dị cùng năng lượng của ma hạch giao hòa một chỗ, không lâu sau, một loại năng lượng thần kì bao phủ ma pháp trận, chậm rãi khuếch tán theo lộ tuyến đặt sẵn.

Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, hắn vội vàng lui về vị trí, đem toàn bộ tinh thần lực trút vào trong ma pháp trận, một bên hô to:

- Dung nhập ma lực, đừng có ngừng.

Thanh âm của hắn chưa ngừng lại, đám người Kim vốn đã chuẩn bị sẵn lập tức kích phát tinh thần lực của bản thân, không ngừng đưa vào ma pháp trận.

Dưới sự chống đỡ của bảy vị đại ma pháp sư, tài liệu trong vòng trăm thước không ngờ bắt đầu rung động một cách kì dị.

Sau khi loại rung động này đạt tới trình độ nhất định, ở trung tâm ma pháp trận, ma hạch và chất lỏng đã bắt đầu có dấu hiệu cộng hưởng ở một mức độ nào đó.

Chất lỏng trên ma hạch chậm rãi đổi màu, từ đỏ thẫm chuyển dần thành màu vàng óng.

Trong mắt Tiếu Ân phiếm dộng một loại sắc thái kì dị, hoàng kim sắc, màu sắc đại biểu cho thần, cũng đại biểu cho lực lượng và trí tuệ cao nhất.

Ngay sau đó, sự cộng hưởng trong ma pháp trận cuối cùng cũng trở nên mãnh liệt, mỗi người đều có thể cảm nhận rõ ràng một cỗ lực lượng khổng lồ không thể chống đỡ lưu chuyển trên ma pháp trận.

Đó là một loại năng lượng vô cùng mạnh mẽ, một loại năng lượng không thuộc về tinh cầu này.

Sự cộng hưởng trong ma pháp trận bắt đầu từ từ khuếch tán, thậm chí còn hấp dẫn năng lượng từ ngoại giới để bổ sung.

Lúc này, Linnou rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Tiếu Ân phải thiết lập ma pháp trận ở đây.

Bởi vì ngoài nơi này, năng lượng dao động mạnh mẽ như thế sẽ khiến những ma pháp sư khác ham muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.