Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 34: Hệ thống học tập



-Chủ nhân, ma lực của ngài đâu?

Cuối cùng nó cũng kêu lên, trong lòng khủng hoảng không ngừng. Nếu Tiếu Ân mất đi ma lực thì mặc kệ khí chất của hắn thay đổi thành cái dạng gì đều không có tác dụng.

Dù sao, nơi này là thế giới ma pháp, chứ không phải thế giới khí chất.

Khóe miệng Tiếu Ân tràn ra sự tươi cười, ánh mắt hắn tràn ngập tự tin.

Tuy không có được đáp án hoặc cam đoan gì từ miệng Tiếu Ân, nhưng thâm tâm Bạch Toàn Phong lúc này cũng trầm lại.

Nó có một cảm giác, kể cả lúc này có một tòa núi lớn từ trên trời rơi xuống, Tiếu Ân cũng có sức mạnh đánh nát.

Khóe mắt đuôi mày nó đều hiện rõ vui mừng:

-Chủ nhân, ngài thực sự đã thành công?

Tiếu Ân cười ha hả, từ trên người hắn truyền ra một loại sức mạnh. Sức mạnh này mãnh liệt to lớn, lan tới gần Bạch Toàn Phong thì dừng lại.

Sức mạnh này, Tiếu Ân đã thuận buồm xuôi gió khống chế, thậm chí khi tản mát ra còn hướng tới phía Bạch Toàn Phong.

Nắm được sức mạnh tuyệt đối này mới là nguyên nhân thực sự Tiếu Ân có được sự tự tin mạnh mẽ như thế.

Thân thể Bạch Toàn Phong khẽ run lên. Khi nó tiếp xúc với sức mạnh này đã cảm nhận được một áp lực cực lớn như núi cao nặng nề, như hải dương rống giận, như không trung vô cùng vô tận.

Lập tức nó hiểu, nó tuyệt đối không thể chống lại sức mạnh này.

-Bạch Toàn Phong, nỗ lực lên.

Tiếu Ân hạ giọng:

-Chỉ cần người không ngừng cố gắng, một ngày nào đó cũng có thể đạt tới cảnh giới này.

Trong đôi mắt Bạch Toàn Phong lóe lên hào quang kích động, nó run run hỏi:

-Ta thực sự có thể sao?

-Đương nhiên.

Tiếu Ân tặng hắn một nụ cười cổ vũ.

-Nhưng...

Bạch Toàn Phong do dự:

-Vô Danh nói, người chăm chỉ mới có kết quả tốt.

Tiếu Ân nao nao, có ý gì đây?

Lòng vừa động, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, Vô Danh đã xuất hiện ở cửa.

Hắn gật đầu với Tiếu Ân một cái, dường như cũng không có cảm giác đặc biệt gì đối với việc Tiếu Ân đã thoát thai hoán cốt. Hắn vẫn bình tĩnh như trước.

Bạch Toàn Phong lén nhìn hai người một chút, trên người bọn họ đều không cảm nhận được một chút năng lượng dao động nào.

Dường như hai người này căn bản chỉ là hai con người bình thường thôi, nhưng, Bạch Toàn Phong biết, họ quyết không đơn giản.

Tiếu Ân khẽ thở dài, ngay sau khi thăng tiến, tất cả năng lượng tràn trề bên ngoài đều co lại quay về.

Nếu là trước kia, năng lượng quay trở lại nhưng không hoàn toàn, cho nên sức mạnh quanh thân hắn thủy chung chỉ tương đương với ma pháp sư Lục, Thất tinh.

Nhưng lúc này, hắn đã hoàn toàn trở lại nguyên trạng, bên ngoài cơ thể hắn cuối cùng không còn một chút năng lượng dao động nào nữa. Trừ phi hắn phóng thích ma pháp hoặc tự khuếch tán ra ngoài, nếu không căn bản là nếu hắn không muốn thì không thể nhìn ra manh mối gì từ hắn.

Đây cũng không phải là pháp thuật ẩn nấp gì, mà thực sự là kiềm chế, thu hết năng lượng vào trong cơ thể, ở trong cơ thể hình thành một lĩnh vực tuần hoàn đặc biệt.

Ngoài ra, biến háo mang đến kh6ong chỉ là khí chất thay đổi, còn có thực lực được nâng cao siêu cấp.

Nhưng, khiến cho Tiếu Ân cảm thấy không ngờ là hắn vẫn không nhìn thấu nông sâu của Vô Danh. Tuy nhiên không giống như trước kia, Vô Danh cho hắn cảm giác hông chỉ là một người thường không có phản ứng ma lực gì, mà giống như biển rộng thâm sâu không lường được, khiến cho người ta không dám tiếp xúc.

Còn lúc này, hắn lập tức hiểu một chút vì sao lúc trước Hắc Long Vương gặp Vô Danh lần đầu cũng không động thủ vì sự vô lễ của hắn. Có lẽ, vì Hắc Long Vương cũng có cảm giác như thế, cho nên mới có thái độ kỳ lạ này đi.

Vừa nghĩ tới Hắc Long Vương, con tim Tiếu Ân lập tức đập nhanh hơn một chút.

Đối với hai vị cường nhân này, Tiếu Ân bức thiết muốn biết được ý niệm trong đầu họ, vì hắn thăng tiến thành công, nên có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo.

Vô Danh dời mắt tới Bạch Toàn Phong, đột nhiên nói:

-Ngươi cũng có thể.

Hai người Tiếu Ân sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau. Không ngờ Vô Danh lại chủ động mở miệng nói chuyện, hơn nữa lại là lời cổ vũ người khác, quả nhiên là điều không thể tin nổi.

Trong sơn động đột nhiên tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, Tiếu Ân cười ha hả hai tiếng, vỗ vai Bạch Toàn Phong:

-Ngay cả Vô Danh tiên sinh cũng nói ngươi như thế. Thế thì cố lên đi.

Bạch Toàn Phong cúi đầu lên tiếng, đột nhiên hỏi với giọng cực kỳ thấp:

-Chủ nhân, có phải Vô Danh tiên sinh cũng đạt tới cảnh giới truyền kỳ?

Tiếu Ân chăm chú nhìn Vô Danh không thèm để để ý, cuối cùng khẽ lắc đầu, thành thật đáp:

-Ta nhìn không thấu.

Bạch Toàn Phong hít một hơi, không dám hỏi vấn đề này nữa.

-Vô Danh tiên sinh, Bạch Toàn Phong, ta tới gặp Long Vương đại nhân.

Tiếu Ân thuận miệng nói một câu, rồi lắc mình bước đi.

Bạch Toàn Phong cúi đầu trả lời, đứng tại chỗ nhìn theo Tiếu Ân rời đi, nhưng sau khi Tiếu Ân đi mất bóng, nó mới phát hiện hóa ra Vô Danh cũng biến mất.

Tiếu Ân rời khỏi sơn động, chưa bước được mấy, đã cảm thấy phía sau khác thường, khóe mắt thoáng liếc, lập tức biết là Vô Danh đi theo.

Hắn do dự một chút, lập tức không để ý đến nữa. Vô Danh này, nếu hắn muốn đi cùng thì đi, dù sao tòa thành kia trong mắt hắn cũng không phải cái gì bí mật.

Giữa sườn núi trên hải đảo này có một tòa sơn động vô cùng lớn.

Đây là nơi Hắc Long Vương ở, lão gần như đào rỗng non nửa ngọn núi. Đương nhiên, trong sơn động cũng thêm vào vài pháp thuật đặc thù, khiến cho cả tòa núi không đến nỗi lâm vào nguy cơ sụp đổ.

Ngoài ra, trong ngoại động nội động còn có rất nhiều ma pháp trận đồ Hắc Long Vương đã khắc lên. Tuy các trận đồ đó không tinh tế, nhưng cũng đúng khuôn mẫu, khiến cho người ta phải khen thưởng. Đặc biệt Nhất Hào phục chế trận đồ đó bất luận tốt xấu ra, còn đến cuối cùng có tác dụng gì thì không nghiên cứu ra, vậy là không được biết rồi.

Trong đó, khiến cho người ta quan tâm nhất là một ma pháp trận triệu tập trên đỉnh núi kia.

Theo cách nói của Hắc Long Vương, đây là để triệu tập đồng bạn khắp vũ trụ. Tuy nhiên cho tới tận bây giờ, đừng nói là hắc long, cho dù là á long cũng chưa thấy xuất hiện qua một con.

Tiếu Ân cũng từng hỏi lão nguyên nhân, nhưng lão long này cũng chỉ rung đùi đắc ý không chịu nói rõ.

Có điều Hắc Long Vương vẫn cứ là Hắc Long Vương, Tiếu Ân vừa bước vào cửa sơn động của lão đã bị phát hiện.

Lúc này Tiếu Ân cũng không có tản khí tức ra ngoài như trước kia, mà kiềm chế tất cả năng lượng vào trong thân thể. Nhưng cho dù như vậy, cũng không cách nào qua mắt được cảm ứng của lão long vương. Có thể thấy, thực lực của lão long rất cao, tuyệt đối không kém hơn Tiếu Ân hiện tại.

Ánh mắt một người một rồng gặp nhau giữa không trung, trong mắt Tiếu Ân mang theo một tia cảm kích, còn ánh mắt Hắc Long vương lại có vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Cuối cùng, Hắc Long Vương thở dài:

-Tiếu Ân, một năm tiềm tu của người cũng không uổng phí. Cuối cùng thì cũng đã đạt thành tâm nguyện.

Tiếu Ân ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

-Một năm?

-Đúng vậy.

Hắc Long Vương nhìn Tiếu Ân kinh ngạc hỏi:

-Ngươi không ngờ lại không biết sao?

Tiếu Ân cười khổ liên tục, hắn quả thực không ngờ mình ở trong sơn động luyện sáu loại thuộc tính kết giới đã trôi qua một năm. Bảo sao khi Bạch Toàn Phong mới nhìn thấy mình đã kích động như thế.

Bấm ngón tay tính toán, không ngờ đã gần hai năm từ khi rời xa ma pháp tháp. Không biết Juliana và bọn Kim có hoàn hảo hết thảy hay không.

Hắc Long Vương khẽ lắc đầu:

-Con đường thăng tiến của ngàn năm truyền kỳ có thể nói là từng bước kinh tâm. Ngươi có thể trong một năm vượt qua một bước này đã là một bước lên trời. Còn có gì không hài lòng sao?

Tiếu Ân vội vàng nói:

-Long vương đại nhân, ngài hiểu nhầm rồi. Chẳng qua ta nghĩ tới bạn bè trong ma pháp tháp. Ta mất tích suốt một năm, chắc họ sẽ lo lắng.

Lúc này Hắc Long Vương mới thoải mái. Lão long đi vòng quanh Tiếu Ân hai vòng, miệng tấm tắc lấy làm kỳ, đột nhiên hỏi:

-Tiếu Ân, hẳn là ngươi vừa mới tiến bậc thành công đi.

-Vâng. Hết thảy đều là ngài chỉ điểm. Tiếu Ân đa tạ.

Vái Hắc Long Vương một cái thật sâu, hắn nghiêm trang nói.

Hắc Long Vương đứng tại chỗ, thản nhiên nhận lòng biết ơn của Tiếu Ân. Tuy lão chỉ hơi chỉ điểm một chút, cũng không thực sự giúp đỡ được cái gì, nhưng đối với Tiếu Ân mà nói, sự chỉ điểm ở thời khắc mấu chốt gần như là đại ân không thể hồi báo rồi.

Nhíu mày suy nghĩ một lát, Hắc Long Vương kinh ngạc hỏi:

-Tiếu Ân, nếu người vừa mới thăng tiến thành công, vì sao có thể có lĩnh vực hoàn toàn khống chế? Ngươi làm thế nào được?

Trong lòng Tiếu Ân rất kỳ lạ hỏi ngược lại:

-Long Vương đại nhân, vì sao không thể có lĩnh vực hoàn toàn khống chế?

Hắc Long Vương ngẩn ra, sau đó cười khổ không ngừng:

-Phàm là ngàn năm truyền kỳ vừa mới thăng tiến, năng lượng bên ngoài và trong cơ thể vẫn không thể hoàn toàn hòa làm một. Ở bên ngoài cơ thể sẽ có một lượng lớn năng lượng, phải trải qua quá trình không ngừng luyện hóa mới có khả năng thực sự nắm được lĩnh vực. Quá trình này nhanh thì hơn mười năm, chậm thì mấy chục năm. Nhưng...

Lão nhìn Tiếu Ân, ánh mắt cực kỳ quái dị, như thể đang nhìn một quái thai:

-Ngươi vừa mới thăng tiến thành công, làm thế nào đã dung hợp tất cả năng lượng và khống chế được?

Tiếu Ân khẽ há miệng thở dốc, không thể tưởng được sau khi thăng tiến lên ngàn năm truyền kỳ rồi còn có khó khăn như thế.

Lập tức hắn nghĩ đến tín ngưỡng lực đã dung hợp sáu loại thuộc tính lực lượng kia, còn một khắc cuối cùng sau khi hoàn thành động tác tổng hợp của trung cấp quảng bá thể thao.

Mơ hồ Tiếu Ân cảm thấy sở dĩ hắn có thể vừa thằng tiến đã thành công, có thể khống chế tất cả sức mạnh, hẳn là do hai nguyên nhân này đi.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn cũng không giấu diếm, nói hai nguyên nhân này ra.

Với thực lực trước mắt của hắn cũng không cần kiêng kị nhiều như vậy. Vả lại quan hệ của hắn và lão long bay giờ cũng không giống trước kia khi còn bị ước thúc bởi khế ước trao đổi linh hồn, cho dù là ai cũng không có khả năng tổn thương đối phương.

Hắc Long vương nghe xong tự thuật của Tiếu Ân, tuy ngoài mặt không nhìn ra cái gì nhưng trong lòng sửng sốt vô cùng. Sống nhiều năm như vậy lão còn chưa từng nghe qua ngàn năm truyền kỳ có thể sử dụng tín ngưỡng lực.

Tín ngưỡng lực được dùng để chỉ các năng lượng siêu cấp chỉ thần linh có. Loại năng lượng này sinh ra từ trong cơ thể sinh vật có tri tuệ, dường như cho tới bây giờ cũng chưa có ai sử dụng qua.

Tuy nhiên trên rất nhiều tinh cầu, chỉ là người thường có danh vọng thì quanh thân cũng có thể có tín ngưỡng lực, nhưng năng lượng này chẳng qua chỉ là đảo quanh thân mình họ, cho dù có nhiều năng lượng tín ngưỡng lực hơn nữa cũng không thể sử dụng.

Nhưng tình huống của Tiếu Ân lại khác hoàn toàn. Hắn tuổi trẻ như thế cũng đã là ma đạo sư Cửu tinh, có thể có một chút tín ngưỡng lực cũng không kỳ quái. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, tín ngưỡng lực ấy không ngờ lại giúp đỡ hắn dung hợp sáu loại thuộc tính lực lượng. Như vậy mới thực sự là rất kỳ quái.

Chẳng những như thế, Tiếu Ân còn làm ra những động tác kỳ dị này, càng khiến cho lão không hiểu chút nào. Sống nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ lão vẫn chưa thấy qua vật như thế.

Suy xét thật lâu, Hắc Long Vương chỉ có thở dài một tiếng, cảm khái Tiếu Ân thật là may mắn.

Sau khi Tiếu Ân nói xong, thuận miệng hỏi:

-Long Vương đại nhân, Lida và Bulliet hai vị trưởng lão đại nhân sao rồi?

Trên mặt Hắc Long Vương cuối cùng cũng tươi cười vui mừng:

-Vận khí của bọn họ thật không tồi. Vốn dựng hình ngàn năm truyền kỳ phải mất ít nhất khoảng mười năm, nhưng nhờ một lần Nữ Thần Ánh Trăng ngu ngốc giáng xuống, không biết phát lệnh thần kinh gì, tỏa xuống ánh trăng sáng rực. Không để uổng phí, lúc ấy ta góp nhặt một ít đưa cho họ, phỏng chừng có thể rút ngắn thời gian còn trong vòng ba năm đi.

Thấy vẻ mặt Hắc Long Vương đắc ý dào dạt, Tiếu Ân cảm thấy hơi dở khóc dở cười.

Tuy nhiên nghe lão đề cập tới một lần nữ thần Ánh Trăng giáng lâm, lòng Tiếu Ân lạnh lại, kể lại toàn bộ tình hình trên đại lục cho Hắc Long Vương.

Đặc biệt là việc ma pháp công hội trên Hoàng Kim đại lục và á long nhất tộc ở đại lục phía nam đều âm thầm giúp đỡ, Tiếu Ân cũng không chút giấu diếm.

Hắc Long Vương nghe xong ha ha cười gằn không ngừng:

-Cái này có gì mà hiếu kỳ, ta có thể nói cho ngươi, sau lưng ma pháp công hội và con long quy kia thực ra đều có một vị thần linh làm chỗ dựa.

Sắc mặt Tiếu Ân hơi đổi:

-Nhưng theo ta được biết, thần linh trên đại lục đã biến mất hơn vạn năm.

Hắc Long Vương khoát tay:

-Nơi này là một khai phá hoàn thiện, là tinh cầu có được rất nhiều sinh mạng có trí tuệ, đối với thần linh mà nói, là một miếng thịt béo to tướng. Rời đi? Đừng có đùa!

Tiếu Ân nao nao, do dự một chút mới nói:

-Nhưng vạn năm qua, quả thật không có thần tích gì xuất hiện. Một đám thần điện sập từng cái một, vậy là chuyện gì xảy ra?

Trong con mắt Hắc Long Vương lập tức thêm một dấu chấm hỏi to tướng, chần chừ một lát, lão nói:

-Cái này, có lẽ vì có mấy thần linh bị điên, có lẽ là vài thần linh đánh nhau, hoặc là...

Lão lắc đầu liên tục, hiển nhiên chính mình cũng không hài lòng với đáp án đó, cuối cùng thở dài một hơi:

-Ta cũng không biết vì sao bọn họ phải làm như vậy. Thật sự là rất kỳ lạ. Chẳng lẽ trên đời này lại có chó không ăn thịt?

Tiếu Ân ngẩn ra, âm thầm quệt mồ hôi lạnh. Lão long vương này, không ngờ lại ví thần linh với chó...

Thật sự là hoành tráng. Không, siêu hoành tráng đó!

Bỗng nhiên, Hắc Long Vương vung ta thật mạnh:

-Tuy ta không nghĩ ra vì sao các thần linh đó không tu sửa thần điện suốt vạn năm nay để thu thập tín ngưỡng lực, nhưng ta có thể cam đoan, sau lưng hai đại lục kia khẳng định là có thần linh. Có điều thần linh đó và nữa thần Ánh Trăng có hiệp ước gì đó, nên mới đem con người và địa bàn ở hai đại lục này ra trao đổi.

Hai mắt Tiếu Ân hơi sáng lên:

-Trao đổi cái gì?

Hắc Long Vương tức giận lườm hắn một cái trắng mắt:

-Ta không phải các thần linh này, cũng không phải nữ thần Ánh Trăng. Ngươi hỏi ta làm gì?

Tiếu Ân xấu hổ cười, vội chuyển đề tài:

-Long Vương đại nhân, hiện tại ta đã thăng tiến ngàn năm truyền kỳ, nhưng còn một chút vấn đề về ma pháp vẫn chưa lĩnh ngộ được. Hy vọng ngài có thể dạy bảo cho.

Hắc Long Vương thẳng lưng, tuy nói thực lực lão trước mắt cũng không cao hơn Tiếu Ân bao nhiêu, nhưng kiến thức của hai người cũng là một trời một vực. Dạy bảo Tiếu Ân sao? Đối với lão, chẳng qua là một chuyện nhỏ thôi!

Tiếu Ân lôi hết tất cả những vấn đề mình để dành bấy lâu ra hỏi một lượt. Hắn đã có gần hai mươi năm học ma pháp, tuy đối với lý luận tri thức ma pháp và nguyên lý kết cấu ma pháp đều là Nhất Hào nắm giữ, nhưng có thể hợp thể với Nhất Hào, đương nhiên hắn cũng có được tri thức tương ứng.

Hơn nữa hôm nay mở miệng ra hỏi không chỉ có Tiếu Ân mà ngay cả Nhất Hào cũng không chịu thua kém. Dường như muốn dựng lại hoàn toàn cây ma pháp từ căn cơ đến tận ngọn.

Lúc mới bắt đầu là Hắc Long Vương giảng giải còn dễ dàng, nhưng một lúc sau càng giảng giải càng chậm và cẩn thận, có đôi khi còn phải suy nghĩ hồi lâu, lục lại một số thứ đã ném đến tận đâu đó trong trí nhớ.

Một lát sau, Hắc Long Vương kinh ngạc phát hiện, vấn đề Tiếu Ân đề xuất quả thực có thể nói đều là điểm mấu chốt. Nếu có thể biết rõ các điểm mấu chốt đó thì toàn bộ hệ thống tri thức cũng có thể đạt tới mức tận thiện tận mỹ (hoàn thiện nhất, đẹp nhất).

Cũng may lão long đã sống hơn mười vạn năm, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ căn bản là không thể kể lại tỉ mỉ như vậy.

Thật ra, rất nhiều vấn đề, bản thân Tiếu Ân cũng không rõ lắm. Cho dù Hắc Long Vương đã giải thích một lần, hắn vẫn cứ ngây thơ như trước. Nhưng tất cả đều không quan hệ, chỉ cần Nhất Hào nghe hiểu được là được.

Cứ như vậy, hai người đứng tại chỗ một ngày một đêm. Trong khoảng thời gian này, Vô Danh không nói gì nhưng cũng đứng bất động với họ.

Mặt trời đi từ đông sang tây, thậm chí lại một lần nữa xuất hiện ở phía đông, Tiếu Ân mới xem như ngậm miệng (không hỏi nữa).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.