Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 15: Thần lực chi uy



Rất nhanh, Dennis một trong năm vị đại trưởng lão của bộ tộc Nguyệt tinh linh lập tức chạy tới với tốc độ nhanh nhất.

- Tiểu thư Sara, Tiếu Ân các hạ.

Dennis cung kính thi lễ, mặc dù hắn là ma đạo sĩ lưu lại phòng thủ duy nhất, nhưng so sánh với thân phận của hai người trước mắt này thì cũng không tính là gì.

Sara hơi gật đầu, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Dennis đại trưởng lão. Xin ngài dọn dẹp chỗ trống phía Tây. Trưởng lão Tiếu Ân muốn dựng cho tộc nhân chúng ta một ma pháp truyền tống trận đồ.

Dennis ngẩn người, trong lòng mặc dù là kinh dị không ngừng, nhưng hành động lại không chậm chút nào, lập tức phân phó mệnh lệnh của Ánh Trăng chi nữ xuống.

Bởi vì Sara cũng không nói truyền tống trận đồ rốt cuộc lớn bao nhiêu, cho nên sau khi dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ nơi đó mới trở về bẩm báo.

Khi Tiếu Ân cùng với Sara đi tới một mảnh đất bằng phẳng, không khỏi hỏi:

- Nơi này vốn tính toán dùng làm gì?

Ở trong thành thị rừng rậm mặc dù không tính là tấc đất tấc vàng, nhưng cũng quyết không có khả năng vô duyên vô cớ để lại một khoảng đất trống lớn như vậy. Nếu như Sara thuận miệng nói một tiếng liền lập tức san bằng sạch sẽ, như vậy chứng minh nơi này đã sớm có quy hoạch tương ứng.

- Nơi này vốn là cung điện của ta.

Sara than nhẹ một tiếng, sâu kín nói:

- Chẳng qua ta cho rằng, so với một cung điện lạnh như băng không bằng dựng trên đó một tòa truyền tống trận, như vậy mỗi một lần sử dụng ta sẽ nhớ tới ngày hôm nay.

Tiếu Ân có chút há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Hắn yên lặng đi tới giữa bãi đất trống, duỗi tay vung lên, một số lượng lớn tài liệu ma pháp đã ầm ầm xuất hiện giống như rác rưởi.

Ở bên trong những tài liệu này, có rất nhiều tài liệu đều đã biến mất không còn chút dấu vết ở trên tinh cầu này.

Mấy thứ này ở trong nơi giao dịch của vũ trụ cũng không quý giá, nhưng tới nơi này liền biến thành vật phẩm trân quý ngàn vàng khó mua.

Đám người Dennis dần dần nhận ra lai lịch của những thứ này, ánh mắt của bọn họ lập tức trợn tròn. Chỉ là một cái ma pháp truyền tống trận không ngờ lại cần nhiều tài liệu quy giá như thế, đây rốt cuộc là ma pháp trận đồ gì?

Tiếu Ân cũng không giải thích. Thân hình của hắn không ngừng lướt qua lướt lại ở trong những tài liệu ma pháp này giống như điện, đồng thời ở xung quanh người nổi lên một trận gió to. Trận gió to này cũng không phải thổi ra xung quanh, mà biến thành một cánh tay gió cực lớn giống như kìm lớn sắp đặt những tài liệu trên mặt đất theo những phương vị nhất định.

Mỗi một động tác của hắn đều giống như có thiết kế trước, hơn nữa đã trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể đạt tới động tác tiêu chuẩn.

Tất cả tài liệu ma pháp ở dưới sự điều động của hắn đều giống như có được sinh mạng bốc lên bay múa ở trên không trung.

Tất cả những tinh linh bàng quan ở nơi này đều nghẹn họng nhìn trân trối, trên mặt của bọn họ đều tràn ngập kính nể và kinh ngạc.

Arnezeder cũng là một cao thủ ma pháp trận đồ, ở trong lòng của bọn họ, những Nguyệt tinh linh này hưởng thụ danh vọng địa vị vô cùng cao quý, thậm chí còn có hơn phân nửa tộc nhân đều cho rằng bà mới là thiên hạ đệ nhất cao thủ trận đồ.

Nhưng vào lúc này, sau khi chứng kiến thực lực của Tiếu Ân thì ý tưởng này đã đang dần dần dao động.

Một thiếu nữ tinh linh xinh đẹp nhẹ nhàng lôi kéo trung niên tinh linh bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

- Mụ mụ, Arnezeder và hắn, rốt cuộc người nào mới là thiên hạ đệ nhất trận đồ đại sư vậy?

Vị trung niên tinh linh kia do dự một lúc lâu, mặc dù nàng rất muốn nói cho con mình Arnezeder là tốt nhất, nhưng những lời này đến miệng lại không thể nói ra.

Bởi vì, ở trong lòng bà đã có đáp án rõ ràng mà chính xác.

Động tác của Tiếu Ân nhanh như tia chớp, không có chút chậm chạp dây dưa, toàn bộ trận đồ được bố trí càng là thiên y vô phùng, gần như đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.

Khi hắn mang theo vẻ mặt hài lòng trở lại chỗ cũ, thì trên mặt đất đã xuất hiện một khối nguyên hình truyền tống trận đồ đường kính ba mươi thước.

Truyền tống trận đồ này cũng không chiếm hết tất cả chỗ đất trống, mà cực kỳ có chừng mực chỉ chiếm không đến một phần ba diện tích, đây đương nhiên là Tiếu Ân cố ý làm.

Hiện tại địa vị của Sara ở trong bộ tộc Nguyệt tinh linh đã cao quý không cần nói chỉ cần nhìn những tinh linh này chuẩn bị một địa phương lớn như vậy ở trung tâm thành thị để nàng kiến tạo cung điện là có thể tượng tượng được một phần.

Có lẽ nàng cũng không quan tâm cung điện này, nhưng Tiếu Ân lại không giống như vậy.

Ánh mắt của mọi người đều bị ma pháp trận đồ ở trước mặt hấp dẫn, làm tộc nhân của bộ tộc tinh linh tinh thông ma pháp, kiến thức của bọn họ phải hơn xa so với nhân loại bình thường, đây là chỗ tốt lớn nhất của nhân số ít.

Ở trong đế quốc của nhân loại, nếu như muốn phổ biến tri thức ma pháp thông dụng đến loại trình độ này, đó trên cơ bản chính là việc si tâm vọng tưởng, cho dù là thần linh cũng không nhất định có thể làm được.

Nguyên nhân trong đó sao, tự nhiên chính là cơ số nhân khẩu khổng lồ kia.

Mặc dù tuyệt đại bộ phận tinh linh đều không nhìn ra ma pháp trận đồ này đại biểu hàm ý gì, nhưng đồ hình phức tạp huyền ảo kia, cùng với quang văn rối rắm giống như mạng nhện lóe lên sắc thái thần bí, lại đang nói cho bọn họ, đây tuyệt đối là một truyền tống trận pháp siêu cấp hùng mạnh.

- Tiếu Ân các hạ, xin tha thứ cho sự kém hiểu biết của ta.

Dennis vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Xin hỏi đây là truyền tống trận đồ gì?

- À, đây là truyền tống trận đồ cấp tinh cầu, chỉ cần có đủ tinh thạch năng lượng thì nó có thể tiến hành tinh tế truyền tống trong phạm vi nhất định.

Tiếu Ân nói:

- Tuy nhiên bởi vì tài liệu có hạn, cho nên phạm vi truyền tống của nó cũng không lớn, khả năng chỉ có hơn năm mươi thành thị giao dịch cho các ngươi lựa chọn.

Thân thể của Dennis có chút phát run, hắn lập tức hiểu được giá trị của truyền tống trận này.

Có được một truyền tống trận như vậy rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào đối với một chủng tộc, làm đại trưởng lão của bộ tộc Nguyệt tinh linh, hắn đương nhiên rõ ràng.

Khom lưng thật sâu, Dennis thành tâm thực lòng nói:

- Tiếu Ân các hạ, cảm ơn ngài ban ân.

Tiếu Ân hướng về phía hắn gật đầu một cái, sau đó nói:

- Sara, chúng ta đi thôi.

Sara cười rạng ngời, trên mặt là một mảnh tươi đẹp, như trời quang sau cơn mưa, ngay cả là Tiếu Ân cũng không kìm nổi lâm vào tâm động không ngừng.

Hai người cùng tiến vào bên trong truyền tống trận, hào quang lóe lên, lập tức biến mất không thấy.

Dennis xoay người xuống liên tiếp ra lệnh, bảo vệ nghiêm mật truyền tống trận cấp tinh cầu này.

Trước khi được sự đồng ý của trưởng lão hội thì ngoại trừ Tiếu Ân và Sara, còn lại không có ai được phép sử dụng loại truyền tống trận cấp bậc này.

Sau khi tất cả mọi người đều đi xuống, dựa theo sự phân phó của hắn đi làm, Dennis để lại đủ nhân thủ bảo vệ, bản thân lại một mình rời đi. Sau khi rời khỏi đám đông, vẻ tươi cười trên mặt hắn lập tức kiềm chế, thay vào đó là một loại vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Ánh Trăng chi nữ là người phát ngôn của nữ thần Ánh Trăng ở nhân thế, các nàng phải cam đoan cả đời thuần khiết, tuyệt đối không nên phát sinh bất cứ tình cảm hoặc quan hệ thực chất gì với những người khác.

Nhưng hôm nay nhìn thái độ mờ ám giữa Sara và Tiếu Ân, dường như bọn họ đã có chút thân mật, đây đối với Sara và nhất mạch Nguyệt tinh linh này của bọn họ mà nói lại cũng không phải chuyện tốt gì.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Dennis ngẩng đầu vừa nhìn, trong vô thức, không ngờ đã đi tới phía trước thần điện của nữ thần bệ hạ.

Lúc này cửa chính của thần điện vẫn chưa mở ra, mười hai vị thần tuyển hộ vệ phụ trách bảo vệ bên trong cũng không có lộ diện, nhưng loại năng lượng mãnh liệt mà mênh mông này lại khiến hắn kinh hồn táng đảm.

Đúng vậy, quả thật là kinh hồn táng đảm, khiến hắn đột nhiên dâng lên ý niệm sợ hãi trong đầu.

Uy năng của thần linh có thể là sâu không lường được, khi tín ngưỡng thành kính thì cho dù thần uy mênh mông như trời, các tín đồ cũng chỉ cảm thấy vui sướng điên cuồng, nhưng nếu như làm ra chuyện hoài nghi nào đó đối với thần linh, như vậy thần uy có thể lập tức hoàn toàn áp chế người đó, hơn nữa làm người ta hết hồn, rốt cuộc khó có thể đối địch với người được Thần tuyển.

Trong lòng hắn rùng mình, vội vàng đứng lại, trong lòng liều mạng cầu nguyện dần dần trong lòng hắn yên tĩnh lại, giống như cái gì cũng không biết, đã quên mất ý nghĩ vừa rồi.

Ở trong một nơi giao dịch của vũ trụ không biết tên, Tiếu Ân và Sara sóng vai đi ra.

Trải qua mấy hành trình trong vũ trụ, Tiếu Ân đã minh bạch một việc, những nơi giao dịch trong vũ trụ này thực ra cũng chính là một đám thành thị trung chuyển, tương đương với loại thành thị ở những chỗ như nhà ga, bến xe, sân bay, chẳng qua đối với quy mô vũ trụ mà nói thành thị như vậy hướng tới chính là một viên tinh cầu.

Mỗi một thành thị giao dịch này đều có những chỗ độc đáo, cho dù là trong những thành thị khác nhau của gia tộc Phong Linh cũng có điểm khác biệt trên nhiều phương diện.

Nhưng thành thị giao dịch lúc này bọn họ đi vào lại rõ ràng có một loại cảm giác áp lực mãnh liệt. Hơn nữa mấy tên ma pháp sư thủ vệ ma pháp trận kia ánh mắt nhìn Sara liền giống như con sói già nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, tham lam không che dấu chút nào.

Sắc mặt của Tiếu Ân hơi trầm xuống, hắn đã đi qua bốn thành thị giao dịch, tố chất ma pháp sư trong thành thị này không thể nghi ngờ là thấp nhất.

Khí tức trên người mơ hồ bắt đầu lưu chuyển khí thế quanh người Tiếu Ân cũng bắt đầu lắng đọng lại, có xu hướng như sự khởi đầu của giông bão sắp tới.

Nhưng một bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng mịn, lại có chút lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm tay hắn.

Tiếu Ân tâm tình căng thẳng. Trên mặt của Sara lộ vẻ tươi cười dịu dàng, nụ cười này giống như vầng trăng sáng mới lên, xua đi tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn.

Có lẽ nụ cười này không đủ trang trọng thanh lịch, không quá tương xứng với thân phận thần tuyển chi nữ của nàng. Nhưng Tiếu Ân lại có thể cảm ứng được, vẻ tươi cười bày ra ở trước mặt mọi người kia, thực ra là vẻ mặt đại chúng của một loại nghề nghiệp, mà Sara lúc này, ngoại trừ Tiếu Ân cũng không còn ai nhận thức nàng đã trở về làm chính mình dưới hoàn cảnh bỏ đi lớp áo khoác của Thần sứ.

Sau khi cảm nhận được tâm tình của đồng bạn, trong lòng của Tiếu Ân cao hứng như thể là được nếm mật, ngay cả mấy ánh mắt hâm mộ kia dường như cũng là đương nhiên.

Đây là Sara, ở giờ khắc này không thuộc về thần linh, mà là Sara thuộc về hắn.

Sara như vậy, nếu như không làm cho bọn họ nhìn đến hoa mắt thì đó mới gọi là kì quái.

Tiếu Ân nắm chặt tay của Sara, hai người đi về phía thành thị giao dịch phương xa. Mãi đến khi hai người bọn họ đi ra khỏi phạm vi của ma pháp sư thủ hộ truyền tống trận, mấy tên ma pháp sư kia mới như từ trong mộng tỉnh lại.

Một người trong đó đột nhiên nhảy dựng lên, nói:

- Không tốt bọn họ không ngờ không ngồi phi hành khí mà đã rời đi.

Mấy người còn lại đều ngẩn người, sau đó cả đám ngơ ngác nhìn nhau, một người khác lại nói:

- Hắn có gặp phải tên kia không?

- Chỉ mong là không, nhưng một khi gặp phải, thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ rồi...

Mấy tên ma pháp sư cảm khái vài tiếng, trở nên có chút bất mãn đối với biểu hiện lúc trước của mình.

Mà ở phía trước của bọn họ, Tiếu Ân và Sara đã sớm không biết đi tới phương nào rồi...

Thực ra Tiêu An biết, ở trong các nơi giao dịch, đều có một quy củ bất thành văn, đó chính là không thể phi hành ở trên bầu trời của thành thị giao dịch, mà đi lại giữa thành thị giao dịch và các đại truyền tống trận đều cung cấp phi hành khí cố định cho mọi người ngồi.

Đây là thủ tục cơ bản nhất, nhưng thủ tục này cũng chỉ chuẩn bị cho tuyệt đại đa số ma pháp sư bình thường, về phần loại nhân vật giống như Tiếu Ân, nguyện ý tuân thủ đó là cho ngươi thể diện, không muốn gây chuyện, nhưng nếu như không muốn tuân thủ, trừ phi là thần linh tự thân xuất mã, nếu không đừng nghĩ làm khó được hắn.

Lúc này, đúng là lúc mặt trời mới mọc, bầu trời xanh thẳm kia, cỏ cây xanh biếc mềm mại, những giọt sương khảm trên cỏ cây xanh biếc, giống như một bức tranh tĩnh mịch mà xa xôi

Tiếu Ân và Sara nắm tay nhau dạo bước trong vùng quê lãng mạn này, ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau, phát ra tiếu ý tri tâm, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả phiền não đều vứt bỏ bên ngoài. Hai người bọn họ dường như trong lòng đều có một điểm tương đồng, đều đắm chìm vào trong một loại không khí cực kỳ đặc thù, dường như có thể đi mãi trong đồng cỏ này.

Nhưng một cỗ khí thế khổng lồ đột nhiên giống như cuồng phong bạo vũ từ phía trước ép đến.

Mày của Tiếu Ân và Sara đồng thời nhíu lại, bọn họ cũng không hoảng sợ đối với khí thế của đối phương, mà bởi vì bị người quấy rầy cho nên mới lộ vẻ tức giận.

Trong nháy mắt, một bóng đen thật lớn bay đến trước mặt bọn họ.

Đây là một con cự thú khổng lồ gần như có thể so sánh với Hắc Toàn Phong, thân hình dài gần hai mươi thước kia tản ra lực lượng mãnh mẽ đến cực điểm.

Ở trên lưng cự thú có một thú nhân, ánh mắt của hắn lạnh như băng mà không hề có tình cảm, giống như một ngọn núi băng chót vót lạnh thấu xương.

Cự thú há to miệng, đầu của nó mặc dù không có khoa trương giống như Hắc Toàn Phong, nhưng từ góc độ của Tiếu Ân và Sara đến xem, bất kể như thế nào đều có thể xưng là huyết bồn đại khẩu.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, chỉ có điều không chờ hắn ra tay, Sara cũng đã chém ra một đạo bạch quang đánh lên người cự thú kia.

Lực lượng ẩn chứa bên trong đạo bạch quang này cũng không phải rất lớn, nhưng ở trong đó lại có một loại lực lượng áp chế hùng mạnh. Sau khi bị cỗ bạch quang này đánh trúng, cự thú kia lập tức giống như trái cà, toàn thân co rút thành một đoàn, cũng không dám nhúc nhích nữa.

Đến lúc này, vị thú nhân ngồi trên lưng quái thú kia mới lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt của hắn đang nhìn không trung giống như tất cả đều nhỏ bé không đáng để ý rốt cuộc cũng nhìn xuống.

Mày nhẹ nhàng nhíu lại một cái, hắn nói:

- Thần tính quang huy? Ngươi không ngờ là một thần tuyển chỉ nữ.

Thanh âm của hắn thong thả mà trầm thấp, chẳng qua thanh âm lại có xu thế càng ngày càng cao. Đặc biệt sau khi nhìn thấy dung mạo của Sara, Tiếu Ân có thể cảm ứng được rõ ràng, tâm tính của hắn nổi lên biến hóa tinh tế.

Trong lòng Tiếu Ân thầm than một tiếng, đều nói hồng nhan họa thủy, những lời nảy dường như có vài phần đạo lý.

Chẳng qua, vì Sara, hay là Juliana, mặc kệ là phiền toái gì hắn đều sẽ tiếp không chút do dự.

Một lát sau, thú nhân kia trầm giọng nói:

- Ngươi là thần sứ của vị thần linh nào, vì sao phải đi tới chỗ của ta?

Sara ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Ta là sứ giả hành tẩu trong nhân thế của nữ thần Ánh Trăng, nơi này là lãnh địa của ngươi sao? Chúng ta cũng không biết, tuy nhiên chúng ta có thể đi vòng.

Thân hình Tiếu Ân khẽ nhúc nhích đang định tiến lên, lại bị Sara dùng sức lôi kéo, hắn không muốn làm trái ý Sara nên đành phải dừng bước, im lặng không nói.

Ánh mắt của thú nhân kia dạo một vòng trên người bọn họ, nói:

- Nữ thần Ánh Trăng? Thì ra là Ánh Trăng chi nữ trong trắng.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, ở dưới tình huống nói ra những lời như vậy, chẳng phải tương đương với khiêu khích không thể nghi ngờ, hắn giương hai mắt lên, nói:

- Các hạ nói chuyện khách khí một chút.

Thú nhân chợt cất tiếng cười to, nói:

- Khách khí. Được, ta cam đoan rất khách khí.

Hắn đột nhiên vỗ chiếc túi trên người, một miếng băng gạc hình tròn lóe sáng khuếch tán ra, từ trên đỉnh đầu của bọn họ bay ra bốn phương tám hướng.

Chỉ là trong nháy mắt mà thôi một tấm lụa mỏng này đã bay lên trên trăm mét, đồng thời lấy bọn họ làm trung tâm đã bao phủ hơn mười dặm.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn lại. Đạo cụ ma pháp mà hắn từng thấy qua tuyệt đối không ít, trong đó cũng có một ít là có tác dụng thần kỳ, nhưng đạo cụ ma pháp có thể tích lớn như vậy cũng tuyệt đối là bình sinh ít thấy.

- Đây là tơ của Lãnh Huyết Châu nhả ra, trải qua trộn lẫn với mấy đạo cụ ma pháp mới luyện chế ra đạo cụ Băng Tuyết Tráo đặc thù này.

Trên mặt thú nhân cuối cùng đã lộ ra một tia biểu cảm:

- Ánh Trăng chi nữ; nếu như ta có thể bắt giữ được ngươi, hơn nữa đưa tới trước mặt Hắc Ám Chi Chủ. Ta nghĩ hắn nhất định sẽ vô cùng cao hứng tiếp nhận ngươi, đồng thời nguyện ý ban cho ta càng nhiều thần lúc kết tinh.

Tiếu Ân thu hồi ánh mắt ánh mắt chuyển hướng về phía thú nhân cao cao tại thượng chí cao khí ngang kia.

Trong lòng thú nhân đột nhiên trào ra một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn vội vàng kiềm chế tâm thần cẩn thận giằng co với Tiếu Ân. Tuy nhiên rất nhanh hắn đã thả lỏng, bởi vì thông qua cảm ứng của lực lượng tinh thần, hắn đã có thể khẳng định, thanh niên xem bề ngoài cực kỳ trẻ tuổi này hẳn là một vị ngàn năm truyền kỳ.

Nhưng hắn chính là một ngụy thần chính thức, ngụy thần chi uy đối phó một ngàn năm truyền kỳ hẳn là dư dả đi.

Nhìn Sara gắt gao rúc vào trong lòng Tiếu Ân, nhưng từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một tia tức giận, thần sứ này có lẽ căn bản là không có nghe rõ lời nói vừa rồi của mình.

Một cỗ năng lượng hùng mạnh từ trên người thú nhân tán phát ra, bên trong bao hàm một loại áp lực hùng mạnh đạt tới cực hạn. Nếu như ma pháp sư bình thường đột nhiên cảm thấy loại áp lực này gần người, như vậy lựa chọn duy nhất chính là chạy trốn và làm ra vòng bảo hộ năng lượng.

Nhưng Tiếu Ân chẳng qua chỉ là hơi cười cười, giống như đang châm biếm người nào đó không biết tự lượng sức mình, tay hắn hướng về phía trước nhẹ nhàng vung lên.

Nhưng một cái vung tay nhẹ nhàng này lại dường như ngưng tụ lực lượng vô cùng vô tận, một bức tường năng lượng thế lớn lực mạnh nhưng lại không chút hiển hách phóng về phía trước.

Thú nhân cười lớn mấy tiếng ha ha, coi tất cả bức tường năng lượng không có nửa điểm uy thế hiển hách kia đều không đáng giá một xu.

Tay hắn vung lên, trên toàn bộ Băng Tuyết Tráo lập tức xuất hiện từng tầng băng màu trắng, nhưng tầng băng này rất có quy luật, tầng tầng lớp lớp dường như vô cùng vô tận, hơn nữa tầng năng lượng ở trên mặt kia ở dưới tác động của thú nhân không ngờ nhanh chóng hình thành từng đạo băng điện, kích phát về phía Tiếu Ân.

Tiếu Ân khẽ nhướng mày, trong mắt là một mảnh tò mò, dạng công kích do hai thuộc tính băng và điện hợp lại như vậy, ngay cả hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Băng là một loại thể rắn yếu ớt, nhưng điện lại là một loại nguyên tố có tính sát thương uy lực cực lớn. Thú nhân này không ngờ có thể dung hợp hai cái thành một, trách không đươc hắn lại tự tin có thể lưu lai một truyền kì và một thần tuyển chi nữ như vậy.

Tiếu Ân lặng lẽ dừng việc khuyếch tán lực lượng lĩnh vực lại, muốn nếm thử uy lực của một chút băng điện.

Ngay sau đó, những băng điện giống như những con bạch sắc cự mãng lập tức đánh lên phía trên bức tường năng lượng của Tiếu Ân. Ánh mắt của Tiếu Ân từ loại thanh âm kỳ dị này không ngừng lóe ra hào quang khác thường. Sau khi trải qua va chạm giữa bức tường năng lượng và băng điện của đối phương, hắn mơ hồ giống như nắm bắt được điều gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không có cách nào hình dung ra.

Tên thú nhân ngụy thần này thực ra chỉ có một loại thuộc tính mà thôi đó chính là uy năng hùng mạnh của tia chớp.

Một loại uy năng khác của tầng băng lại không phải hắn phóng xuất ra, mà là mảnh tầng băng thật dày trên đỉnh đầu gây nên.

Lực lượng của tầng băng đến từ Băng Tuyết Tráo, mà bên trong Băng Tuyết Tráo lại có thêm một tia linh tính, dường như có thể tiến hành phối hợp ăn ý với thú nhân. Chính là bởi vì như thế, cho nên hắn mới có thể dung hợp hai loại thuộc tính thành một thể, đồng thời làm cho uy lực của nó tăng nhiều.

Quả thật, uy năng của những băng điện này đã lớn đến mức không thể tin nổi, ở trong cảm giác của Tiếu Ân, ngoại trừ thần linh, cũng chỉ có lĩnh vực vô hạn của Matt Lazo mới có thể vững vàng đè qua hắn một đầu.

Băng và điện, tổ hợp của hai loại thuộc tính hoàn toàn không thể dung hợp, không ngờ lại bộc phát ra năng lượng khiến Tiếu Ân cũng lâm vào kiêng kị.

Đột nhiên, Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn trời, nhìn tầng băng già thiên tế nhật, trái tim của hắn nhảy lên kịch liệt.

Bời vì cuối cùng hắn đã hiểu được, vì sao vừa rồi lại có cảm giác kỳ dị, đó chính là bởi vì Băng Tuyết Tráo này.

Luyện công ở dưới cái lồng tráo này, hiệu quả thu được tuyệt đối có thể làm cho năng lượng cương nhu thuộc tính trên người hắn dung hợp với tốc độ nhanh hơn.

Nghĩ tới điều này, trong mắt Tiếu Ân chợt lóe lên sát ý, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, hạ giọng nói bên tai Sara:

- Sara, hắn muốn hiến nàng cho Hắc Ám Ma Thần để nhận lấy ban thưởng, vậy để cho ta tới xả giận này cho nàng đi.

Sara chi cảm thấy trong lỗ tai tê dại rất thoải mái, trong miệng mơ mơ màng màng đáp ứng, nhưng đối với lời nói của Tiếu Ân lại căn bản không nghe được gì.

Tiếu Ân ngẩng đầu, không hề che dấu thực lực của mình, cái loại tường đất pha lẫn uy thế cực lớn vô kiến bất tồi, vô vật bất phá ở trong nháy mắt liền tiến hành phản kích mãnh liệt.

Tầng mây trên đầu vẫn như trước, số lượng băng điện dường như càng nhiều hơn một tầng, mỗi một tấc trên bức tường năng lượng đều lóe ra hào quang chói mắt. Nhưng tất cả đều không cách nào ngăn cản bước tiến của bức tường năng lượng, cho dù là mật độ băng điện lại tăng lên gấp đôi cũng như nhau không dùng được.

Sắc mặt của thú nhân cuối cùng đã thay đổi uy lực băng điện của hắn phóng xuất ra như thế nào, đương nhiên hắn biết rõ ràng.

Uy lực hùng mạnh của loại băng điện này ngay cả là cường giả cấp bậc ngụy thần cũng đừng mơ tưởng thoải mái duy trì, bởi vì sự hùng mạnh của cỗ năng lượng này thậm chí đã là tiếp cận vô hạn với ngụy thần. Nếu không phải hắn muốn bắt sống Sara, lại gia tăeng thêm một chút là có thể trở thành cấm chú loại nhỏ.

Nhưng cho dù là uy năng hùng mạnh như thế, không ngờ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì cho đối phương, điểm này thực sự là đã khiến hắn quá kinh hãi.

Trên mặt của hắn hiện lên vẻ do dự, chỗ đáy lòng đột nhiên toát ra một cỗ hàn ý, dường như vị truyền kỳ trước mắt này sẽ mang đến cho hắn uy hiếp sinh mạng mãnh liệt.

Điểm này từ trên thực lực và khí thế áp bách của đối phương đã có thể thấy được rất rõ ràng. Hắn thậm chí còn có thể cảm ứng được sát ý đặc hơn phát ra từ sâu trong nội tâm Tiếu Ân.

Cuối cùng, vị thú nhân này hét lớn một tiếng, từ trên người hắn nổi lên một đạo bạch quang.

Đạo bạch quang này tiếp xúc một cái với Băng Tuyết Tráo trên đầu ngay cả bầu trời cũng che lấp, lập tức đã kích phát cấm chú chân chính.

Vô số băng điện điên cuồng ngưng tụ lại, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng tăng lên gấp bội.

Nhưng ngay sau đó, lực lượng của Tiếu Ân đột nhiên tản ra, cái vỏ cứng rắn ở phía ngoài chợt biến mất, lĩnh vực lực lượng nhu tính ở trong nháy mắt liền che kín toàn bộ không gian.

Bạch sắc băng mãng thô to giống như lâm vào trong vũng bùn, mặc dù là đang liều mạng giãy dụa, nhưng căn bản là không tránh được cỗ lực lượng trước mắt này.

Tầng băng trên đầu giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ giữ lại, ngay cả liên hệ giữa Băng Tuyết Tráo và thú nhân cũng suýt chút nữa bị chặt đứt.

Bản lĩnh bảo mệnh tốc phát cấm chú loại nhỏ lợi hại nhất của thú nhân cứ như vậy hoàn toàn bị đông lại, căn bản là không có cơ hội hoàn toàn phóng thích.

Đến lúc này, trong mắt thú nhân cuối cùng đã lộ vẻ cực kỳ kinh hãi. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến, trên thế giới không ngờ còn có nhân vật hùng mạnh như vậy và phát sinh chuyện quỷ dị như thế.

Truyền kì và ngụy thần ỷ vào nhất chính là cấm chú, nếu như ngay cả năng lực phóng thích cấm chú cũng không thể cam đoan, như vậy uy năng của bọn họ sẽ giảm bớt trên diện rộng.

Tiếu Ân cất tiếng cười to, trong thanh âm tràn đầy một cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.

Trong lòng đột nhiên khẽ động, thú nhân nguỵ thần hoảng sợ ngẩng đầu, kêu lên:

- Tiếu Ân, ngươi là Tiếu Ân, Tiếu Ân đã đánh bại lĩnh vực vô tận của Matt Lazo?

Không nghĩ đến, thanh danh của hắn đã truyền đến nơi này, xem ra trận chiến với Matt Lazo quả nhiên là ý nghĩa sâu xa.

Vẻ mặt của thú nhân đã hoàn toàn thay đổi hắn cười nói:

- Tiếu Ân các hạ tôn kính, ta cũng không phải cố ý mạo phạm, xin ngài tha thứ, ta liền rời đi.

Sắc mặt của Tiếu Ân vẫn âm trầm như trước, hắn chậm rãi nói:

- Ta không quản ngươi cố ý hay là mạo phạm, nhưng ngươi nếu đã muốn giết ta, như vậy ngươi cho là còn có thể còn sống rời đi sao?

Sắc mặt của thú nhân đại biến, đột nhiên quát lớn một tiếng, thân hình bay ra phía ngoài giống như điện, ngay cả ma sủng phía dưới cũng không để ý.

Đồng thời, Băng Tuyết Tráo trên đỉnh đầu lại tản mát ra chống cự cuối cùng, năng lượng bằng tuyết mãnh liệt tạo thành áp lực cực lớn đối với lĩnh vực lực lượng nhu tính.

Tiếu Ân lại cười lạnh một tiếng, hắn nâng tay nhẹ nhàng điểm một cái.

Một đạo hào quang màu trắng xuất hiện ở trên tay hắn, đây cũng không phải biến hóa của lĩnh vực lực lượng, mà là thần lực của Cự Ma Thần rèn luyện ra vẫn ngưng tụ ở trên cánh tay Tiếu Ân, bị hắn xem như tạ tay. Trong giây lát, đạo thần lực này liền kích phát ra, loại tốc độ này đã vượt qua phạm trù mà ngôn ngữ có thể hình dung, giống như xuyên phá không gian, trong nháy mắt bắn ra đã xuất hiện ở bên người thú nhân đã trốn đến phương xa.

Cảm thụ được sát ý hùng mạnh khó có thể chịu đựng xuất hiện ở phía sau, thú nhân quyết định thật nhanh, trên người chợt lóe lên hào quang, hắn đã biến thành một con ma thú cực lớn.

Đó là một con ma thú đầu rắn, thân trâu, đuôi chó sói toàn thân đầy lân giáp màu đen cứng rắn, trên lân giáp đều lóe ra một cỗ hào quang màu trắng bao phủ toàn thân hắn.

Đây chính là linh vật của thú nhân, lực lượng dung hợp hùng mạnh kia đến từ trong cơ thể, có thể khiến người ta biến thành ma thú trong thời gian ngắn.

Sau khi thú nhân đã đột phá cửu tinh cực hạn, trở thành thú nhân cấp bậc truyền kỳ, hắn đã có thể hoàn toàn dung hợp với linh vật trong cơ thể. Khi đó thú nhân đã trở thành một nhân hình ma thú (ma thú hình người) chân chính có được uy lực hùng mạnh, chỉ sợ đã không kém hơn siêu cấp ma pháp võ sĩ của thần linh chút nào.

Mà thú nhân sau khi tiến giai đến ngụy thần, uy lực lại càng tăng cường một bước. Linh vật trong cơ thể bọn họ sẽ sản sinh ra một loại năng lượng thứ hai nhưng rốt cuộc là cái gì, lại là mỗi người một khác cũng không giống nhau.

Thú nhân này không ngờ trong khi đang đào vong lại biến thành bộ dáng này, điều này nói lên hắn thật sự đã không còn đường chạy, cho nên mới làm ra phản ứng gần như theo bản năng trước mặt sát khí nồng đậm.

Nhưng hào quang màu trắng xuất hiện từ phía sau lại giống như không gặp chút trở ngại nào tiến vào trong cơ thể cực lớn của thú nhân.

Vòng phòng ngự ma pháp tầng tầng lớp lớp bên ngoài và năng lực phòng ngự hùng mạnh của thân thể trong khoảnh khắc này dường như đã hoàn toàn mất đi tác dụng.

Vốn khi nhìn thấy thân thể mạnh mẽ như thế của ma thú, mày của Tiếu Ân liền thoáng nhíu lại một chút, không ngờ là dạng da dày thịt thô như vậy, chỉ sợ một tia thần lực này chưa chắc có thể giết chết hắn.

Nhưng biểu hiện của thần lực lại đánh tan nghi ngờ của hắn, thứ này quả thực là có được năng lượng bậc cao vượt xa cường giả cấp bậc truyền kỳ và ngụy thần, lập tức liền chui vào trong cơ thể cực lớn của ma thú. Hơn nữa Tiếu Ân còn phát hiện không ngờ, mình lại vẫn còn có thể khống chế thần lực không ngừng tàn phá bừa bãi trong cơ thể đối phương.

Trong lòng hắn khẽ động, cũng không để thần lực thực sự phá lung tung trong thân thể đối phương không kiêng nể gì, mà để nó tiến vào trong não vực của đối phương.

Não đối với bất kỳ sinh vật gì mà nói đều là bộ phận quan trọng, khi thần lực do Tiếu Ân khống chế tiến vào nơi này, thú nhân kia cũng đã thét dài một tiếng, đã phát ra một tiếng thét điên cuồng không cam lòng cuối cùng.

Nhưng thần lực cũng không nổ tung ra, mà hóa thành nhiều điểm nhỏ, ở dưới sự khống chế cực đoan của Tiếu Ân biến thành một cái cối xay lớn, trong thời gian ngắn ngủi đã xóa tan hoàn toàn linh hồn của thú nhân.

Sau khi làm xong tất cả nhưng việc này, ngay cả Tiếu Ân cũng có chút sửng sốt, hắn làm sao cũng không nghĩ đến, tất cả những việc này không ngờ lại thuận lợi như thế.

Uy lực của thần lực tự nhiên là sâu không lường được, nhưng tên thú nhân kia cũng không đoán được ý đồ của Tiếu Ân mới là nguyên nhân thuận lợi chân chính.

Dù sao, ngoại trừ Tiếu Ân, còn có ai sẽ cố ý để thần lực trăm phương nghìn kế tiến vào não vực của đối phương lại đi mài mòn linh hồn chứ.

Đây không phải cởi quần đánh rắm, làm điều thừa sao.

Thân thể cực lớn của ma thú nặng nề từ trên không trung rơi xuống, ầm một tiếng đập thành một cái hố to.

Tiếu Ân nhẹ nhâng vỗ cánh tay nhỏ nhắn của Sara, Sara mỉm cười mở ra.

Mặc dù nàng cũng không thích giết chóc, nhưng nếu có người ức hiếp lên đầu, vừa muốn bắt nàng hiến cho thần linh của hắc ám hệ, lại muốn chặn giết Tiếu Ân, như vậy nàng nếu còn ngăn cản Tiếu Ân phản sát thì cũng sẽ không xứng trở thành thần tuyển chi nữ.

Tiếu Ân đi tới ma thú cực lớn trước mặt, duỗi tay vung lên, đã thu ma thú này vào trong vật phẩm trang sức không gian, đồng thời tay của hắn hướng lên không trung chộp một cái.

Nhưng Băng Tuyết Tráo bao phủ không trung chẳng qua chỉ có chút run rẩy, liền cự tuyệt sự triệu tập của hắn.

Trong lòng Tiếu Ân lấy làm ngạc nhiên, hắn mơ hồ cảm ứng được, bên trong kiện đạo cụ ma pháp siêu cấp hùng mạnh này dường như có một loại linh tính, mặc dù không thể so sánh với Vô Danh, dạng biến thái này, nhưng dù sao cũng đã phát triển ra một chút hình thức ban đầu

Tâm niệm của hắn thay đổi thật nhanh, nhưng càng tăng cường thêm quyết tâm thu phục.

Lĩnh vực lực lượng nhu tính bạo phát ra giống như sơn tuyền, từng điểm từng điểm hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ lĩnh vực trong không gian.

Cuối cùng, sau khi lĩnh vực lực lượng nhu tính bày ra uy năng siêu cấp hùng mạnh, Băng Tuyết Tráo chậm rãi co rút lại, hợp thành một viên lớn to bằng nắm tay nhẹ như không.

Chính là một viên như thế, khi khuếch tán ra còn có không gian cực lớn như thế, Tiếu Ân có thể khẳng định, bên trong thứ này có lực lượng không gian.

Sau khi Băng Tuyết Tráo biến mất, Tiếu Ân cũng thu lĩnh vực lực lượng lại.

Hắn và Sara nhìn nhau cười, tay nắm tay sóng vai rời đi.

Trên toàn bộ bình nguyên, ngoại trừ ma thú dài gần hai mươi thước vẫn như trước nằm sấp không dám nhúc nhích, hết thảy đều đã khôi phục bình thường, giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.