Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 35: Năm đại thần tính



Nếu không phải Nuke Te quá mức kiêng kị bán thần vực lực lượng, cũng không có khả năng đập nồi dìm thuyền mà dụng thần tính tấn công. Nhưng khi thần tính bị đánh tan, đã tạo nên cho hắn một thương tổn khó có thể vãn hổi, đây mới là nguyên nhân thực sự mà hắn bị giết.

Tiếu Ân đã đạt được thần tính đã suy nhược đến cực điểm trong tay, dường như thứ ánh sáng le lói như ngọn nến trước gió ấy bất cứ lúc nào cũng sẽ phụt tắt bay theo gió. Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Nếu đã thành thần tính, ngay cả là không có năng lượng bổ sung, ít nhất cũng có thể duy trì hơn mười năm đó.

Đám người Matt Lazo lần lượt đưa các đốm sáng mình có ra.

Các đốm sáng đó dường như có linh tính, một khi xuất hiện, lập tức bay tán loạn khắp bốn phương tám hướng. Nhưng bị đám người Tiếu Ân khống chế, chúng cũng chỉ giống như chim tước trong lồng, vĩnh viễn cũng không thể cao chạy xa bay, chỉ có thể ở trong cái vòng nhỏ hẹp mà phí công bay lượn mà thôi.

Matt Lazo đưa ra bốn, Follett Wright đưa ra ba, còn Purcell lấy ra năm.

Mọi người nhìn nhau, đều thầm cảm khái, nếu xem riêng tốc độ ra tay thôi, Purcell quá nhiên là độc nhất vô nhị.

- Tổng cộng là mười mảnh vỡ thần cách, năm miếng thần tính.

Follett Wright khẽ cười

- Cuối cùng vì sao ta cũng hiểu được vì sao sau khi có được sáu mảnh vỡ thần cách rồi Nuke vẫn cứ không chịu dừng tay, phái tất cả mọi người tiếp tục đi tìm nơi mảnh vỡ thần cách rơi xuống.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn hắn, hỏi:

- Lĩnh vực cảm giác cũng có thể biết được cả điều này sao?

Follett Wright hơi lắc đầu:

- Ta không dùng lĩnh vực cảm giác để biết, mà là đoán được.

Hắn hư không điểm một vòng giữa các mảnh vỡ thần cách đang bay lượn:

ở đây có mười mảnh vỡ thần cách, trong đó sáu cái là lấy được từ nơi này, bốn cái là từ nơi khác, hẳn là hắn đã góp nhặt từ trước. Mà chỉ cần có được mười hai mảnh là có thể ngưng hợp thành một thần cách loại kém. Ha ha, một thần cách loại kém đó. Nuke Te, tâm thật quá lớn. Không ngờ ngay từ đầu hắn đã muốn tấn công lên thần linh bậc thấp. Thật không hổ là lão quái vật trăm vạn năm!

Mi tâm Tiếu Ân hơi động, trong lòng hơi dâng lên một cảm giác cổ quái. Nếu để cho bọn họ biết, chính mình có thể bất cứ lúc nào mà chế tác ra được thần cách loại kém, thật không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào.

Matt Lazo thở dài một hơi:

- May mắn, hắn quá tham. May mắn...

Trong giọng nói của hắn có một chút nhịp tim nhanh hơn, công kích thần tính đã để lại một ấn tượng khó có thể phai mờ trong lòng hắn.

Purcell gật đầu một cái tràn đầy đồng cảm. Sau trận đánh này, quan hệ giữa bọn họ tuy không hòa hợp nhưng những tình huống đối chọi gay gắt cũng giảm đi rất nhiều, cơ bản sẽ không lại vì một vài chuyện nhỏ mà giằng co không ngớt.

Khi một đốm sáng xẹt qua Follett Wright, hắn cảm khái ngàn vạn lần mà nói:

- Nếu đổi lại là ta, trong tay tập trung hơn một ngàn ngụy thần, thì ta cũng sẽ có lựa chọn như vậy. Dù sao, mảnh vỡ thần cách ở đây tuy khó có thể tìm kiếm, nhưng tốt xấu khẳng định vẫn là có. Mà ở thế giới bên ngoài, muốn có được mảnh vỡ thần cách, trên cơ bản chính là một hy vọng xa vời vô căn cứ nhất.

Theo tiếng nói của Follett Wright thấp dần xuống, trong phòng chầm chậm lâm vào một cảm giác gần như ngưng trệ.

Trong mắt bốn người bọn họ đều nhộn nhạo một tia sáng, nhưng dường như đồng thời cùng ẩn chứa cái gì, ánh mắt hơi động, lập tức rời đi.

Thật lâu sau, Follett Wright đột nhiên lên tiếng:

- Tổng cộng có mười lăm thứ, chúng ta bốn người mỗi người chọn một lần, mỗi lần chọn một thứ. Còn về ba thứ cuối cùng

Hắn liếc nhìn Tiếu Ân

- Tiếu Ân có thể có được một, còn lại hai cái, chúng ta ném xúc xắc.

Bất kể là chủng tộc gì, chỉ cần là chủng tộc có trí tuệ, cho dù là tao nhã như tinh linh, hung hãn như thú nhân, nhiệt tình như người lùn, cao lớn như nguời khổng lồ, chỉ cần bọn họ có thể có đủ thực vật, quần áo, không bị đói khổ lạnh lẽo, thì trong suốt quá trình tiến hóa bọn họ sẽ học được trò đánh bạc.

Nói đến xúc xắc, cho dù là Matt Lazo cũng không xa lạ chút nào.

Matt Lazo và Purcell gần như cùng gật đầu một lúc. Trong trận chiến, ai ra sức lớn nhất, bọn họ đương nhiên rất rõ ràng. Tới cảnh giới của bọn họ, trừ phi hạ quyết tâm trở thành cừu địch, nếu không cũng có chút quy tắc cần tuân thủ.

Tiếu Ân cũng không khách khí với bọn họ:

- Vậy bắt đầu đi.

Bốn người gần như cùng duỗi tay ra.

Trước mặt bọn họ, mười lăm đốm sáng đang ở trong một hình lập phương, trước đó đã bố trí kết giới trung tâm. Sau khi đua tay vào, liền tự nhiên dụng năng lượng rất nhỏ giữ lại những thứ họ muốn, sau đó rút tay ra.

Mọi nguời nhìn kỹ một cái, nhìn nhìn sự lựa chọn của mình và người khác, trên mặt mỗi người đều có một tia kinh dị.

Ngoài Tiếu Ân, ba người Follett không ngờ đều chọn một mảnh vỡ thần cách, hơn nữa, lại càng quan trọng hơn, là không ngờ bọn họ không hẹn mà cùng chọn sáu mảnh vỡ thần cách trong suốt đến từ chính luân hồi giới này.

Nhưng khi ánh mắt họ nhìn đến tay Tiếu Ân, không khỏi đồng thời ngẩn ra. Trên tay hắn cùng không phải như bọn họ đã đoán trước, không phải là mảnh vỡ thần cách không có thuộc tính tìm được ở luân hồi giới.

Trong tay hắn không ngờ là một chút thần tính.

Tuy cũng không biết thần tính này là loại nào trong số năm thần tính của Nuke, nhưng thực sự, trong lòng ba người Matt Lazo đều có một cảm giác.

Thần tính tuy rằng quan trọng, nhưng như thế nào có thể đánh đồng với mảnh vỡ thần cách được.

Biểu hiện của ba người Follett Wright không giống nhau. Trong mắt Follett Wright lập tức có một tia sợ hãi lẫn vui mừng. Ánh mắt Purcell cũng rất phức tạp, nửa muốn nói nửa lại thôi, do dự nửa ngày cuổi cùng cũng không nói gì. Chỉ có Mart do dự một lát, cuối cùng lên tiếng:

- Tiếu Ân, ngươi có biết mảnh vỡ thần cách và thần tính có cái gì khác biệt không?

- Đương nhiên biết.

Tiếu Ân cười

- Mảnh vỡ thần cách và thần tính đều là những thứ quan trọng nhất để thành thần.

Dường như Matt Lazo đang tức giận trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt xanh thẳm kia có một tia lo lắng.

- Tiếu Ân, thực ra chúng ta đều là bán thần vực nhiều thuộc tính, với tư chất của chúng ta, chỉ cần cố gắng một chút, thì một ngày cũng có thể tự chuyển hóa thuộc tính của mình thành thần tính. Ta tin tưởng, người ở đây khẳng định là đều có thể dễ dàng làm được.

Trong mắt Purcell lập tức toát ra một tia đắc ý. Cho tới bây giờ hắn vốn không hề hoài nghi chính mình sau này có thể chuyển hóa bán thần vực của mình thành thần tính thích hợp. Khi đó chỉ cần sử dụng thần cách là có thể châm thần hỏa, dùng thần lực kết tinh của gia tộc hẳn có thể thành công dựng nên quốc gia của thần.

Thật sự hai cao thủ trước mặt cũng có lựa chọn đồng dạng. Bọn họ thấy Tiếu Ân không ngờ lại chọn thần tính đầu tiên, cũng không khỏi nổi lên một trận vui sướng mãnh liệt trong lòng. Cho nên khi Matt Lazo mở miệng khuyên bảo, tuy rằng bất mãn nhìn nhau, nhưng họ tuyệt đối sẽ không giúp đỡ khuyên bảo.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, trong lòng có chút cảm kích Matt Lazo. Xem ra, cổ nhân đã từng nói, lâu ngày mới thấy được tâm người quá thực có đạo lý sâu sắc.

- Matt Lazo, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.

Tiếu Ân gật mạnh đầu với hắn một cái, ánh mắt toát ra một ý cười mơ hồ.

Nhẹ nhàng lên tiếng, Mart Lazo thu hồi ánh mắt, vô tình, cơ mặt hắn nhảy lên hai cái. Hắn thật không rõ, vì sao từ sau khi gặp được Tiếu Ân, mình lại trở nên kích động như vậy.

Nhìn hai người Follett Wright và Purcell vẫn cứ ngồi yên, thậm chí nửa câu nhắc nhở cũng không có. Mục đích ư? Tất nhiên là muốn để cho Tiếu Ân cứ thế mà nhầm lẫn giá trị của thần tính và mảnh vỡ thần cách đi.

- Bắt đầu lần thứ hai đi.

Follett Wright thấp giọng.

- Được.

Đám người Tiếu Ân lên tiếng, lại một lần nữa đưa tay vào, giây lát sau cũng đã nắm giữ thứ gì đó.

Rút tay về, lại phục hồi như cũ. Lúc này, vẻ nghi ngờ trên mặt đám người Matt Lazo lại càng nồng đậm hẳn lên.

Hóa ra sau khi Matt Lazo nhắc nhở, Tiếu Ân vẫn không thay đổi ý định ban đầu chọn một thần tính khác.

Ba gã có được lĩnh vực chí tôn có tiền đồ nhất nhìn nhau một cái, Follett Wright hỏi:

- Tiếu Ân các hạ, có phải ngài muốn đạt được tất cả thần tính không?

- Đương nhiên.

Tiếu Ân không chút nào giấu diếm ý đồ của mình.

Ba người này cũng không nói gì. Mảnh vỡ thần cách nào có sợ quá nhiều, hắn cũng chẳng quan tâm và hâm mộ. Nhưng với thần tính, lúc này hắn lại phi thường khát cầu.

-Tốt

Follett Wright liếc hai người còn lại một cái.

- Ta đề nghị tặng hết thần tính đã có cho Tiếu Ân, các ngươi thấy thế nào?

Purcell do dự một chút, nghĩ tới biểu hiện của Tiếu Ân khi ám sát, điểm bất mãn nhỏ trong lòng hắn lập tức không cánh mà bay. Chưa sợ hắn không muốn thừa nhận, nhưng sau khi thấy ba lần Tiếu Ân ra tay, hắn biết, thuộc tính lực lượng không hổ là mạnh nhất trong các thuộc tính. Trận đánh bất ngờ này thiếu bất cứ kè nào cũng có thể, nhưng duy độc không thể thiếu Tiếu Ân. Nếu không, bọn họ to gan xông vào chỗ chết, chỉ sợ chưa chắc đã có thể có thu hoạch lớn mà quay về.

- Ta đồng ý.

- Ta đồng ý.

Sau khi nhất nhất đồng ý, trong lòng bọn họ cũng thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lấy năm thần tính ra đánh đổi để Tiếu Ân buông tha cho quyền giữ mảnh vỡ thần cách cũng không phải một chuyện không tốt.

Tiếu Ân mĩm cười, dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên sẽ không từ chối, gật đầu với mọi người:

- Đa tạ.

Sau đó hắn giơ tay vào trong kết giới kia, lấy nốt ba thần tính hệ hắc ám đang bay loạn trong đó ra.

Xong hết thảy, hắn khẽ gật đầu với ba người kia:

- Ba vị, còn lại các ngươi cứ từ từ phân chia, thứ cho ta không thể bồi tiếp.

Thấy Tiếu Ân xoay người bỏ đi, ba người Follett Wright nhìn nhau, đều thấy trong mắt người kia một tia chua xót.

Ban đầu bọn họ ở cùng một chỗ là bởi vì đều có được lĩnh vực chí tôn, nên ai cũng sẽ không đè ngã ai. Nhưng sau khi thực chiến, mỗi người đều thể hiện ra thực lực thực sự của mình, vì thế, sự tồn tại của Tiếu Ân giống như một tòa núi lớn, ép họ đến gần như không thể thở.

Cho dù là trước mặt họ, Tiếu Ân không lộ ra vẻ vênh mặt hất hàm và ngạo khí của của một bậc cao nhân nhìn thẳng, nhưng trong lòng những nguời kiêu ngạo này, quả thật đều có ý nghĩ bất đồng với Tiếu Ân.

Điều này, thẳng đến khi Tiếu Ân bỏ đi, cuối cùng mới nổ ra.

Ánh mắt Follett Wright lướt qua Matt Lazo và Purcell một lượt, lập tức hắn biết, đội ngũ này có khả năng đã đi đến cuối đường...

Tiếu Ân đi vào trong căn phòng khác, còn chuyện bốn mảnh vỡ thần cách còn lại, hắn cũng không có hứng thú xem đến cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, bởi vì hắn đã qua cái tuổi thích náo nhiệt.

Mở lòng bàn tay ra, trong tay hắn đã có năm đốm sáng lập lòe. Tuy chúng vẫn sáng như trước khiến cho tim người ta đập nhanh, hận không thể nuốt tất cả hào quang ấy lại, nhưng Tiếu Ân cũng biết, sau khi Nuke Te đã chết, thần tính ấy đã thực sự rơi vào cảnh gần đất xa trời Nếu không có năng lượng mới cấp cho nó, có lẽ chỉ sau mười năm nữa, chúng sẽ tự tiêu tan.

Cổ tay vừa lật, trong tay Tiếu Ân đã có thêm một thần lực kết tinh, hơn nữa lại còn là loại thuần túy nhất, hoàn toàn không lây dính bất cứ thần lực kết tinh thuộc tính khác gì.

Dường như cảm nhận được thần lực kết tinh, năm đạo thần tính bay nhanh dán lên thần lực kết tinh.

Một lát sau, thần lực kết tinh này liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thấm xuống, mà năm đốm sáng thần tính kia bắt đầu sáng lên một chút.

Đương nhiên, gần như chỉ là sáng hơn một chút xíu.

Tinh thần Ý niệm của Tiếu Ân thả lỏng, ôm một tâm tính vô cùng đề phòng đụng chạm một chút vào đốm sáng.

Chẳng qua chỉ là hơi khẽ động chạm một chút, Tiếu Ân lập tức cảm thấy một cỗ mãnh liệt vọt lên từ trong nơi sâu nhất của đáy lòng.

Trước mắt hắn hiện ra hai bóng hình xinh đẹp, đây là hai bóng hình mà hắn quan tâm kể từ khi đến thế giới này.

Mặc dù vẫn chưa chịu thừa nhận, nhưng trong lòng Tiếu Ân lại biết phân lượng của các nàng trong lòng mình quan trọng đến cỡ nào.

Tuy nhiên lúc này đây, Tiếu Ân lại mơ hồ cảm giác không quá thích đáng.

Trước kia, mỗi một lần nghĩ tới các nàng, Tiếu Ân đã cảm thấy vô cùng thân thiết, trong lòng tràn đầy một cảm giác dào dạt nhớ thương.

Nhưng lúc này đây, Tiếu Ân nghĩ, cũng không phải là một cảm giác say mê ngọt ngào khi nhớ lại, cũng không phải cái gì thư sướng hạnh phúc, mà là một loại gần như muốn chiếm giữ điên cuồng.

Dưới sự tấn công của cảm giác này, Tiếu Ân đột nhiên nhận ra, một bộ vị trên thân thể mình dường như không thể khổng chế. Trong lòng hắn tràn đẩy một loại ý niệm điên cuồng, hắn không ngờ lại sinh ra một ảo tưởng mãnh liệt với các nàng.

Ý niệm không nên có quanh quẩn tràn ngập trong đầu hắn dường như đang tan dần.

Lúc này, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân cuối cùng cũng lướt qua được.

Ý niệm điên cuồng trong đầu khi nãy dần lui xuống như thủy triều nước rút. Tiếu Ân thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm. Sức mạnh thần tính quả nhiên không phải thứ mà nhân loại có thể đễ dàng chống đỡ.

Đặc biệt là loại thần tính mang theo một loại cảm giác hấp dẫn hắc ám lại càng khó phòng bị hơn.

Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Tiếu Ân lập tức hiểu được, thần tính này là thần tính hắc

ám.

Một khi tiếp xúc, trong lòng sẽ sinh ra bể dục khôn cùng, nếu cứ trầm luân như thế, sau này sợ chính mình không còn tồn tại.

Nghỉ tạm một lát, Tiếu Ân thử qua một lượt tất cả các thần tính đã có.

Kết quả khiến hắn phi thường hài lòng, phân biệt là thần tính hắc ám tham lam, thần tính hắc ám, thần tính hắc ám lửa địa ngục, thần tính hắc ám nguyền rủa, còn có một thần tính hắc ám dung hợp.

Năm thần tính này bao hàm một phạm vi cực kỳ lớn, quan trọng hơn nữa là, thần tính hắc ám dung hợp cuối cùng kia không phải nhỏ.

Nguyên nhân chính là vì có thần tính này Tiếu Ân mới cảm thấy vận khí của ma thần thật sự là không tồi. Chỉ cần hắn trước đó có thể dung hợp thần tính hắc ám tham lam và thần tính hắc ám dung hợp, thì dung hợp vài thần tính còn lại sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhìn năm thần tính bị hắn thả lỏng không ngừng bay loạn giữa không trung, Tiếu Ân không ngờ lúc này, chúng còn yếu ớt hơn lúc mới đến một chút.

Chẳng lẽ là vì thực nghiệm vừa rồi sao? Tuy nhiên các thần tính này cũng quá mức nghịch ngợm đi, chỉ cần không phải là hấp hối, nhìn qua lúc nào cũng cứ bộ dáng như vậy, suốt ngày bay nhảy không ngừng, luôn không có một cái nào chịu ở yên.

Hừ nhẹ một tiếng, vành tai hơi động, lập tức hắn thu lại năm thần tính giấu đi.

Cách đó không xa, cái nhà gỗ dã chiến ấy đã mở ra, ba người Follett Wright lần lượt đi ra.

Trên mặt Tiếu Ân nhàn nhạt một ý cười, cũng lẳng lặng nhìn bọn họ.

Trên mặt bọn họ không có biểu tình gì, căn bản là không thể nhìn ra bốn mảnh vỡ thần cách còn lại đã được phân phối thế nào. Tuy nhiên, Tiếu Ân trong ánh mắt bọn họ cũng không phẫn nộ, vui mừng, bất mãn gì, không khỏi trong lòng đại kinh ngạc, cuối cùng quyết định là không hỏi chuyện này.

Follett Wright gật đầu với Tiếu Ân thật mạnh, làm theo một lễ tiết từ xa xưa lắm:

- Các vị, cùng hợp tác với nhau là một chuyệt phi thường khiến cho ta sung sướng. Tuy nhiên ta còn một chuyện chưa xử lý xong, hy vọng lần sau gặp mặt chúng ta còn có cơ hội hợp tác.

Dứt lời hắn xoay người sải bước mà đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Ánh mắt Tiếu Ân không nhìn theo bóng lưng hắn nữa, cảm nhận được dường như trong lúc đó đã có sự ngăn cách, trong lòng âm thầm thở dài.

Khi ở chổ Nuke Te, bọn họ đã bị vị ngụy thần lâu đời này câu dẫn ra hết thảy lòng tham từ trong đáy lòng nơi sâu thẳm nhất.

Tuy lòng tham ấy đã bị bọn họ áp chế đi, nhưng trong lòng họ cũng hiểu được sau khi trải qua chuyện này, bọn họ không thể trong một thời gian ngắn mà khôi phục lại sự hòa hợp ban đầu..

- Còn các ngươi? Có tính toán gì không?

Tiếu Ân bình tĩnh hỏi.

Nếu trong trái tim đã sinh ra sự phòng bị, thì cố giữ bọn họ lại cũng không có ý nghĩa gì nữa. Đừng nói là chưa chắc họ đã đáp ứng, cho dù là có đáp ứng đi nữa, chỉ sợ sự kiêng kị lẫn nhau cũng đủ khiến cho đội ngũ này sụp đổ.

Mà một khi đã như vậy, tốt nhất là nên tự giải tán đi thôi!

Matt Lazo chần chừ một lát:

- Luân hồi giới rất lớn, ta muốn một mình đi thăm thú một chút.

Purcell cũng gật đầu:

- Tốc độ của ta nhanh nhất, đi cũng nhanh hơn, cho nên muốn một mình thử một chút.

- Tốt, vậy chúc hai vị thuận buồm xuôi gió.

Tiếu Ân hào sảng cười

- Hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta đều đã có thể châm thần hỏa.

Matt Lazo và Purcell ngẩn ra, sau đó cười khổ:

- Châm thần hỏa nào có dễ dàng như vậy, Chúng ta tuy rằng đều có được lĩnh vực chí tôn, nhưng muốn ngưng luyện bán thần vực đến trạng thái đỉnh cao, và chuyển hóa thành thần tính, còn phải tổn rất nhiều thời gian đó.

Tiếu Ân ung dung cười:

- Ngươi lo lắng cái gì? Nếu ngươi đã lo lắng như thế, vì sao lúc nãy còn buông tha cho thần tính?

Trên mặt Matt Lazo lập tức lộ ra một tia ngạo mạn:

- Ta mới chưa từng lo lắng chuyện không thể chuyển hoán thần tính. Ta tự tin vào chính mình mười phần, chẳng qua muốn thành chân thần, khi cô đọng bán thần vực phải có căn cơ nền tảng thật tốt, không có hơn trăm năm cố gắng thì có nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hắn nghiêm túc nói tiếp:

- Sau khi trở về, ta sẽ tìm một nơi không người bế quan tu luyện, hy vọng ngày mở quan có thể luyện bán thần vực lên đến đỉnh cao.

Trong mắt Purcell cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, tuy nhiên lập tức trở nên nghiêm túc và kiên định:

- Ta cũng như vậy, Matt Lazo, có muốn thi đua một chút không? Ai sẽ luyện được thần cách, châm thần hỏa trước?

Trước lời nói gần như khiêu khích của Purcell Matt Lazo không tức giận mà còn cười thoải mái:

- Hay. Purcell ta sẽ so với ngươi, xem xem ai sẽ trở thành chân thần trước.

Hai người nhìn nhau, khi sắp chia ly, cuối cùng cũng đã mở rộng lòng.

Có lẽ bởi vì sau lần li biệt này, ít nhất trăm năm khó gặp. Mà nếu một người không thể trở thành chân thần, thì có lẽ lời từ biệt hôm nay lại là vĩnh biệt, cho nên hai người bọn họ đã thể hiện ra một tia chân tình cực kỳ hiếm thấy.

Tiếu Ân thở dài một tiếng, ba người nhìn nhau một lần cuối, trong ánh mắt có cả cảm tình phức tạp, vừa có cảm giác bằng hữu chúc phúc không nỡ xa, lại có một sự tranh đua sắc nhọn.

Có lẽ, đây mới là quan hệ thực sự của bọn họ.

Đứng ở nơi cao nhất trong khu rừng, Tiếu Ân tiếp tục nhìn về phương xa, cho tới khi hai bóng hình không cùng một hướng kia biến mất.

Trầm ngâm một lát, hắn thu lại ánh mắt.

Chuyện đầu tiên là muốn đám người Tower Belli đi tìm một thứ.

Đám người Tower Belli tuy cảm thấy chẳng hiểu gì, nhưng đến giờ thì cũng đã quen với sự thần bí và mệnh lệnh của Tiếu Ân, hơn nữa lại được mảnh vỡ thần cách kích thích, bọn họ không dám làm trái tí nào lời nói của hắn.

Nếu đã có thể ban mảnh vỡ thần cách cho họ, thì cũng có quyền lực thu hồi lại. Nếu đến lúc đó thực sự thu lại rồi, thì bọn họ có muốn tìm ai mà khóc lóc kể lễ cũng không còn kịp nữa.

Vội vàng chuẩn bị một chút, đám người Tiếu Ân rời rừng rậm. Tiếu Ân hiển nhiên chọn hướng khác ba người kia, nhưng đồng thời cũng tránh hướng đi tới cái thung lũng ở trung tâm luân hồi giới.

Lúc này số người thiếu mất hai, nhưng mọi người đều đồng tâm.

Trên đường đi cũng gặp rất nhiều đội ngũ khác nhau, nhưng cũng chỉ đều liếc mắt đánh giá nhau một cái, liền đều tự bỏ đi.

Cho đến khoảng thời gian này, trong luân hồi giới đã rất khó có thể tìm được người độc lai độc vãng hành hiệp.

Phỏng chừng sau khi kiến thức được hung hiểm nơi đây, tất cả mọi người đều hiểu được, chỉ có liên thủ tự bảo vệ mình mới có thể đạt được một chút lợi ích. Nếu cứ một thân một mình, thì bất cứ lúc nào sinh mạng cũng bị uy hiếp. Cho nên vô tình, đại đa số người vốn xa lạ, có nhiều tính cách, đều hợp thành một tiểu đội cùng đi lại.

Ngụy thần và truyền kỳ cũng không phải vừa thấy mặt đã lao tới đánh giết, bọn họ lại càng dồn nhiều tinh lực để tìm mảnh vỡ thần cách. Tuy biết rõ khả năng này cực kỳ bé nhỏ, nhưng chỉ cần luân hồi giới còn chưa đóng cửa, thì bất cứ kẻ nào cũng không buông tha.

Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có thể thấy một vài người đi một mình. Một khi thấy người như vậy, rất nhiêu đội ngũ đều đưa ra quyết định, lui nhường.

Bởi vì mọi người đều biết, dám trước sau vẫn cứ chọn hành động một mình, thì hắn phải siêu cấp tự tin mạnh mẽ vào thực lực của mình, không muốn thành quán kết đội là bởi vì không muốn bị một đám trói buộc liên lụy. Cho nên đối với nhân vật như vậy, tự nhiên cũng cần phải cẩn thận.

Tốc độ của đám người Tiếu Ân cũng không mau, năm ngày liên tiếp vừa rồi cũng là vừa đi vừa tìm, rất nhàn nhã.

Nhưng, ngay trong ngày thứ năm, từ phía sau bọn họ truyền đến từng đợt năng lượng dao động hùng mạnh. Loại biên độ dao động năng lượng này dường như không phải chỉ có một hai người là có thể tạo ra, không ngờ lại khiến cho Tiếu Ân cảm thấy da mình hơi đau.

Một lúc sau, một người chạy như bay tới đây, sau lưng hắn, hai vong linh đang đuổi theo với tốc độ cao hơn một chút.

Đang khi đám người Tiếu Ân còn phỏng đoán có phải lại một lần nữa tìm được một mảnh vỡ thần cách hay không, người nọ cũng thấy bọn họ, bay thẳng tới, hét lớn:

- Chư vị, lũ vong linh điên rồi. Chúng gặp người liền giết. Xin các huynh đệ giúp đỡ một phen.

Người này tuy là một ngụy thần cấp đại cao thủ, nhưng vẻ mặt mệt mỏi của hắn lúc này rõ ràng là bị thương rất nặng, hai mắt đỏ như lửa tận tình thể hiện sự tức giận của hắn.

Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, gật đầu với đám Tower Belli.

Hào quang chợt lóe, bốn người Tower Belli lập tức bay lên không trung, giao chiến với hai vong linh đang đuổi theo kia.

Hai gã kia cũng không phải ngu ngốc, thấy tình thế không ổn liền muốn chạy thoát thân, nhưng Day Ville đã kịp phóng ra băng tuyết tráo.

Đây chính là một kiện bảo bối thực sự, hơn nữa dưới sự nghiên cứu của Day Ville thậm chí còn có cảm giác ngưng với hắn làm một thể. Hai vong linh kia nếu một mình đối kháng với Day Ville có lẽ còn có thể phá lồng mà chạy, nhưng lúc này trong cái lồng tuyết lại là cục diện năm chọi hai, tất nhiên là nghiêng về một phía.

Không quá lâu sau, song phương chiến đấu kịch liệt đã kết thúc, linh hồn hai pháp sư vong linh kia cũng không thể chạy thoát, ngay trong cái lồng băng tuyết này đã bị đánh bại hoàn toàn.

Vị ngụy thần kia nghẹn họng trân trối nhìn hết thảy, đã hiểu rõ ràng thực lực bọn người Tiếu Ân.

Tiếu Ân liếc mắt nhìn hắn, lập tức khiến hắn thầm giật mình, tâm tự hỏi chẳng lẽ thực lực của người này còn mạnh hơn tên kia?

Tiếu Ân lạnh lùng hỏi:

- Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?

Người nọ vội vàng cung kính đáp:

- Lũ vong linh này không biết ăn phải cái gì đột nhiên phát điên, tất cả lao về thung lũng trung tâm. Sau đó bọn chúng đều phát điên lên, gặp người liền giết. Bọn chúng...

Trên mặt người nọ lại một lần nữa có vẻ bi thương, phẫn nộ và sợ hãi. Hiển nhiên thể hiện đám vong linh này đã đem lại cho hắn nhiều cảm xúc lắm.

- Bọn chúng đều điên rồi. Đúng vậy, điên cả rồi.

Tiếu Ân yên lặng nhìn hắn, nửa ngày sau mới hỏi:

- Vậy ngươi có tính toán gì không?

Người nọ nghiến răng nghiến lợi:

- Ta phải tận lực truyền tin này ra ngoài. Ta muốn cho mọi người liên kết lại, cho lũ vong linh chết tiệt đó vĩnh viễn ngủ yên.

Tiếu Ân than nhẹ một tiếng:

- Được, ngươi đi đi.

Người nọ cung kính thi lễ, môi hơi mấp máy vài cái, phỏng chừng thấy sắc mặt không lạnh không nhạt của Tiếu Ân nên mới khiến hắn mất đi ý nghĩ muốn mời.

Khi đám người Day Ville quay về thì người nọ đã sớm đi mất tăm mất tích.

Tiếu Ân nhìn ra xa xa. Hắn cũng biết cuối cùng đám vong linh cũng đã điên cuồng trả thù. Chuyện này đúng là do bọn hắn gây nên, nhưng lúc này Tiếu Ân không muốn tham gia vào.

Nhẹ nhàng giơ tay lên, hắn nói:

- Tốc độ nhanh hơn, chúng ta đi thôi, thời điểm luân hồi giới đóng cửa phỏng chừng cùng sẽ đến nhanh thôi.

- Vâng.

Tower Belli cung kính đáp, lại do dự hỏi

- Các hạ, nếu lại gặp vong linh này?

- Bọn họ không đến trêu chọc chúng ta, ta cũng sẽ không muốn giằng co với họ.

Giọng nói của Tiếu Ân đột nhiên lạnh đi.

- Nếu bọn họ không thức thời, thì các ngươi cứ lo đi.

Bốn người Tower Belli lập tức cao giọng xác nhận, trong mắt lấp lánh hào quang sáng ngời, thật sự là vô cùng chờ mong đám vong linh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.