Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Chương 13: Xuân tâm?



Nên miêu tả bán thú nhân này như thế nào đây? So với những bán thú nhân khác trong thôn có sự khác biệt rất lớn, nhưng mà tuy là hắn không có bộ dạng đẹp trai kinh thiên động địa nhưng diện mạo cũng không tồi chút nào, nhưng cũng không đến mức quá đẹp làm cho người nhìn ghen tị.

Trên người hắn không biết có bao nhiêu cơ bắp, Văn Quý không rõ, tuy là cũng cao lớn đó, nhưng không có bộ dạng vận động viên cử tạ bắp tay bắp chân cuồn cuộn giống như mấy tên bán thú nhân trong thôn. Nhưng mà quan trọng nhất là trên mặt hắn ta không có thú văn, nhưng mà hắn ta cũng không phải á thú nhân.(Thú văn để xem là bán thú nhân đó là loại thú gì) Văn Quý bực bội, rốt cuộc tại sao mà tên này có thể được làm bán thú nhân chứ. Cảm giác này của Văn Quý cũng dễ hiểu. Giống như con người vậy, vốn có thể phân biệt rõ ràng ai là nam ai là nữ, tự nhiên nhảy ra một giới tính nữa thế là lẫn lộn không biết đâu mà phân biệt, mà Từ Lang người này cũng giống vậy, theo cách nói của người ở Trái Đất chính là đứa con trai trong thân xác con gái.(Có thể hiểu là tomboy hoặc là les)

Đại khái là khí tức của người này quá mạnh mẽ đi, hắn không có cách nào tự lừa mình mà nói người này là á thú nhân được. Văn Quý cũng chỉ thấy lạ, Từ Lang là bán thú nhân duy nhất hắn nhìn thuận mắt nhất, nhưng mà trên mặt bán thú nhân không ít thì nhiều đều có thú văn, nhìn giống như hình xăm mặt vậy.

Văn Quý từng sờ qua ấn ký chữ “Vương” trên trán Văn Hổ, chạm tay nhẹ vào có thể cảm giác được luồng sức mạnh chạy bên dưới, giống như chỉ cần ấn vào là sẽ có một lực lượng khủng khiếp tuôn ra. Văn Hổ từng nói qua với hắn, bán thú nhân khi sinh ra trên mặt đều có ấn ký, đó là ký hiệu về gien thú trong cơ thể. Tiểu Hổ tử còn tự mình sùng bái cái ấn ký trên trán của nó nữa.

Thất thần một hồi, áo của Văn Qu1y bị Hạ Lan kéo kéo, Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Văn Quý, Từ tướng quân về sau sẽ ở kế bên nhà anh đó! Thôn trường đã thu xếp sẵn căn nhà lớn nhất thôn cho Từ tường quân, nhưng mà ngài ấy từ chối a, nói là muốn ở lại nơi mẹ ngài ấy từng ở.” Sau đó tiếc nuối thở dài: “Thì ra Văn tổ nãi nãi lúc trẻ sống ở đây a…”

Văn Quý thầm nghĩ, thì ra bà tổ cô nãi nãi lừng danh của hắn lúc trước còn ở Xuân Thủy thôn cũng bị người ta ghét bỏ như hắn a! Nghĩ tới đó, trong lòng Văn Quý cảm thấy thư thái hẳn, so với danh nhân tính ra mình còn sống tốt hơn người ta nhiều lắm, Văn Quý bụng dạ tiểu nhân, trong lòng không kiêng nể lập tức cười ha ha.

Nhưng mà, tính ra Văn Quý cũng không sống thoải mái là bao, không có địa vị gì trong thông, không ai muốn gặp, bị người người xem thường…

Như vậy thì sao? Vịt con xấu xí có một ngày sẽ hóa thành thiên nga, Văn Quý nắm chặt nắm đắm, hắn nhất định sẽ sống tốt hơn nữa, về sau sẽ sửa sang nhà cửa, mua thêm đồ dùng trong nhà, còn có thể mỗi ngày đều ăn thịt thoải mái, cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao! Có niềm tin như vậy, cho nên thái độ của Tống Tu đối với vị Từ tướng quân này tốt hơn hẳn, quay sang cười tươi rói, giơ tay chào hỏi người hàng xóm mới: “Chào anh đại tướng quân, về sau chúng ta chính là hàng xóm đó, tôi sống kế bên nè, nếu cần giúp gì thì có thể chạy qua tìm tôi nha.”

Từ Lang khuôn mặt có chút cứng ngắc, nhưng vẫn lễ phép đáp lại lời Văn Quý: “Chào anh, về sau xin làm phiền anh giúp đỡ.”

Văn Quý cười hớn hở gật gật đầu, quả nhiên là đại nhân vật luôn hơn hẳn người thường nha, nhìn xem người ta lễ phép lịch sự chưa kìa, cũng đâu có xem thường ngươi. Haha.

Hạ Lan ở một bên lắc lắc góc áo của Văn Quý, nhìn thấy Văn Quý tiểu nhân đắc chí thì phẫn uất không thôi, nhưng mà hắn không biết làm cái gì, chỉ cúi đầu cắn cắn môi, ủy khuất nhìn Từ Lang một cái.

Từ Lang sau khi chuyển hết đồ đạc vào nhà thì cũng không ra khỏi cửa, Văn Quý lúc này muốn đi ăn cơm trưa, không quản Hạ Lan đứng đó nữa. Hạ Lan cắn răng, vẫn cố chấp không chịu đi, ở lại trong nhà Văn Quý trò chuyện hồi lâu, đề tài đều là xoay quanh chuyện Từ tướng quân đánh giặc tài tình ra sao, nói đến nỗi nước mắt dâng trào kích động sùng bái, chỉ còn thiếu quỳ lạy là đủ bộ.

“Văn Quý Văn Quý, anh có biết gì không, Từ tướng quân thật lợi hại, giặc ngoại xâm tiến đánh vào, Từ tướng quân lập tức nghênh chiến, đánh bọn họ chúng đến đầu rơi máu chảy, kêu cha gọi mẹ, tin tức này được thông báo rầm rộ trên truyền thông nha! Những chiến sĩ đi theo Từ tướng quân mỗi người đều thăng liền mấy cấp, quân giặc vừa nhìn thấy đội quân của Từ đại tướng là ba ngày ngủ không ngon giấc…”

Văn Quý im lặng nghe Hạ Lan líu ríu nói không ngừng, trong lòng phun trào, nếu mà tên đó lợi hại như vậy thì làm gì có chuyện bị người ta hãm hại đến cả nhà chết hết chứ, vậy mà cũng không thấy tên đó biểu hiện đau thương gì, phỏng chừng là là tên này là điển hình của mấy ông tướng quân mặt trơ không cảm xúc rồi.

Còn nữa, chẳng lẽ Hạ lan không biết là người như Từ tướng quân đó sau khi kết hôn với á thú nhân có thể xảy ra bạo lực gia đình hay sao? Cưỡi ngựa trắng đâu chỉ có mình bạch mã hoàng tử, còn có Đường Tăng kia mà!

Nhìn Từ Tướng quân như vậy, chắc chắn là loại người dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nam nhân trong thôn này cũng đã đủ hung hãn rồi, nếu mà còn bị vị Từ tướng quân này đánh, người ta chỉ cần một lóng tay cũng đủ đánh cho nát mặt rồi đó…

Được rồi được rồi, nhiều khi thực tế cũng không hãi hùng như vậy. Chủ yếu là Văn Quý đã sớm bị hiện thực đè nát tế bào lãng mạn rồi, bây giờ hắn còn phải lo làm sao để sống qua ngày đây, làm gì còn thời gian nghĩ tới mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt này chứ. Mà có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn thất bại trong tình yêu chăng? Văn Quý đột nhiên nhớ tới lúc trước hắn mải mê công tác, hiếm khi có thời gian ở nhà với người kia, mà cho dù có thời gian thì cũng chỉ ở nhà, rất ít khi ra ngoài, không có hẹn hò, không có lãng mạn.

Hắn thích ở nhà hơn, cảm thấy rằng ngày tháng bình ổn như thế mới ấm ấp, nhưng mà người kia lại không nghĩ giống hắn, người kia so với hắn trẻ trung hơn, lại ưa nhìn hơn hắn, dĩ nhiên là không cam tâm bó mình với một người già cỗi như hắn, có lẽ vì thế hắn mới phải nhận một cái kết cục như thế? Văn Quý không rõ, nếu không thích như thế, tại sao không trực tiếp nói cho hắn biết? Nếu như nói ra, thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.

Nhớ đến người yêu lúc trước Văn Quý cảm thấy trong lòng mất mác. So với việc dùng tiền mua thịt còn đau lòng hơn. Lần này mua thịt rồi còn rau dại giá muốn lên tới trời, vậy mà tính ra còn chưa đủ cho bốn bán thú nhân ăn, huống chi Triệu Lỵ cũng coi như có giúp đỡ hắn nữa, Văn Quý cũng muốn ăn, cho nên cuối cùng số tiền bỏ ra quả thật không nhỏ.

Hạ Lan không nói nữa, nhìn chằm chằm đồ ăn mà Văn Quý vừa nấu xong, nuốt nuốt nước miếng. Văn Quý nhíu mày, gắp một chén nhỏ đưa qua, chờ Hạ Lan ăn xong.

Hạ Lan ăn xong rồi vẫn còn muốn ăn nữa, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm rổ thịt. Trong nhà hắn bình thường mua thịt dị thú đều cho  mấy vị bán thú nhân ăn, hắn ăn chay là chính, không nuốt thịt được, nhưng mà Văn Quý tay nghề quá tốt, hắn ăn một chén nhỏ lại càng thêm đói bụng. Đầu tháng này lúc Văn Quý nấu thức ăn hắn còn nhớ rõ mùi vị thơm ngon đó, lần này thịt trong nhà hắn mua không nhiều, không có cách nào khác, hắn đành chạy đến nhà Văn Quý mùa thu hoạch, Hạ Lan rất thèm ăn thịt.

Văn Quý tâm trạng đang không tốt, thấy Hạ Lan phiền phức như vậy có chút không kiên nhẫn, bình thường nếu Hạ Lan đến thăm, dĩ nhiên hắn sẽ hoan nghênh một bữa cơm thịt thịnh soạn. Nhưng mà bình thường không tới, lại lựa ngay lúc hắn đang bận rộn mà chạy đến, còn biết hắn đang cần đi gấp mà còn ráng làm phiền hắn. Văn Quý càng nghĩ càng muốn nổi trận lôi đình, hắn đã đếm phần đủ cho mọi người, tên này còn muốn ăn cái gì? Hắn đâu thể để người ta đến giúp hắn mà bị đói chứ, vậy thì hắn sẽ thành loại người gì đây? Về sau ai còn chịu đến giúp hắn nữa.

Hắn còn đang vội đi xem mấy người kia thu hoạch làm sao nữa, cũng không biết người Văn tam gia như thế nào, lỡ bọn họ muốn làm chuyện gì, thì người chịu thiệt chỉ có mình hắn.

Hắn cũng không muốn sinh sự làm gì, nhưng mà người ta đột nhiên đối xử tốt với hắn thì hắn lại cảm thấy không ổn, lại bắt đầu đề phòng. Lăn lộn trong thương trường mười mấy năm, cái tư tưởng làm gì cũng phải có lợi ích đã sớm ăn sâu vào xương tủy của hắn, không cách nào sửa được, mà chính Văn Quý cũng không muốn sửa.

Nhưng mà Hạ Lan thì không giống vậy, Hạ Lan lúc trước chủ động bắt chuyện với hắn, Văn Quý cũng không muốn làm căn thẳng mối quan hệ của hai người, đành nén lại nói: “Hạ Lan, cũng sắp giữa trưa, người nhà Văn tam gia bọn họ chắc cũng làm việc rất mệt rồi, tôi phải mang cơm trưa cho họ, buổi chiều họ còn phải đập lúa nữa đó.” Nói xong không để Hạ Lan nói gì, lập tức kéo tay tên đó ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại muốn rời đi.

Hạ Lan thịt chưa ăn đủ, hắn đã cố tình bày ra bộ dáng tội nghiệp để Văn Quý mời hắn ăn, Văn Quý còn đối xử với hắn như vậy, Ha Lan cảm thấy mất hết mặt mũi, bực dọc, xoay người bỏ chạy.

Xem đi, đến muốn ăn chực nhà người ta, người ta không cho thì giận? Văn Quý cũng muốn phát hỏa, để kệ tên đó, xách giỏ lớn đi ra phía ruộng.

————————————————————————-Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nội dung vở kịch phát triển chậm rãi, mọi người từ từ thưởng thức, tóm lại đây chỉ là một câu chuyện lấy bối cảnh ở nông thôn thôi, còn về phần công thụ, thì từ từ sẽ đến, về sau JQ của bọn họ xuất hiện mọi người mới biết là ai nha. (JQ = Jian qing = Gian tình)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.