Dị Giới Dược Sư

Quyển 10 - Chương 218: Mạ nhai



Tuy rằng nhìn thấy lão bằng hữu thì hắn rất kích động, nhưng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì Mặc Vân tháp cần phải có chức nghiệp huy chương của dũng sĩ cao cấp thì mới có thể vào được, lẽ nào trong mấy tháng sau khi hắn ly khai Lam Nguyệt đế quốc thì thực lực của gã với Khoa Tư Mạc đều tăng cường rất nhiều? Được rồi, còn nữ nhân bên cạnh gã là ai thế, cũng xinh đẹp đó chứ, nhưng sao lại trông có vẻ quen quen. Nói trở lại, Tạp Hy cũng không tệ lắm, tất nhiên là phải có nhiều mỹ nữ bu vào rồi, xem ra bao nhiêu công sức của mình bỏ ra để bồi dưỡng cho gã cũng không uổng phí tí nào. Tuy nhiên, tên này cũng có hoa tâm đó chứ, sao lại mang theo mỹ nữ để đi tham dự chiêu phu chứ.

Đình Đình trông thấy Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm vào hai người vừa đến thì ngạc nhiên hỏi:

- Khải Lý tiên sinh, ngài quen bọn họ à?

Mộ Dung Thiên không quay đầu lại, chỉ đáp:

- Không, nhưng nàng không thấy mỹ nữ kia rất có khí chất à?

Đình Đình thiếu chút nữa thì cười sặc sụa, xem thái độ thân thiết của hai người vừa lên lầu thì họ hẳn là một đôi tình lữ rồi, vậy mà người này lại đi nhìn chằm chằm vào nữ nhân của người ta, quả thật là quá ngông cuồng mà.

Trên thực tế, Mộ Dung Thiên chỉ muốn xác nhận xem Tạp Hy đã đạt đến được cấp bậc gì, chỉ đáng tiếc là nguyện vọng của hắn đã bị thất bại, bởi vì ngay vào lúc gã phải trình ra chức nghiệp huy chương cho lão bản của tầng này xét duyệt, gã đã cố ý dùng thân che đi ánh mắt của những người khác. Mộ Dung Thiên chỉ có thể nhìn ra sau khi lão bản thấy được huy chương thì sắc mặt đại biến, nhưng chỉ sau khi gã bạn cùng phòng của hắn nói vài câu thì lão bản liền khôi phục lại sắc mặt ngay.

Chẳng lẽ bởi vì huy chương của Tạp Hy quá thấp hay sao? Vô luận thế nào, Mộ Dung Thiên cũng không thể tin được chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà gã bạn cùng phòng với mình lại có thay đổi quá lớn, đến nỗi có thể khiến cho lão bản của Mặc Vân tháp có kiến thức rộng rãi như vậy mà cũng phải kinh hãi đến thế. Lẽ đương nhiên, hắn tuyệt đối không thể ngờ tới địa vị của Khiết Tây Tạp tại thành Đô Linh này.

- Khách nhân, thật xin lỗi, mời nhị vị đến bàn số năm nhé?

Mộ Dung Thiên theo lời lão bản nhìn sang phương hướng lão vừa chỉ, bàn số năm cũng cách đó không xa, nhưng vị trí không được nằm ngay bên cạnh cửa sổ mà thôi. Nói thế tức là suy đoán của hắn không sai, lão bản này cũng không tệ, chưa nắm cổ Tạp Hy mà ném ra ngoài, hẳn là huy chương của gã chỉ miễn cưỡng đạt yêu cầu để được tiếp nhận sự phục vụ ở đây mà thôi.

- Đã lâu rồi mới trở lại đây, đúng là nhớ ghê.

Khiết Tây Tạp nhấp một ngụm lục tảo trà thơm ngát, rồi thản nhiên nói. Bởi vì Lăng Đế Tư không biết tuyệt kỹ sửa đổi giọng nói như Khiết Tây Tạp, nên hai người chỉ có thể sử dụng Tụ Âm thuật để nói chuyện mà thôi.

- Đúng vậy.

Rồi nàng bỗng như nhớ ra điều gì, liền cười nói:

- Ê nhớ không, hồi mình mới được bốn tuổi, ngươi đã kéo ta đến đây, bảo là muốn xem ánh trăng trong nước gì đó. Lúc đó ngươi còn chưa có chức nghiệp huy chương nữa, nhưng mà lão bản Thác Mã Tư lại không dám đắc tội với ngươi, lão chẳng biết làm thế nào, cuối cùng cũng phải lén cho chúng ta vào đây, cũng may là cuối cùng lão không bị xử phạt gì cả.

Khiết Tây Tạp cười hì hì:

- Mới đó mà đã cách nhiều năm rồi nhỉ. Chúng ta đều lớn hết rồi, còn lão bản cũng vẫn là người cũ, lão này cũng không tệ, rất hòa nhã đấy.

- Bàn cũng là số năm như cũ, cũng là một bàn, được làm bằng hương đan mộc, dùng càng lâu thì lại càng cổ kính.

- .........

- Hây, huynh đệ, khỏe không?

Hai người đang ôn lại chuyện cũ thì đột nhiên có một gã ma võ sĩ từ bàn số bốn bước lại, rồi cũng ngồi xuống bàn của họ.

Trong hai người, chỉ có Khiết Tây Tạp là mặc nam trang, thế có nghĩa là người này vừa chào hỏi nàng rồi. Nhìn người xa lạ trước mắt, nàng nghi hoặc hỏi:

- Xin hỏi huynh đài, chúng ta có quen biết à?

Không biết có phải là vì trước đây trong cuộc đại hội luận võ của hai học viện trứ danh, người ta đã phát sóng trực tiếp các cuộc tỷ võ trên kính tượng, nhưng lúc đó sau khi cải trang, thực lực của mình đã giảm đi đáng kể, vậy là không phải nhận ra mình thông qua kính tượng rồi, chẳng lẽ gã này là một trong những khán giả đã có mặt tại hiện trường? Nếu như nàng cải trang thành một người khác thì dĩ nhiên thân phận sẽ giữ được kín hơn, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này nàng lại cải trang thành Tạp Hy. Hay là....cái người mà trong lòng nàng vẫn phập phồng mong đợi nhưng vẫn chưa thấy xuất hiện mà thôi.

- Không hề quen biết!

Bộ dạng của đối phương tựa như là không biết xấu hổ vậy, thẳng thắn đáp ngay.

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì tức giận sôi gan, chẳng lẽ tên này không biết rằng cắt ngang câu chuyện của người ta là một hành động rất phi lễ hay sao? Mặc Vân tháp đâu phải là tửu điếm, hai người có thể thông qua vài chén là có thể xưng huynh gọi đệ chứ? Tuy nhiên, vì nhìn thấy đối phương mặc áo giáp, đồng thời có thể đến đây dùng bữa thì hẳn là cấp bậc không thấp, nên Khiết Tây Tạp còn chưa muốn xảy ra xung đột, bằng không thì sẽ bị lộ thân phận, do đó mà nàng phải dằn lửa giận xuống, rồi nói:

- Nếu đã là không quen, vậy ngươi sang đây tìm ta có việc gì?

Kẻ vừa xuất hiện thiếu phong độ đó chính là Mộ Dung Thiên, hắn cười hì hì, nói:

- Ta có vài câu muốn hỏi, không biết huynh đệ ngươi có phải là đến đây để tham gia đại hội chiêu thân của Khiết Tây Tạp tiểu thư hay không?

Trong lúc hỏi, hắn cố tình nói hơi lớn tiếng một chút, lời vừa dứt, ở trong tháp có tới ba phần bốn số người ở đây đều dồn ánh mắt sang phía họ. Vô luận là nam hay nữ, ai nấy cũng đều quan tâm đến đầu đề nóng bỏng này, nhất là bây giờ đại hội chiêu thân chỉ còn vài ngày nữa thôi là sẽ bắt đầu, đây đúng là thời khắc thần hồn nhát thần tính.

Lẽ tất nhiên là Khiết Tây Tạp không hề tham gia đại hội, đáng lẽ nàng đang không muốn bắt chuyện với người lạ, nhưng bây giờ lại đổi ý, vì nàng muốn tìm hiểu xem người bên ngoài đối với việc này có ý kiến thế nào, do đó mà lập tức đổi giận làm vui, cười nói:

- Đúng vậy, không lẽ huynh đệ cũng thế?

Vì muốn cho đối phương sớm biểu lộ những suy nghĩ trong đầu, nàng cũng dùng ngay hai tiếng huynh đệ để xưng hô với hắn. Nhận ra Khiết Tây Tạp đã có chủ kiến, Lăng Đế Tư không hề nói gì, nhưng trong lòng chỉ cười thầm. Nhân vật chính lại biến thành một trong những kẻ đi truy cầu, đồng thời lại còn cùng đàm luận với những đối thủ khác, việc này quả thật là hoang đường mà.

- Không sai, ta cũng vậy!

Mộ Dung Thiên cười ha hả nói, sau đó ngữ khí liền thay đổi:

- Tuy nhiên, ta coi bộ huynh đệ ngươi có một chút không biết tự lượng sức mình đó nhé.

- Ngươi.......

Khiết Tây Tạp không ngờ kẻ muốn truy cầu mình lại buông ra một câu không khách khí như vậy, nhất thời nghẹn họng không biết phải nói sao.

Những khách nhân đang có mặt tại Mặc Vân tháp lúc này nhất thời đều phấn chấn tinh thần, không ai buồn ngắm cảnh đêm mỹ lệ của Đô Linh hay phong thái của thánh hà nữa, mà mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên hai người họ, cả lão bản và nữ hầu cũng không ngoại lệ, họ đều tạm thời đình chỉ mọi công việc mà vểnh tai lên để nghe nghóng. Hiếu sự đúng là thiên tính của con người.

Bởi vì chiêu thân đại hội lần này có long xà hỗn tạp, thậm chí có nhiều người còn không tiếc mọi thủ đoạn để diệt trừ đối thủ cạnh tranh, tỷ như tên sắc lang này có thể tùy thời mà dùng huy chương chức nghiệp để điều động lực lượng đã được cài sẵn tại Lam Nguyệt của Long tộc. Gã bạn cùng phòng này tuy không biết ở đâu xông ra, nhưng gã lại rất có hứng thú đối với thiếu nữ cổ quái khó nắm giữ như Khiết Tây Tạp, chỉ cần nàng ta hơi biểu lộ một chút tính khí ra thôi thì gã Tạp Hy này sẽ gặp nguy hiểm ngay. Mộ Dung Thiên không mong bạn cùng phòng của mình sẽ dấn thân vào vũng nước đục này, huống chi nữ tử bên cạnh gã cũng không tệ kia mà, hai người rất xứng đôi, căn bản là không cần để cho một thiên kim tiểu thư tính tình quái đản mà lại chưa từng gặp mặt, làm cho hạnh phúc chung thân của mình và thậm chí còn là tính mạng bị đe dọa nữa. Do đó mà Mộ Dung Thiên cảm thấy là mình cần làm một việc gì đó khiến cho gã thấy khó mà rút lui mới được.

Đã mở miệng rồi, tên sắc lang quyết định làm người xấu tới cùng, nói với giọng xem thường:

- Ngươi xem lại mình đi, khuôn mặt trắng như vậy, thật giống như của nữ nhân mà. Ngươi nghĩ rằng với khuôn mặt đó thì sẽ được Khiết Tây Tạp ưu ái hay sao? Ta nói cho ngươi nghe, không đời nào đâu. Khiết Tây Tạp là một thiếu nữ có nội hàm, nàng chỉ thích nam nhân có cá tính và mỵ lực thôi, giống như ta đây này. Ngươi hãy xem cho kỹ đi, rõ ràng là mỹ mạo không hề có một chút vết tích sần sùi nào phải không? Sau đó thì xem lại mình đi, bất nam bất nữ, chẳng ra gì cả, ngươi không thấy đã phụ lòng phụ mẫu, đã phụ lòng bằng hữu, đã phụ lòng dân chúng và đế quốc đã bồi dưỡng cho ngươi sao? Thế nhưng ngươi vẫn có thể trưởng thành và sinh hoạt như bây giờ thì ta cũng rất bội phục dũng khí của ngươi, hoặc giả có thể nói là da mặt của ngươi quả là quá dầy rồi đó.

Rồi không đợi Khiết Tây Tạp kịp nói gì, hắn lại tuôn ra lời khắc bạc:

- Kiểu như ngươi thì tốt nhất nên về nhà nhào vào lòng mẫu thân, bú sữa thêm vài năm nữa đi, sữa tươi có rất nhiều chất dinh dưỡng, biết đâu có thể giúp ngươi tăng thêm vài phần khí khái của nam nhân đấy.

- Ngươi.....ngươi......

Khiết Tây Tạp run run chỉ tay vào Mộ Dung Thiên, thiếu chút nữa là thở không nổi, còn Lăng Đế Tư ngồi ở bên cạnh tuy không nói gì, nhưng trong lòng thì nhịn không được mà cười thầm. Trước đây nàng từng nghe nói Khiết Tây Tạp ở trước mặt bạn cùng phòng của nàng ta vẫn thường bị khốn quẫn như thế, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe vậy thôi, đến hôm nay mới thật sự chứng kiến bộ dạng bị cứng họng của Khiết Tây Tạp, nhưng chẳng qua người trước mặt thì không phải là bạn cùng phòng của nàng ta mà thôi.

Tuy rằng trong mấy ngày qua, Mặc Vân tháp cũng vì việc này mà xảy ra không ít trường hợp có người lời qua tiếng lại để châm chọc nhau, thế nhưng trường hợp lộ liễu sặc mùi thuốc súng như thế này thì đúng là hiếm thấy. Nhất là tên nam tử khởi xướng kia lại là người không có phong độ, đồng thời nói năng cũng chẳng khách khí chút nào, tất nhiên là đâu có ai có thể chịu đựng được những lời khinh mạn như thế chứ. Nhất thời mọi người quanh đó đều cảm thấy thích thú, Mặc Vân tháp là một trong những địa điểm bị cấm đấu võ, không ai dám ở trong tháp mà dương oai; tuy nhiên, nếu hai người kia tranh cãi quá gay gắt mà không thể giải hòa thì vẫn có thể tìm đến nơi khác để quyết đấu, chừng đó họ sẽ không chút do dự mà trả tiền mua chỗ ngồi để xem một trường náo nhiệt.

Mộ Dung Thiên đẩy ngón tay của Khiết Tây Tạp ra, rồi thở dài nói:

- Ài, thật là đáng thương, cả một câu cũng nói ra không được hoàn chỉnh. Khiết Tây Tạp tiểu thư tuy rất có cá tính, nhưng ngươi cho rằng nàng ta sẽ đối đãi đặc biệt với một kẻ kém năng lực sao? Ài, nếu ngươi cho là vậy thì ta nghĩ ngươi nhất định điên rồi, kém năng lực không phải lỗi của ngươi, nhưng đi ra ngoài để mất thể diện là ngươi không đúng rồi.

Khiết Tây Tạp rốt cuộc cũng không nén được lửa giận, nàng chẳng màn đến hậu quả, lập tức quát:

- Thứ như ngươi mà cũng lên tiếng dạy dỗ người ta à, ta thật không hiểu nổi, phụ thân ngươi ngày xưa sao lại không xạ ngươi lên tường kia chứ.

Mọi người nghe vậy đều há hốc miệng kinh ngạc. Kinh điển, con bà nó thật là kinh điển mà. Không ngờ thô tục và nghệ thuật lại có thể dung hợp một cách hoàn mỹ đến như thế, quả thật là một kích chết người nha. Ngay Lăng Đế Tư ngồi đó mà cũng mở thật to mắt để nhìn, nàng không tin được câu nói vừa rồi lại được phun ra từ miệng Khiết Tây Tạp.

Đương nhiên là Khiết Tây Tạp không thể nào tự sáng tạo ra câu nói có cảnh giới chí cao như thế rồi, rõ ràng là phong cách mà bạn cùng phòng đã dạy cho nàng. Ngày trước mỗi lần hai người tranh chấp chuyện gì thật kịch liệt, tên bạn cùng phòng vừa nói ra câu đó thì lập tức khiến cho nàng bị cứng họng và mở mắt nhìn trân trối ngay, phải mất nửa ngày cũng không thốt ra lời được, từ đó về sau nàng lại càng không dám cãi lộn với hắn nữa.

Khiết Tây Tạp nhìn thấy Lăng Đế Tư và những người khác đều há hốc miệng mà nhìn mình, cả cằm cũng như muốn rơi xuống sàn luôn, nên nàng biết rằng chiêu tuyệt kỹ tất sát học được từ gã bạn cùng phòng này quả là có sức uy hiếp còn hơn trong tưởng tượng nữa. Tiểu tử trước mắt kia chắc hẳn là bị hù tới nổi bị liệt dương suốt đời luôn quá, nghĩ tới đó, nàng cảm thấy rất đắc ý. Dám đấu với ta hả, hừ hừ, bổn tiểu thư lẽ nào chỉ có ăn chay mới trưởng thành được chứ?

Chỉ tiếc là nàng đã không may chạm trán với lão sư dạy vỡ lòng của mình, do đó mà hạ tràng bi thảm tới cỡ nào không nói cũng có thể đoán được.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.