Lúc này Đạt Văn Đa Khách mới gọi ra tên thật của người kia.
Mộ Dung Thiên nghe xong thì mới biết được thì ra mục tiêu của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn là nàng nữ ma pháp sư có mái tóc dài màu ô liu kia. Tên của nàng là Duy Đa Lợi Á, còn thân phận thì khẳng định là không tầm thường chút nào. Lúc này bên tai hắn lại nghe mọi người xôn xao bàn tán đến thân phận của nữ tữ kia.
- Duy Đa Lợi Á? Không phải đó là đại nữ nhi của Ca Lạp Để Ngõa, trường chủ Thiên Lý mục trường tại Thủy Đô, một mục trường nổi tiếng nhất của toàn thể đại lục hay sao?
-Nghe nói bệnh tình của Ca Lạp Để Ngõa rất nguy kịch, không biết đó là thật hay giả.
- Y không có nhi tử, nghe đồn Duy Đa Lợi Á là người có khả năng kế thừa chức trường chủ của y nhất. Thật là kỳ quái, đáng lẽ lúc này nàng ta phải ở bên cạnh Ca Lạp Để Ngõa mới phải chứ.
- .......
Cùng khích động như Duy Đa Lợi Á mà nhảy vào trong nước còn có mấy người nữa, đó là mấy người đồng bọn mà Mộ Dung Thiên đã nhìn thấy ở tửu điếm hôm trước. Rõ ràng thủy tính của bọn họ rất tốt, có thể lặn xuống thật sâu như người cá vậy.
Đạt Văn Đa Khách khẽ nhếch miệng cười, hải tặc thiện về thủy chiến nhất, huống chi hắn còn là một ngự thú sứ, có thể điều động số lớn hải sủng, thậm chí cả những hải ma cấp thấp để chặn họ lại. Muốn đào sinh từ trong nước ư? Đúng là tự tìm tử lộ mà.
Tuy rằng đối với hành vi tự sát đầy ngu xuẩn và hơi khó giải thích của đám người Duy Đa Lợi Á, nhưng trong lòng Đạt Văn Đa Khách tràn đầy tự tin, hắn vốn nghĩ không ra lý do mình sẽ bị thất thủ. Thế rồi hắn móc ra một chiếc còi lệnh từ trong túi rồi đưa lên miệng, trong lúc hắn đang định chỉ huy hải thú xông đến bắt giữ con mồi thì đột nhiên một con quái vật đen thui không biết từ đâu phóng vọt ra, đuôi của nó có hình xoắn ốc, còn đầu thì vừa dài vừa nhọn, miệng đầy răng nanh nhọn hoắc, thân hình dài chừng sáu, bảy thước há to chiếc mõm thật rộng rồi nuốt chửng đám người của Duy Đa Lợi Á vào bụng, đồng thời còn phóng luôn xuống đáy biển như một mũi tên nữa. Chiếc đuôi hình xoắn ốc của nó phát ra động lực rất mạnh, còn chiếc đầu nhọn thì làm giảm thiểu trở lực của nước xuống tới mức thấp nhất, điều đó khiến cho nó bơi đi rất nhanh.
Mọi người nhìn thấy vậy đều cảm thấy rất kỳ quái. Có thể chống cự với Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc cuộc chiến, điều đó cho thấy bọn họ không phải là những kẻ tầm thường, dù cho có bị hải ma xuất kỳ bất ý mà tấn công, vậy thì bọn họ tuyệt đối không thể nào cả một chút chống cự cũng không có mới phải. Hơn nữa, bọn họ tựa như là không muốn chống lại thì phải.
Sắc mặt của Đạt Văn Đa Khách đại biến, kêu lên thất thanh:
- Chân Không Loa Toàn Sa!
Thân là một ngự thú sứ, hắn đương nhiên là biết hàng. Chân Không Loa Toàn Sa là một loại hải dương sinh vật đặc dị, tất cả nội tạng, huyết quản, thần kinh cùng với toàn bộ các khí quan nội bộ khác đều được phân bố trong lớp da dày hơn một thước. "Chân Không" là chỉ bụng của nó hoàn toàn trống rỗng không có gì cả; "Loa Toàn" có hai ý nghĩa, một là chỉ vào chiếc đuôi hình xoắn ốc có thể chuyển động với tốc độ cực nhanh, khiến nó bơi trong nước nhanh không thể tưởng, còn hai là chỉ vào hàm răng nhọn hoắc của nó, những chiếc răng nhọn hoắc giống như đinh ốc cũng chuyển động với tốc độ cực nhanh, sắc bén giống như những mũi khoan vậy, chắc chắn vô cùng.
Phương thức ăn uống của Chân Không Loa Toàn Sa cũng rất nhanh chóng gọn lẹ, nó dùng hàm răng nhọn nhai nát con mồi, rồi sau đó mới tiêu hóa dần. Nó không có tòa kết giới cực kỳ bền bĩ và bức tường dạ dày tự tái tạo với tốc độ cực nhanh giống như Kình Thôn, nên nếu để cho bất luận một sinh vật nào tiến vào trong bụng thì đó sẽ là một uy hiếp cực lớn. Mặt khác, trong bụng của nó trống không, điều đó đối với nhân loại hoàn toàn không thể gây ra một sự tổn hại nào, thậm chí còn khiến cho họ đi đứng nằm ngồi ở trong đó rất thoải mái nữa, thật chẳng khác nào là ở trong tàu ngầm vậy.
Ngoài ra, Chân Không Loa Toàn Sa còn có một loại đặc tính khác, nếu như nó trở thành sủng vật của nhân loại, vậy thì nó sẽ không hấp thu linh lực của chủ nhân như những sủng vật thông thường, bởi vì xung đột với yêu khí sẽ khiến nó bị ma thú công kích, chính vì thế nên nó mới có thể chung sống hòa bình với những ma thú khác.
Trên mặt biển không hề có dấu máu, mà phương thức ăn mồi của con Chân Không Loa Toàn Sa đó cũng không phù hợp, hơn nữa dựa vào việc mấy người kia không hề có thái độ chống cự lại mà suy đoán, vậy thì con Chân Không Loa Toàn Sa đó hẳn là sủng vật của Duy Đa Lợi Á hoặc là một trong mấy người đi theo nàng ta rồi. Người đầu tiên đưa ra kết luận đó chính là Đạt Văn Đa Khách, bởi vì hắn hiểu rõ đặc tính của loại sinh vật hiếm thấy này nhất; người thứ hai chính là Mịch La, tuy rằng gã chưa từng nghe nói đến Chân Không Loa Toàn Sa, nhưng với suy nghĩ trầm tĩnh và thông qua biểu tình trên mặt của Đạt Văn Đa Khách, gã biết được đó không phải là ma sủng của hắn. Không cần hỏi nhiều, thanh cung lớn trong tay gã được nâng lên, hơn nữa năm ngón tay trên tay phải tựa như biết ảo thuật vậy, lập tức thấy xuất hiện bốn mũi Kim linh lực tiễn.
Cung được kéo căng, bốn mũi tên rời dây cung và mang theo cường lực xoáy tròn tạo thành tiếng rít xé gió, rồi bắn phập vào mặt nước.
Đạt Văn Đa Khách hỏi:
- Mịch La, thế nào?
Mịch La đeo lại cây cung lên lưng, trên mặt vẫn lộ ra biểu tình cứng đơ như đá, phảng phất như là rất thờ ơ với kết quả vậy, chỉ nói:
- Chỉ có một tên bắn trúng đích, nhưng không thể tạo ra thương tổn lớn lao gì.
Đạt Văn Đa Khách biết rằng không thể trách Mịch La được, bởi vì trở lực ở trong nước dù sao cũng hơn hẳn ở trên lục địa, có thể gây thương tích cho Chân Không Loa Toàn Sa đã là không tệ rồi, nếu như không có khả năng tấn công ở cự ly cực xa cùng với xạ thuật có thể xé gió và đề kháng trở lực rất mạnh của Mịch La, vậy thì việc bắn trúng mục tiêu đã là cả một vấn đề rồi.
- Làm tốt lắm!
Đạt Văn Đa Khách thốt một câu khích lệ, rồi sau đó hắn lại tự nhủ thầm: "Quả nhiên không hổ là người của Thiên Lý mục trường, có thể đào tạo cả Chân Không Loa Toàn Sa để cho mình dùng, khà khà."
- Thủ lãnh, bây giờ chúng ta nên làm sao?
Một gã phó thủ đang đứng bên cạnh chợt lên tiếng hỏi.
- Trong tay ta không có loại hải sủng nào có thể lặn được sâu và nhanh bằng Chân Không Loa Toàn Sa được, tuy nhiên......
Nói đến đây, ngữ khí của hắn hơi thay đổi, thoáng sắp xếp mọi suy nghĩ lại, rồi mới tiếp:
- Tuy nhiên, Chân Không Loa Toàn Sa cũng có hai khuyết điểm. Một là bình thường thì chúng cũng có thể cùng tồn tại với các loại hải ma khác, nhưng đó là những lúc trong bụng không có người, còn lúc này thì lại khác, thế nào nó cũng sẽ bị đám hải ma tấn công. Đó chính là nguyên nhân tại sao Duy Đa Lợi Á không dùng nó để trở về Thủy Đô, mà bắt buộc phải ngồi thuyền là vậy. Hãy chú ý một điểm, nơi nào có động tĩnh lớn thì chắc chắn là bọn họ. Thứ hai, Chân Không Loa Toàn Sa cứ cách một đoạn thời gian thì sẽ phải nổi lên mặt nước để thở, bằng không thì đám người của Duy Đa Lợi Á sẽ bị ngộp thở cho xem. Và đó cũng chính là điểm trí mạng của nó. Hừ, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta ư, đâu dễ dàng như thế chứ, hắc hắc.......
Gã phó thủ khẽ nhíu mày, rồi nêu lên thắc mắc:
- Thủ lãnh, theo lời ngài nói, tốc độ của nó nhanh như thế, hải sủng không thể sánh bằng, còn Mục cốt tuy cũng đủ nhanh, nhưng Chân Không Loa Toàn Sa lại lặn quá sâu, bọn chúng sẽ không thể nào phát hiện được hành tung của họ, vậy chúng ta làm sao để truy tung?
- Yên tâm đi, ta tự có biện pháp.
Đạt Văn Đa Khách tựa như đã có tính toán kỹ càng, đồng thời cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Phi Đa Lợi.
Huyệt Thư Quỷ móc từ trong túi ra một vật đen thui, ở trên đó có một vật nho nhỏ như một cái giác mút, ở trên miệng của nó có một con thư trùng màu hồng trông giống như một cái vòi. Y đắc ý cười nói:
- Đây là Ký sinh du, một loại hải trùng chuyên sống ký sinh ở trên người của Chân Không Loa Toàn Sa, trời sinh nó đã có năng lực cảm ứng đặc biệt đối với đám Chân Không Loa Toàn Sa, chỉ cần đám cá mập chết tiệt đó chưa vượt ra ngoài phạm vi mười hải lý thì chúng sẽ không thoát được sự đánh hơi của Ký sinh du. Con trùng này sẽ dùng cái vòi của nó mà tìm ra hành tung của chúng rất dễ dàng. Để Mục cốt mang theo chỉ thị của nó để tìm phương hướng, bọn người của Duy Đa Lợi Á tất sẽ không còn chỗ để mà trốn nữa, ha ha ha....
Sau khi buông tràng cười điên dại, y ném con Ký sinh du sang cho Đạt Văn Đa Khách rồi nói:
- Việc truy tung sẽ giao lại cho các ngươi, lão tử không có hứng thú.
Với một kẻ thích nhiệt náo và thích lập công như Phi Đa Lợi mà thốt ra một câu như thế, quả thật là có chút kỳ quái. Thế nhưng những ai hiểu rõ y như là Mịch La và Đạt Văn Đa Khách thì lại không cho là kỳ, bởi vì Phi hành sủng vật chính là khắc tinh của thư trùng, do đó vì trên người của Phi Đa Lợi chỉ toàn là giòi bọ nên từ trước tới nay y vẫn có một nỗi phản cảm vô danh đối với Phi hành sủng vật.
Đạt Văn Đa Khách tiếp lấy Ký sinh du, rồi cùng Mịch La và mấy tên hải tặc nữa bước đến ngồi lên lưng đám Mục cốt, sau đó mới nói:
- Chúng ta sẽ phục kích ở phía trước, những người khác cứ toàn tốc mà đuổi theo sau.
Nói xong, hắn điều khiển Mục cốt bay theo phương hướng mà Ký sinh du chỉ thị.
Mắt thấy đám ôn thần đã ly khai dần, toàn bộ mọi người ở trên thuyền đều thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng bọn họ liền nhanh chóng phát hiện ra Phi Đa Lợi đang mang theo hai tên hải tặc từ ma chương nhảy sang lưng Lam ngu, vì vậy mà họ không khỏi khẩn trương, cả hô hấp cũng ngừng hẳn lại. Tên ác quỷ hung tàn bạo ngược, tính tình vừa nóng nảy lại vừa khát máu này khiến ai cũng đều phải kiêng kỵ y cả.
Gió biển vẫn thổi đều đặn giữa không gian rộng lớn, nhưng nó không thể nào xua tan đi hết mùi vị tanh tưởi hôi thối được phát ra từ trên người Phi Đa Lợi. Lúc này y đã nhảy lên đầu thuyền, nhìn từ khoảng cách gần, người ta thấy y còn hung dữ và đáng sợ hơn, bao nhiêu thịt thối, xương trắng, gân xanh, và cả nước mủ không ngừng chảy ra từ các lỗ hổng ở trên người y, vv....tất cả những thứ đó đều nói lên đầy đủ ý nghĩa của hai chữ "buồn nôn" rất chuẩn xác. Có rất nhiều hành khách nhìn thấy y thì đã cảm thấy dạ dầy lộn ngược, rộn rạo như muốn nôn thốc nôn tháo ra ngoài, nhưng ai nấy cũng đều cố nén cảm giác buồn nôn đó, vì sợ sẽ rước họa vào thân. Điều càng đáng ghét hơn chính là có khoảng mười con trùng từ trên người Phi Đa Lợi rơi xuống đất, chúng còn mang theo chất dịch nhơ nhớp rồi chậm rãi bò về phía đoàn người. Vừa rồi tất cả mọi người đã chứng kiến cảnh chết thảm của hai vị ma pháp sư kia nên giờ đây rất sợ đám trùng đó, những ai nhát gan một chút thì đôi chân đã run rẩy lập cập, rồi không dám giẫm lên mấy con trùng nhỏ bé đó, để tránh chọc giận Phi Đa Lợi.
Phi Đa Lợi quét mắt nhìn khắp đám hành khách một lượt, đôi mắt như hạt đậu xanh của y tỏa ánh hàn quang. Y rất thỏa mãn đối với hiệu quả thị uy của mình, chỉ có thông qua phương thức biến thái này thì y mới che giấu được sự tự ty ở tận đáy lòng được.
Phất Cơ Khắc thầm kêu không ổn, cố gắng dằn nén cơn sợ hãi xuống, rồi lên tiếng nhắc lại hiệp định lúc trước:
- Lúc nãy thủ lãnh của các người đã nói qua, chỉ cần giao ra Duy Đa Lợi Á thì sẽ những người khác đều sẽ được buông tha, các hạ......các hạ không thể nuốt lời.
- Lão cẩu, câm miệng cho ta, bằng không thì ta sẽ lập tức giết chết ngươi.
Nói xong, Phi Đa Lợi lại nổi trận lôi đình rồi nói tiếp:
- Ngươi bị mù phải không? Các ngươi đã giao ra người mà chúng ta cần hay chưa? Bọn chúng đã bỏ chạy rồi, vì vậy mà điều kiện trao đổi cũng không thành lập.
Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn có kỷ luật rất nghiêm khắc, chính vì vậy mà Phi Đa Lợi có mấy phần kiêng kỵ đối với mệnh lệnh của Đạt Văn Đa Khách, do đó mà y đã hao tốn tâm cơ để tìm ra một lý do, tuy chỉ là ngụy biện, nhưng quả thật rất khó có thể phản bác được.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại trở nên khẩn trương đến cao độ. Phất Cơ Khắc cắn răng hỏi:
- Vậy.....các ngươi muốn sao?
Phi Đa Lợi cười hắc hắc nói:
- Muốn ta buông tha các người cũng dễ dàng lắm thôi, ta không phải là một kẻ dã man không biết nói lý, lại càng không phải là một kẻ chỉ biết đuổi cùng sát tuyệt. Chỉ cần đáp ứng hai điều kiện của ta là được, thứ nhất, mau giao tên khốn kiếp nào đã giết hai con Huyết Bạo trùng cao cấp của ta ra đây; thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, chỉ cần giao Duy Đa Lợi Á ra là xong.
Các hành khách nghe vậy thì đều xôn xao hẳn lên, điều thứ nhất thì họ nghe còn hiểu được, nhưng điều thứ hai thì thật là khó hiểu.
Phất Cơ Khắc tức giận nói:
- Vừa rồi nàng ta đã bỏ trốn rồi, chẳng phải ngươi cũng thấy rõ đó sao?
Y cho rằng Phi Đa Lợi chỉ là nói bừa nói càng, vô cớ sinh sự mà thôi.
Phi Đa Lợi hừ một tiếng, rồi nói:
- Không phải, thư trùng của ta đã cho hay, mùi vị của ả vẫn còn lưu lại quanh đây, nó vẫn chưa hề biến mất. Nói một cách khác, ả vẫn còn ở trên thuyền, hắc hắc...
Lời này vừa nói ra, các hành khách chợt ồ lên bàn tán, ánh mắt của họ đảo tới đảo lui trong đám đông, ai nấy đều tỏ vẻ hoài nghi đối với thân phận của người đang đứng kế bên mình, mà vị ngâm du thi nhân Thiết Nhĩ Tây kia thì hơi biến sắc, nhưng vẫn một mực im hơi lặng tiếng.
Phi Đa Lơi lộ nụ cười gian xảo trông còn khó coi hơn cả là khóc, rồi chậm rãi nói:
- Triệu tập tất cả mọi người ở trên thuyền lại, bao gồm cả thanh dân và phụ nữ trẻ em, nói không chừng ả đang lẫn lộn ở trong số đó.
Mộ Dung Thiên khẽ nhíu mày, xem ra trận phong ba này tạm thời không thể nào dừng lại được rồi. Nàng Duy Đa Lợi Á kia và cái mục trường ở trên biển của nàng rốt cuộc đã xảy ra xung đột gì với Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn? Tại lúc này đây, hắn không ngờ rằng mình đã bước một chân vào cái âm mưu phá vỡ tình thế cân đối của đại lục rồi vậy.