Rất nhanh sau đó, toàn bộ hành khách ở trên thuyền đều tụ tập lại một chỗ, bao gồm cả võ giả, bình dân, đầu bếp, lão nhược, phụ nữ và trẻ em, vv....tất cả đều bị dồn vào một nơi. Nhìn thấy bộ dạng kinh khủng không giống người của Phi Đa Lợi, đám hài tử sợ điếng người, trong mắt chúng tràn ngập nét khủng hoảng, nhưng lại bị phụ thân hoặc mẫu thân của chúng bịt miệng thật chặt nên không thể kêu thét thành lời.
- Tốt, tốt, chỉ cần các ngươi biết phối hợp thì sẽ có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình, khặc khặc.....
Phi Đa Lợi nói xong thì buông ra một tràng cười âm dương quái gở.
Khiết Tây Tạp và Đình Đình đều ở trong số đó, bên cạnh còn có cả gã ngâm du thi nhân Thiết Nhĩ Tây. Mộ Dung Thiên cảm thấy rất kỳ quái, gã là người có sức phòng ngự rất yếu, vậy mà lại có thể được sống sót dưới sự tấn công như vũ bão của đám hải tặc, chỉ bị vài vết thương nhẹ mà thôi, coi bộ vận khí của gã cũng không tệ.
Ánh mắt của Phi Đa Lợi lướt nhìn đám đông một lượt, rồi sau đó mới chậm rãi nói:
- Dưới kia, Duy Đa Lợi Á, hãy mau bước ra cho ta.
Toàn bộ hiện trường đều im phăng phắc, không có ai lên tiếng và cũng chẳng có ai có hành động gì.
Phi Đa Lợi lại nói tiếp:
- Ta lập lại lần nữa, Duy Đa Lợi Á, hãy mau bước ra đây cho ta.
Sau câu hỏi lần này, hiện trường vẫn không có động tĩnh gì. Phi Đa Lợi không thu hoạch được điều gì thì cũng không hề thất vọng, trái lại ánh mắt của y còn ánh lên vẻ hưng phấn, nói:
- Duy Đa Lợi Á, phải chăng ngươi chưa nghe rõ lời của ta?
Vừa nói xong, ánh mắt của y liền như vô ý rơi về phía Mộ Dung Thiên, nhưng mà Mộ Dung Thiên lại nghĩ rằng y không phải đang nhìn mình.
- Tốt, hắc hắc, ta ghét nhất là phiền phức, vì vậy nên không còn cách gì khác hơn là dùng phương thức đơn giản nhất thôi.
Trong tiếng cười vang, Phi Đa Lợi chợt giơ tay lên, tiếp theo đó là một đạo bạch quang nhanh chóng bay ra, rồi tiến thẳng vào miệng của một gã Ngưu tộc chiến sĩ đang đứng trước mặt y.
Hành động đó của y không hề có một dấu hiệu báo trước nào, còn gã chiến sĩ kia vì không kịp đề phong nên lập tức lãnh trọn hậu quả và nuốt luôn tia bạch quang đó vào bụng. Gã kinh hãi móc lấy móc để vào yết hầu của mình, muốn khiến cho bản thân nhổ vật lúc nãy ra, nhưng tất cả đều vô dụng, không lâu sau thì gã Ngưu tộc chiến sĩ liền cao giọng kêu la thảm thiết, khuôn mặt thì nhăn nhúm vặn vẹo, đồng thời hai tay lại còn ôm đầu chạy điên cuồng khắp nơi, hơn nữa gã dùng sức khá mạnh, nên đã đụng ngã mấy người ở xung quanh ngã lăn kềnh ra đất. Những người khác thấy vậy thì liền dạt ra một bên, chỉ e tránh gã không kịp mà thôi.
Gã chiến sĩ đó lảo đảo chạy đến bên hông thuyền, rồi dùng sức để tông đầu mình vào rào chắn thật mạnh. Gã thuần túy trông giống như một kẻ điên vậy, vào lúc này không hề biết dùng tới hộ thể đấu khí nên cú đụng đó chắc chắn là không nhẹ chút nào; đầu nứt toạc, máu chảy lênh láng, nhưng gã chiến sĩ kia làm như là đang được giải thoát cơn khổ sở vậy, gã lồm cồm đứng đậy, sau đó lại tiếp tục quăng mình vào lan can sắt, cứ hết lần này tới lần khác, tựa như không biết đau là gì. Cho đến khi huyết nhục tan nát thành một mớ hỗn loạn, máu chảy lênh láng ra sàn thuyền, nhuộm đỏ một vùng, lúc bấy giờ gã mới chịu dừng lại.
Mọi người đều trợn mắt há miệng, nhìn tình cảnh trước mặt mà giật mình kinh sợ, trong lòng phát lãnh, hiển nhiên đạo bạch quang vừa rồi mà Phi Đa Lợi phóng ra chính là một con trùng nguy hiểm nào đó, và nó đã xâm nhập vào trong cơ thể của gã Ngưu tộc chiến sĩ. Thân thể của Thú nhân tộc cường tráng tới cỡ nào, thế mà nội tạng của họ lại yếu đuối như thế, chỉ có thể để mặc cho một con trùng nhỏ bé muốn làm gì thì làm. Hành động dị thường của gã đã nói lên cơn đau đớn vì va chạm mạnh với vật cứng còn dễ chịu hơn sự thống khổ do con trùng kia mang lại nhiều lắm, khả dĩ có thể di dời sự chú ý đi nơi khác và quên đi việc đang bị con trùng kia hành hạ ở trong dạ dày.
Rất nhiều người đoán biết được kết cục bi thảm của gã Ngưu tộc chiến sĩ, họ không đành lòng nhìn tiếp nữa, nhưng lại không thể không nhìn. Phương pháp giết người của Phi Đa Lợi có thể nói là một môn nghệ thuật, tuy đáng sợ nhưng lại tràn ngập một thứ mỵ lực yêu dị nào đó, giống hệt như phim kinh dị vậy, nó khiến cho người ta vừa thích vừa sợ. Những đứa hài tử thì bị người lớn che mắt lại, nhằm tránh cho chúng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vậy chỉ sợ tâm linh nhỏ bé của chúng sẽ không thể nào tiếp thụ được sự thật tàn nhẫn đó.
- Xoạt!
Một tiếng động nhỏ vang lên, thiên linh cái của Ngưu tộc chiến sĩ mở ra một khe hở, máu tươi từ đó bắn ra tung tóe, rồi cả người gã cũng co quắp và mềm nhũn lại, rồi nằm gục xuống đất, không nhúc nhích gì nữa. Sau đó là một con trùng nhỏ màu trắng và mập mạp, vẻ ngoài giống như một con rết có trăm ngàn chân, chậm rãi bò ra từ chiếc đầu vỡ nứt của gã Ngưu tộc chiến sĩ kia, đã vậy mà nó còn phát ra mấy tiếng chi chi, tựa hồ như rất thỏa mãn với bữa ăn ngon lành này vậy.
Phương hướng mà gã Ngưu tộc chiến sĩ đó ngã xuống lại vừa khéo quay về phía mọi người. Trong đoàn người có một tên trinh sát binh là người của Tam Mục tộc, gã là người cường tráng và lá gan khá lớn, nhưng khi nhìn thấy trong não sọ của gã Ngưu tộc chiến sĩ trống rỗng không còn gì hết, một tí óc cũng không còn, thì gã sợ run cả người, suýt tí nữa đã đứng không vững. Có lẽ con trùng kia đã ăn hết toàn bộ khối óc của gã chiến sĩ kia rồi.
Phi Đa Lợi khẽ phất tay một cái, con trùng kia liền uốn cong người lại, rồi nó mang theo lực đàn hồi cực mạnh và bắn vọt trở về trên thân Huyệt Thư Quỷ.
Phi Đa Lợi liếm liếm môi mấy cái, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn sau khi đã giết người xong, rồi lên tiếng hỏi tiếp:
Mọi người nghe vậy thì cùng lúc kinh sợ, không ai dám biểu lộ ra điều gì, bằng không thì biết đâu sẽ bị tai họa giống như gã Ngưu tộc chiến sĩ kia. Trước cơn sợ hãi cực độ, ai nấy cũng đều muốn trốn tránh, mang bao nhiêu tức giận đối với kẻ hung thủ giết người kia dời hết lên người của kẻ đầu não của tai nạn lần này.
- Duy Đa Lợi Á, hãy mau bước ra đi.
- Đừng có để liên lụy đến chúng ta, chính bởi vì ngươi mà hiện tại đã có quá nhiều người phải chết rồi kia kìa.
- Kiểm tra chức nghiệp huy chương!
- Ngươi thật ngu ngốc, có rất nhiều người ở quốc gia trung lập không hề có chức nghiệp huy chương mà.
- Ngươi nói cái gì, ngươi chửi ai đó hả?
- ............
Trước sự áp lực của tử vong, mọi người bắt đầu nháo nhào cả lên, thậm chí còn tranh cãi kịch liệt, vung tay múa chân với nhau nữa.
Khuôn mặt của Thiết Nhĩ Tây lộ đầy vẻ mâu thuẫn, thoạt xanh thoạt trắng, nhưng gã đã nhanh chóng hít sâu một hơi rồi bình tĩnh trở lại.
Lúc này trong mắt Khiết Tây Tạp phóng ra lửa giận bừng bừng, tay phải của nàng khẽ đưa lên, nhưng chỉ mới được nửa đường thì đã bị bàn tay của ai đó chặn lại. Nàng đưa mắt nhìn sang thì thấy đó là Mộ Dung Thiên đang đứng bên cạnh.
- Hãy nhẫn nại một chút, thời cơ còn chưa tới.
Trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, Mộ Dung Thiên đã thấy qua rất nhiều cảnh tượng tàn khốc, nên tâm tình lỗ mãng hay xung động trước kia của hắn đã bị hiện thực làm tan biến đi từ lâu. Tất cả đều phải vì tranh thủ lấy sự sinh tồn mà ép cho mình lúc nào cũng phải bình tĩnh đo lường hoàn cảnh xung quanh. Theo hắn suy đoán, kỳ thật Phi Đa Lợi đã biết Duy Đa Lợi Á vẫn còn ở trên thuyền từ lâu, đó chính là lý do mà y đã để cho Đạt Văn Đa Khách truy đuổi đám người kia, rồi sau đó y mới độc chiếm công lao. Thậm chí, Mộ Dung Thiên còn dám xác định rằng y khả dĩ có thể thông qua mấy con trùng của mình mà tìm ra được Duy Đa Lợi Á, tuy nhiên, y đã không làm vậy, mục đích cũng chỉ là muốn mượn cớ để tùy tiện giết người, làm thỏa mãn dục vọng của bản thân mà thôi. Khi y đạt được mục đích thì đồng thời cũng sẽ giúp cho Mộ Dung Thiên tạo ra cơ hội đáng quý, bởi vì trên căn bản, Phi Đa Lợi vốn không thể nào ngờ được trong đám võ giả hoặc gần chết, hoặc bị thương sứt đầu mẻ trán còn sót lại này thì ra vẫn còn có vài cao thủ; thậm chí những cao thủ đó còn đủ sức giết chết y cùng với tiểu đội hải tặc nữa. Nhưng hiện nay Mộ Dung Thiên chỉ đành tạm thời để cho y tàn sát bừa bãi, bởi vì đám người của Đạt Văn Đa Khách còn chưa đi quá xa, bọn hải tặc nhất định là sẽ có phương thức liên hệ đặc biệt bằng đạn tín hiệu, nếu mình tùy tiện xuất thủ, vậy thì bọn chúng sẽ lập tức quay trở lại, e rằng việc đó sẽ rất phiền phức. Do đó mà Mộ Dung Thiên chỉ có thể đợi, cho đến khi hắn nghĩ rằng khoảng cách của đám người Đạt Văn Đa Khách đi đủ xa, và sẽ không thể nhìn thấy được đạn tín hiệu để quay về kịp lúc nữa mới thôi.
- Khặc khặc, ngươi vẫn còn chưa muốn hiện thân hả? Vậy thì quá tốt!
Nụ cười biến thái của Phi Đa Lợi lại xuất hiện, sau đó y liền hé miệng phun ra một loại dịch thể nhơm nhớp màu xanh lục. Mục tiêu lần này là một cô bé Tinh Linh thuộc giới bình dân đang được mẫu thân ôm trong lòng, cô bé đó nhiều lắm chỉ có một tuổi mà thôi, thậm chí còn chưa biết đi nữa. Rõ ràng Phi Đa Lợi là một tên đã không còn nhân tính nữa rồi, trong mắt y, ai cũng có thể giết hết, bất luận là tuổi tác hay giới tính, tất cả đều như nhau mà thôi.
- Không!
Mẫu thân của cô bé kêu lên một tiếng bi ai, nhưng luồng dịch thể màu lục đó bay ra quá nhanh, hơn nữa diện tích bao phủ của nó lại rộng, còn người mẹ kia vì phải ôm con nên hành động chậm chạp, do đó mà không thể tránh kịp. Đứng trước sinh tử tồn vong, tình mẹ vĩ đại được bộc lộ rất rõ ràng, bà ta lựa chọn hy sinh bản thân để cứu con, một tay đẩy mạnh hài tử ra ngoài, còn luồng dịch thể màu lục kia thì ập xuống bao phủ lấy toàn bộ cơ thể bà ta.
Tựa như đụng phải chất a xít vậy, toàn thân và y phục của bà ta nhanh chóng bị đốt cháy và hóa tan thành nước. Cơn thống khổ của bà ta cường liệt thế nào không cần nói cũng biết được, thế rồi một tình cảnh chấn động lòng người cũng xuất hiện. Đó là một bà mẹ Tinh Linh không có sức chiến đấu, nhưng trong tình huống đau đớn còn hơn cả gã Ngưu tộc chiến sĩ vừa rồi mà cũng gắng gượng không kêu lên. Bà ta cố nén sự thống khổ dày vò mà quay mặt đi, vì không muốn cho hài tử nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của mình, sau đó mới lên tiếng cầu xin với Phi Đa Lợi:
- Van xin đại gia, hãy buông tha cho hài tử của ta, ta xin ngươi, cứ giết ta đi, nhưng xin đừng gây tổn hại đến nó.
Thần tình của Phi Đa Lợi cực kỳ tàn nhẫn, lạnh lùng thốt:
- Khặc khặc, ngươi hãy qua đây, nếu ngươi có thể sang đến gần đây thì ta sẽ đáp ứng ngươi.
Lúc này hai chân của bà mẹ Tinh Linh đó đã bắt đầu thối rữa, vì vậy mà không thể nào đứng thẳng được, dây thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng nên cũng không còn năng lực để bước đi được nữa, nhưng bà ta lợi dụng lúc này hai tay còn chưa bị dính niêm dịch màu lục nên vội dùng hết toàn lực để bò về phía Phi Đa Lợi.
Trong lúc cơ thể đang bị ăn mòn từ từ, khuôn mặt của bà mẹ Tinh Linh đó không còn phân biệt là của "con người" được nữa, phía sau bà ta là một đường máu loang lỗ thật dài, nhưng bà ta vẫn ngoan cường bò đến mục tiêu của mình.
Phi Đa Lợi rõ ràng cũng khá bất ngờ, cho dù là một tên Dã Man nhân cường tráng, nếu lúc này có bị trúng chiêu đó của y, dù không chết ngay thì cũng không thể nào nhúc nhích được nữa, vậy mà một bình dân yếu đuối như vậy lại có thể làm ra kỳ tích mà một người thường không thể nào làm nổi. Mắt thấy bà ta càng lúc càng bò đến gần mình, Phi Đa Lợi bắt đầu thấy hối hận với lòng "nhân từ" hiếm thấy của mình. Nếu quả thật bà mẹ Tinh Linh đó có thể làm được điều kiện của y, vậy thì bà ta có thể yên tâm mà chết đi vì đã bảo vệ được hài tử của mình, mà đối với những nạn nhân chết đi trong cơn vui sướng thì y không thể nào tiếp nhận được. Thế nhưng ở trước mặt đông đảo thuộc hạ như vậy, y không thể nào thay đổi ý kiến được, bằng không thì sẽ bị mất đi uy tín của mình.
Toàn thể hành khách đều ngừng cả hô hấp, ánh mắt của họ đều dừng lại trên người của bà mẹ Tinh Linh kia, trong lòng họ tràn ngập sự kính nể đối với bà ta, ngay cả võ giả cũng không ngoại lệ. Hôm nay bọn họ đã được chứng kiến một loại lực lượng hết sức thần kỳ. Thì ra, người bình dân cũng có lúc mạnh đến như vậy, chỉ có điều là bà ta đã dùng một phương thức tuy không phải bạo lực nhưng cũng không hề thua kém chút nào.
Cuối cùng bà mẹ Tinh Linh đó cũng bò được tới trước mặt của Phi Đa Lợi, nhưng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, tay bà ta run run đưa ra phía trước, như là muốn đem hết sinh mệnh lực ra để sử dụng vậy, nhưng rốt cuộc thì cũng bị thất bại và vô lực rơi xuống đất.
- Ngươi thất bại rồi, khặc khặc khặc.....
Trong tiếng cười cuồng dại, Phi Đa Lợi đi về phía bà mẹ Tinh Linh kia, cô bé Tinh Linh đang ở cạnh đó, theo bản năng biết rằng mình đã mất đi cảm giác an toàn nên khóc thét lên. Từ trên người Phi Đa Lợi có vô số thư trùng lúc nhúc tuôn ra ào ạt, y giang rộng hai tay như sắp ôm cô bé vào lòng, rồi cười nói:
- Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, hãy để ta ôm một cái xem nào!
Y tuyệt đối sẽ không vì đối phương nhỏ tuổi mà hạ thủ lưu tình, trái lại còn muốn dùng tới thủ đoạn cực kỳ tàn ác để tìm lấy khoái cảm nữa.
- Dừng tay!
Lúc này đột nhiên có ít nhất là bốn người cùng lúc lên tiếng, trong đó có cả Khiết Tây Tạp. Nàng tức giận đến nỗi không thể kiềm chế nổi nữa, nếu muốn nàng mở trừng mắt để nhìn con ác quỷ dùng thủ đoạn tàn độc để đối phó với một đứa tiểu hài thì nàng không thể làm được.
Nhưng trong lúc nàng đang định dùng toàn lực để phát động ngự phong thuật nhảy ra ngăn cản, thì có một thân ảnh từ sát bên cạnh nàng nhanh chóng phóng ra, đồng thời còn nắm chặt lấy đôi tay lúc nhúc đầy thư trùng của Phi Đa Lợi mà không kiêng dè chút nào.
Tiếp theo đó, nàng càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra tốc độ của người đó còn cao hơn cả ngự phong thuật của mình, và người này không ai khác hơn chính là ma võ sĩ Khải Lý, một ma võ sĩ đáng lẽ không hề thiện về tốc độ, và chẳng những thế mà cấp bậc của hắn có lẽ còn gần đạt tới cấp D rồi nữa kia.