Sáng hôm sau, trời còn chưa kịp sáng thì ngoài cửa phòng khách đã có tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi.
Tối hôm qua tên sắc lang đã đại chiến với Đình Đình suốt ba trăm hiệp, bị nàng thi triển mỵ lực khắp toàn thân, rốt cuộc thì đôi bên đều bị lưỡng bại câu thương. Đáng lẽ về phương diện này thì tên sắc lang rất mạnh, nhưng vì phải chống lại mỵ lực của Vu nữ, một chức nghiệp thần bí nhất ở trên đời thì cũng khó mà tiêu cho hết mỵ lực quá mạnh của nàng ta. Suốt đêm qua, có ít nhất là hơn phân nửa thời gian là phải trải qua những vận động dễ làm tiêu hao năng lượng, cả người sắt cũng không chịu nổi nữa, vì vậy mà khó trách hắn không buồn ngủ sao được. Lúc này Mộ Dung Thiên ngáp ngắn ngáp dài, vừa nhỏm dậy vừa lầm bầm chửi:
- Tên chó đẻ nào mà thiếu đạo đức như thế, trời chưa sáng mà đã đi phá giấc ngủ của người ta rồi, coi chừng sinh con không có mắt à.
Rồi hắn lắc lắc nàng Vu nữ đang nằm bên cạnh, nói:
- Này, dậy đi.
- Ư!
Đình Đình khẽ rên lên một tiếng đầy quyến rũ, nàng khẽ trở mình một cái, tay chân cùng cuộn lại rồi vẫn say sưa ngủ tiếp. Sau khi Mộ Dung Thiên rời khỏi thân thể nàng, nàng liền cảm thấy có chút không thoải mái, vì vậy mà đôi chân thon dài liền theo phản ứng mà kẹp lấy mép chăn. Đôi chân khêu gợi này có lẽ tối qua đã gần như muốn kẹp đứt Mộ Dung Thiên luôn đây, suýt chút nữa là bại trận rồi.
Vào đúng lúc nàng Vu nữ trở người, bờ mông tròn trịa của nàng vừa khéo lại xoay về phía Mộ Dung Thiên và còn hơi nhếch lên cao một chút nữa. Cái tư thế đó cực kỳ hấp dẫn và quyến rũ đến mê người, quả thật không thể nói nên lời được, điều đó khiến cho dục hỏa của tên sắc lang lại dậy lên như sóng tràn bờ, khiến hắn chỉ muốn quay lại đấu tiếp thêm ba trăm hiệp nữa thôi. Nhưng hắn biết rõ lúc này không thích hợp, bởi vì chuông cửa càng lúc càng vang lên gấp gáp, điều đó cho thấy đối phương đang có việc cấp bách muốn tìm mình. Tuy nhiên, nhìn thấy Đình Đình mất sức và ngủ say li bì như thế thì tên sắc lang không khỏi thầm đắc ý trong lòng, cuối cùng thì kẻ chiến thắng trong cuộc "vật lộn da thịt" đầy thảm liệt kia chính là mình, điều này đối với bất cứ một nam nhân nào cũng là một điều rất đáng kiêu ngạo.
Mộ Dung Thiên buông Đình Đình ra, rồi bước ra mở cửa. Ở bên ngoài phòng ngủ còn có một phòng khách nữa, nên hắn không cần lo thân thể lồ lộ của người ngọc bị phơi bày ra trước mắt người ngoài.
Cách Lôi Lâm đang nóng ruột chờ ngoài cửa, vẻ mặt của nàng tuy có vẻ mệt mỏi nhưng lại không che giấu được niềm hưng phấn.
Nếu là nữ nhân đến thăm, tất nhiên Mộ Dung Thiên không tiện nổi nóng, hắn chỉ thở dài một hơi rồi hỏi:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, có chuyện gì thế?
Cách Lôi Lâm liếc mắt nhìn hắn rồi nói:
- Tất nhiên là có chuyện rồi, nhưng trước tiên xin ngươi hãy kéo khóa quần lại được không?
- À, xin lỗi! Xin lỗi!
Hai lần bị "lộ hàng" khiến cho mặt mũi của Mộ Dung Thiên đều bị mất sạch, hắn luôn miệng xin lỗi rồi đưa tay xuống hạ thể, nhưng đột nhiên hắn nghĩ ra động tác này có chút không thích hợp, nếu để cho tiểu huynh đệ lộ hẳn ra ngoài và bị nữ nhân thấy được thì mình đúng là đồ biến thái, vì vậy hắn vội quay lưng lại để sửa sang "lổ hổng", hoàn tất công việc khiếm nhã này.
Bị mất mặt suốt một ngày, Mộ Dung Thiên cảm thấy mình thật là xui xẻo, vì muốn che đậy điểm này nên hắn liền nói:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, nếu sự việc không có gì quá quan trọng vậy thì để mai mới nói nha, hôm nay mệt chết ta rồi!
Dứt lời, hắn định đóng sập cửa lại để sớm trở về chiếc giường ấm cúm và tiếp tục giấc mộng đẹp của mình.
- Không được, ta đang có việc gấp, nhất định phải làm cho ra lẽ mới được.
Cách Lôi Lâm chặn cửa lại, khẩu khí ngang ngược thật giống như là sơn tặc chiếm núi, thổ phỉ ác bá đòi tiền mãi lộ vậy.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Thôi bỏ đi, mau vào đi. Ngươi đứng trước cửa như vậy, chỉ sợ người khác nhìn thấy sẽ cho rằng tối qua ngươi đã ở đây qua đêm, bây giờ mới vừa trở lại thôi đấy.
Cách Lôi Lâm làm một động tác như đang nôn mửa, vừa đi vào phòng khách vừa nói:
- Phì, ngươi tưởng ai nấy cũng đều là sắc lang không biết xấu hổ như ngươi, cả đầu óc chỉ toàn là những tư tưởng xấu xa bậy bạ hết hay sao?
Với lớp da mặt dầy như Mộ Dung Thiên, đương nhiên sẽ không vì hai câu nói của Cách Lôi Lâm mà cảm thấy xấu hổ, sau khi hắn đóng cửa lại, rồi cười hỏi:
- Nam hoan nữ ái là việc thiên kinh địa nghĩa mà, xấu xa bậy bạ chỗ nào đâu chứ?
- Được rồi, đồ sắc lang chết bầm, ta không thèm nói chuyện phiếm với ngươi, và cũng không cần châm trà cho ta nữa.
Nàng vừa nói vừa ngăn chén trà không để Mộ Dung Thiên rót trà vào.
- Ủa?
Tên sắc lang quay đầu, nói:
- Yên tâm đi, ta vốn không định rót nước cho ngươi, mà ta đang khát nước thôi.
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì thiếu chút nữa hôn mê luôn, nàng lắp bắp:
- Ngươi.....ngươi....ngươi....ngươi....ngư� �i....lẽ nào ngươi không có lấy một chút....
Vừa nói, nàng vừa co ngón trỏ và ngón cái lại, chỉ chừa ra một khe nhỏ, rồi nói:
- ...một chút phong độ nào hết sao? Thế rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân hay không?
- Thật đến nỗi không có chỗ nào thật hơn nữa đâu, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể nghiệm chứng.
Rồi Mộ Dung Thiên lại cười ha hả, nói tiếp:
- Là ngươi nói không cần khách khí mà, bây giờ trái lại đi trách ta hay sao?
Cách Lôi Lâm cố gắng dằn cơn tức gần như không thể khống chế được, rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Ta có một vấn đề cần ngươi phải thành thật trả lời. Tối hôm qua ngươi có cho ta một chút gợi ý, đó chính là một phần trong công thức điều chế Tử Dương đan, tuy không hoàn chỉnh, nhưng lại rất hữu ích cho việc nghiên cứu của ta. Đến hôm nay thì ta đã có một tí manh mối rồi, vì vậy nên ta muốn hỏi, từ đâu mà ngươi lại biết được phối phương đó?
Mộ Dung Thiên đã sớm đoán ra được ý đồ của nàng, nên cười cợt nhã, nói:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, chẳng phải lúc đó ngươi vốn không tin lời ta hay sao? Thế sao bây giờ là muốn hỏi ta?
Cách Lôi Lâm chống nạnh rồi hất hàm hỏi:
- Thế rốt cuộc ngươi có nói hay không?
Mắt thấy nàng bắt đầu có khuynh hướng bạo lực và muốn xách đao chém người rồi đây.
Mộ Dung Thiên giở trò ương ngạnh:
- Ta không có thói quen đàm đạo với người chỉ biết đứng trên cao mà cúi xuống nói chuyện với người ta, nếu ngươi muốn biết câu giải đáp của vấn đề đó thì....
Những lời này đâm trúng yếu điểm của Cách Lôi Lâm, thế là nhất thời nàng liền dịu xuống, nhưng nàng vẫn chưa chịu thôi, lập tức giở bản lãnh khác ra, nũng nịu nói:
- Tiên sinh, ta biết ngươi là một thân sĩ anh tuấn, phong độ, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đầy tính hài hước, tâm địa thiện lương, chuyên giúp người làm vui....
Mộ Dung Thiên tiếp lời nàng:
- Còn phải thêm vào một câu: "Ta đối với ngươi hết lòng kính ngưỡng như nước sông chảy liên miên bất tuyệt, như Hoàng Hà lai láng, lại càng không thể vãn hồi được nữa."
Cách Lôi Lâm hơi ngẩn người ra, rồi gượng cười nói:
- Nói chung, ngươi là người tốt nhất thế gian này, hãy mau nói cho ta biết đi...
- Lời vuốt ve của ngươi thật khiến ta rất vui vẻ, thế nhưng....
Mộ Dung Thiên nói tới đây thì ngữ khí hơi trầm xuống:
- Ta không tính nói cho ngươi biết, bởi vì đây là một bí mật.
Mộ Dung Thiên nói xong liền đặt mông ngồi xuống, một chân gác lên đùi chân kia, thản nhiên nhấm nháp hớp trà.
Cách Lôi Lâm biết mình lại bị hắn chơi một vố, thế là nàng tiến lên nhéo cho hắn một cái thật đau, miệng rít:
- Nói, nói mau, lập tức nói ngay! Bằng không thì ta sẽ nói cho người khác biết là ngươi đã cưỡng gian ta.
- Phì!
Mộ Dung Thiên vừa uống xong một hớp trà thì lập tức phun hết ra, đó không phải là vì bị Cách Lôi Lâm nhéo đau, mà là vì ẩn ý của nàng. Cũng may tên sắc lang phản ứng cực nhanh, hắn kịp thời quay đầu sang một bên, nếu không thì toàn bộ trà đã phun thẳng vào người Cách Lôi Lâm hết rồi.
Đưa tay lau mồ hôi xong, tên sắc lang mới nói:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, đó gọi là vu khống đấy nhé.
Cách Lôi Lâm giậm chân nói:
- Ta mặc kệ, người ta ai cũng biết ta chưa bao giờ đến chỗ ở của nam nhân sớm như thế này, nếu ngươi không chịu nói, đến chừng đó dù ngươi có uy thế giết được Phệ Nhân trùng thì cũng đừng trách ta.
Mộ Dung Thiên thầm chửi chẳng lẽ ngươi là đồ bullshit hay sao, lão tử gọi người tới kiểm tra là được chứ gì. Coi bộ nàng tiểu thư này chỉ biết luyện đan tối ngày thôi, chứ chẳng hề biết một chút kiến thức sinh lý bình thường chút nào cả, nhất định nàng ta vẫn còn là một xử nữ rồi. Tuy nhiên, nàng nữ dược sư này đúng là quá si cuồng đi, không từ một thủ đoạn nào để ép mình nói ra phương thức điều chế thuốc mà ngay cả phương pháp nghiên cứu của nàng cũng không khám phá nổi.
Ban đầu Mộ Dung Thiên chỉ tính đùa một chút thôi, bây giờ được vui vẻ rồi, nếu đùa tiếp tục, chỉ sợ sẽ đùa ra lửa ấy chứ. Vì vậy mà hắn tỏ ra rất biết điều:
- Tốt, tốt, tốt, Cách Lôi Lâm tiểu thư, coi như là ta sợ ngươi rồi. Chuyện là thế này, ngươi cũng biết đó, trong chiến tranh, La Địch là một tên phản quốc....
- Là bị vu tội phản quốc....
Cách Lôi Lâm lập tức sửa lại lời hắn.
Có một người ái mộ điên cuồng và lúc nào cũng sẵn sàng lên tiếng bênh vực mình như thế, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất đắc ý:
- À, ừ, thì là bị vu tội phản quốc, không biết lúc bấy giờ đã chạy tới nơi nào, nhưng còn cuốn bút ký dược sư của hắn...
- Dược sư bút ký?
Cách Lôi Lâm lại một lần nữa có phản ứng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mộ Dung Thiên, lúc này trong mắt nàng phát xuất quang mang của thần giữ của khi nhìn thấy kim tệ vậy.
- Không, nói đúng hơn nó chỉ là một đoạn ngắn của Dược sư bút ký, do La Địch tiện tay viết ra mà thôi.
- À...
Cách Lôi Lâm hơi thất vọng, nhưng cũng vội vàng nói:
- Ê, thế đoạn bút ký đó như thế nào?
Mộ Dung Thiên thong thả lấy ra một trang giấy đã được viết sẵn từ lâu, đưa ra để chứng minh cho lời nói dối hoang đường của mình:
- Hì, tất nhiên là đoạt được từ tay của gã bạn cùng phòng của hắn, Tạp Hy.
- Tạp Hy? Kỳ quái thật, sau khi La Địch thất tung chưa tới mấy tiếng đồng hồ, gã cũng đồng thời thất tung theo. Ta vốn muốn tìm gã để hỏi xem La Địch có để lại đan dược hoặc bút ký gì hay không, nhưng tới nay vẫn không có tin tức gì của gã, có thể là gã đã bị bí mật hành quyết rồi cũng nên.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì quả thật có hơi ngạc nhiên, lúc đó từng có người giả trang thành mình để đánh lạc hướng của truy binh, chẳng lẽ là Tạp Hy hay sao? Nếu là như vậy thì gã nhất định phải gánh trọng tội mới phải, nhưng tại sao lại không thấy có lệnh truy nã gã vậy kìa? Hơn nữa, mấy ngày trước, Mộ Dung Thiên còn thấy gã đi đứng nghênh ngang tại Mặc Vân Tháp của Đô Linh nữa, thế là sao nhỉ?
- Ê, không nói chuyện đó nữa, bút ký thế nào?
Cách Lôi Lâm tiếp tục hỏi.
Mộ Dung Thiên lập tức quăng sự an nguy của gã bạn cùng phòng sang một bên, hắn cười nói với Cách Lôi Lâm:
- Sau bao phen thất tán với nhiều nguyên nhân khác nhau, cuối cùng nó đã rơi vào tay biểu đệ của ta, mà hắn thì lại biết ta rất có hứng thú với những việc có liên quan đến dược sư, vì vậy mà đã tặng nó cho ta...
Cách Lôi Lâm kinh ngạc kêu lớn:
- Tặng cho ngươi?
Lúc này từ trong mắt nàng bắn ra những tia nhìn đầy khát vọng và hưng phấn đến nỗi khó lòng áp chế được, cả người mù cũng có thể nhìn ra được điều đó.
- Đúng vậy!
Câu trả lời của Mộ Dung Thiên khiến cho Cách Lôi Lâm gần như muốn nhảy dựng lên, thế rồi ngữ khí của tên sắc lang lại thay đổi:
- Thế nhưng lời lẽ trên đó lại rất cao thâm, ta đã đọc qua nhưng không mấy hiểu cho lắm, rồi từ từ cũng mất đi hứng thú nghiên cứu. Cảm giác đó giống như là khi mình đi nhà xí mà lại không có mang theo giấy đi cầu, mà vừa khéo lại có tấm giấy bút ký đó ở trên người.....
Hai mắt của Cách Lôi Lâm trợn thật to:
- Lấy tụi nó mà làm giấy đi cầu à?
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu:
- Hắc hắc, ngươi thật là thông minh.
- Cái tên lưu manh ba trợn này, đồ đại siêu cấp ba trợn, ngươi có biết hay không chứ, cái thứ mà ngươi dùng làm giấy đi cầu đó đối với giới dược sư chúng ta chính là bảo bối đó!
Cách Lôi Lâm coi bộ lại không chịu nổi sự đả kích đó, nàng lại cầm ghế giơ lên, chuẩn bị dùng nó để giã Mộ Dung Thiên ra thành một mớ thịt vụn để tiêu cơn hận trong lòng. Trước khi xuất thủ, nàng bỗng nhiên nghĩ ra, tuy rằng bút ký đã bị hủy rồi, nhưng rất có thể Mộ Dung Thiên vẫn còn lưu lại một phần nhỏ chẳng hạn.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Cũng may là mấy trang bút ký đó ta đã đọc qua nhiều lần, nên vẫn còn nhớ một tí, hì hì.
Cách Lôi Lâm cảm thấy mình như sắp điên lên rồi, sự tình biến chuyển quá nhanh, thật giống như là phim Tốc Độ Sinh Tử (phim Speed) vậy. Nếu là người có bệnh tim, nói không chừng đã không chịu nổi sự chuyển biến nhanh như vậy, dám sẽ bị đột tử tại chỗ lắm.
Tuy rằng bút ký bị hủy là một việc rất đáng tiếc, nhưng ít ra thì người này còn nhớ được khá nhiều, kể ra như vậy cũng là cái may trong cái rủi, có lẽ nó sẽ giúp cho việc nghiên cứu của mình được dễ dàng hơn. Vừa nghĩ đến đó, Cách Lôi Lâm liền tươi cười trở lại, rồi nói:
- Tốt, vậy thì trước khi rời khỏi Thủy Đô, ngươi là của ta. Ý ta là, ngươi phải toàn lực phối hợp với công việc của ta, vì ngươi đã hủy diệt bảo bối của giới dược sư chúng ta nên giờ phải bồi thường. Cứ quyết định như vậy đi, giờ thì ta đi trước đây.
Theo lời nàng nói như vậy, trên căn bản là Mộ Dung Thiên không có quyền để cự tuyệt, hắn chỉ có thể mở to mắt mà nhìn nàng bỏ đi mà thôi. Tuy nhiên, sự việc như thế cũng là đang phát triển theo phương hướng mà hắn mong muốn, tất cả đều rất thuận lợi.
Thế nhưng sự việc ngoài ý muốn cũng lập tức xảy ra ngay, Cách Lôi Lâm vừa mở cửa ra, nhưng nàng không hề bước ra ngoài, mà chỉ đứng sững sờ tại đó, sau mấy giây mới lên tiếng: