Khi Toa Phỉ nhìn thấy muội muội của mình thì hiển nhiên rất bất ngờ. Ở phía sau nàng còn có bốn kỵ sĩ mặc võ trang hạng nặng, hai nam hai nữ. Cứ dựa vào khôi giáp ở trên người họ, có lẽ đây chẳng phải là những kẻ tầm thường gì. Lúc này trên mặt họ ai nấy cũng đều lộ ra vẻ rất kinh ngạc.
Cách Lôi Lâm đỏ mặt, nói:
- Muội có việc hơi dài dòng cần bàn với Bối Á Đặc tiên sinh.
- Vậy à?
Tô Phỉ gật đầu, nhưng vẻ nghi hoặc ở trên mặt nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết. Điều đó cho thấy, lời nói vừa rồi của Cách Lôi Lâm là đúng, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ đi tìm người ta vào lúc trời còn tờ mờ sớm như thế này.
Quan hệ giữa ba tỷ muội của Thiên Lý mục trường rất kỳ quái. Duy Đa Lợi Á và Toa Phỉ là song phương đang tranh quyền với nhau, theo tình lý thì phải là ở trong tình huống đối lập mới phải. Nhưng từ lúc gặp mặt họ đến nay, người ta không hề nhìn thấy giữa hai người có địch ý gì, đồng thời còn tỏ ra là những tỷ muội tốt, tình đầu ý hợp nữa. Đương nhiên, đó chỉ là sự biểu hiện ở bên ngoài mà thôi.
Về phần Cách Lôi Lâm, nàng chọn đứng về phe của đại tỷ Duy Đa Lợi Á, và đó cũng là ý nguyện của phụ thân Lạp Để Ngõa. Nhưng giữa nàng và Toa Phỉ cũng không có mối thù bất cộng đái thiên gì, nên nàng vốn chỉ mong cho hai vị tỷ tỷ có thể hòa hảo như xưa, dù cho không được, vậy thì chí ít nàng cũng muốn làm một người trung gian để làm giảm đi sự khẩn trương giữa mối quan hệ của đôi bên. Hơn nữa, nàng cũng không công nhiên tỏ ra trợ giúp cho Duy Đa Lợi Á, chỉ là trong lòng có khuynh hướng nghiêng về đại tỷ mà thôi. Bởi vậy nên Toa Phỉ cũng không có địch ý với Cách Lôi Lâm, huống chi Thiên Lý mục trường có thể phát triển tới địa vị của ngày nay thì đó là nhờ công lao rất lớn của nàng muội muội không màng tới chính sự mà chỉ biết điều chế dược vật này thôi. Bất luận là ai, nếu biết suy nghĩ cho mục trường thì cũng không thể bỏ qua nàng tam muội này.
Là đệ nhất mục trường trên biển của toàn bộ đại lục, địa vị của Thiên Lý mục trường tại Thủy Đô được sánh ngang với Liên chức công hội, nó là nguồn kinh tế chủ yếu của quốc gia này và có những mối quan hệ tốt đẹp với khá nhiều thế lực lớn, nên đã khiến cho Liên Chức công hội không thể không chấp nhận nó cùng tồn tại và phân hưởng quyền lực tại Thủy Đô. Địa vị của họ cũng giống như Khải Âm và Thụy Mạn gia tộc tại Lam Nguyệt, Long tộc và Niêm Hoa tộc tại Tát La vậy, do đó mà trường phân tranh này của Thiên Lý mục trường có thể nói là mục tiêu quan tâm hàng đầu của toàn quốc vậy.
Kế hoạch trừ khử Duy Đa Lợi Á của Toa Phỉ vốn được tiến hành ngấm ngầm, nàng được Lam Nguyệt đế quốc và Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn âm thầm giúp đỡ, nên kế hoạch đó vốn dĩ đã nắm chắc thành công một trăm phần trăm rồi, nhưng không ai ngờ được Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại đích thân ra tay can thiệp, đó là một sự uy hiếp rất lớn từ trên trời rơi xuống. Hành động của vị thần bảo hộ của các hải quốc này đã biểu lộ rõ thái độ của mình, vì vậy nên đã khiến cho hơn phân nửa số người vẫn giữ lập trường trung lập lập tức chuyển hướng sang phò trì cho Duy Đa Lợi Á, thậm chí cả đại bộ phận thế lực đã bị Toa Phỉ khống chế bấy lâu nay cũng muốn rục rịch đổi chủ luôn nữa. Dù sao tất cả mọi người cũng đều nghĩ rằng, đối nghịch với Long vương thật chẳng khác nào là muốn đi chết cả.
Cách làm hôm nay của Toa Phỉ rất sáng suốt. Ở dưới tình trạng cực đoan, nàng quyết định phải nhẫn nại. Nếu như Duy Đa Lợi Á không tìm được chỗ sơ hở nào của nàng, vậy thì nàng ta cũng sẽ không thể động tới mình được. Dù sao thì ở tại Thủy Đô này, nàng cũng có thứ hạng nhất định, người ủng hộ cũng đông đảo, ngay cả các "trung thần" dưới váy cũng không ít. Vì vậy mà nàng chỉ có thể đợi, cho đến khi thời cơ thích hợp, tỷ như Lam Nguyệt đế quốc cũng công nhiên nhúng tay vào việc này, tạo nên áp lực lớn cho các đại công hội, hoặc là lại tiếp tục giúp đỡ ở phương diện nào đó. Đương nhiên, nàng biết rất rõ, hiện nay thời cơ tốt vẫn chưa xuất hiện.
Mặc dù trước khi thời cơ chín mùi, nàng phải hết sức cố gắng ẩn nhẫn, nhưng sự xuất hiện của Mộ Dung Thiên đã gợi lên niềm hứng thú của nàng, bởi vì hắn là khách mời vinh dự của Duy Đa Lợi Á, và lại là người được đặc biệt tham dự yến hội nguyệt hạng mà vốn dĩ chỉ dành cho giới thượng lưu. Hơn nữa, buổi tối đó, hai người đã cùng nhau khiêu vũ tới mấy khúc nhạc, sau đó còn ngồi chuyện trò khá là tâm đắc một lúc lâu nữa, thái độ rõ ràng rất thân mật. Đã thế mà Mộ Dung Thiên lại đã từng phá hỏng chuyện tốt giữa nàng và Tạp Gia, chính vì vậy mà Toa Phỉ không tránh được nảy ra hoài nghi, không biết có phải gã ma võ sĩ này chính là một thủ hạ của Duy Đa Lợi Á, một quân cờ cực kỳ quan trọng hay không? Lúc trước, khi nàng biết được Mộ Dung Thiên đã từng giết chết Phi Đa Lợi, khi đó nàng còn chưa để hắn vào mắt, thế nhưng bây giờ liên kết các đầu mối lại thì tình huống đã khác đi rồi. Toa Phỉ là một người cẩn thận, vì vậy mà nàng muốn điều tra kỹ gã ma võ sĩ cấp D đầy quỷ dị này mới được.
- Nhị tỷ, tỷ tìm Bối Á Đặc tiên sinh có việc gì không?
Cách Lôi Lâm cảm thấy có chút khẩn trương, bởi vì nàng ngửi thấy nhị tỷ của mình đến đây với ý đồ không tốt rồi. Phải biết rằng, hiện nay ngoài La Địch ra, Mộ Dung Thiên là người duy nhất nhớ được dược sư bút ký, vì vậy mà hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
Toa Phỉ là một nữ nhân có sức quan sát rất nhạy bén, nàng lập tức nhìn ra được sự quan hoài ở trong lời nói của Cách Lôi Lâm, vì vậy mà nàng lại một lần nữa nảy ra hoài nghi, không ngờ ngoài Duy Đa Lợi Á ra, cả nàng muội muội si cuồng dược sư ít tiếp xúc với người lạ này cũng quan tâm tới hắn nữa. Nàng lại càng khẳng định người này nhất định là phải có lai lịch rất lớn đây. Tuy nghĩ vậy, song Toa Phỉ vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ cười nói:
- À không, chỉ là một việc nhỏ thôi, không có chuyện to tát gì đâu. Ủa, Cách Lôi Lâm, không phải muội đang muốn trở về hay sao?
- Ờ thì....
Cách Lôi Lâm thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Muội quên là còn một chuyện nữa cần bàn với Bối Á Đặc tiên sinh.
Lúc này Mộ Dung Thiên cũng đến sát bên cửa, hắn nhìn thấy Toa Phỉ thì hai mắt lập tức sáng ngời, vội vàng nói:
- À, Toa Phỉ tiểu thư xinh đẹp, nàng quang lâm tệ xá thật khiến ta cảm thấy rất vinh hạnh. Còn có các vị bằng hữu kỵ sĩ kia nữa, xin mời vào.
- Không cần đâu, Bối Á Đặc tiên sinh, ta chỉ có chút chuyện muốn đến đây nhờ vả mà thôi.
Toa Phỉ cười cười, lộ ra đôi hàm răng trắng muốt đều đặn, đôi mắt phượng hàm chứa ý tứ đầy khiêu khích. Cái dáng tươi cười đầy mỵ lực và không tầm thường này thật giống như nụ cười của một thiếu nữ ngây thơ đang câu dẫn tình nhân vậy, đó chính là nguyên nhân tại sao tuy Toa Phỉ rất nổi tiếng phóng đãng ở bên ngoài, nhưng khi người ta nhìn thấy nàng thì không hề sinh ra ác cảm được, thậm chí còn bất tri bất giác bị khuynh đảo nữa.
Nhưng Cách Lôi Lâm lại hiểu rất rõ vị tỷ tỷ này, nụ cười của Toa Phỉ càng mê người thì lại càng có chuyện, nàng vừa định nhắc nhở Mộ Dung Thiên, nhưng khi nàng vừa quay đầu lại nhìn thì mém nữa đã té xỉu luôn. Thì ra lúc này tên sắc lang đang trợn mắt há miệng, nước miếng nhỏ ròng ròng, vẻ mê luyến hiện rõ trên mặt. Phỏng chừng Toa Phỉ chỉ tùy tiện kêu một tiếng thì hắn nhất định sẽ bò xuống đất mà liếm lên mũi giầy của nàng thôi quá. Lúc này Mộ Dung Thiên liền mơ mơ hồ hồ lên tiếng:
- Có chuyện gì xin Toa Phỉ tiểu thư cứ nói, được phục vụ cho một vị mỹ nữ như nàng, dù ta có lên núi đao xuống biển lửa, hay là tan xương nát thịt thì quyết cũng không chối từ.
- Úi chà, tiên sinh nói thật quá lời.
Toa Phỉ mỉm cười nói tiếp:
- Là thế này, nghe nói khi ở trên biển, Bối Á Đặc tiên sinh đã giết được Huyệt Thư Quỷ của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn, thực lực kinh người. Trong đám thủ hạ của ta có mấy kỵ sĩ rất ngưỡng mộ tiên sinh, vì vậy nên họ muốn được luận kiếm hữu nghị với ngài một lần.
Nói là luận kiếm hữu nghị cho khách khí một chút, chứ kỳ thật nó cũng chẳng khác nào quyết đấu sinh tử vậy. Chừng đó sau khi một bên chiếm thượng phong, nhìn thấy đối phương có dấu hiệu chịu thua thì lập tức kết thúc cuộc đấu, nhất định sẽ chừa lại mặt mũi cho đối phương. Người ta có thể tiếp thụ hoặc từ chối lời khiêu chiến quyết đấu sinh tử, nhưng còn luận kiếm hữu nghị thì không tiện cự tuyệt, bằng không thì sẽ bị kẻ khác khinh thường.
Toa Phỉ vừa nói xong, lập tức có một nam kỵ sĩ đứng ở sau lưng bước lên trước và nói:
- Bối Á Đặc, ta là Đạt Phân Ni Tư, muốn được cùng ngươi giao đấu một trận.
Gã kỵ sĩ này có tướng mạo khá anh tuấn, chỉ là ở trên mặt khó có thể che giấu hết được nét tàn nhẫn khắc bạc đã được dùng mỵ lực của gã giảm đi rất nhiều. Trên người gã đang mặc một bộ khôi giáp màu xám và đeo cây trường thương rất cổ quái có chạm trỗ các món trang sức rất đẹp mắt. Rõ ràng những món trang sức đó là vật chết, nhưng khi người ngoài nhìn vào lại thấy chúng giống như gió lốc và bão cát không ngừng xoay tròn, chỉ cần nhìn thêm vài lần thì sẽ bị đầu váng mắt hoa, hiển nhiên cái vỏ bên ngoài của nó cũng mang tác dụng làm mê hoặc thị giác rồi.
Tuy là kỵ sĩ, nhưng khí chất tao nhã của Đạt Phân Ni Tư đều đã bị vẻ ngạo mạn của gã che lấp hết. Gã vừa nói vừa cúi mình thi lễ với Mộ Dung Thiên, hành vi và lời nói cũng đều rất ngạo mạn, không có một tí điểm phong độ nào.
Nhưng Cách Lôi Lâm lại biết gã kỵ sĩ này rất có địa vị. Tại Thủy Đô, gã là một nhân tài ưu tú thuộc lớp trẻ của một chi gia tộc thuộc về Sa (cát), là một Thổ hệ Chi phố giả có thể thao túng cát ở trong hàng cường giả. Bởi vì diện tích đất đai của Thủy Đô rất có hạn, nên Đạt Phân Ni Tư không chọn phát triển Chi phối giả làm chức nghiệp chính mà chỉ lấy đó làm phụ, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của gã. Với biệt hiệu "Cuồng Sa kỵ sĩ", tính cách của gã cũng như tên gọi vậy, tự cao tự đại, và rất nóng nảy. Bộ khôi giáp và cây trường thương của gã cũng rất có tiếng, Sa sáo trang, có thể phá tan sức tập trung của đối thủ trong lúc tác chiến.
Tuy nói rằng luận kiếm hữu nghị, nhưng với tính cách của Đạt Phần Ni Tư, đến lúc đó sẽ xảy ra sự kiện thương vong cũng không phải là không thể, vì vậy mà Cách Lôi Lâm tính nhắc nhở Mộ Dung Thiên hãy từ chối lời khiêu chiến lần này, bởi vì dù sao thì hắn cũng chỉ là một ma võ sĩ cấp D, đẳng cấp còn cách Đạt Phân Ni Tư quá xa, cho dù có từ chối thì cũng không thể xem quá mất mặt được.
- Ngàn vạn lần không thể đáp ứng, đây nhất định không thể chỉ là một cuộc luận kiếm đơn giản như thế đâu.
Lời đó là do Cách Lôi Lâm đã dùng Tụ âm thuật để nói với Mộ Dung Thiên, thế nhưng vì Toa Phỉ vẫn chú ý nhìn vào đôi môi của Cách Lôi Lâm nên cũng đoán ra được vài phần. Nàng ta mỉm cười thật mê ly rồi nói:
- Bối Á Đặc tiên sinh, ngươi nói thế nào?
Vừa nói, nàng vừa khẽ uốn lượn tấm thân mềm mại, đồng thời còn làm ra một động tác rất gợi cảm, cổ áo hơi nới rộng, khiến cho đồi ngực lộ ra không ít. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì đôi mắt lại càng dán chặt vào đó và không muốn rời khỏi nữa, những người khác nói gì thì hắn căn bản không còn nghe thấy nữa.
Cách Lôi Lâm thấy vậy thì chỉ hận không thể mắng cho hắn một trăm lần, một ngàn lần đồ đại sắc lang, coi bộ tên này chết chắc rồi.
Toa Phỉ mỉm cười lộ ra vẻ đắc ý rất khó có thể phát hiện ra được. Với bộ dạng hiện nay của Mộ Dung Thiên, hiển nhiên là rất giống với những người đã bị mỵ thuật của nàng khống chế tạm thời. Lúc trước việc Tạp Gia và Mộ Dung Thiên cùng lúc cự tuyệt nàng đã khiến cho nàng bị chạm tự ái không ít, rốt cuộc đến bây giờ mới có thể khôi phục lại lòng tự tin, nhưng lại chẳng duy trì được bao lâu.
- Không!
Mộ Dung Thiên kiên quyết từ chối, điều này khiến cho Toa Phỉ quả thật không thể tin được vào lỗ tai của mình. Cái tên sắc lang này mới nhìn thoáng qua thì có vẻ như là bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến mà cưỡng gian mình hết một trăm lần rồi lại thêm một trăm lần nữa, vậy mà lúc này hắn thản nhiên lại có thể chống nổi mỵ lực do mình đã tận sức thi triển, đã vậy mà thanh âm lại hết sức rõ ràng chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Cách Lôi Lâm nghe vậy thì vội vàng lau mồ hôi trán, không ngờ tên sắc lang này cũng còn một chút lý trí, đúng là không phải một loại động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Mộ Dung Thiên cười hì hì, nói:
- Vị bằng hữu kỵ sĩ này có diện mạo phi phàm, ta cam bái hạ phong.
Đại trượng phu co được thì giãn được, cũng giống như “tiểu huynh đệ” ở trên người nam nhân vậy, cần lớn thì lớn, cần nhỏ thì nhỏ. Đó chính là một trong những nguyên tắc làm người của Mộ Dung Thiên.